Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 24



Lăng Tuyết Mạn giận dữ cắn răng. Dâm tặc đáng chết này, cư nhiên đối với nhất cử nhất động của nàng rõ như lòng bàn tay. Đến loại chuyện cần giấu diếm như nguyệt sự cũng rõ ràng như thế!

"Đi chết đi, chết đi, chết đi!!!!"

Đang lúc đôi bàn tay trắng như phấn của Lăng Tuyết Mạn không ngừng nện vào giường, cắn răng nghiến lợi mắng, Mạc Kỳ Hàn quay lại đứng ở trước giường. Lăng Tuyết Mạn cảm giác được một cổ khí thế bức người tới gần, hô hấp sắp nghẽn, ngẩng đầu lên thấy rõ ràng hình dáng cái bóng đen này, lắp bắp nói: "Ngươi… ngươi không phải đi rồi sao? Sao lại trở lại?"

"Ta quyết định làm đơn giản hóa việc mất tích của ngươi." Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nói, cúi người dán bên tai Lăng Tuyết Mạn dặn dò một phen, cuối cùng hỏi: "Nhớ kỹ chưa?"

"Ta đã biết." Lăng Tuyết Mạn gật đầu.

Nhưng Mạc Kỳ Hàn chưa đứng dậy, mà là cười như không cười nói: "Nguyền rủa ta rất vui vẻ sao? Ta chết ngươi vui vẻ sao? Ngươi muốn hai lần làm quả phụ à?"

"Ta… ta không có. Ta chỉ nói nhảm thôi, ngươi đừng để trong lòng" Lăng Tuyết Mạn gian nan nuốt nước miếng. Nam nhân này quá lạnh, sắp đóng băng xương cốt của nàng rồi.

Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh một tiếng, con ngươi thâm thúy lóe ra tự tin, "Ta đương nhiên sẽ không để trong lòng. Người muốn ta chết quá nhiều, có thêm ngươi cũng không đáng là bao. Nhưng ai cũng không có tư cách đoạt mạng ta. Thiên hạ này, ta là vương giả! Lăng Tuyết Mạn, bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của ngươi. Tứ Vương phi ngươi về sau nhất định đổi thân phận!"

Lăng Tuyết Mạn gật đầu phụ họa, trong lòng nói nam nhân này là đồ điên ba hoa. Nghĩ mình là Hoàng đế hay sao? Nếu không là chứng ảo tưởng đi?

"Ta phải đi, hôn ta một cái." Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói.

Lăng Tuyết Mạn lại gian nan nuốt nước miếng, vẻ mặt đưa đám nói: "Chúng ta cũng không cần hôn tạm biệt đi?"

"Sao?"

Thanh âm không vui, Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, "Xem ra ngươi còn không có thích ứng thân phận này! Ta nói cho ngươi biết, ngươi phải hôn ta!"

Mệnh lệnh mạnh như thế!

Lăng Tuyết Mạn không dám chất vấn, chỉ đến gần sát Mạc Kỳ Hàn, đưa lên môi của mình.

Nàng nếu không nghe theo, chỉ sợ lại không yên ổn thôi!

Cái hôn này như thiên lôi động đến lửa. Mạc Kỳ Hàn đè nén đã lâu, lập tức chế trụ cái gáy Lăng Tuyết Mạn, một trận hôn liền ùn ùn kéo đến. Hôn kịch liệt triền miên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn đỏ ửng, tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập. Mạc Kỳ Hàn cũng khó nhịn sóng tình, gần như khó có thể kiềm chế.

Mà thời khắc này không cho phép hắn phóng túng. Sợ là Mạc Ly Hiên sắp chạy đến Nhị Vương phủ tìm phụ thân nó hỗ trợ rồi. Lý trí kéo lại, Mạc Kỳ Hàn buông thiên hạ trong lòng ra, thân mình lui đến bên giường, hơi thở hổn hển, khàn khàn nói: "Tối nay tha ngươi. Tiểu yêu tinh, dưỡng vết thương ở chân cho tốt, mấy ngày nữa ngươi sẽ đón tiếp ta."

Nói xong nhanh chóng xoay người rời đi.

Lăng Tuyết Mạn nhấp nhẹ môi đỏ mọng, kinh ngạc nhìn nam nhân biến mất, có chút mê muội.

Nhưng làm cho nàng thấy kỳ quái là, không có nghe được tiếng mở cửa, cũng không có nghe cửa sổ mở, nam nhân này đi chỗ nào?

Mạc Ly Hiên đứng ở tầng lầu cao nhất Tứ Vương phủ. Trên đỉnh cao nhìn xuống tìm kiếm thân ảnh Lăng Tuyết Mạn. Khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh giờ phút này hiện đầy lo lắng, hai mắt sáng ngời vội vàng nhìn tới từng cái góc.

Lửa ở nhà bếp đã dập tắt, tất cả gia đinh thị vệ trong Vương phủ đều giơ đuốc đi khắp Vương phủ tìm Lăng Tuyết Mạn. Mạc Ly Hiên hỏi thủ vệ giữ cửa của Tứ Vương phủ, họ đều nói không có ai đi ra ngoài. Như vậy sao lại không thấy Lăng Tuyết Mạn đây?

"Tiểu Vương gia! Vương phi tìm ngài!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Tiếng hét lớn của quản gia Tư Khuynh truyền đến, Mạc Ly Hiên nhất thời mừng như điên, từ mái nhà phi thân xuống. Mặc dù nó mới chín tuổi, võ công còn chưa học xong nhưng khinh công rất tốt, vững vàng đáp xuống đất.

"Quản gia, mẫu thân của ta ở nơi nào?" Mạc Ly Hiên chạy vội tới hỏi.

"Hồi tiểu Vương gia, Vương phi ở trong phòng ngủ tại Cúc Thủy Viên." Quản gia trả lời.

Mạc Ly Hiên kích động xoay người, hướng Cúc Thủy Viên chạy đi. Sắc mặt quản gia run hai giây, liền cất bước đuổi theo.

Trong phòng, nến đã thắp sáng. Lăng Tuyết Mạn ngồi dựa vào nệm êm, nhìn Xuân Đường Thu Nguyệt vây quanh trước mặt nàng, trong lòng không nói ra được cảm giác.

"Vương phi ngài nhịn một chút, đợi tiểu Vương gia cùng quản gia đến đây gọi thái y tới xem ngài một cái." Xuân Đường thân thiết nói.

Thu Nguyệt cầm khăn mặt tới, nói: "Vương phi, đều do chúng nô tì hầu hạ không chu toàn, làm cho Vương phi sợ hãi. Ngài trừng phạt chúng nô tì đi."

"Không có chuyện gì. Cũng là ta nhát gan, không trách các ngươi, các ngươi đừng ảo não." Lăng Tuyết Mạn áy náy cười cười an ủi.

Đang nói, Mạc Ly Hiên không chút nào đắn đo vọt vào, "Mẫu thân, ngài đi đâu vậy?"

"Ly Hiên!" Lăng Tuyết Mạn cười thư thái.

"Nô tì bái kiến tiểu Vương gia!" Xuân Đường Thu Nguyệt hành lễ, vội nhường đường.

Mạc Ly Hiên chạy vội tới trước mặt, một phen nắm tay Lăng Tuyết Mạn, trong tiếng nói tràn đầy lo lắng, "Mẫu thân, con tìm khắp nơi không thấy ngài, con suýt đi cầu phụ vương tìm ngài!"

"Ly Hiên, ta không sao. Haiz… Ta cũng không biết thế nào mà ngủ dưới gầm giường. Đột nhiên tỉnh, muốn lên giường ngủ, không nghĩ tới bị trẹo chân. Thế này mới nhớ đến gọi người." Lăng Tuyết Mạn ảo não nói, buồn bực nhìn Mạc Ly Hiên, hồ nghi nói: "Ly Hiên, con nói ta không phải là bị mộng du đi?"

"Mộng du? Mẫu thân, ngài ngủ dưới gầm giường? Ách, trẹo chân?" Mạc Ly Hiên giật mình mở to hai mắt nhìn vội về phía chân Lăng Tuyết Mạn, "Mẫu thân, vết thương ở chân nào?"

"Chân trái."

"Quản gia!"

Mạc Ly Hiên lập tức quay ra hô.

Quản gia bên ngoài khom người trả lời: "Tiểu Vương gia có gì phân phó?"

"Mau truyền thái y tới xem vết thương của mẫu thân ta."

"Nô tài đi ngay."

Tiếng bước chân của quản gia đã đi xa, Lăng Tuyết Mạn nhẹ thở ra nhìn về phía Mạc Ly Hiên, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, giọng nghẹn ngào, "Ly Hiên đối với ta thật là tốt."

"Mẫu thân, con muốn thay phụ vương chiếu cố ngài. Ngài đừng thấy con hiện tại tuổi còn nhỏ, con rất nhanh sẽ trưởng thành. Bất kể là tỷ tỷ hay là mẫu thân, Ly Hiên đã nhận định ngài." Trên khuôn mặt trẻ con của Mạc Ly Hiên có thành thục cùng kiên định vượt trước tuổi.

Lăng Tuyết Mạn giờ khắc này cảm động nước mắt tràn mi, sớm quên mất Mạc Kỳ Hàn không cho phép, gắt gao ôm Mạc Ly Hiên ở trong lòng.