Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi

Chương 16



“Ngươi...” Nàng kia tức giận đến không nói lên lời.

Lúc này Tuyết Tuyết đã đi vào trong phòng, hơi giương mắt, vừa vặn nhìn thấy bên trong giường ngủ treo lụa mỏng màu xanh lá, đang có một nữ tử thân hình trần trụ quỳ trên giường lý luận với lão bà tử.

Tuy đều là nữ nhân, nhưng Tuyết Tuyết vẫn theo bản năng mà đỏ mặt.

Nàng kia nhìn thấy nàng, bộ dạng như nổi điên, cũng không để ý tới hai kẻ hạ nhân là nam tử áp giải Tuyết Tuyết vào, liền nhất thời xốc màn lụa lên, trực tiếp mắng Tuyết Tuyết –

“Là con hồ ly tinh này? Chính người đoạt ân sủng của ta? Thôi bà bà! Ngươi nhìn da thịt nàng không đẹp bằng ta? Sao Vương gia lại muốn nàng mà không cần ta?”

Tuyết Tuyết khẽ trợn trừng mắt, thầm nghĩ Ta không phải là hồ ly tinh! Ta là cá chép tinh!

Lão bà tử kia cũng không để ý đến nàng, loại chuyện này đã gặp nhiều, nữ nhân nào được sủng hạnh qua lúc gần đi cũng đều lăn qua lăn lại một phen như vậy. Là không tin, vì sao vừa rồi còn nhận hết muôn vàn sủng ái, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, những lời nói ngọt ngào như mật liền hóa thành mây bay.

“Ngươi mặc quần áo của mình rồi từ nơi này đi ra ngoài, nhanh một chút, nếu không...” Bà tử kia nhìn hai kẻ hạ nhân đứng sau lưng Tuyết Tuyết, dĩ nhiên hai hạ nhân này cũng đang nhìn chằm chằm thân thể nữ tử kia, cười lạnh nói “Bằng không liền giao người cho bọn họ, đến lúc đó ngươi có thể lựa chọn không rời khỏi phủ, cũng có thể lựa chọn tiếp tục hầu hạ nam nhân! Nhưng nam nhân hầu hạ là ai, có mấy người, ta cũng không xem vào được!”

“Không muốn, không muốn!” Nàng kia luống cuống, “Ta đi! Ta đi!”

Vừa nói vừa nắm y phục của mình, vội vàng hoảng hốt mặc lên người xong liền chạy ra ngoài cửa.

Tuyết Tuyết nhíu mày nhìn toàn bộ, ánh mắt lại hướng về phía lão bà tử kia, sau một lúc lâu vẫn không khỏi tò mò hỏi

“Nơi này là nơi nào? Vương gia kia là ai?”

Lão bà tử liếc mắt nhìn nàng nói

“Đó là Cảnh vương gia! Cảnh vương gia chân chính! Vương gia chúng ta là cháu trai của đương kim Thái hậu! Tuy bị đầy đến biên thành, nhưng dù sao cũng là thân thích của hoàng gia, có thể hầu hạ Vương gia, xem như phúc khí đời trước ngươi tu được!”

“Cảnh vương?” Tuyết Tuyết cười khổ, đây là Cảnh vương sao?

Nàng hiểu rõ rồi! Cái phong vị “Vương” này tám chín phần là do Cảnh Nghị kia tự phong cho bản thân.

Nhưng hắn có quan hệ hoàng gia cũng không phải là giả,quỳnh dienđannnnlqdonnnn những người ở biên thành này chưa từng gặp qua, tuy nói là tội thần bị đầy đến đây, nhưng dù gì cũng là hoàng thân. Mà hơn mười năm trước, trong cung dường như chỉ đầy hắn đến biên thành chứ chưa có định tội hắn.

Vì vậy, hắn mới có thể tự lập vương vị. Dù sao trời cao hoàng đế ở xa, cho dù triều đình biết cũng không quản việc nhỏ này.

“Ngươi cười cái gì?” Lão bà tử hưng dữ nhìn Tuyết Tuyết, một lúc lâu sau, có chút ghét bỏ nói “Cũng trách không được nữ nhân kia nói, ngươi xem ngươi đi, dáng người cứng nhắc, thật không biết Vương gia coi trọng người để điểm nào!”

Tuyết Tuyết liếc nàng một cái, không lên tiếng.

Quên đi, quên đi! Bây giờ nàng đang mong bọn hắn có thể nhanh chóng cởi bỏ dây thừng cho mình, sau đó liền ra ngoài. Nàng muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút tiếp theo phải làm gì, còn phải nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi phủ này.

Cảnh Nghị kia là người như thế nào, nàng đã biết quá rõ ràng, ngay cả đệ đệ ruột của mình cũng có thể xuống tay hại, đối với những người xa lạ khác, hắn còn có thể thương hại sao?

Cuối cùng bà tử kia và hai người hạ nhân cũng không ở lại lâu, sau khi thở dài vài câu liền cho người cởi trói cho nàng, rồi đi ra ngoài.

Tuyết Tuyết cẩn thận nghe ngóng, cũng không thấy có tiếng khóa cửa. Nhưng nàng biết, tuy cánh cửa này mở rộng, nhưng nàng cũng không có cơ hội đường hoàng chạy ra ngoài.

Trên thuyền kia mình không có năng lực rời khỏi, dựa vào đâu mà tin rằng có thể rời khỏi tòa vương phủ này chứ?

Than nhẹ một tiếng rồi đi đến trước cửa sổ, đẩy ra, liền phát hiện cửa sổ này đơn giản là tìm chỗ chết.

Lại nhìn thoáng qua chiếc giường vẫn còn hỗn độn kia, trên giường vẫn còn dấu vết của nam nữ hoan ái, khiến cho Tuyết Tuyết cảm thấy buồn nôn.

Trước kia nàng thường dừng lời nói tán tỉnh nam nữ trong hội YY một chút, nhưng lại không nghĩ rằng, có lúc chuyện tình này thật sự bày ra trước mắt mình, đúng là ghê tởm không chịu nổi.

Chợt nàng nghe thấy quỳnhỉn diennnndannn leeeqdonnnnnbên ngoài cửa sổ có động tĩnh, giống như là có người đang đi tới.

Nàng nghiêng người, cố gắng để người bên ngoài cửa sổ không nhìn thấy mình. Sau đó cẩn thận lắng nghe, không bao lâu liền nghe thấy có hai nha đầu thừa dịp rảnh rỗi đứng nói chuyện với nhau.

Trong đó có một người nói

“Ngươi thấy không? Bọn hắn tìm mười vị cô nương, quả nhiên đều rất xinh đẹp, hơn nữa còn đúng với yêu cầu của Vương gia, mỗi người đều khác biệt không ai giống ai.”

“Ừm.” Một người khác tiếp lời nói “Có nữ tử Giang nam, nhỏ nhắn thanh tú. Còn có nữ tử Tây Vực, mũi thật là cao. Đúng rồi, người mà Vương gia chúng ta giữ lại, nhìn qua thật đáng yêu.”

Trong lòng Tuyết Tuyết khẽ động, biết người nọ là đang nói nàng sao.

Nói ra, đây là lần đầu tiên sau khi nàng biến thành người được nghe được người khác đánh giá về mình.

Đáng tiếc lại là trong hoàn cảnh này, bằng không nàng nhất định sẽ xông đến ôm lấy nha đầu khen ngợi nàng kia.

“Đáng yêu có lợi ích gì!” Một chậu nước lạnh được hắt xuống, “Người đáng yêu tới phủ chúng ta, sớm muộn gì cũng bị hành hạ thành tàn hoa bại liễu.”

“Ngươi nhỏ giọng một chút!” Người còn lại nóng nảy, “Đây là trong phủ, ngươi không sợ bị người khác nghe thấy à?”

“Không sao đâu, nơi này cũng không có ai, Lý ba tử đi tiền viện rồi. Aiii, ngươi nghe nói gì không? Vương gia muốn đưa mười nữ tử kia đến Triệu quốc. Thái tử Triệu quốc kia không phải rất thân thiết với Vương gia chúng ta sao, nghe nói mời vừa làm hoàng đế, theo ta thấy, Vương gia chúng ta muốn nhân cơ hội này để mượn sức quốc vương Triệu quốc, không chừng sau này chúng ta sẽ đến Triệu quốc sinh sống!”

“Ta biết! Ý tứ rất rõ ràng, hơn nữa năm năm trước khi Thái tử Triệu quốc còn chưa lên ngôi không phải đã đến phủ chúng ta sao! Khi đó Vương gia đã đề cập qua rồi! Ta thấy như vậy là tốt nhấy, thành Thông Quan này bốn mùa bão cát đều thổi mạnh như vậy, ai muốn ở lại nơi này chứ!”

Tuyết Tuyết nghe người bên ngoài nói, mới hiểu, thì ra muốn đưa mười người đến quốc gia khác.

Nàng biết rõ đưa nữ nhân đi là có ý tứ gì, cũng may mình không bị đưa đến Triệu quốc.