Mi Tiêm (Chân Mày)

Chương 4



Chương có cảnh nhạy cảm, không dành cho các em chưa đủ tuổi :”>

xOx

Năm năm… Jin suy tư, đôi ngươi bỗng hóa trầm, cao giọng hỏi, “Kazuya, hai đứa… thật là con em sao?”

Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng. Chuyện tưởng đã xong nhưng xem chừng Jin thật sự muốn đào sâu hơn. Kề đầu trong ngực Jin, Kazuya gật nhẹ, “con em.”

“Năm nay mấy tuổi?” Ánh mắt Jin liền nheo lại, một tia hiểm chợt lóe lên.

“Hơn bốn tuổi…” Hương vị quen thuộc trên người Jin lúc bấy giờ đang âu yếm lấy Kazuya, khiến anh thoáng chốc ngây ngẩn mà chỉ trả lời theo trực giác. Đến khi bừng tỉnh hiểu được ý đồ của Jin, lòng Kazuya không khỏi trùng xuống; anh hít mạnh một hơi.

Lời vừa dứt, hai bả vai Kazuya lập tức đau đớn vô cùng. Jin túm chặt lấy chúng, đẩy mạnh anh ra.

Cả người mù cũng cảm nhận được cái lửa giận bừng bừng trong đôi mắt Jin, pha lẫn sự đau xót cùng thất vọng, “Khá, em khá lắm, Kamenashi Kazuya! Em rất khá…” Giọng nói run rẩy không thôi, lời trào phúng mà ý đau thương. Bàn tay đang nắm lấy hai bả vai Kazuya cũng run lên. “Hơn bốn tuổi… em cho tôi là đồ ngốc à? Là người của tôi, ăn nằm với tôi mà còn dây dưa với đàn bà để rồi sinh con? Chính vì vậy mà em bỏ tôi? Em nói, nói đi a! Sao lại không nói!!!!”

Jin dùng sức lắc mạnh Kazuya. Kết hôn sinh con là thế, nhưng cái khiến Jin không thể chấp nhận là Kazuya đã lừa gạt và phản bội anh ngay quãng thời gian hai đứa yêu nhau.

Kazuya mím chặt môi dưới, lắc đầu nguầy nguậy. Anh từ sớm đã biết hai đứa con sẽ là điểm yếu của vấn đề. Nhìn đến lửa giận bùng phát trong Jin, nhìn đến đau đớn vô vàn quấn triền lấy anh, tâm can Kazuya xót xa không thôi, tựa hồ nghìn vạn mũi kim đang đâm chích vào nó. Bởi vì yêu nên mới đau. Kazuya là thế, mà Jin cũng không ngoại lệ. Kazuya thật sự không muốn chứng kiến Jin đau khổ. Khẽ thở hắt một hơi, anh còn biết làm sao?

Kazuya đặt tay lên vòng eo Jin, thấp đầu thở dài, “Không, Jin.”

Mũi chân kiễng lên, miệng nhếch thành một nụ cười tựa đóa hoa e lệ. Bờ môi mỏng lạnh vuốt ve da thịt, như muốn xoa dịu cái thương tâm trong Jin.

“Em tính làm gì?” Jin cười lạnh, nhích người sang một bên.

Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Kazuya vẫn không hề thuyên giảm. Anh lắc đầu, vòng tay qua cổ Jin. “Em chỉ muốn cho anh biết…” Chỉ muốn cho anh biết, em vẫn chỉ yêu anh thế thôi, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai.

Nét mặt thanh mảnh dịu dàng, cùng với môi cười ngọt ngào trong trẻo tựa trời vào xuân sau một cơn mưa tầm tã. Ngẩn ngơ nhìn em, Jin mơ tưởng đến người thiếu niên giản dị mà thuần khiết của nhiều năm trước đã thản nhiên bước vào cuộc đời anh. Lòng xôn xao, nhắm hờ hai mắt, anh tham lam gom góp hình ảnh ấy, cất giấu nó vào một góc thật sâu trong tâm, không để ai cướp lấy.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, bờ môi Jin chợt chạm đến cảm giác mềm mại và lành lạnh lần thứ hai. Đầu lưỡi nho nhỏ mang theo vị ngọt đến say người vẩn vơ trên môi anh, khéo léo và khiêu khích. Hơi thở quen thuộc quyện hòa cùng nỗi quyến luyến trong tâm, như từng con sóng nhận chìm Jin trong biển dục cảm. Lòng bàn tay thắt chặt, dùng hết sức bình sinh ghì chặt Kazuya vào mình, đầu lưỡi mân mê, đọat lại quyền chủ động.

Hô hấp của hai người mỗi lúc một dồn dập. Giữa gian phòng thoáng chốc chỉ vang lên mấy tiếng rên rỉ mà khàn khàn đến thẹn thùng. Jin nhấc bổng Kazuya lên, để hai chân em quấn chặt lấy mình, hôn một lúc lâu mới lìa ra, ***g ngưc thở phập phồng, thì thầm thật nhỏ, “Vào phòng em…”

Gương mặt Kazuya đã ửng đỏ. Anh nhướn đầu về phía cầu thang, ý nói trên lầu.

Không biết cả hai đã đi như thế nào, chỉ biết khi môi lìa môi lần nữa, cả người Kazuya đã nằm trên giường. Chưa kịp định thần, xương quai xanh liền bị Jin cắn thật nhẹ, tựa hồ muốn trừng phạt. Kazuya hít mạnh một hơi, vòng tay càng ôm chặt lấy tấm lưng trần của Jin. Da sát kề da, càng tô đậm cái dục cảm đang thối trào bên trong. Khẽ rùng mình, Kazuya mím môi, đã nhiều năm không thân cận cùng Jin, thân thể hiện tại càng mẫn cảm. Cố gắng áp chế không phát mấy tiêng rên nhưng lại hóa thành những nhịp thở dồn dập, Kazuya chợt nhận ra, chính mình quả thật vẫn luôn khao khát cái vuốt ve, cái thân nhiệt của da thịt Jin.

“Jin, Jin…” những ngón tay Kazuya đan xuyên vào mái tóc đã rối bời của người tình, cái tên vẫn khắc ghi trong tâm khảm bấy lâu nay không nhẫn được mà thốt lên từng lời hối hả.

Mấy năm trôi qua tựa hồ không thay đổi gì, Jin vẫn quen thuộc với thân thể em, từng đường cong, từng nốt ruồi trên da thịt trần trụi, anh còn nhớ như in. Bàn tay cùng bờ môi dễ dàng tìm đến những chỗ mẫn cảm trên người đang nằm dưới mình. Nghe đến những tiếng rên hừ đầy gợi cảm từ em, dục vọng trong tâm như được thêm lửa, mỗi lúc một bùng phát.

Cắn ngậm vành tai Kazuya, thân thể em sẽ vặn vẹo một chút, phát ra mấy tiếng rên thật khẽ và nhỏ.

Hôn lên cánh cổ trắng nõn gợi tình của Kazuya, đầu em sẽ càng ngửa về sau, hơi thở thêm dồn dập.

Lưỡi vuốt ve lấy đầu nhũ nhỏ hồng của Kazuya, cả gương mặt và ***g ngực em lập tức ửng đỏ, vòng eo nhỏ nhắn hơi cong lên, cò cọ vào thân thể mình.



Mỗi một kiểm nghiệm, kết quả đều trùng khớp với trí nhớ trong Jin, tựa hồ Kazuya của anh từ trước tới giờ vẫn chỉ thuộc về mình Jin, mỗi một phản ứng đều vì anh mà thành thói.

Jin kiên nhẫn trườn người xuống. Anh còn nhớ rõ, nếu dùng tay và môi đùa giỡn trên bụng Kazuya, rồi từ từ hạ thấp đến vật thể giữa hai đùi, gương mặt Kazuya sẽ càng mơ màng đến động lòng người, miệng phát ra nhiều hơn những tiếng thật ngọt ngào.

Tay Jin đang ve vởn chợt dừng lại. Phần bụng trắng mịn trơn nhẵn ngày trước đã không còn. Jin ngạc nhiên cúi đầu, một vết thẹo hơi mờ, chạm vào liền cảm giác được, ở ngay phần bụng dưới của Kazuya.

Mấy ngón tay cẩn thân vuốt ve lấy đường vết ấy, mang theo nuối tiếc cùng xót xa. Thân thể Kazuya chợt run nhẹ. Năm tháng không ở cùng em, Kazuya của anh đã gặp phải chuyện gì? Thân trườn xuống, bờ môi ấm nóng hôn lên vết thẹo, đổi lấy mấy tiếng run rẩy gợi tình từ em.

“Kazuya, Kazuya…” Jin vừa hôn, vừa thấp giọng gọi tên em, ngữ điệu âu yếm, tràn ngập yêu thương.

Dục cảm như quấn chặt lấy Kazuya, như từng dòng điện giật chạy khắp cơ thể anh. Ngón tay đang xoa nắm tóc Jin khẽ run lên, ánh mắt ươn ướt khép hờ, mấy tiếng rên khàn liền vang lên, “Jin… yêu em đi anh… Jin… yêu em…”

Lời yêu cầu không cách nào chống cự. Huống hồ, từng tế bào, thớ thịt khúc cơ trong người Jin lúc bấy giờ đã khản gào dục vọng bừng cháy, chỉ chực chờ chồm tới ôm ấp người đàn ông mà chính anh không biết nên yêu hay hận.

Ngón tay chậm rãi tiến vào chỗ huyệt ấm áp mà non mịn. Môi tìm đến môi, hôn thật sâu. Rồi đầu ngón khẽ cử động, cố khuếch trương thớ thịt thắt chặt. Em nằm dưới chợt đanh người lại, mấy sợi tóc ướt mồ hôi dính sát vào bờ má, miệng phát ra mấy tiếng kêu khẽ.

“Thả lỏng, anh không muốn làm đau em.” Jin vội vàng trấn an, ngón tay thật nhanh tìm được điểm mẫn cảm bên trong Kazuya, nhè nhẹ ấn vào.

“A….” Dị vật tiến nhập, khoái cảm cùng đau đớn quen thuộc từ nhiều năm trước liền trỗi dậy, xông thẳng lên trí não, ngón chân Kazuya co gập, dục vọng như từng cơn sóng thần đổ ập xuống, không cách nào kiềm chế. “JIN… JIN…” Kazuya chỉ còn biết liên miệng gọi cái tên duy nhất anh khắc ghi trong lòng, khát cầu người thương.

Không bao giờ… nhẫn nhịn lần nữa, Jin tiến vào thân thể Kazuya, bờ môi hôn lên cánh môi mỏng của em, giúp em quên đi những tiêng hét la vì đau đớn. Khoái cảm mãnh liệt hơn nhiều so với dự đoán, như một chất gây nghiện với sức công phá mạnh mẽ. Năm năm chia cách, bao lời nghi vấn không lời đáp đã bay đâu mất, toàn tâm toàn ý trầm mình vào vũ điệu dục vọng của riêng hai người, tiết tấu hỗn loạn cũng mặc kệ, chỉ cần lẫn nhau có thể theo đuổi bước nhảy của đối phương.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc hai người bình tĩnh trở lại. Jin ngắm nhìn người đang yên ngủ, gối đầu trên tay mình. Miệng cười dịu dàng, Jin đưa tay xoa lấy đôi mày hơi nhíu lại rất quen thuộc của Kazuya, rồi cúi đầu hôn. Em say ngủ thoáng nhếch cười thật bình yên. Đã nhiều năm như thế, Kazuya của anh vẫn hay nhíu mày, nét mặt phảng phất tâm sự cùng suy tư. Mà ngay từ ngày đầu tiên, tựa hồ chính mình khi nhìn thấy bộ dáng khẽ cau mày ấy của em đã lặng lẽ động lòng.