Mị U Danh Tử

Chương 8



Thời điểm Nguyễn Tân tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau. Y bị Tôn Nguyên Huy gắt gao ôm vào ngực, ký ức đêm qua dừng lại ở bữa tiệc bọn họ khánh công, về nhà như thế nào đều nhớ không nổi càng đừng nói lúc sau chính mình nói gì, làm gì.

Trong thân thể một mảnh dính nhớp, loáng thoáng có một ít hình Tôn Nguyên Huy kéo đùi y ra hung mãnh thẳng tiến huyệt chợt lóe qua. Nguyễn Tân động động thân mình, oán hận đấm Tôn Nguyên Huy một chút.

hoa huy*t phình phình trướng trướng một trận tê mỏi, vách trong phảng phất nhớ kỹ mỗi một gân xanh trên côn th*t Tôn Nguyên Huy, cách cả đêm còn có thể cảm giác được côn th*t đem huyệt đạo cắm đến trướng đầy, gân xanh dán vách trong hơi hơi nhảy lên.

Nguyễn Tân đỡ vai Tôn Nguyên Huy ngồi dậy, đồ vật trong huyệt đột nhiên rút đi một đoạn, Nguyễn Tân kinh ngạc nhìn hạ thân chính mình, rút ra đi nửa phần thịt oánh lượng thủy quang. hoa huy*t theo động tác y trừu động chảy ra một đạo chất lỏng trắng ngà, dọc theo tiến vào thể mao Tôn Nguyên Huy nồng đậm. Thị giác kích thích quá mãnh liệt, huyệt khẩu cũng hung hăng mấp máy một chút, Nguyễn Tân còn chưa kịp phản ứng hiện tại là tình huống như thế nào, đã bị nam nhân thức tỉnh duỗi tay lôi trở lại trong lòng.

Trong khoảnh khắc, Tôn Nguyên Huy ôm Nguyễn Tân đem y áp tới dưới thân, hắn chống trên người Nguyễn Tân, dương v*t hung hăng đỉnh bên trog, lại đem thịt căn hoàn toàn đi vào.

“Thanh tỉnh?”

“Anh… Anh……”

Tôn Nguyên Huy phảng phất minh bạch lời Nguyễn Tân chưa nói hết, hắn cúi đầu, hôn đôi môi đỏ tươi. Nụ hôn tinh mịn từ khóe miệng một đường kéo dài đến sườn tai, ở bên tai y thấp giọng:

“Không nhớ rõ?”

“Ân……”

“Thật đáng tiếc.”

Tôn Nguyên Huy liếm một ngụm vành tai phiếm hồng:

“Nguyễn Nguyễn ngày hôm qua chính là thực nhiệt tình……”

Tay Nguyễn Tân để ở trước ngực Tôn Nguyên Huy.

“Em… Em mới không……”

Tôn Nguyên Huy rút ra dương v*t, ở cửa huyệt lại hung hăng cắm vào, bên trong chất lỏng vẩy ra, phát ra tiếng nước  ái muội.

“Nguyễn Nguyễn hôm qua khóc lóc cầu anh không cho anh đi ra ngoài……”

Tôn Nguyên Huy hôn qua bên gáy Nguyễn Tân, liếm xương quai xanh y tiếp tục nói:

“Em kêu anh nhanh một chút……”

Động tác dưới thân đột nhiên nhanh lên, Nguyễn Tân ôm lấy cổ Tôn Nguyên Huy, tay sờ soạng sau lưng hắn để lại từng đạo vết cào đỏ, người trên người lại như là không bị ảnh hưởng tiếp tục nói:

“Chính là mặc kệ anh thao em như thế nào, em đều nói không đủ……”

Người trên thân đĩnh động càng lúc càng nhanh, Nguyễn Tân chịu không nổi dựng thẳng thân mình, rõ ràng là muốn chạy trốn, hạ thân lại dán lên cơ thể Tôn Nguyên Huy.

“A… Hừ ân… Đừng… Đừng nói nữa……”

“Nguyễn Nguyễn như thế nào có thể đã quên?”

Nguyễn Tân đột nhiên thét chói tai run rẩy, huyệt đạo hơi sưng lại chua xót, d*m thủy tí tách từ trong thân thể chảy ra, làm y nhịn không được kẹp chặt hai chân.

Phân thân Tôn Nguyên Huy còn trong huyệt, từng chút đỉnh vào trong, phá vỡ thịt non bên trong lại bị đẩy trở về.

Tôn Nguyên Huy hiển nhiên còn hưng trí bừng bừng, Nguyễn Tân cũng đã không chịu nổi. Y ôm cổ Tôn Nguyên Huy, tóc ở trên mặt hắn cọ cọ, giả vờ ngữ khí mềm mại làm nũng:

“Em đói bụng.”

“Ân?” Tôn Nguyên Huy quả nhiên dừng động tác, hắn ngồi dậy thuận tiện cũng kéo Nguyễn Tân lên:

“Kia trước uy no em.”

Khi Nguyễn Tân nghĩ nhân lúc Tôn Nguyên Huy đi nấu cơm sẽ lên lầu uống thuốc tránh thai, Tôn Nguyên Huy lại một tay ôm y lên, hạ thể hai người dính sát vào nhau. Nguyễn Tân rên một tiếng nắm chặt cánh tay Tôn Nguyên Huy. (Anh biết tỏng rồi cưng oi~)

Tôn Nguyên Huy ôm y trong ngực:

“Nguyễn Nguyễn muốn ăn cái gì chính mình chọn được không?”

Lời còn chưa dứt Tôn Nguyên Huy liền ôm người bước về phía phòng bếp, dương v*t đỉnh huyệt mềm theo động tác Tôn Nguyên Huy ra ra vào vào. Chất lỏng bên trong bị đảo không ngừng trào ra, lưu lại thưa thớt trên thảm một đạo dấu vết ướt át.

“Thật đáng tiếc.”

“Cái gì?”

Nguyễn Tân bị Tôn Nguyên Huy trừu sáp ý loạn thần mê, hai chân dài hoàn ở bên hông Tôn Nguyên Huy vô lực rũ xuống dưới, theo hắn hướng phòng bếp.

“Nếu Nguyễn Nguyễn đem chúng nó kẹp lấy, nói không chừng hiện tại chúng ta đã có bảo bảo……”

Tôn Nguyên Huy bế Nguyễn Tân lên bệ bếp, sau đó đem mặt chôn ở hõm vai Nguyễn Tân ngửi một ngụm thật sâu.

Hắn liếm láp động mạch bên gáy Nguyễn Tân. Hàm răng cắn da thịt trắng nõn nhẹ nhàng ma sát, ngón tay dọc theo sống lưng Nguyễn Tân  một đường xuống phía dưới.

Trên làn da như có dòng điện xẹt qua, đầu ngón tay từ eo du tẩu đến đùi.

“Nguyễn Nguyễn muốn ăn cái gì?”

Tôn Nguyên Huy ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Tân, giọng nghiêm trang, ngón tay lại dò xét vào huyệt khẩu ướt át.

Nguyễn Tân cả người run lên, huyệt đạo ướt nóng gắt gao bao vây ngón tay kia.

“Đói như vậy sao?”

Tôn Nguyên Huy từ tủ lạnh lấy ra một cái hộp nhỏ.

“Nguyễn Nguyễn muốn ăn đásao?”

Khối băng ở trên người làm ra một lộ tuyến lạnh băng, Nguyễn Tân chịu không nổi nắm tóc Tôn Nguyên Huy, nhấc đầu gối để ở trước ngực Tôn Nguyên Huy làm hai người bảo trì khoảng cách nhất định, ánh mắt y ướt át tràn đầy khó hiểu.

“Hôm nay anh làm sao vậy?”

Ngón tay bị huyệt đạo bao vây theo động tác Nguyễn Tân rút ra, dịch nhầy trong suốt tích trên đầu ngón tay. Tôn Nguyên Huy quét qua đầu v* Nguyễn Tân, đem chất lỏng dính nhớp đồ đầy quầng vú nhạt màu.

“Không thích sao?”

Một tay khác dán lên đầu v* Nguyễn Tân, y bắt lấy tóc Tôn Nguyên Huy hơi hơi dùng sức, không ngừng lôi kéo phòng ngừa chính mình lại dễ dàng lâm vào bên trong một vòng dục vọng mới.

“Thích… Nhưng là anh… Như thế nào… Như thế nào đột nhiên như vậy?”

“Không phải Nguyễn Nguyễn oán giận anh tư thế quá ít sao?”

Tôn Nguyên Huy ở chóp mũi Nguyễn Tân ấn một cái hôn, đầu lưỡi dọc theo yết hầu phác hoạ ra một sợi dây nhỏ ướt át. Đầu lưỡi ngừng ở đầu v* đánh một cái chuyển, sau đó đối với làn da rùng mình vì lạnh thổi ra một cổ nhiệt khí.

“Cho nên anh liền thẹn quá thành giận tới tra tấn em như vậy sao?”

đầu v* ở Tôn Nguyên Huy trêu chọc chậm rãi đứnglên, đầu gối để ở trước ngực Tôn Nguyên Huy dễ dàng đem cái kia ở trên người mình gây rối tiến vào.

“Tra tấn?”

Di chuyển hai khối băng đến hai vú, hai khối băng ở hai vú di động qua lại ở khe rãnh nhợt nhạt. Đá tan thành nước chảy xuống bụng, một đường ướt át chảy xuống phía  lông mao.

“Nguyễn Nguyễn sao lại nghĩ như vậy?”

Nguyễn Tân run rẩy, hai chân cọ hông hắn hữu lực, ngón chân mơn trớn cơ bắp hắn căng chặt.

“Rõ ràng là sướng không nhịn được đi?”

Đầu ngón tay lạnh lẽo xoa tiểu rốn xinh đẹp, khoang miệng ấm áp dọc theo khối băng ở trên người Nguyễn Tân một đường hôn qua, cuối cùng dừng lại tiểu nhục bổng phấn nộn sớm đứng thẳng.

Đầu lưỡi xuay chuyển chất lỏng, hôn môi từ một đường xuống phía dưới, như đùa bỡn  hôn hành thân. Một bàn tay tay ấm áp vỗ về chơi đùa hai viên trứng, một tay khác xoa nắn nửa khối băng, thẳng đến nó ở đầu ngón tay tan thành một cổ nước. Ngón tay lạnh lẽo lại lần nữa thay thế khoang miệng nhẹ xoa quy đầu Nguyễn Tân. Xuyên qua ngón tay chạm đến, Tôn Nguyên Huy có thể cảm nhận được trứng Nguyễn Tân cũng hưng phấn.

côn th*t chưa bao giờ bị đối đãi như thế ở giữa hai kích thích băng hỏa càng thêm phồng lên, thậm chí Tôn Nguyên Huy còn không có hàm nguyên cây  liền run rẩy phun ra.

Nghe Tôn Nguyên Huy cười nhẹ một tiếng, Nguyễn Tân xấu hổ và giận dữ đẩy hắn một chút, ngay sau đó bị Tôn Nguyên Huy hôn lấy môi. Khối băng bị môi răng giao triền đẩy lại đây, ở khoang miệng xoay chuyển, lại bị Tôn Nguyên Huy cuốn đi.

Tôn Nguyên Huy lấy hộp dâu tây rửa sạch bên cạnh nhét vào ngực Nguyễn Tân.

“Nguyễn Nguyễn ăn dâu tây, anh ăn Nguyễn Nguyễn?”

Nguyễn Tân vừa mới bắn qua một lần, cả người lười biếng, y tùy tay nhéo một viên dâu tây nhét vào trong miệng, theo động tác miệng khép mở mở ra đùi. Nước  dâu tây theo cằm y tích đến bụng nhỏ trắng nõn, lưu lại dấu vết đỏ bừng. Tôn Nguyên Huy đem nó cuốn vào trong miệng, đầu lưỡi xoay quanh trên làn da Nguyễn Tân, đánh giá:

“Không ngọt bằng Nguyễn Nguyễn.”