Mì Thịt Bò + Mì Dương Xuân = ?

Chương 3: Mì thịt bò+ mì Dương Xuân = quả hồng



Ngày đầutiên ở nhà dưỡng thương, Ngưu Nhu Miên đần độn ngâm mình trên mạng, vừaăn chocolate vừa online, một ngày trôi qua, ngày thứ hai đột nhiên cảmthấy đau răng, vì thế phải đi nha sĩ. Nha sĩ nói hai cái răng sâu mườimấy năm nay của cô cần phải tu bổ, ngoài ra cô đang mọc răng khôn, hơnnữa một nữa răng khôn đã bị nhiễm trùng, nếu mà phát triển nữa sẽ ảnhhưởng đến vị trí của những các răng khác, bây giờ thừa dịp răng còn chưa phát triển nhổ nó đi. Nộp tiền phí giải phẫu xong, nha sĩ bảo cô tuầnsau đến phẫu thuật nhổ răng, bây giờ bác sĩ sẽ ‘tu bổ’ lại hai cái răngsâu của cô, trong quá trình tu bổ có gây tê một chút.

Ngưu NhuMiên về nhà, bắt đầu nấu canh. Bởi vì thuốc tê trong miệng còn chưa hoàn toàn biến mất, vì thế nằm ở trên giường tạm thời nghỉ ngơi một chút chờ canh chín, ai ngờ vừa ngã đầu xuống đã ngủ. Không biết ngủ bao lâu,Ngưu Nhu Miên tự nhiên ngửi thấy một mùi khói khét lẹt bay ra, đột nhiên nhớ tới nồi canh còn ở trên bếp ga ah. Khi chạy tới phòng bếp, bốn bứctường phòng bếp đã bị cháy đen thui, mặc dù Ngưu Nhu Miên nhanh chóngtắt lửa, hơn nữa còn dùng nước dập tắt lửa, nhưng đồ đạc trong phòng bếp vẫn bị cháy sạch vô cùng thê thảm. Thực tế vài năm nay sống ở Đức, Ngưu Nhu Miên cũng thường xuyên tắt lửa, thần kinh của cô dường như hơi lúlẫn. Tuy nhiên do ký túc xá của cô là bốn người WG,[ một mình một phòng, phòng bếp, WC dùng chung.] hơn nữa Đức là lò điện, không phải giống như trong nước xài bếp gas, cho nên không dễ cháy.

Mặc dù NgưuNhu Miên bồi thường thiệt hại nhà bếp nhưng sau đó chủ nhà cũng khôngmuốn đem phòng ở cho cô thuê nữa, vì thế cô không còn cách nào khác hơnlà xách túi ra đi. Ở tạm khách sạn một đêm, Ngưu Nhu Miên đem hành lýđáng thương của mình vứt vào ngăn tủ của khách sạn Carrefour, liền đitìm phòng cho thuê. Bôn ba hơn nửa ngày, cuối cùng may mắn tìm được mộtphòng ở, hứa hẹn với chủ nhà đủ thứ điều xong Ngưu Nhu Miên đi lấy tiềnngân hàng để đặt cọc.

Sau nhiềulần đau lòng ép buộc, tài khoản ngân hàng Ngưu Nhu Miên cũng chỉ còn lại có 6000 nhân dân tệ. Ngưu Nhu Miên đem tiền trong ngân hàng toàn bộ lấy ra một lần, cố ý buộc thành sáu gói nhỏ mới cẩn thận để vào túi da. Aingờ cô mới ra ngân hàng liền bị kẻ xấu theo dõi, nhưng cô không có cảmgiác chút nào. Dù sao ở nước ngoài đã lâu, ý thức phòng thủ cũng bịthoái hóa rất nhiều, tính cảnh giác cũng ít chút. Ở Đức mỗi ngày NgưuNhu Miên đến trường đều đi tới đi lui hơn 2 giờ tàu, mỗi lần lên xe liền ngủ, đến trạm mới tỉnh, vài năm nay chưa bao giờ bị đánh cấp bất cứ thứ gì.

Đi khôngđược vài bước, Ngưu Nhu Miên cảm giác cái túi da của mình đột nhiên bịngười ta nắm kéo. Ngưu Nhu Miên giật mình nhìn lại và thấy một người đàn ông áo đen đang cướp ví tiền của cô. Ngưu Nhu Miên lập tức kéo lại, cứnhư vậy tôi kéo qua ông kéo lại, tự nhiên từ trong cái ví da rớt ra mộtgói 1000. Người đàn ông áo đen nắm lấy cái ví của cô chạy đi. Ngưu NhuMiên nhặt cái gói tiền kia rồi lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa kêu,nhưng người qua đường nhìn thấy trong tay người đàn ông cầm một cái condao cũng không ai dám lên ngăn trở. Ngưu Nhu Miên nghĩ rằng đó là toànbộ gia sản của cô, có chết cũng phải giật lại, hai tay cô tháo giày caogót, mang vớ ở trên đường cái bắt đầu chạy nước rút. Rẽ qua một góc phố, Ngưu Nhu Miên đột nhiên đụng vào một người, lại bị đụng trúng ngay cáimông của người đó. Liếc mắt đảo qua, người này cũng đang thân một thânđen thui, vì thế nhanh chóng đứng lên nắm lấy đối phương, la lớn:“Kẻtrộm chết tiệt, trả ví cho tôi!” Cẩn thận nhìn lên, người này đúng làDương Thuần Miễn, >_

Cô lo lắngnhìn xung quanh nhưng kẻ cướp nào có thấy bóng dáng gì đâu, Ngưu NhuMiên không chỗ trút giận vì thế toàn bộ đều đổ lên người Dương ThuầnMiễn. {Sun: tội ghê, tai bay vạ gió ……}

“MD, tại sao tôi lại chọn ngày hôm nay ra đừơng chớ, sớm không gặp muộn không gặp,đúng lúc này lại gặp phải kẻ xấu như anh! Đường rộng nhất đẹp nhất BắcKinh sao anh không đi, hằng ngày toàn cản đường của tôi. Hiện tại cướpnó cướp tiền của tôi chạy rồi, anh phải bồi tiền cho tôi, nếu không tôiđể anh đi!”

“Nếu tôikhông đụng cô thì cô cũng có chạy kịp kẻ cướp không? Xem chân cô ngắnnhư chân vịt vậy mà đuổi ai!” Ngưu Nhu Miên nghe thế liền ngay lập tứcnhìn vào chân mình, trong lòng Dương Thuần Miễn cảm thấy sung sướng vôcùng, tiếp tục thừa dịp thắng xông lên:“Tôi bồi thường cô? Cô làm phá hư của tôi nhiều thứ như vậy, tôi còn chưa tìm cô bồi thường mà cô lại kêu tôi bồi thường cô hả?” Dương Thuần Miễn không biết vì sao mỗi lần đụngtới con nhỏ này, nói chưa được hai câu đã bắt đầu cãi nhau .

Ngưu NhuMiên càng xem cái chân của mình càng ngày càng chán nản, vặn lại: “Câycột điện chân nó cũng dài, nó chạy trốn được sao? Hơn nữa, tôi khôngphải chỉ phá hư có một cái máy photocopy sao?”

Dương ThuầnMiễn sửng sốt, lập tức trả lời:“Còn nói nữa, cô gạt tôi nói cô bị bệnhSARS, hại tôi ném đi một bộ âu phục Dunhill ­­­­­­­­­[1] cùng một cái túi công văn.”

Ngưu NhuMiên nóng máu, một tay lấy gói tiền 1000 còn lại đặt vào trong tay Dương Thuần Miễn, cảm giác có chút không khống chế được, nói:“Bồi thường anhnhiêu đó được rồi chứ?!” Dương Thuần Miễn sững sờ nhìn cái gói tiềnnày, nhiêu đây làm gì đủ mua lại bộ Dunhill chứ, trong lúc đang suynghĩ, Ngưu Nhu Miên đã đi qua bên người anh.

Ngưu NhuMiên đi đi vài bước, liền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, pháthiện mình bây giờ gần như không xu dính túi, hơn nữa chân cũng đau đau,có thể là lúc đuổi theo kẻ xấu bị thương, mới vừa rồi vẫn còn khẩntrương cho nên vẫn chưa cảm giác. Ngưu Nhu Miên hai tay xách giày, bắtđầu hối hận mới vừa rồi xúc động làm chi ah? Cắn môi dưới, lại quay trởvề, nhìn Dương Thuần Miễn còn đang sững sờ đúng lý hợp tình nói:“Tôinghĩ rằng, vài thứ kia của anh phỏng chừng giá trị khoảng 900 ¥, cho nên anh phải trả tôi 100 ¥.” Không đợi Dương Thuần Miễn trả lời, Ngưu NhuMiên liền từ trên tay Dương Thuần Miễn rút ra tờ 100 ¥, khiêu khích liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái, xoay người rồi đi. Mới vừa quay đi, khuôn mặt lập tức thê thảm cúi xuống dưới, sắc mặt đau khổ, khập khiễng rađi, trong lòng âm thầm đau muốn chết, tự nhiên bị xói mòn hết 900 ¥.

=_=

Ngưu NhuMiên đi đến cục cảnh sát gần nhất báo án, cảnh sát đang bắt một đám gáitra hỏi, Ngưu Nhu Miên dáng vẻ thất vọng đi theo người ta vào cục cảnhsát. Thật vất vả mới đến cô, cảnh sát đánh giá cô một thân hỗn độn, bànchân bị thương, lạnh lùng nói:“Xem ra cô chống lại lệnh bắt ah!”

“Chú cảnh sát, chú nghĩ sai rồi!”

“Được rồiđược rồi, đừng kêu tôi là chú, tôi không đảm đương nổi!” Cảnh sát khôngkiên nhẫn phất tay, sau đó cũng không ngẩng đầu lên, hỏi:“Tên gọi là gì, đã bị bắt bao nhiêu lần?”

=_= Ngưu Nhu Miên đứng lên, lớn tiếng nói:“Tôi là đến báo án !”

Cảnh sát lười biếng nâng mí mắt lên, nói:“Báo cưỡng gian sao?”

“Bốp” mộttiếng, Ngưu Nhu Miên đập xuống cái bàn một cái rầm, lập tức thấy bàn tay đau quá, nhanh chóng thổi thổi. Lúc này có một cảnh sát khác nghetiếng, nói:“Cô báo án thì qua bên kia, ở đây xem náo nhiệt cái gì?!”Ngưu Nhu Miên lập tức bị đẩy qua bên kia.

Bên này thái độ cảnh sát xử lý báo án rất thân mật, hoàn toàn bất đồng với tên cảnhsát thẩm vấn kia. Ngưu Nhu Miên rốt cục cũng cảm nhận được cái gì kêu là đối đãi với đồng chí cách mạng ấm áp như mùa xuân, cái gì kêu là đốiđãi với kẻ thù thì tàn nhẫn khắc nghiệt như mùa đông.

Ngưu NhuMiên báo án xong, cảnh sát lịch sự nói:“Bình thường có hàng chục ngàn vụ cướp như thế này, chúng ta sẽ không có hành động đặc biệt, chỉ có thểtạm gác lại, về sau có cơ hội bắt được kẻ cướp thì thông báo cho cô. Côcũng thấy đấy, bình thường có rất nhiều vụ án khác đang chờ đợi chúng ta xử lý, hy vọng cô có thể hiểu. Nhưng cô bị mất hộ chiếu, giấy chứngminh và các thứ khác linh tinh , một khi chúng tôi tìm thấy chúng tôi sẽ thông báo cho cô. Cô có thể cho số liên lạc không?”

“Điện thoạicủa tôi đã mất rồi, hiện tại trên người chỉ còn lại có 100 ¥, cũng không đủ tiền mua vé xe trở về nhà, anh có thể đem tôi làm manh lưu đuổi tôivề nhà sao?” Ngưu Nhu Miên đặt tay lên bàn, khẩn cầu nhìn cảnh sát. Xong rồi, Ngưu Nhu Miên lưu lạc đến mức muốn thành lưu manh luôn rồi!

Cảnh sátcười cười, nói:“Cô cũng thật hay nói giỡn. Như vậy đi, chờ cô có điệnthoại lại đến cục đăng ký một chút. Hiện tại tôi chỉ có thể giúp cônhiều như vậy thôi.”

Ngưu NhuMiên tuyệt vọng rời khỏi cục cảnh sát. Nhớ lại lúc trước ở Đức, cảnh sát Đức còn thật sự nhàn rỗi ah. Nhớ lúc đến mới Đức, cô băng qua đường,nhìn qua nhìn lại, trong phạm vi tầm mắt căn bản không một chiếc xe nàochạy hết, vì thế không quan tâm đến đèn đỏ băng qua đường luôn, ai ngờmột chiếc xe cảnh sát đậu bên kia đường, vì thế lúc cô đi qua vừa vặn bị cảnh sát bắt!!! Cảnh sát hỏi cô, nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ không? Cônói thấy được. Sau lại hỏi cô vì cái gì nhìn thấy đèn đỏ còn băng quađường cái. Cô nói rằng không có xe ah. Vì thế cảnh sát lại hỏi cô có bịbệnh mù màu hay không, kết quả Ngưu Nhu Miên nghe không hiểu ba chữ“bệnh mù màu”, không biết trả lời như thế nào, cuối cùng thiếu chút nữabị kéo đến cục cảnh sát đi làm kiểm tra bệnh mù màu. {Sun: ố hố hố ^^, đau bụng quá đi ah ^^}. Đây là lần đầu tiên đến cục cảnh sát Trung Quốc báo án, phát hiện thìra cảnh sát trong nước quá bận rộn, căn bản không rảnh để ý trường hợpnhỏ như cô. Ngẫm lại cũng đúng, buôn bán trẻ em là chuyện đại sự mà cònchờ được xử lý, chuyện nhỏ như cô để xử lý sau là đúng lý hợp tình rồi.

Rốt cục câu nói của Ngưu Nhu Miên bây giờ cũng ứng nghiệm rồi “Bệnh nặng mới khỏi [ đau răng ], không chốn lưu thân!” {Sun: lúc Nhu Miên viết giấy để lại cho Thuần Miễn ^^} , xem ra nói dối cũng không thể thuận miệng nói bậy ah . Bây giờ điệnthoại của cô cùng danh bạ điện thoại tất cả đều đã mất cùng với túi darồi, hơn nữa vừa về nước không lâu, ngoại trừ nhớ số điện thoại cha mẹ,còn lại điện thoại người khác căn bản còn chưa có gọi nhiều đến mức nhớtrong đầu óc. Ngưu Nhu Miên vài lần cầm lấy điện thoại muốn gọi cho chamẹ gửi tiền cho mình, do dự mãi, lại suy sút buông điện thoại. Nhớ lúcNgưu Nhu Miên ở nước ngoài du học, tự nhiên gặp một cú đả kích nghiêmtrọng không thông báo cho cha mẹ một mình trở về nhà. Lúc cha cô xuốnglầu, nhìn thấy Ngưu Nhu Miên ở ngồi dưới lầu tay cầm một cái vali to,lúc ấy ông còn nghĩ Ngưu Nhu Miên bị trục xuất về nước. Không nói hailời, liền đem Ngưu Nhu Miên vào nhà, nấu cơm cho cô, còn an ủi Ngưu NhuMiên nói người không có việc gì trở về là tốt rồi, những cái khác khôngquan trọng. Ngưu Nhu Miên nghe xong nước mắt nhịn không được, làm cha cô sợ tới mức vội vàng đi gọi mẹ cô nhanh về nhà. Sau lần đó, cha mẹ NgưuNhu Miên nói, mặc kệ cô bên ngoài có cái gì không hài lòng, chỉ cần bọnhọ còn sống một ngày thì lúc nào bọn họ cũng bảo vệ cô.

Bà chủ quầy bán quà vặt rốt cục nhịn không được, không kiên nhẫn, hỏi:“Rốt cuộc cô có gọi điện thoại không ah?”

Ngưu NhuMiên chột dạ buông điện thoại, thưa dạ nói:“Tôi thử xem điện thoại củabà cầm có thoải mái hay không thôi, không gọi nữa, tư thế cầm quá khôngthoải mái !” Dưới con mắt xẹt điện của đại tẩu bán hàng, Ngưu Nhu Miênvội vã rời khỏi quầy bán quà vặt.

Ngưu NhuMiên đem 100 ¥ cẩn thận nhét trong áo ngực, ở trên đường lắc lư . Lúcnày, rất xa nhìn thấy có cái gì đó lòe lòe tỏa sáng trên mặt đất, cô vội vàng chạy qua, đợi thấy rõ ràng, cả giận nói:“ TMD, ai phun đàm mà tròn như vậy ah!” =_=

Khách sạncũng thuê không nổi, Ngưu Nhu Miên đơn giản vào một tiệm internet online suốt đêm. Trên internet cô đã gửi một thông báo đầu tiên là một thờigian nữa không thể tiếp tục viết tiểu thuyết với các độc giả, rồi lạigửi một đống email và QQ cho tất cả bạn bè của cô. Nhưng hầu hết bạn bècủa cô còn ở Đức chưa tốt nghiệp, nếu không chính thì quê của chúng nócũng không phải ở Bắc Kinh, cho nên cơ hồ tất cả đều là nước xa khôngcứu được lửa gần. Hơn nữa sau khi về nước cô không tìm được công việcphù hợp, cho nên chưa đến mức cùng mọi người liên hệ, bây giờ vừa liênhệ chính là hướng người tôi vay tiền, có chút khó mở miệng. Ở QQ gặp một vài người, thấy câu status của cô là vay tiền là đột nhiên logout , nếu không chính là qua loa an ủi vài câu, nói lần sau liên hệ linh tinhlang tang gì đó. Ngưu Nhu Miên càng nghĩ càng uể oải.

Ở trên mạngthơ thẩn suốt một đêm, buổi sáng Ngưu Nhu Miên tinh thần hoảng hốt bò ra khỏi tiệm net đi tìm điểm tâm, xui xẻo đi trên một con đường lại xémmột một chiếc xe Lexus màu đỏ đụng vào.

Bất quá bình thường vận rủi cùng vận may luôn luôn đến cùng một ngày. Lúc vận xuihoặc là vận may tới đỉnh, sẽ bắt đầu gặp nữa kia bắt tay ‘chúng mìnhchuyền hướng nhé’, tựa như đồng hồ quả lắc. Rốt cuộc vận xui của NgưuNhu Miên bắt tay với vận may bắt đầu chuyển hướng rồi.

Trên xe mộtcô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng quay kính xe xuống, tháo mắt kính,chần chờ đánh giá Ngưu Nhu Miên, sau đó bất ngờ kêu lên:“Ngưu Nhu Miên?” Ngưu Nhu Miên giống như mộng du nhìn về phía cô gái trẻ tuổi, ánh mắtsi ngốc. Đáng thương Ngưu Nhu Miên sáng sớm còn chưa ăn được một chútbánh quẩy nào,thế nên hiện giờ dường như giống mấy ông bà già bị chứngsi ngốc. =_=

Lúc này côgái đó đã kích động bước ra khỏi xe, một tay giữ chặt Ngưu Nhu Miên, khó nén vui sướng gặp lại nói:“Nhu Miên, là mình! Trác Bội Kiều đây!”

Sau đó, Trác Bội Kiều lái xe mang Ngưu Nhu Miên đến một tiệm cà phê cao cấp. TrácBội Kiều là bạn ngồi cùng bàn với Ngưu Nhu Miên thời trung học, haingười cảm tình tốt lắm. Sau khi thi vào đại học, Trác Bội Kiều đượctuyển thẳng ra nước ngoài, mà Ngưu Nhu Miên trúng tuyển vào học ở mộttrường đại học trong nước. Trác Bội Kiều sau khi xuất ngoại cũng chưa có cùng Ngưu Nhu Miên liên hệ, mà sau đó Ngưu Nhu Miên cũng đi Đức du học, vì thế liền mất đi liên lạc. Cùng là sản phẩm của nước ngoài, Ngưu NhuMiên cùng Trác Bội Kiều quả thực kẻ ở trên trời người ở dưới đất. TrácBội Kiều hiện tại đã muốn là hải âu , thường xuyên đi tới đi lui trongngoài nước. Mà ngày mai cô sẽ rời khỏi Bắc Kinh, ở tổng công ty châu Âuthường trú một năm . Hầu hết thời gian hai người nói chuyện đều là TrácBội Kiều chậm rãi mà nói, mà Ngưu Nhu Miên rất ít đề cập chính mình.Trác Bội Kiều thấy tay Ngưu Nhu Miên cũng bị thương, vẻ mặt lộ ra chuasót, vì thế thử hỏi:“Cậu hiện tại không thuận lợi sao? Có cái gì mình có thể giúp cậu ?”

Ngưu NhuMiên gật gật đầu, nói đơn giản cảnh ngộ bi thảm gần đây. Trác Bội Kiềunghe xong, sảng khoái nói:“Chúng mình là bạn tốt vài năm không gặp, cũng sẽ không nói vòng vèo làm gì nữa. Mình biết cậu cũng không muốn vừa gặp mình liền mượn tiền, nhưng mà hiện tại điều kiện của mình cũng chophép, cậu cũng đừng cự tuyệt, mình buồn nha. Trong một năm mình ở nướcngoài nè, phòng ở Bắc Kinh để không, trước hết cậu qua nơi đó ở đi. Bấtquá anh họ mình không biết vì sao đem nhà anh ấy bán đi , nói nhà bẩnquá muốn đổi phòng khác, hiện tại nhà mới của anh ấy đang trang trí, thế cho nên anh ấy tạm thời cũng ở chỗ mình, đợi nhà trang trí hoàn tấtxong anh ấy sẽ đi ra ngoài. Cậu cùng anh ấy tạm thời dùng chung nhà mình một tháng đi. Một hồi, mình đi ngân hàng cho cậu mượn 1 vạn, cậu dùngtrước. Nếu thiếu tiền mà cần dùng gấp thì mượn anh họ mình cũng được.Anh ấy vừa soái lại vừa nhiều tiền đấy, cậu gặp may mắn rồi nhá!” Nóixong, Trác Bội Kiều ái muội nháy mắt một cái.

Có thể thấyphần lớn lời cảm ơn thường được nói ra ngoài, mà lời cảm ơn khó biểu đạt thường thường là giữ lại trong trái tim. Bởi vì cái loại cảm tạ này làmột loại tình cảm mà ngôn ngữ không thể diễn đạt được. Mà lúc này, NgưuNhu Miên chính là như thế, gật đầu thật sâu nhưng lại nói không ra đượcnữa lời cảm ơn.

Theo sau,Ngưu Nhu Miên đi lấy hành lý trở về nhà Trác Bội Kiều. Nhà của Trác BộiKiều là một căn hộ xinh đẹp trong một khu chung cư cao cấp. Anh họ TrácBội Kiều ngày hôm qua bay đi Thượng Hải bàn công việc, có lẽ là ngày mai mới trở về, mà Trác Bội Kiều cũng là sáng sớm ngày mai bay đi. TheoTrác Bội Kiều nói, anh họ cô là người ngoài lạnh trong nóng, tính tìnhtốt lắm, người cũng rộng lượng, ở chung tốt lắm. Ngưu Nhu Miên nghĩ rằng ,“Đàn ông giống quả đào, phụ nữ giống trứng chim. Đàn ông bề ngoài thật mềm, bên trong thật cứng, muốn ăn là phải cắn từ từ; phụ nữ thì bênngoài cứng rắn, bên trong rất mềm, muốn chinh phục đàn ông là phải lấynhu thắng cương.” Ở đâu còn có loại đàn ông ngoài lạnh trong nóng nữachứ ? Kem từ trong thùng lấy ra còn lạnh tê răng cơ mà.

Ngày hômsau, sau khi Ngưu Nhu Miên đưa Trác Bội Kiều lên máy bay xong rồi lại đi cục cảnh sát. Cảnh sát đã tìm được hộ chiếu cùng giấy chứng minh của cô, nói có người ở trong hẻm nhặt được. Về tới nhà mới, Ngưu Nhu Miêncảm thấy rốt cục vận may của cô cũng đến rồi, vì thế tâm tình tốt cô bắt đầu sửa lời nhắn lại điện thoại:“Xin chào! Chủ nhân nơi này Trác BộiKiều đã ăn cắp tiền của công ty trốn ra nước ngoài, chúng tôi hiện tạiđã vây quanh nơi này. Nếu bạn là Trác Bội Kiều, xin lập tức đầu hàng vôđiều kiện, thẳng thắn ghi lại địa chỉ mới cùng cùng phương thức liên hệcủa bạn. Nếu bạn là đồng phạm của Trác Bội Kiều, mời lưu lại số điệnthoại của bạn, đợi chúng tôi tìm được cô ấy rồi sẽ thông báo cho bạn làngười đầu tiên. Đương nhiên, bạn cũng có quyền giữ im lặng, nhưng lờinói của bạn sẽ được ghi lại và làm bằng chứng trước tòa.”

Buổi tốiNgưu Nhu Miên mơ thấy mộng đẹp, trong mộng cô cùng thái tử của [Săn bắnmĩ nam] gặp gỡ ngọt ngào. Buổi sáng ngủ dậy, Ngưu Nhu Miên xuống đườngmua quần áo mới, đến cửa hiệu cắt tóc tỉa lại mái tóc và sau đó trở lạicăn hộ sửa sang lại phòng, mua một đóa hoa tươi đặt trong phòng khách,chuẩn bị hoàn hảo nhất để nghênh đón kim quy tế buổi chiều sắp xuấthiện.

Ngưu NhuMiên chờ đợi rồi lại chờ đợi kim quy tế, nhưng đối phương lại khoan thai đến chậm. Rốt cục đến 4 giờ cũng có người dùng chìa khóa mở cửa . NgưuNhu Miên chạy đến trước gương xoay xoay một chút, sau đó ba bước chạycòn hai bước chạy tới mở cửa. Lúc cánh cửa vừa mở ra, Ngưu Nhu Miên cùng người tới đồng thời giật mình, lập tức trợn mắt nhìn lẫn nhau. Kim quytế mà trong lòng Ngưu Nhu Miên tràn đầy chờ đợi kia không phải ai khác,đúng là oan gia Dương Thuần Miễn!

Dương ThuầnMiễn vừa đến, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới mở cửa cho anh đúng làNgưu Nhu Miên. Vì thế hai người liền bổ nhào vào nhau giống như gà đá,tóc tai đều dựng đứng cả lên.

“Cô là người em họ tôi mướn làm vệ sinh sao?” Dương Thuần Miễn suy nghĩ nửa ngày,cảm thấy đây là khả năng duy nhất, cô nàng thần kinh thất nghiệp này đãmuốn lưu lạc đến mức làm công nhân vệ sinh?

Ngưu NhuMiên đã bị chọc giận,“ Mắt chó không thấy được người, miệng chó khôngphun ra được ngà voi, đầu chó não heo không có chỉ số thông minh!” Nângtay muốn đem cửa đóng lại. Ai ngờ Dương Thuần Miễn giành trước lấy chânchặn ở cửa, vào phòng.

“Tại sao cô ở nhà em họ tôi? Nếu cô không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, đừngtrách tôi mời cô đi ra ngoài.” Dương Thuần Miễn bỏ hành lý xuống, lớntiếng nói.

“Tôi là bạntrung học của em họ anh, cô ấy nói trong một năm này cô ấy ở Âu châu thì cho tôi ở đây, nói anh chính là ở tạm. Anh có tư cách gì mời tôi đi rangoài, tôi còn chưa mời anh đi ra ngoài là may lắm rồi!” Ngưu Nhu Miênkhông cam lòng yếu thế.

“Tôi là anhhọ cô ấy! Hơn nữa căn hộ này lúc trước tôi thay cô ấy đăng kí đóng tiền! Tôi cũng tính là một nửa chủ nhân!” Dương Thuần Miễn không nghĩ tới côgái này muốn đuổi anh đi.

“Tôi là bạncùng lớp của cô ấy! Không, là bạn tốt! Hơn nữa này căn hộ này lúctrước…… Lúc trước là ba tôi làm công nhân xây dựng nó! Tôi cũng được xem là……là con cháu của người sáng lập!” Miệng Ngưu Nhu Miên lại nói lắpnữa rồi . Ngưu Nhu Miên a, vừa thoát vây, tình hình được cải thiện mộtchút, chẳng lẽ lại xui tiếp nữa rồi!

Dương ThuầnMiễn cảm thấy rất khó giao tiếp cùng con nhỏ thần kinh này, vì thếnói:“Số điện thoại của em họ tôi là bao nhiêu, tôi tự gọi điện hỏi nó!”

“Cô ấy cònchưa có gọi điện thoại trở về, vì vậy đầu tiên anh về trước đi. Ít nhấtlà ngày mai sắp xếp xong cô ấy có thể gọi điện trở về. Nếu hôm nay anhthật sự không thể chịu đựng được cùng tôi sống trong một căn hộ, anh cóthể đi ra ngoài ở trong khách sạn, tôi sẽ không ngăn cản anh ah.” NgưuNhu Miên vừa nói vừa rung đùi đắc ý.

“Cô ~~ Cô~~” Dương Thuần Miễn thật sự không nghĩ tới một nữa chủ nhân như mìnhlại bị Ngưu Nhu Miên đuổi ra ngoài khách sạn, tức giận đến mức nói không ra lời ah.

“Anh xem anh kìa, nói cũng nói không rõ ràng, còn ở nơi này bập bẹ bập làm chi?! Lúc Einstien (Anh-xtanh) chín tuổi khi không thể nói chuyện lưu loát, mẹcủa ông ta còn nghĩ ông ta bị bệnh tâm thần. Mà anh thì không cần phảinghĩ chi ah, trực tiếp khẳng định luôn 100%.” Ngưu Nhu Miên đắc ý nhìnDương Thuần Miễn đã bị tức giận đến cực hạn, cũng không dám kích thíchanh ta nữa , vạn nhất không tốt bị anh ta nắm cô liệng ra ngoài, lúc đócó thể mất nhiều hơn được ah. Ngưu Nhu Miên giương cằm lên, nói:“Để xemai là người không thể không chuyển đi!” Nói xong đi vào phòng mình.Dương Thuần Miễn ngã ngồi trên sô pha phòng khách hít sâu thở sâu, điềuchỉnh nhịp tim.

Sáng sớm hôm sau, Dương Thuần Miễn đi tắm, Ngưu Nhu Miên muốn đi WC. Nhưng Ngưu NhuMiên gõ cửa, Dương Thuần Miễn chính là không ra, chống lại sự uy hiếpcủa Ngưu Nhu Miên, ở trong phòng tắm…. đứng hát. Ngưu Nhu Miên chốngnạnh, đe dọa nói:“Nếu anh không mở cửa anh sẽ hối hận !”

Ngưu NhuMiên mặc áo ngủ rộng thùng thình, cầm cái gối ôm nhỏ nhỏ sô pha đặt ởbụng chỗ rồi cố định, sau đó mang giày, choàng áo chòang, ra khỏi cănhộ. Ở trước cửa hàng xóm đứng lại, cố ý làm tóc mình rối bù lên, le lưỡi liếm nước miếng rồi chấm chấm vào trên má giả bộ nước mắt, sau đó làmra một bộ dạng tiều tụy cực kỳ bị thương, chuẩn bị xong, cuối cùng gõcửa. Hàng xóm đại ca mở cửa, Ngưu Nhu Miên chớp ánh mắt, đáng thương hềhề nói:“Xin hỏi tôi có thể mượn WC nhà anh không? Tôi là bạn gái trướckia của Dương Thuần Miễn, hàng xóm của anh, anh ấy nghe nói tôi mangthai, liền……” Ngưu Nhu Miên lại lau nước mắt cá sấu, sụt sùi nói:“Anhcũng biết phụ nữ có thai nhiều nước tiểu, mà người kia thế nhưng nhẫntâm không cho tôi vào cửa, anh có thể hảo tâm cho tôi mượn WC dùng mộtchút được không?” Ngưu Nhu Miên chớp chớp ánh mắt ra vẻ vô tội. Hàng xóm đại ca không nói hai lời, đem cô vào phòng. Ngưu Nhu Miên rất nhanhdùng xong WC, vốn định nói lời cảm ơn rồi đi, ai ngờ hàng xóm đại ca săn sóc rót cho cô một ly nước ấm, để cho cô ngồi xuống, nói rất nhiều lờikhuyên giải an ủi cô. Cái gì hiện tại xã hội đàn ông hư hỏng rất nhiềuah, con gái phải học bảo hộ chính mình linh tinh gì đó, thật sự là nóidong nói dài nói dai nói nhảm ah, Ngưu Nhu Miên nghe xong buồn ngủ rãrời nhưng vẫn phải gật đầu. Cuối cùng Ngưu Nhu Miên ở thời điểm thíchhợp cũng đưa ra cáo từ, hàng xóm nhiệt tình vốn định đưa cô đến dưới lầu thay cô kêu xe, Ngưu Nhu Miên vội vàng xua tay cự tuyệt, nói có lẽDương Thuần Miễn hết giận sẽ mở cửa cho cô. Hàng xóm đại ca lo lắng,thay cô gõ cửa, nửa ngày không thấy Dương Thuần Miễn ra mở cửa, cũng cóchút vội vàng. Ngưu Nhu Miên nghĩ một hồi Dương Thuần Miễn ra mở môn khả năng show sẽ bị bể vì thế nói với hàng xóm nói:“Một hồi sau xin anh vui lòng đừng nói gì hết, nếu không bạn trai tôi sẽ nổi giận, tôi sẽ rấtkhó khăn để……” Ngưu Nhu Miên muốn nói lại thôi. Hàng xóm đại ca vừa nghe trợn trừng mắt, báo hại Ngưu Nhu Miên sợ tới mức da đầu run run. Hàngxóm đại ca nhìn thấy Ngưu Nhu Miên vẻ mặt tiểu tức phụ chịu ngược, cũngchỉ đáp ứng. Không lâu, Dương Thuần Miễn mở cửa. Gặp Ngưu Nhu Miên vốnđịnh chất vấn cô vì sao không mang theo chìa khóa, lại thấy có bên cạnhhàng xóm ở cũng không tốt để phát tác. Hàng xóm đại ca hèn mọn ngắmDương Thuần Miễn liếc mắt một cái, nói:“Cậu không thể đối tốt với cô ấynhiều hơn sao?” Ngưu Nhu Miên cuống quít ngăn cản hàng xóm đại ca tiếptục ra tiếng, hàng xóm đại ca hừ Dương Thuần Miễn một tiếng, dặn NgưuNhu Miên:“Nếu thật sự không được, cô lại đến chỗ tôi đi.” Nói xong, trởvề nhà. Ngưu Nhu Miên đợi hàng xóm vào nhà rồi hiên ngang đi qua DươngThuần Miễn không hiểu gì hết, cũng vào nhà.

Ngưu NhuMiên đem cái gối trong bụng rút ra vứt trở lại sô pha rồi đi thẳng đếntoilet rửa mặt. Dương Thuần Miễn mơ hồ cảm thấy dường như có cái gì đókhông đúng, theo sát vài bước, truy vấn Ngưu Nhu Miên:“ Rốt cuộc cô lạilàm cái gì nữa rồi?”

Ngưu NhuMiên vừa đánh răng vừa ậm ừ mơ hồ không rõ nói:“Không làm gì cả! Nói làđem anh từ bỏ con chúng ta mà thôi.” Nói xong, còn làm bộ sờ sờ bụng.Dương Thuần Miễn sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận đến phát run, lấytay chỉ vào Ngưu Nhu Miên,“Cô ~~ cô ~~” Ngưu Nhu Miên đánh răng xong,mỉm cười nói:“Cô cái gì mà cô, baby Einstein!”

Dương ThuầnMiễn sờ sờ ngực, bình tĩnh lại cảm xúc kích động, bước đi. Nghĩ thầmcon nhỏ này quả là làm tức chết người không đền mạng, trong tầm mắt củaanh tốt nhất không thể có cô. May mắn thay anh không có mắc bệnh tim,nếu không phỏng chừng uống mấy hộp Cứu Tâm Hoàn cũng không đủ. [Cứu TâmHoàn: một loại thuốc trợ tim]

Không baolâu, Ngưu Nhu Miên tắm rửa xong chuẩn bị đi ra ngoài. Trước khi cô rakhỏi của, Dương Thuần Miễn đột nhiên gọi cô lại, nghiêm túc nói:“Cô định đến cái tòa cao ốc kia hả?!”

“Cắt! Tôi mới không đi đến cái tòa cao ốc kia đâu!” Ngưu Nhu Miên liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái.

“Rốt cục cô cũng buông tha việc tìm kiếm công tác trong tòa cao ốc kia rồi ư?” Vẻ mặt Dương Thuần Miễn lộ vui mừng.

“Này thôi!”Ngưu Nhu Miên đột nhiên trở nên rất nghiêm túc,“Lúc trước tôi đến tòacao ốc tìm việc kia là vì muốn chọc tức anh. Hiện tại tôi sống cùng vớianh, mỗi ngày đều có thể chọc tức anh, tôi còn đi tòa cao ốc đó để làmchi?” Ngưu Nhu Miên nói xong, đắc ý nhìn vẻ tươi cười của Dương ThuầnMiễn bị giận dữ thay thế, xoay người ra cửa. Trong thực tế, Ngưu NhuMiên cảm thấy tòa cao ốc kia thật sự là điềm xấu của cô, cô ở nơi cũngkhông may mắn, cho nên quyết định đi đến nơi khác tìm việc làm.

Dương ThuầnMiễn tức giận đến cái mũi cũng muốn nở ra, trong lòng âm thầm quyếtđịnh, về sau vẫn là đừng để ý đến con nhỏ này thì tốt hơn. Sau đó lẩmbẩm lẩm bẩm :“Tôi không để ý tới cô ấy, tôi không tức giận! Tôi không để ý tới cô ấy, tôi không tức giận!” Tự an ủi mình xong cũng rời khỏi cănhộ.

Dương ThuầnMiễn đến công ty, trái lo phải nghĩ đều cảm thấy mình một tháng kế tiếpkhông thể bị động như thế, mới qua một ngày mà bị Ngưu Nhu Miên làm tứcgiận đến mức đủ để bơm khí cầu rồi, cứ thế này một thời gian nữa, quảthực anh có thể thành bơm hơi cho xe đạp điện cũng không chừng. Khôngđược! Anh phải chủ động! Vì thế anh kêu Lưu phó tổng đi tìm vài nữ viênchức cải lộn vừa chuyên nghiệp vừa khí thế nhất công ty, đào tạo cho anh ta một khóa chiến thuật hùng biện. ^0^

Ngưu NhuMiên đi đến một hội chợ việc làm, trong hội chợ việc làm tình cờ gặpđược Chương Vũ- bạn học cũ, hiện tại cô ấy đang làm việc trong một đoànlàm phim. Ngưu Nhu Miên nghĩ nghĩ, nói không chừng được đạo diễn coitrọng, từ nay về sau lên làm Đại Minh tinh, liền chạy nhanh nhận côngviệc này. Chương Vũ đơn giản giới thiệu công việc, Ngưu Nhu Miên ôm mộng đẹp về nhà.

Một ngày này Dương Thuần Miễn cũng không thuận lợi, sau một ngày được vài nữ viênchức phun nước miếng huấn luyện hùng biện, Dương Thuần Miễn đã muốn téxuống địa ngục vài lần, tài ăn nói của Dương Thuần Miễn tuy rằng khôngcó tiến bộ nhảy vọt, nhưng trái tim cũng đã tôi luyện không thể phá vỡ=_=! Đồng thời trong lòng cảm khái thật sâu, trước kia làm thế nào màanh không phát hiện phụ nữ đáng sợ như thế? Nguyên lai phụ nữ mới làđộng vật đáng sợ nhất Kỷ Jura, vừa mở miệng là có thể giết người. Đềnghị nhà văn Cổ Long trong tác phẩm [Thất chủng binh khí truyền kì] phải thêm vào một thứ binh khí mới: “miệng nữ nhân”, hơn nữa là phải đứnghàng đệ nhất trong bảng xếp hạng nha.

Ngưu Nhu Miên về nhà không lâu sau liền nhận được điện thoại của Trác Bội Kiều gọi tới.

“Nhu Miên,mình đến rồi, điện thoại của mình là XXXX, có việc gì đó thì có thể gọiđiện thoại cho mình. Đúng rồi, cậu nhìn thấy anh họ của mình chưa?”

“Thấy![ Tám trăm năm trước tớ đã biết người đàn ông phải đáng hận này rồi!]”

“Có phải đẹp trai lắm không?”

“Đẹp trai lắm! Đẹp trai tới mức mỗi ngày làm tớ chảy nước miếng ròng ròng![bất quá là mắng anh ta văng nước miếng!]”

“Cậu may mắn lắm nha, đến lúc đó đừng quên cám ơn mình đó!”

“Nhất định![ cám ơn cậu đã cho mình một cơ hội gần gũi để tra tấn anh ta!]”

“Vậy cậu cùng anh mình sống chung hòa thuận nhé, không nói nữa, mình bây giờ phải đi ra ngoài rồi !”

“Uhm, hòabình thế giới toàn dựa vào hai chúng tớ thôi ![ hai chúng tớ chỉ làchiến tranh địa phương không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới.]”

Lúc này,Ngưu Nhu Miên nghe được âm thanh mở cửa, vội vàng gác điện thoại, thuậntay cái tờ giấy nhỏ lúc nãy cô ghi số điện thoại nhét vào sô pha. Côcũng không muốn cho Dương Thuần Miễn gọi điện thoại báo cáo Trác BộiKiều !

Dương ThuầnMiễn vào nhà, gặp Ngưu Nhu Miên vừa buông điện thoại, nghi ngờ hỏi:“Vừarồi là ai gọi điện thoại đến, là em họ của tôi sao?”

“Không phải, là một người theo đuổi tôi mà thôi.”

“Như cô mà cũng có người theo đuổi?” Dương Thuần Miễn nghĩ thằng nào không có mắt mà theo đuổi con nhỏ điên khùng này ah.

“Hey oy~~!Rõ ràng là anh không biết điểm tốt của tôi rồi!” Ngưu Nhu Miên đắc ýdương dương tự đắc nói. Dương Thuần Miễn mặt tối sầm, nghĩ thầm trongbụng: tôi là rất hiểu cô tốt đến mức nào mới nói như vậy ah! Ngưu NhuMiên tiếp tục khoe khoang nói:“Từng có cái soái ca muốn cùng tôi cộngphó hoàng tuyền, tôi là chết sống không chịu ah![ soái ca: Nếu cô khôngtrả tiền cho tôi, tôi liền cùng cô đồng quy vu tận!]. Từng còn có cáisoái ca cùng tôi ước hẹn đến kiếp sau, kết quả tôi nghĩ anh ta có lẽkiếp sau làm heo, cho nên cho liền say goodbye .[ soái ca: Muốn theođuổi tôi? Kiếp sau đi!] Từng có một soái ca sẵn sàng liều mạng với người đàn ông khác vì tôi.[ soái ca: Các ngươi nói tôi cùng Ngưu Nhu Miêntrời sinh một đôi, tôi liền cùng các ngươi liều mạng!] Còn từng có mộtsoái ca sẵn sàng chết vì tôi.[ soái ca: Cùng một chỗ cới cô, tôi tìnhnguyện chết!] Anh nói xem mị lực lớn đến của tôi thế nào nào? Đó là mộtđội xe tăng cũng ngăn không được!” [Con gái à, con tự tin quá đi >"

[Cộng phó hoàng tuyền: cùng nhau xuống suối vàng!!!, Đồng quy vu tận: cả hai cùng chết!!!!]

Dương ThuầnMiễn càng nghe càng cảm thấy tuyệt vọng với xã hội này, chẳng lẽ hiệntại soái ca đều không có con mắt, không có đầu óc sao? Nghĩ nghĩ, cảmthấy chỉ có một loại khả năng, anh chần chờ hỏi Ngưu Nhu Miên:“Cô nóibốn soái ca lúc nãy là cùng một người.”

“Đương nhiên không phải. Là bốn người!”

Dương ThuầnMiễn trong lòng lạnh lẽo, âm thầm nghĩ, TMD, về sau ai gọi anh là soáica anh liền liều sống chết với người đó! Nghĩ nghĩ, lại hỏi:“ Trước kiacó phải cô đã làm việc ở bệnh viện tâm thần hay không? Bốn người bọn họđều là bệnh nhân cô quản lý?” [TMD: một cách chửi, giống như m* nó ở VN]

“Anh cho là ai cũng không có con mắt, không có đầu óc giống như anh ah!” Ngưu Nhu Miên thở phì phì trở về phòng .

=_= Dương Thuần Miễn thở dài :“Trời ơi…… cái xã hội gì thế này!” lắc lắc đầu cũng trở về phòng mình.

Ngưu NhuMiên nghĩ đến vài ngày nữa sẽ phẫu thuật nhổ răng, mấy ngày sau đó cũngkhông thể vui vẻ ăn uống được cái gì, vì thế đi mua một cái giò heo,quyết định buổi tối ăn thịt heo hầm bù lỗ cho những ngày sau này. NgưuNhu Miên là người cực kì thích ăn, lúc trước mới qua Đức du học ngay cảcơm trắng cũng không có để ăn, bởi vì không muốn ủy khuất cái dạ dàyđáng yêu của mình, vài năm nay đã tu luyện thành một đầu bếp tài hoa.

Dương ThuầnMiễn từ khi học đại học, sau đó lại ra ngoài làm việc, rất ít có cơ hộiăn về nhà ăn cơm. Dương Thuần Miễn nghe trong nhà có mùi thịt heo hầmliền từ phòng mình chạy đến phòng bếp. Mới vừa dừng chân trong phòng bếp đã bị Ngưu Nhu Miên trừng một cái muốn lọt hai con mắt. Nhưng mà DươngThuần Miễn thật sự chống không nổi cái mùi thịt heo hầm thơm ngon baykhắp nhà bếp. Vì thế tiến ra ah, cách một hồi lại giả bộ đi vào trong tủ lạnh phòng bếp lấy cái gì đó để ăn. Cuối cùng Dương Thuần Miễn đơn giản ngồi ở phòng khách xem TV, kích động liên tục đổi kênh. Ngưu Nhu Miênxem ở trong mắt, hát thầm ở trong lòng, nghĩ rằng, tiểu tử ngươi xongđời, hôm nay nhất định phải bị ta tiêu diệt! Hắc hắc hắc ^o^

Ngưu NhuMiên cố tình quạt quạt đem hương vị thịt hầm phiêu tán khắp nhà, sau đóbưng đến nhà ăn, nụ một cười quỷ dị mang lên hai cái khay, sau đó cườitủm tỉm ngoắc Dương Thuần Miễn cùng lại đây ăn. Dương Thuần Miễn mừngrỡ, nghĩ rằng con nhỏ này còn không có xấu xa đến mức không có thuốcchữa, không cần suy nghĩ quá nhiều liền nhanh chóng ngồi vào nhà ăn.Dương Thuần Miễn vừa tính gắp một cục giò heo, Ngưu Nhu Miên cũng từ từmở miệng :“Mùi ngửi miễn phí, giò heo 900¥!” Dương Thuần Miễn đang gắpmiếng giò heo nghe vậy báo hại đem giò heo làm rơi xuống đất. Ngưu NhuMiên liếc mắt Dương Thuần Miễn một cái, tiếp tục không nhanh không chậmnói:“Lãng phí rơi trên đất, phạt tiền 1000¥!” Dương Thuần Miễn nhanhchóng đem giò heo để lại vào khay ăn, vừa muốn nói chuyện, lại nghe Ngưu Nhu Miên nói:“Gắp rồi không ăn, nửa giá 450¥!” Dương Thuần Miễn vừanghe, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. May mắn anh cũng là kẻ có tiền,nếu dân nghèo cùng khổ mà đụng tới Ngưu Nhu Miên còn không bị cô cắt cổmới là lạ! Ngưu Nhu Miên đắc ý nhìn Dương Thuần Miễn rơi vào bẫy củamình mà không biết, chòm đầu về phía trước tìm tòi, mỉm cười nói:“Soáica, anh quyết định xong chưa? Muốn anh giò heo hay là đồ nguội trong tủlạnh!” Dương Thuần Miễn nghĩ trong lòng dù sao anh cũng gắp rồi, với lại vẫn chưa ăn tối, giờ ăn luôn. Đại khái là cô cô này đau lòng vì 900¥lúc trước trả cho anh, tiểu nhân mượn cơ hội trả thù đây mà. Dù sao lúctrước 900¥ đó anh cũng không muốn bắt đền Ngưu Nhu Miên làm gì, lần nàytrả lại cho cô cũng tốt. Nghĩ đến đây, Dương Thuần Miễn có vài phầnkhông cam lòng nói:“Tôi trả 900¥ là được chứ gì!” Theo sau vẫn nhịnkhông được oán giận một câu,“Cô không ra hắc điếm là việc thực đáng tiếc cho tài năng của cô!” Ánh mắt Ngưu Nhu Miên nhíu lại, rung đùi đắc ýnói:“ Cái này gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo!” NhìnDương Thuần Miễn đang cắn cái giò heo, Ngưu Nhu Miên đột nhiên lạnh lùng phun ra một câu:“Tôi không có thói quen xài chung một bàn với ngườikhác!” Vẻ mặt giống y như Dương Thuần Miễn lúc hai người bọn họ mới gặp. Gặp Dương Thuần Miễn ngẩng đầu nhìn cô, cô thè lưỡi. Dương Thuần Miễnbất đắc dĩ nói:“Thật sự là tiểu cô nương lòng dạ hẹp hòi!” Từ khi haingười bọn họ gặp nhau, trải qua thời gian dài như vậy, hai người lạingồi trước bàn ăn một lần nữa, không khí bữa cơm chiều nay cũng có chúthài hòa.

Sau khi ănxong, Ngưu Nhu Miên lên mạng viết tiểu thuyết, nhưng ngồi khoảng 20’ lại thấy mỏi cổ, vì thế ra phòng khách xem TV. Mà cùng lúc đó, Dương ThuầnMiễn ở trong phòng đọc sách cũng thấy mệt mỏi, cũng đi ra xem TV. Haingười ra khỏi phòng vừa lúc đụng vào nhau, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, lập tức nhận ra được mục đích đối phương cũng giống mình,thế là lập tức nhào về phía điều khiển từ xa.

Dương ThuầnMiễn người cao chân dài, so với Ngưu Nhu Miên vóc dáng nhỏ nhắn thìđương nhiên nhanh hơn. Nhưng là Ngưu Nhu Miên mặc kệ, vừa thấy mình chậm hơn Dương Thuần Miễn, nhất thời quýnh lên, từ sau lưng Dương Thuần Miễn kéo lấy cái quần ở nhà rộng thùng thình của anh, kết quả …… Dương Thuần Miễn lộ ra toàn bộ cái mông. Ngưu Nhu Miên thế này mới phát hiện DươngThuần Miễn không mặc quần lót, bất quá kinh ngạc của cô cũng không hơnđược Dương Thuần Miễn, Dương Thuần Miễn vạn lần cũng không nghĩ tới Ngưu Nhu Miên kéo quần của hắn. Mà Ngưu Nhu Miên thừa dịp Dương Thuần Miễnđang kéo quần, đã đi trước một bước cướp được điều khiển từ xa. Ngưu Nhu Miên “hắc rống hắc rống” làm bộ như đại tinh tinh vỗ hai tay trongngực, sau đó nhảy lên ở ngồi sô pha, mở TV. Dương Thuần Miễn lúc này đãkéo quần xong rồi, giận trừng mắt con nhỏ đáng ghét kia, hít sâu một hơi cũng ngồi vào sô pha.

Ngưu NhuMiên chuyển tới kênh phim truyền hình, tuy rằng cô cũng không phải rấtthích xem phim truyền hình, nhưng thấy Dương Thuần Miễn chau mày, bộdáng không thể chấp nhận được, hắc hắc hắc, rõ ràng so với cô lại càngkhông thích xem hơn, vì thế cô ý xấu không chịu đổi kênh. Trong thờigian TV quảng cáo, Dương Thuần Miễn hỏi Ngưu Nhu Miên có thể chuyển kênh khác không. Ngưu Nhu Miên do dự một chút, sau đó bàn giao điều khiểncho Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn chuyển tới kênh [thế giới độngvật], cảm khái nói:“ Thế giới động vật xem còn hay hơn ba cái phimtruyên hình nhảm nhí gì đó.”

Xem một hồi, Ngưu Nhu Miên nói bên kia sắp bắt đầu rồi, vì thế cầm lại điều khiển từ xa quay lại kênh phim truyền hình, thấy Dương Thuần Miễn vẻ mặt bấtmãn, khuyên nhủ nói:“Anh xem phim truyền hình với tôi đi, cái này cùngthế giới động vật không có gì khác nhau đâu!” Dương Thuần Miễn thấy connhỏ này nói mình giống như cô ta, chỉ vào TV, giận dữ hỏi:“Cái này làmsao giống thế giới động vật?” Ngưu Nhu Miên phất tay một cái, giải thích nói:“Có cái gì không giống đâu? Đều là phụ nữ chạy phía trước, đàn ôngchạy phía sau, vừa chạy vừa truy , cái này có khác với thế giới động vật lắm sao?”

=_=|||

Dương ThuầnMiễn cảm thấy cô cô này quả thật là rất nguy hiểm, so với virus còn xâmhại thân thể hơn, vì bảo toàn tính mạng vẫn là cách xa cô ta tốt hơn,ngoài việc biết nấu ăn, còn lại toàn là vô dụng. Dương Thuần Miễn đứnglên chuẩn bị trở về phòng. Mới vừa đi hai bước, lại nghe Ngưu Nhu Miên ở sau trêu ghẹo nói:“Hắc hắc, bất quá nói cũng không phải khen nha, môngcủa anh trông còn có phong cách hơn khuôn mặt của anh nữa!” Dương ThuầnMiễn quay đầu giận dữ trừng Ngưu Nhu Miên, trong lúc vô tình lướt quamột tờ giấy trên sô pha, vì thế cầm lên. Ngưu Nhu Miên vừa thấy, tronglòng hô to không ổn, nhanh chóng vươn hai tay ba chộp lại, Dương ThuầnMiễn dựa vào chiều cao của mình đem giơ giấy lên cao cho Ngưu Nhu Miênvới không tới, Ngưu Nhu Miên giơ hai tay lên đo, thấy không đến, mắtthấy Dương Thuần Miễn sẽ tờ giấy ra coi, dưới tình thế cấp bách há mồmcắn cánh tay Dương Thuần Miễn một ngụm. Dương Thuần Miễn ăn đau nhưngkhông buông tờ giấy, Ngưu Nhu Miên thấy chiêu ‘chó cùng rứt giậu’ nàykhông thành công thế nên đơn giản đẩy Dương Thuần Miễn ngã trên sô pha,theo sau chồm qua đoạt lấy. Ai biết Dương Thuần Miễn đem tờ giấy giấusau lưng, Ngưu Nhu Miên chộp vào không khí, mất đà, liền như vậy ngã vào trên người Dương Thuần Miễn, mà đôi môi cũng rất công bằng in trên môicủa Dương Thuần Miễn. Hai người lập tức cứng đờ đồng thời giật mình,chăm chú nhìn đối phương. Ngưu Nhu Miên phản ứng đầu tiên, lập tức đoạtlấy tờ giấy trong tay Dương Thuần Miễn còn đang run sợ, nhanh chóng nhét vào áo ngực, sau đó rất nhanh đứng dậy. Cùng lúc đó, Dương Thuần Miễncũng nhảy dựng lên. Hai người đồng thời vọt đến toilet, cầm lấy bàn chải đánh răng của mình ở trước bồn rửa mặt đánh răng thật mạnh, vừa đánhcòn không quên chán ghét trừng mắt nhìn đối phương, càng nhìn nhau lạicàng thấy ghê tởm, đánh răng lại càng dùng sức, thế nên trong phòng tắmhiện giờ cũng đang diễn ra một cuộc thi xem ai đánh răng mạnh hơn =_=.Ngưu Nhu Miên vốn đánh tốt lắm, nhưng thấy Dương Thuần Miễn đánh một lần còn cảm thấy không đủ, lại lấy kem đánh răng đánh thêm một lần nữa, côcũng không chịu thua kém, lần lấy kem đánh răng tiếp tục cùng liều mạngcạnh tranh với Dương Thuần Miễn. Không biết chà bao nhiêu lần, mãi đếnkhi nướu răng đau quá, hai người mới dừng tay.

Dương ThuầnMiễn nhìn nhìn ngực của Ngưu Nhu Miên, hỏi:“Đó là tờ giấy gì mà cô liềumạng như vậy?” Vừa nói một câu, Dương Thuần Miễn cảm thấy nướu răng đauquá, giống như vừa rồi chà rớt một tầng da thì phải, vì thế hơi nhíumày. Ngưu Nhu Miên trả lời:“Bức thư tình của một soái ca! Không thấy tôi đem nó đặt trong áo ngực sao? Tôi luôn luôn đặt nó trong trái tim ah.”Nói xong, chỉ chỉ vào ngực của mình, khi nói chuyện Ngưu Nhu Miên miệngcũng đau chết được. Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên đã đem tờ giấyđặt ở nơi anh không có khả năng chém giết, cũng chỉ từ bỏ. Dương ThuầnMiễn nhìn cánh tay bị Ngưu Nhu Miên cắn đến chảy máu, tức giận nhìn Ngưu Nhu Miên. Mắt Ngưu Nhu Miên nhìn vào miệng vết thương của Dương ThuầnMiễn, nói:“Nói cho anh một tin tốt lành, máu đó không phải là máu củaanh, dường như là máu trên nướu răng của tôi. Mặt khác cũng thông báothêm cho anh một tin xấu, kết quả kiểm tra AIDS của tôi còn không cóđâu!”

=_=||| Dương Thuần Miễn tuy biết rằng con khùng này thích lừa anh chọc giận anh, thế nên tin này nhất định cũng là giả, biết thế nhưng mà trong lòng vẫn bất an lắm. Hai người giương mắt trừng đối phương, sau đó trong lòng nguyền rủa đối phương một trăm tám mươi lần rồi cũng tự về phòng mình, đồngthời hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải cướp được TV.

Mối quan hệcủa Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn giống như quả hồng, thời điểmchưa chín thì chát chát, nhưng sau khi chín rồi, bạn sẽ phát hiện nóngọt ngào, có một chút mùi vị của cây gai dầu, giống như hương vị củatình yêu.

———

Cây gai dầu (tên khác là cây cần sa): Hoa và lá có chất độc gây nghiện