Mị Tình

Chương 31: Yêu em đã thành thói quen



Lamborghini dừng lại ở trước một nhà hàng bài trí rất Trung Quốc.

Hứa Thuyền xuống xe trước, vòng qua bên kia, kéo cửa xe mở ra giúp cô, phong cách vô cùng thích hợp.

Cô hơi kéo kéo tà váy, mím môi chui từ trong xe ra.

Khi còn ở trên xe cô không hỏi anh sẽ đi đến đâu, nhưng trong lòng cũng rõ ràng hiểu được anh không thể nào cứ đơn thuần như vậy mà đưa cô vềnhà.

Nói như thế nào đây?

Cảm thấy không yên, nhưng lại không thể cự tuyệt.

Loại tâm tình này không thể nói rõ ràng, cô đầy bụng tâm sự đi theo phía sau anh, vào nhà hàng.

Sở dĩ nói nhà hàng này rất Trung Quốc chủ yếu là bởi kiến trúc của nó…phiên bản cung điện thời nhà Thanhh. Ngói lưu ly, rồng giương nanh múavuốt, còn có đèn lồng đỏ rực nơi tiền sảnh.

Quản lý nhà hàng còn rất có tâm, nơi cửa ra vào và các ghế ngồi đều có viết

“Thất nguyệt thất nhật thất kiều tiên

Kim phong ngọc lộ hận khổ đoản

Triêu triêu mộ mộ thường tương bạn

Bất tiện ngưu lang tiện uyên ương”

“Sao khiên ngưu xa xôi, sông ngân nữ sáng trong ” một câu đối chúc phúc rất phù hợp với không khí.

Bồi bàn chu đáo đưa họ đến nơi dùng màu xanh của cây cối làm bình phong, Lâm Cẩm Sắt vừa thấy, xấu hổ chu chu khóe miệng.

Chỗ ngồi của tình nhân.

Nâng mắt lên đã thấy biểu tình người đàn ông bên cạnh vẫn rất tự nhiên, môi mấp cô hơi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, yên lặngngồi xuống chiếc ghế sô pha màu đỏ.

“Em ăn gì nào?” Hứa Thuyền ngồi đối diện cô nhẹ giọng hỏi.

Bóng đèn ở nhà hàng này là cái loại đèn có màu sắc vô cùng thoải mái,ấm áp, Lâm Cẩm Sắt không tự nhiên đặt tay dưới gầm bàn, ngón tay xiếtchặt vào nhau .

Cô nói, “Em ăn rồi .”

Hứa Thuyền nghe xong nâng mắt nhìn cô một chút, ánh mắt hơi tối, nóivới bồi bàn đứng ở phía đối diện: “Hai phần bánh bao uyên ương, một hồphổ nhị, một ly cà phê đen, vậy đã, cám ơn.” Ngay cả thực đơn cũng không dùng tới, nói ra như một thói quen, sau đó đem ánh mắt dời về phía cônói, “Cà phê không tốt cho dạ dày, ăn bánh bao lót dạ trước đã.”

Ngón tay xiết trắng bệch.

Anh còn nhớ…

Khi đó mùa đông còn chưa qua, đúng thời điểm tuyết rơi, ai cũng biếtsau khi tuyết tan trời sẽ lạnh tới mức muốn đòi mạng. Anh ở dưới ký túcxá của cô gọi điện bảo cô đi xuống, nhưng ổ chăn ấm áp khiến cô không nỡ bỏ đi, vì thế miễn cưỡng nói, “Ngoài trời lạnh lắm, không muốn đixuống.” Suy nghĩ một chút thêm một câu “thiện ý ” hơn, ” Mị lực của ổchăn so với anh lớn hơn nhiều.”

Đầu dây bên kia trầmmặc một lát, dường như có chút bất đắc dĩ , “Như vậy, nếu so với anh mịlực lớn hơn rất nhiều, vậy so với bị đói thì sao nhỉ?”

Sau đó cô cúp điện thoại, bước xuống lầu, tuy không nói nhưng kỳ thật cũng rất ngạc nhiên.

Lúc xuống lầu rồi, chỉ thấy người thanh niên kia mặc áo lông màu xámđơn bạc, bên ngoài mặc thêm chiếc áo gió màu đen, khăn quàng cổ màutrắng nhìn qua cực kỳ sơ lãng, anh cầm một túi gì đó nóng hổi giơ vềphía cô thản nhiên đắc ý cười.

Là một cà phê đen bốc khói, cùng vài cái bánh bao thịt mới ra lò.

Khi đó hắn cũng là như thế này nói , ” Cà phê không tốt cho dạ dày, ăn bánh bao lót dạ trước đã.”

Cà phê đen thuần rất đắng rất chát, bánh bao lại nóng hổi, sau đó mớibiết đó vốn là anh mua hộ bạn cùng phòng, không ngờ lại đúng dịp trởthành vật hi sinh để anh “Dụ hoặc” cô xuống lầu.

Khi đó yêu thương chính là đi uống một tách cà phê đen.

Hoặc nói, tình yêu của cô, nỗi nhớ của cô, chỉ là phần ấm áp đến ngaylúc đó khiến cho tâm tình sợ hãi của cô cảm động một chút.

Bây giờ khi đã xa cách vài năm, tình cảnh này, lời nói của anh khiến cô có chút không biết làm sao.

Một hồi lâu sau, Lâm Cẩm Sắt cảm thấy mình nên nói cái gì đó, nghĩ ngợi một chút, quyết định hỏi một câu hỏi của nghi thức gặp mặt cũng là vấnđề cô muốn hỏi từ lâu

“Mấy năm nay, anh ổn chứ?”

Chỉ thấy thần sắc của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, con mắt nhìn côđầy sóng gió, con người đen sẫm thâm trầm, nhưng chỉ trong khoảnh khắc,ngay khi cô còn mơ hồ tự hỏi chẳng lẽ mình đã chọn sai đề tài sao, đôimắt anh lại khôi phục thành một mảnh trong sáng

“Ừm, cũng không tệ lắm.”

Đúng vậy, CEO của tập đoàn kiến trúc Đông Hải bây giờ anh đã trở thànhnhân vật tinh anh cao cấp trong xã hội. Ở đại học khi cô biết, anh dùngthành tích học tập xuất sắc nổi trội kết hợp với cách xử lý công việc ổn thỏa, tiền đồ của anh chắc chắn sẽ rất quang minh đủ khiến cho đám sinh viên vô cùng ngưỡng mộ.

Cô lén thở ra một hơi, sự nghiệp như thế, có thể khác sao?

Đồ ăn được mang đến rất nhanh.

Cô bị sự nhẹ nhàng bâng quơ trả lời của anh khiến cho có chút buồnchán, lại vô cùng mệt mỏi, muốn xin phép rồi chạy lấy người, nhưng lạinghĩ, đây là lần đầu tiên cô gặp lại anh mà có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau, cho nên lập tức cô chặt đứt ý nghĩ.

Nhưng không nói gì thì lại xấu hổ quá, vì thế cô hơi do dự, khẩu khíchâm chọc lại mở miệng hỏi, “Anh… Vậy đóa hoa bách hợp kia là anh gửitới .” Không phải nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Hứa Thuyền vẫn nhìn cô, nghe xong gật đầu, cong cong khóe miệng, “Anh nghĩ em sẽ thích .”

Cô ách một tiếng, gượng cười, “Em tặng người khác rồi .”

“Vì sao?” Vẻ mặt anh thoáng ngạc nhiên, anh biết cô đoán ra là hoa anhtặng, nhưng lại không ngờ rằng kết cục của bó hoa đó lại là như thế.

Cô nâng mắt, thần sắc có chút phức tạp, môi trắng bệch, “Vì sao? HứaThuyền, những lời này nên là em hỏi anh mới đúng. Vì sao anh lại đượcchuyển đến nơi làm việc của em, vì sao anh lại tặng hoa cho em?”

Nói xong, cô khép hờ hai mắt, nhấc ly cà phê lên uống một ngụm, buộc khẩu khí của mình phải có chút bức người

“Thật sự không có cách nào để trở về đâu Hứa Thuyền, lúc đó… Tình yêucủa em đã hết, không có cách nào cả … Chúng ta buông tha lẫn nhau đi, em không muốn tiếp tục tra tấn chính mình …”

Lời nói của cô ngắt quãng, va đập vào nhau, nhưng cô biết anh nghe hiểu được.

Cô rõ ràng hiểu được, tặng hoa, đưa cô đến đây, những hành động này của anh, bất quá chỉ là muốn gọi đoạn trí nhớ này của cô trở lại mà thôi.

Nhưng anh không biết rằng, những chuyện cũ này kỳ thật tất cả cô đềunhớ rõ , chỉ là cố ý giả vờ đã quên mà thôi. Cho nên những gì anh đãlàm, rất nhiều nhưng cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Sắcmặt Hứa Thuyền ngày càng ảm đạm, khuôn mặt anh tuấn sơ lãng có chút táinhợt, tay anh nắm thật chặt, làm nổi lên những đường gân màu xanh trắng

Hồi lâu, anh chậm rãi mở miệng, “Nhiều năm như vậy, ta anh rất muốnquên em đi. Anh nói với chính mình, em là một người phụ nữ giả dối, hưhỏng, người phụ nữ như em không đáng có được tình yêu của anh, nhưng yêu em đã trở thành thói quen rồi. Mỗi lần trời lạnh tuyết rơi, anh tự hỏiliệu em có mặc nhiều quần áo hay không, cho dù chuyển trường mỗi lần mua bữa sáng đều không cẩn thận mà mua thêm một phần, khi đi qua tiệm giày, anh sẽ không tự chủ được mà tìm đôi giày cao gót màu đỏ…”

“Anh cũng rất muốn bỏ thói quen này đi, nhưng đã là thói quen thì làmsao có thể dễ dàng bỏ như vậy? Thời gian quá ngắn, còn chưa đủ để anh bỏ nó thì em lại xuất hiện …”

Lâm Cẩm Sắt yên lặng ngheanh gần như đang độc thoại, cảm thấy khóe mắt nóng kịch liệt, xoang mũi ê ẩm . Đột nhiên cô tham lam, vươn tay gắt gao nắm lấy những ngón tay đặt trên ly trà nóng bỏng đang cố sức giãy ra kia của anh.

Giọng nói của cô mang theo ý khóc mà hơi trầm, “Đừng như vậy, Hứa Thuyền.”

Cảm nhận được những ngón tay được cô chạm vào lại cứng đờ ra, anh muốngiãy ra, giật giật, nhưng bàn tay bên trên của cô lại dùng sức quá mạnh.

Giọng nói của anh vô cùng cẩn thận, “Cẩm Sắt, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa hay không?”

Lâm Cẩm Sắt trong lòng cũng là một mảnh bi thương.

Cô sớm đã không còn là cô gái cao ngạo, sắc sảo lại hồn nhiên kia nữa rồi.

Thời gian là tàn nhẫn như vậy, anh dường như vẫn cứ dừng lại ở khoảnh khắc đó, còn cô, bây giờ đã không còn xứng với anh nữa.

Nó oanh liệt thay đổi lắng đọng lại tất cả, nhưng lại thủy chung không chịu để cô lại phía sau.

Cô nhìn về phía anh, đôi đồng tử hoảng hốt, nói “Muộn rồi, quá muộn rồi … Hứa Thuyền, đã quá muộn rồi.”

Khi hai người còn đang nhìn nhau không biết nói gì, phía cửa nhà hàng truyền đến một loạt những tiếng xôn xao.

Cô mượn cơ hội đứng lên, có chút bất ổn lại có chút hoảng hốt nói, “Em đi trước.”

Còn chưa kịp đáp lại, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi duyên dáng,

“Lâm Cẩm Sắt?”

Tiếng nói xa lạ mà đáng sợ khiến cho Lâm Cẩm Sắt khẽ giật mình, nâng mắt nhìn về phía đó.

Một đôi mắt tựa tiếu phi tiếu lại vọng vào. (tựa tiếu phi tiếu: như cười như không)