Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi

Chương 21



Rốt cuộc cũng nhận được thanh âm từ đồng loại nói với nàng:

"Chúng ta sắp chết! Chúng ta không chịu được nữa rồi!"

Còn có một con cá khác nói:

"Chúng ta khác với ngươi, người trong phủ này đã bốn ngày không cho chúng ta ăn, chúng ta sắp chết đói!"

"Bốn ngày không cho ăn?" Tuyết Tuyết kinh hãi, "Tại sao?"

"Còn không phải tại ngươi!" Đột nhiên có một giọng phẫn nộ thét về phía nàng, chỉ tiếc, bởi vì quá đói, con cá kia tuy tức giận, nhưng ngoại trừ dùng hết sức để ho to, cũng không có làm gì khác. "Đều tại yêu tinh ngươi, ngươi nhảy vào đây làm gì? Hiện giờ bọn hắn muốn bắt ngươi, liền bỏ đói tất cả chúng ta! Ngươi gây chuyện muốn tìm chết, một mình ngươi là đủ, vì sao lại muốn kéo chúng ta chon cùng?"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Lại một âm thanh khác vang lên: "Chúng ta không muốn tu luyện thành tinh, chúng ta chỉ muốn sống bình thường. Chúng ta không có thù oán gì với ngươi, vì sao ngươi lại hại chúng ta như vậy!"

Tuyết Tuyết bối rối, nàng không biết giải thích với mọi người như thế nào. Tính ra, người khác nói đúng một chút cũng không sai!

Nàng gây chuyện muốn tìm chết, một người chịu trách nhiệm là được, vì sao lại còn muốn liên lụy đến những con cá ở đây?

Nhưng lúc này nàng thật sự không có biện pháp khác, ngoài trừ nhảy vào hồ nước, nàng không còn con đường nào khác.

Hơn nữa...

"Ta thật sự không nghĩ người trong Vương phủ lại vây hồ cá như vậy! Bọn hắn lại dễ dàng tin tưởng một người sống biến thành cá! Vậy cũng không đúng lắm!"

"Cái gì mà tin hay không tin!" Một con cá chán nản nói: "Ngươi nhảy vào hồ cá, sống không thấy người chết không thấy xác, trừ bỏ biến thành cá xem lẫn vào chúng ta, còn có khả năng nào khác? Bốn phía hồ này đều bị lấp kín, không hề thông với ao tù nước đọng nào. Ngươi nói một chút, một người sống nhảy vào, làm sao liền không thấy!"

"Nhưng mà..." Tuyết Tuyết chu mỏ, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta! Ta... Ta hại chết các ngươi rồi!"

Không còn con cá nào để ý nàng, mặc kệ nàng nhận lỗi thế nào, đều không có con cá nào nguyện ý nói thêm nữa.

Tuyết Tuyết hiểu rõ, mặc kệ nàng giải thích thế nào, chỉ cần người trong vương phủ không có cá ăn, thì những đồng loại này của nàng chỉ có một con đường chết.

Giải thích có thể đổi được tha thứ sao? Nàng thật sự quá ngây thơ rồi!

Mà những con cá này thật sự cũng không còn sức lực để tranh luận với nàng, giống như vận mệnh đã định sẵn, cho dù có ầm ĩ tiếp cũng không có kết quả gì.

Huống chi,diennnnnndannn lq donnnn nói nhiều cũng khiến sinh mệnh của chúng nó yếu đi, người nào còn nguyện ý mở miệng?

Lại qua thêm hai ngày, trong hồ cá bắt đầu có cá chết đói.

Mỗi một con cá chết, những con cá còn sống khác mặc kệ thân thể suy yếu của mình liều mạng bơi quanh thân thể nó rất lâu

Dần dần, những con cá có thể đưa tiễn đồng bạn càng ngày càng ít.

Dần dần, hồ nước trong xanh này bắt đầu có cá chết mà trở nên vẩn đục không chịu nổi.

Vẩn đục như vậy càng làm con cá trong hồ chết nhanh hơn.

Đến ngày thứ mười, Tuyết Tuyết tuyệt vọng dừng lại bên cạnh càng tảng, nhìn đồng loại trong hồ cá chết đi, oán khí trong lòng càng trở nên sâu sắc.

Chợt nàng nghe thấy một tiếng gọi rất nhỏ --

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!"

Nàng vui mừng xoay người, tìm tiếng gọi kia rất lâu, lúc này mới nhìn thấy một con cá chép nho nhỏ ở một kẽ đá.

"Ngươi còn sống!" Tuyết Tuyết vui mừng muốn điên, "Thật tốt quá, còn có người sống."

"Tỷ tỷ!" Con cá nhỏ kia không vui mừng như nàng,điennnnn danlq donnnnn giọng nói kia càng ngày càng yếu, vẫn cố vùng vẫy nói: "Tỷ tỷ, ta cũng không chịu được nữa rồi. Nhưng ta không trách ngươi! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ tu luyện giống như ngươi, ta cũng muốn biến thành người. Không muốn bất lực như vậy, cũng không muốn bị người khác nắm giữ sinh tử."

Trong lòng Tuyết Tuyết chua xót, bơi tới cạnh nàng, không ngừng dùng thân thể mình cọ tới cọ lơi vào thân thể nàng.

Lời nói của con cá nhỏ kia khiến cho Tuyết Tuyết cảm thấy sầu bi, vì thế nàng nói:

"Biến thành người có cái gì tốt? Ngươi thấy ta, tu năm trăm mười năm, rốt cuộc có thể biến thành người, nhưng không phải cũng bị hại thành như vậy sao! Nếu biến thành người thật sự tốt, ta làm sao phải khổ sở nhảy vào đây làm hại toàn bộ các ngươi? Đứa bé ngoan, nếu thật sự có kiếp sau, thì vẫn làm một con cá đi! Ít ra lúc sống còn được tự do tự tại! Nếu khi ngươi sống vui vẻ, là cá hay là người, còn có quan hệ gì, ta..."

Lời của nàng vẫn còn, nhưng khi nhìn đến con cá nhỏ kia, lại phát hiện không biết từ lúc nào nàng đã xoay người bụng lật lên phía trên.

Tuyết Tuyết không biết những lời mình nói nàng có nghe được ít hay nhiều, nàng chỉ biết rốt cuộc mình cũng không khống chế nổi oán khí tích tụ trong lòng nữa.

Nàng cứ trơ mắt nhìn đồng loại của mình từ từ chết trước mặt, kết quả này giống như mười năm trước?

Trận hỏa hoạn lớn mười năm trước kia, nếu không phải có Cảnh Hiện cứu, sợ là nàng cũng bị chết cháy, chết bỏng rồi?

Chẳng lẽ đây là số mệnh sao?

Cảnh Nghị! Sau mười năm vẫn là Cảnh Nghị, hắn lại một lần nữa tái diễn sự kiện này, lại một lần nữa đẩy nàng vào chỗ chết.

Tuyết Tuyết nổi giận!

Đã qua mười ngày, Cảnh Hiên còn chậm chạp chưa thấy đến.

Như vậy, nàng sống còn có ý nghĩa gì?

Cuối cùng không kiềm chế được phẫn nộ của mình, Tuyết Tuyết xoay người bơi lên mặt nước, lộ ra nửa cái đầu, sau đó mở miệng ra.

Oán khí tụ tập trong lòng từ miệng nàng phun vào không trung, dần dần bao trùm khắp vương phủ.

Đây là một cái kết giới, là Tuyết Tuyết dùng toàn bộ tinh lực của mình tự tập oán khí tạo ra một cái kết giới.

Nàng biết hậu quả, biết nếu mình tạo ra kết giới này, nguyên thần của mình cũng sẽ bị hao tổn.

Nhưng nàng không làm không được!

Trong lòng nàng có oán hận, có tuyệt vọng.

Nàng hận Cảnh Nghị, từ mười năm trước đã hận!

Nàng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, đối với sự xuất hiện của Cảnh Hiên cũng bắt đầu tuyệt vọng.