Mị U Danh Tử

Chương 15



Ngày đó về sau, Nguyễn Tân lại không dám trêu chọc Tôn Nguyên Huy, sợ hắn cả vốn lẫn lời tìm mình tính sổ.

Nguyễn Tân không gây việc, Tôn Nguyên Huy tự nhiên cũng đối y bảo vệ có thêm, nhưng chính là cẩn thận lại cẩn thận cũng không thắng nổi ý trời.

Thời điểm Nguyễn Tân mang thai bảy tháng, Tôn Nguyên Huy còn đi làm theo lẽ thường.

Đến công ty không lâu, mí mắt liền nhảy đến lợi hại. Gọi điện về nhà, người hầu vừa tiếp hắn liền nghe được Nguyễn Tân ở bên kia thét chói tai một tiếng.

Tôn Nguyên Huy sợ tới mức trái tim muốn ngừng nhảy, họp cũng không mở, lái xe chạy về nhà.

Cũng là gấp đến độ đầu óc không thanh tỉnh, lúc về đến nhà Nguyễn Tân sớm được đưa đi bệnh viện.

Hài tử sinh non!

Tình huống của Nguyễn Tân ở bệnh viện thuộc dạng hiếm thấy, đoàn bệnh viện hơn nữa bác sĩ tư nhân đoàn vây quanh Nguyễn Tân một tầng lại một tầng.

Tôn Nguyên Huy ngốc tại bên ngoài phòng sinh nghe Nguyễn Tân khóc kêu, đầy đau lòng, bên trong kêu bao lâu, hắn khó chịu bấy lâu.

Chờ bên trong đột nhiên không có âm thanh, tâm Tôn Nguyên Huy lộp bộp một tiếng, sau đó thấy bác sĩ đẩy cửa đi ra.

Bác sĩ tư nhân là lão người quen của Tôn Nguyên Huy, hiện tại chỉ có hắn vẻ mặt trầm trọng đi ra làm Tôn Nguyên Huy đầu óc tối tăm, nhìn Nguyễn Tân không có phía sau một phen túm chặt cổ áo bác sĩ hô:

“Người đâu, con mẹ nó lão bà của tôi người đâu?”

Bác sĩ bị nắm đến thở không nổi, ngón tay run run rẩy rẩy mà chỉ về phía sau, qua một hồi mới thấy Nguyễn Tân bị đẩy ra. Bác sĩ hít sâu, mới cả giận nói:

“Cậu con mẹ nó có phải hay không có bệnh, tôi trước tiên ra nói cho cậu mẹ nó có con trai!”

Tôn Nguyên Huy lại hoàn toàn mặc kệ hắn, lập tức nhào tới trước giường bệnh Nguyễn Tân, khó có được hai người đều rối loạn. tôn nguyên huy bị căng đến mất lý trí, Nguyễn Tân ướt mồ hôi mặt tái nhợt lại tràn đầy kiêu ngạo thản nhiên:

“Anh dọa đến bảo bảo.”

Tôn Nguyên Huy thật cẩn thận đem người che chở trong ngực, giọng nghẹn ngào:

“Ai quản cái kia tiểu không lương tâm, em không có việc gì liền hảo.”

“Tôn Nguyên Huy……”

“Ân, anh ở đây.”

“Chúng ta rốt cuộc có bảo bảo.”

“Ân, Nguyễn Nguyễn giỏi quá.”

“Anh không nghĩ cùng em nói cái khác sao?”

“Anh yêu em, Nguyễn Nguyễn của anh. Nguyễn Nguyễn, anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh.”

- CHÍNH VĂN HOÀN –