Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 12



Đêm tối đen, mây che hơn nửa vầng trăng, chỉ để lại một vài tia sáng rọi chiếu.

Lăng Tuyết Mạn ngủ rất sâu, bởi vì sợ mà không để cho Xuân Đường tắt nến. Nha hoàn tất nhiên là lui bên ngoài hầu hạ. Nhưng đến nửa đêm, trên vách tường truyền đến ba tiếng động rất nhỏ, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt cả kinh, vội tắt nến lui ra khỏi phòng ngủ.

Một thân ảnh cao to từ vách tường đi ra, bước chân rất nhẹ dừng lại ở bên giường, nhìn thiên hạ đang ngủ say.

Đầu thu mùa, hơn nữa đã nhiều ngày mưa dầm, đến nửa đêm đã hơi lạnh.

Trong lúc ngủ mơ, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy lạnh, theo bản năng đem chăn kéo cao, bao lại cánh tay lộ ra ngoài, thậm chí ngay cả đầu cũng chui vào trong chăn.

Mạc Kỳ Hàn nhìn không tới đôi môi đỏ mọng kiều diễm, hơi hơi nhíu nhíu mày ngồi xuống giường, thò tay kéo chăn ra, cúi người ở bên tai nàng khẽ gọi: "Lăng Tuyết Mạn? Lăng Tuyết Mạn?"

"Ừ… ừ… ai đang gọi ta?" Lăng Tuyết Mạn môi khẽ động, mơ hồ nghe có người gọi, nàng liền mơ mơ màng màng đáp.

Khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, môi mỏng chợt hôn thắm thiết lên cái miệng kia, cũng không xâm nhập, chỉ tại cánh môi mềm mại chạm vào nhau, liếm thẳng đến thiên hạ ngủ say giật mình tỉnh lại mới không cho nàng có một cơ hội kêu lên, cạy mở hàm răng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt chui vào dây dưa với cái lưỡi đinh hương trơn ẩm.

Lăng Tuyết Mạn giật mình trừng mắt, hơi thở này rõ ràng là dâm tặc!

"A… A…"

Lăng Tuyết Mạn bị chặn không phát ra được thanh âm hô cứu mạng nào, đầu lắc muốn tránh né Mạc Kỳ Hàn cường hôn. Nhưng nam nhân kia có vẻ như không vui, đè mạnh hai tay với hai chân của nàng, làm nàng giống cá nằm trên thớt, mặc cho người xâm lược.

Hôn thẳng đến Lăng Tuyết Mạn hô hấp dồn, dập hai gò má đỏ ửng, hơi thở Mạc Kỳ Hàn cũng hỗn loạn, mới nhanh điểm huyệt Lăng Tuyết Mạn. Thế này mới đứng thẳng lên, ánh mắt mê say nhìn cặp đồng tử trong veo như thủy tinh mang theo oán hận, ám nói: "Không phải ta muốn điểm huyệt ngươi, là do ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời."

Nói xong liền cởi áo khoác cùng giày, ôm Lăng Tuyết Mạn vào bên trong, bản thân mình thì nằm xuống bên cạnh.

Mạc Kỳ Hàn vươn cánh tay kéo Lăng Tuyết Mạn qua, bàn tay to nhẹ vỗ về khuôn mặt như ngọc, hỏi nhỏ: "Thân mình còn đau không?"

Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn không thể nhúc nhích, lại phát không ra tiếng, chỉ có thể mạnh chớp mắt, ở trong lòng hung hăng chửi bậy nguyền rủa cái gã này bị chém ngàn nhát đao. Không đề cập tới thì thôi, nhắc tới khiến cho nàng nhớ lại một đêm khuất nhục kia, lại càng thêm khinh bỉ bản thân mình rõ ràng bi phẫn muốn chết nhưng đến cuối cùng thân thể lại không tự chủ được đi hùa theo nam nhân này, còn ngâm nga để cho nàng ghê tởm hổ thẹn.

"Cách hai ngày sẽ không có chuyện." Mạc Kỳ Hàn tính toán nói, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua trên môi Lăng Tuyết Mạn, gương mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười thản nhiên, "Lăng Tuyết Mạn, ngươi bây giờ lại đang trách móc ta là dâm tặc phải không?"

Vô nghĩa!

Lăng Tuyết Mạn trả lời ở trong lòng.

Ai ngờ trong bóng đêm, nam nhân này lại cười khẽ lên, "Ha ha, trách móc không sai. Bản công tử là lần đầu tiên nhận được danh hiệu này. Thú vị! Thú vị!"

Thú vị cái đầu của ngươi!

Lăng Tuyết Mạn cắn răng, ánh mắt hung ác, trong lòng chỉ hận không có công năng đặc dị gì có thể dùng ánh mắt giết chết dâm tặc cực kỳ không biết xấu hổ này!

Mạc Kỳ Hàn sung sướng nhướng mày chống lại ánh mắt Lăng Tuyết Mạn, giễu cợt: "Đừng trừng mắt, trừng cũng không thay đổi được sự thật ngươi là nữ nhân của ta! Ha ha, tuy rằng ta đối với tiểu nha đầu ngây ngô ngươi không có nhiều hứng thú, đối với ngươi ngực nhỏ không phải rất hài lòng, nhưng vì không có phát hiện ra nữ nhân thích hợp nên cũng đành chấp nhận!"

Đi chết đi. Đi chết đi!!!!!

Trong ánh mắt Lăng Tuyết Mạn chỉ hận phun không ra tam muội chân hỏa thiêu cháy tên nam nhân cặn bã, cuồng vọng tự đại, da mặt so với tường còn dày hơn này!

"Khụ khụ! Nha đầu có phải lại đang trách móc ta không?" Mạc Kỳ Hàn trượt bàn tay từ gò má Lăng Tuyết Mạn xuống tới cằm nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cười như không cười nói: "Ngươi sợ ta sẽ giết ngươi sao? Hay là ngươi lo lắng nam nhân đoạt thân ngươi là xấu xí không chịu nổi hoặc là tuổi đã cao?"

Lăng Tuyết Mạn vừa nghỉ ngơi hai giây lại bắt đầu nghiến răng!

Mạc Kỳ Hàn trầm thấp cười, lại lẩm bẩm: "Nha đầu, tối nay ta vốn không có ý định tới tìm ngươi. Nhưng nói như thế nào cũng là ta đoạt thanh bạch của ngươi. Ta không muốn xem ngươi ngày mai chịu chết, đến nhắc nhở ngươi!"

Chịu chết?

Lăng Tuyết Mạn cau mày. Chẳng lẽ ngày mai còn bảo nàng chôn cùng sao?

Nghĩ đến đây ánh mắt Lăng Tuyết Mạn không ngừng nháy, ý bảo Mạc Kỳ Hàn giải huyệt câm cho nàng. Mà Mạc Kỳ Hàn chỉ khẽ thở dài, giọng cực kì nghiêm túc nói: "Quên đi. Ngươi thất thân, cảm thấy thực có lỗi với tướng công Vương gia của ngươi. Đến địa phủ thỉnh tội với hắn đi. Ta nghĩ hắn sẽ tha thứ cho ngươi. Dù sao không phải ngươi tự nguyện. Mà ta sẽ nhớ đi đến miếu thờ lặng lẽ thắp nhang trước bài vị không tên của ngươi. Bất quá mỗi tiết thanh minh ta có thể không nhớ đi dâng hương cho ngươi, ngươi không nên oán ta nhé!"

Cảm nhận được ánh mắt nổi điên của Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ nói: "Thế nào nha đầu? Hôm nay trước khi chết không thể thỏa mãn ta một lần sao?" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Nam nhân đáng chết!! Đi chết đi!!

Lăng Tuyết Mạn đã tức giận muốn ngất đi, mà Mạc Kỳ Hàn lại nén cười, đưa tay vào cổ áo Lăng Tuyết Mạn cầm nơi đẫy đà của nàng, tao nhã thở dài, "Nha đầu, tuy rằng nhỏ một chút, bất quá cảm giác lúc nắm cũng không tệ!"

Lăng Tuyết Mạn thật sự là trừng đau mắt, chán nản bi phẫn nhắm hai mắt lại, trong đầu chỉ yên lặng lặp lại ý tứ dâm tặc nói vừa rồi. Lời nói của hắn có mấy phần là thật?

Cảm thấy nam nhân này không đơn giản, đêm trước có thể nói bởi vì bên ngoài không có thủ hạ, hắn có thể không kinh động kẻ nào mà lén vào, như vậy tối nay thì sao? Bên ngoài rõ ràng có năm huynh đệ Mạc Kỳ Diễn bọn họ, nam nhân này lại có bản lĩnh thông thiên hay sao? Hay là Cúc Thủy Viên này có cửa sau, hắn vào từ cửa sau? Đúng rồi! Xuân Đường Thu Nguyệt đâu? Bọn họ phải ở ngoài bình phong hầu hạ nàng!

Nghĩ vậy, Lăng Tuyết Mạn lạnh cả người, cảm giác toàn thân đều run. Ngày mai là ngày chết của nàng!!

Trong lòng như có lửa đốt, Lăng Tuyết Mạn lo lắng lại mở mắt ra, ao ước nam nhân này có thể giải huyệt câm của nàng, ít nhất để cho nàng hỏi rõ!