Mèo Hoang

Chương 102: Ngoại truyện 7: Hóa ra là anh



Đó là một ngày nắng dịu, bầu trời trong xanh như màu nước biển, chỉ có điều yên tĩnh hơn biển rất nhiều.

Tô Di và Xoa Muội bước xuống xe. Tô Di dẫn theo con trai nhỏ mới được mộttuổi rưỡi, đôi chân bé nhỏ bước đi rất nhịp nhàng. Ba người, hai lớn một nhỏ bước đi trên con đường lát đá dẫn thẳng lên núi. Xoa Muội đội mộtchiếc mũ rộng vành, mái tóc dài lượn sóng, chiếc quần short màu hồngnhạt làm tôn nên đôi chân dài, xinh đẹp động lòng người. Mái tóc đen của Tô Di cột kiểu đuôi ngựa, cô đội mũ lưỡi trai, trang phục cũng hết sứctinh tế, gọn gàng, làm tôn lên vẻ thanh tú, dịu dàng.

Tô Di nghi hoặc nhìn ngôi biệt thự đứng sừng sững trước mặt, “Kỳ Lân chuyển qua đây từ bao giờ vậy?”

Xoa Muội cười hì hì. “Anh ấy nói phong cảnh rất đẹp, tương lai hai chúng em sẽ sinh con ở đây.”

Tô Di vuốt ve bàn tay trắng mịn, mềm mại của con trai, không tưởng tượng được con trai của Kỳ Lân và Xoa Muội sẽ như thế nào.

Con của Người máy và Loài người.

Nhưng dường như Xoa Muội không buồn để tâm đến nên cô cũng không nhiều lời.Hôm nay, cô và Xoa Muội đưa con trai đi chơi ngày đạp thanh, đến khi mệt mỏi thì qua nơi này nghỉ ngơi. Quả thực, phong cảnh ở đây thực sự rấttuyệt, Kỳ Lân thật biết hưởng thụ.

Ngôi biệt thự màu trắng sữadưới ánh nắng dìu dịu trở nên mờ ảo và lung linh hơn hẳn. Không giantrong núi vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hótvéo von. Ba người đạp trên những phiến lá khô, nghe giòn giã vui tai.Nhưng giữa rừng núi xanh thẳm này, các cô lại nghe thấy tiếng bước chânmơ hồ,

Có người ư?

Tô Di ôm lấy con trai, cùng Xoa Muội đi vòng quanh ngôi biệt thự thăm dò liền thấy Hình Kỳ Lân khoác trên mìnhbộ quân phục màu bạc, đứng trên thảm cỏ trước ngôi biệt thự, đang quayđầu nhìn qua. Vừa thấy các cô, vẻ mặt nghiêm trang của anh ta lập tứcgiãn ra, để lộ thần sắc tươi tỉnh, ấm áp.

“Sao hai người lại đến đây?” Anh ta nói với giọng bình thản.

Ánh mắt của Tô Di nhìn ra một điểm phía sau cách hắn hơn mười mét. Cuốikhoảng sân, một người máy kim loại đang quay lưng về phía các cô, bướcđi trên con đường nhỏ trong rừng. Tô Di nheo mắt tập trung nhìn kĩ. Ánhmặt trời của buổi hoàng hôn rọi xuống thân thể người máy kia, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh. Kim loại sáng loáng như nước nhưng lại không thểkhiến đường nét của hắn mềm mại đi chút nào, ngược lại, tấm lưng cùngđôi chân dài thẳng tắp lại lộ ra vẻ cứng rắn, lạnh lùng.

“Chờ một chút!”

Tô Di vừa dứt lời, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc. Xoa Muộikhông hiểu chuyện gì xảy ra, còn vẻ mặt của Kỳ Lân lại giống như bịngười ta đánh trúng một cú, trở nên ngây ngốc. Nhưng người máy kia nhưthể không hề nghe thấy tiếng cô gọi, chân bước nhanh hơn, loáng cái đãbiến mất sau rừng cây.

“Mẹ, mẹ, mẹ, đau quá!” Hàng mày nhỏ của Mạnh Dao bỗng nhiên nhíu lại, sợ hãi òa khóc trong lòng Tô Di.

“Sao vậy con yêu?” Tô Di kinh hãi, cúi xuống nhìn, vừa bực mình vừa buồncười. Hóa ra ban nãy, Xoa Muội hái vài chiếc lá cho Mạnh Dao chơi, nólấy chiếc lá quấn vào ngón tay cái của mình, không ngờ bị xiết đau nênòa khóc.

Xoa Muội nghe thấy tiếng Mạnh Dao khóc lóc cũng vội vàng chạy đến xem. Tô Di tháo chiếc lá ra, ném xuống đất, bỗng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nào đó đang nhìn mình. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ngườimáy kia đã quay lại, đứng trên con đường mòn, từ xa nhìn qua bên này.Ánh mắt trầm tĩnh mà sắc bén.

Kỳ Lân thấy đứa bé nín khóc, mỉmcười trong lòng Tô Di, cao giọng nói: “Không sao, không sao! Thằng nhócnày nghịch quá! Chị dâu, mau bế nó vào nhà rửa tay đi!”

“Chú bế, chú bế!” Mạnh Dao thấy Kỳ Lân ra vẻ thân thiết, vùng vẫy muốn nhào vào lòng anh ta.

Tô Di đưa con trai cho Kỳ Lân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy rừng cây xanhtốt, um tùm trước căn biệt thự. Đâu còn thấy bóng dáng của người máy kia nữa.

“Đó là ai? Người máy kia kìa.” Tô Di hỏi.

Tại sao lại cho cô cảm giác vô cùng kỳ quái này?

“À, đó là một tên hộ vệ của tôi.” Kỳ Lân nói với vẻ dửng dưng. “Sao vậy?”

“… Không có việc gì.”

Kỳ Lân đưa đứa nhỏ cho Tô Di, ôm lấy Xoa Muội, ngón tay chỉ lên chóp mũicủa cô. “Sao đến đột ngột vậy? Chẳng phải em vẫn luôn ngại xa, khôngthèm đến căn biệt thự này sao?”

Buổi tối, sau khi về nhà, Tô Dicũng không nói với chồng mình về nỗi nghi hoặc lúc ban ngày. Ngược lại,hôm nay, Mạnh Hi Tông tựa hồ có vẻ háo hức khác hẳn ngày thường, giày vò cô đến tận nửa đêm mới chịu dừng lại.

Trong giấc ngủ chập chờn,Tô Di mơ thấy một giấc mộng. Giấc mộng đó rất đơn giản, đơn giản đến mức khiến người ta phải đau khổ. Cô nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đang lẳnglặng nhìn mình. Cô không thấy rõ mặt hắn, hắn cũng không nói bất cứ lờinào, cứ yên lặng nhìn cô như thế. Trong cặp mắt sâu thẳm ấy, cô có thểthấy được nỗi đau khổ mãnh liệt và niềm xót thương vô hạn. Cô không biết đó là ai, nhưng sau khi giật mình tỉnh giấc, khuôn mặt cô đã nhạt nhòanước mắt. Cô hiểu rõ, nhất định có một người như vậy tồn tại. Nếu không, cảm giác kia sẽ không quen thuộc đến thế!

Dường như Mạnh Hi Tông không hề ngủ, gần như lập tức giơ tay lên, lau khô nước mắt trên mặtcô. “Mơ thấy ác mộng sao?” Cằm của anh đặt trên hõm vai cô, anh ôm côthật chặt.

Tô Di không biết phải miêu tả giấc mộng này thế nào,chỉ biết nằm trong lồng ngực ấm áp, kiên cố của Mạnh Hi Tông, ngắm nhìnánh trăng bên ngoài cửa sổ tựa như một ngọn thác chảy xuôi xuống. Cô đột nhiên nhớ tới nỗi nghi hoặc đã chôn chặt trong lòng bấy lâu. Tại saomình và Mạnh Hi Tông lại đến được thời đại này? Khoảng thời gian trốngrỗng, dài đằng đẵng đó, rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?

Kỳ thực, đápán cũng không khó đoán đến vậy. Nhưng Cố Vũ Khanh, Mạnh Hi Tông, Hình Kỳ Lân, mọi người tựa hồ đều muốn lảng tránh mối nghi hoặc của cô.

Vài ngày sau, Tô Di gọi điện cho Xoa Muội.

“Em nói ở chỗ Hình Kỳ Lân có máy phát hiện loài người với người máy đúng không?”

“Đúng vậy?” Giọng nói của Xoa Muội lúc nào cũng thoải mái, đáng yêu như thế.“Kỳ Lân sợ em ở bên ngoài gặp nguy hiểm nên đã trang bị cho em rất nhiều đồ vật thiết yếu. Chiếc máy này là Cỗ Vũ Khanh cho anh ấy.”

Cố Vũ Khanh?

Ngay từ đầu, anh ta đã khẳng định Tô Di không phải người máy nên mới khônggiết cô. Nhưng nếu không phải thì tại sao cô lại sống qua bao nhiêu nămnhư vậy? Chẳng lẽ cô thực sự đã xuyên không?

Vài ngày sau nữa, chiếc đồng hồ đeo tay có lắp máy phân biệt con người với người máy được chuyển đến tay Tô Di.

Đêm đó.

Tô Di dựa vào lòng Mạnh Hi Tông, lấy chiếc máy đó ra.

“Anh nói chúng ta có phải là người máy không? Liệu cái máy này có nhận rakhông?” Cô khởi động chiếc máy, tuy nhiên, trên màn hình chỉ có một màuđen sì ảm đạm, biểu thị trong vòng vài mét xung quanh nơi này hoàn toànkhông có người máy.

Mạnh Hi Tông nhìn cô với ánh mắt tò mò nghiêm túc. “Có quan trọng không?”

“Cũng không có gì quan trong cả.” Tô Di khẽ nói: “Nhưng không biết rõ nguyênnhân tại sao chúng ta lại xuất hiện ở thời đại này luôn khiến em có chút không cam lòng.”

“Có lẽ trước đây, chúng ta là một cặp tìnhnhân.” Đôi môi gợi cảm của Mạnh Hi Tông lưu luyến trên gương mặt mềm mại của cô. “Chúng ta đến đây chỉ để gặp lại nhau.”

“Cái gì chứ?” Tô Di sao có thể tin được điều anh nói. “Năm đó, lúc nhặt được em, anh đãđối xử với em thế nào? Nếu chẳng phải em không thèm quan tâm thì bây giờ chắc em cũng là một bản sao của Xoa Muội rồi.”

Những ngày tiếptheo, sự kiểm chứng của Tô Di không có kết quả cũng không có cơ hội nhìn thấy người máy kỳ lạ kia nữa nên cô thảnh thơi quẳng chuyện này sangmột bên.

Hôm nay, Kỳ Lân đến phòng làm việc của Mạnh Hi Tông. Anh ném chiếc máy phân biệt kia cho anh ta, nói: “Sau này, đừng để ngườiphụ nữ của cậu nói linh tinh về những thứ này nữa.”

Kỳ Lân cười, nói: “Kỳ thực, như vậy cũng tốt, sau khi chị dâu nghiệm chứng là không phải, chị ấy sẽ không còn hoài nghi gì nữa.”

Mạnh Hi Tông trầm mặc.

Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ nói tất cả sự thật cho Tô Dibiết, nhưng nhớ lại thái độ cương nghị, dứt khoát của cô hàng trăm triệu năm về trước, anh lại không dám mở miệng. Tô Di của bây giờ mặc dù trầm tĩnh hơn rất nhiều nhưng nếu như muốn giải thích về thân phận người máy của anh thì đương nhiên cũng phải giải thích về việc xảy ra năm đó, anh bị xóa mất trí nhớ và về cái chết của Sư trưởng cùng các chiến hữu côtrân trọng nhất.

Đối mặt với sự trung thành của mình, liệu cô có còn yêu anh như trước?

Anh phát hiện ra thực sự mình không dám khẳng định chắc chắn.

Vì thế, kể từ khi cô trở lại bên cạnh và anh khôi phục lại thân phận người máy, anh đã sớm sắp xếp mạng lưới dày đặc, cô là trung tâm mạng lướiđó. Điện thoại, máy tính, internet, thậm chí, ngay cả chiếc Báo Sănriêng của cô… tất cả đều được cài chip kết nối với thân thể người máycủa anh. Bất kỳ hành động nào của cô cũng đều được truyền đến trườngnăng lượng của anh. Thế nên, khi cô gọi điện thoại hỏi thăm Xoa Muội,anh đã dặn kỹ Kỳ Lân đánh tráo chiếc máy đó.

Tuy hành động đó cóchút vô sỉ nhưng ở thời điểm hàng trăm triệu năm trước đây, anh đã lừadối cô, cho đến hôm nay, đã không còn đường lui nữa rồi.

Ngày để cô biết chân tướng sự thật so với dự tính của anh thì còn quá sớm.

Có lẽ đã trải qua bao đau đớn và thương tổn trong các cuộc chiến tranh nên thân thể cô suy nhược sớm hơn dự đoán của anh. Hai mươi năm trôi quanhư một cái chớp mắt, bọn họ đã trở thành một đôi vợ chồng già. Cô dầndần trở nên già yếu. Các con đều đã trưởng thành. Anh đưa cô đến mộthành tinh độc lập khác. Ở nơi này, cả con người và quân đội thường trúđều rất thưa thớt, chỉ biết bọn họ là một gia đình quyền quý, còn khôngbiết rõ lai lịch của từng người.

Ngày cuối cùng trong sinh mệnhcủa cô, thậm chí anh cũng không báo cho hai con biết. Đó là một ngày mây giăng ngập trời, anh ôm cô ngồi ở ban công, gió nhẹ nhàng thổi qua mười ngón tay đan của hai người.

Đối với Mạnh Hi Tông mà nói, thờikhắc đôi mắt cô khép lại, trong lòng anh dấy lên một cơn đau đớn, thốngkhổ đến tận xương tủy. Anh càng cảm nhận được rằng quyết định của mìnhlà hoàn toàn chính xác. Lần đầu tiên anh cảm thấy vui sướng vì thân phận người máy của mình.

Còn đối với Tô Di, đó chẳng qua chỉ là một giấc ngủ chớp nhoáng. Khi tỉnh lại, cô vẫn thấy mình đang nằm trong lòng anh.

Mây đen đã tan, ánh mặt trời chiếu qua tầng mây dày tựa vải bông, lất phấtsoi sáng bề mặt hành tinh đỏ ối như lửa trước mặt. Tô Di rời khỏi lònganh. Sau phút giây yên lặng ngắn ngủi, cô nhanh chóng phát hiện ra điểmkhác lạ nơi bản thân mình. Thân thể của cô tràn đầy năng lượng, đôi mắtcũng trở nên sáng ngời. Cô giơ tay lên, thấy một đôi tay chỉ thuộc về Tô Di của tuổi đôi mươi, thon dài, trắng nõn. Một cảm giác khó chịu xônglên đầu. Mặc dù đã sớm dự đoán được kết quả này nhưng khi nó thực sự trở thành sự thật, cô không ngờ nó lại yên lặng, yên lặng đến quỷ dị nhưvậy.

Cô quay đầu lại, thấy Mạnh Hi Tông vẫn đang ngồi đó. Anh tựa lưng vào chiếc ghế dài, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như thể cứ yên ả nhưthế cả mấy nghìn năm, nhìn cô mà không nói bất cứ lời nào. Đúng rồi,trong hai mươi năm tình nghĩa vợ chồng, sao cô lại không phát hiện rachứ? Cô già đi từng ngày, còn dáng vẻ của anh vẫn dừng lại ở tuổi bamươi, năm tháng không hề lưu lại dấu vết nào trên người anh. Cho nên,đầu tiên chính là anh, sau đó mới đến cô ư?

“Anh không nên làm như vậy!” Cô khẽ nói: “Chúng ta đã mất đi thân phận, mất đi con mình.”

“Điều duy nhất anh không thể đánh mất, chính là em.” Anh nói với giọng hết sức bình tĩnh.

“Em cũng không nỡ rời xa anh.” Nước mắt cô chảy xuống. “Vừa rồi, khi chưamất đi ý thức… nghĩ đến anh, em thực sự không cam tâm chết đi.”

Anh lập tức đứng lên, ôm chặt cô vào lòng.

“Hãy đồng ý với em.” Cô nghẹn ngào nói: “Nếu như, có một ngày nào đó, em không muốn sống nữa, hãy để cho em được chết.”

“Được!” Anh ôm cô chặt hơn. “Anh và em sẽ cùng chết.”

Nhiều năm trước đó, Mạnh Hi Tông đã cải tạo bản thân, còn bây giờ, anh cảitạo cho cô. Cô vẫn cho rằng như vậy. Xoa Muội nghe tin liền đến thăm cô. Hóa ra, cô ta cũng đã cải tạo thân thể từ lâu rồi. Hai người trò chuyện về thân phận ngày hôm nay, vừa thổn thức, vừa vui mừng.

“Chị đãtừng sử dụng qua trường năng lượng chưa?” Xoa Muội cười nói: “Em nói chị biết nhé, Kỳ Lân dạy em cách sử dụng, có thể tiến vào trường năng lượng của người máy, thấy được tất cả mọi thứ về anh ấy. Đương nhiên, điềukiện tiên quyết là chị phải tương đối mạnh.”

“Em sử dụng rồi à?” Tô Di hỏi.

Xoa Muội đỏ mặt, đáp: “Có đôi khi, trong lúc làm chuyện đó… giao hòa từ trong ra ngoài… tương đối kích thích.”

Tô Di bật cười.

Có lẽ, đây chính là cách để người máy giao hòa cả linh hồn lẫn thể xác. Hai trường năng lượng hợp lại làm một.

Dựa theo phương pháp mà Xoa Muội truyền đạt, Tô Di quyết định đem đến mộtniềm vui lớn cho Mạnh Hi Tông. Sau khi cô sống lại, đây là lần đầu tiênhai người thân mật. Mạnh Hi Tông vô cùng chuyên tâm. Mà thân thể cô đãđược cải tạo nên anh tựa hồ cũng buông thả hơn nhiều. Thế nên Tô Di mớibiết, Mạnh Hi Tông từng phải đè nén như thế nào. Cho đến hôm nay, cô cóthể hoàn toàn thừa nhận, anh mới không hề kiêng kị gì mà buông thả trênngười cô.

Khi dục vọng lên đến đỉnh điểm, Tô Di âm thầm sử dụngtrường năng lượng, giống như điều khiển một con rắn, lẳng lặng tiến vàoanh. Anh ngẩng gương mặt nhễ nhại mồ hôi lên nhìn cô mỉm cười. Anh nhạybén nhận ra tiểu xảo của cô, liền thả lỏng trường năng lượng của mình,hòa vào cùng cô. Thân thể quấn quýt, năng lượng hòa quyện, khiến thể xác và tinh thần của hai người đạt đến mức hòa hợp mãnh liệt chưa từng có.Đến khi khoái cảm dâng trào, Tô Di âm thầm tăng sức lực, trường nănglượng của cô không được coi là đặc biệt mạnh mẽ, chỉ giống như một đợtthủy triều xâm nhập vào sâu thẳm tâm hồn Mạnh Hi Tông.

Sau cảmgiác mãnh liệt bất ngờ, đột nhiên, Mạnh Hi Tông mở choàng hai mắt, gầnnhư mạnh mẽ ép ngược trường năng lượng của Tô Di ra ngoài. Nhưng đã chậm mất rồi!

Tô Di giống như bị một sức mạnh vô hình đẩy ra, nhưngcô lại né được về phía sau, lưng và eo va thẳng vào tường. Cô ngẩng đầunhìn Mạnh Hi Tông. Sau giây phút mê man ngắn ngủi, sắc mặt cô vô cùngđau đớn.

Mạnh Hi Tông gần như nhào tới, ôm chặt cô vào lồng ngực: “Bã xã, em…”

Tô Di ngơ ngác nhìn anh. “Tất cả những điều đó đều là thật sao?”

Những ký ức chôn sâu trong trường năng lượng của anh, những hình ảnh cô vôtình thăm dò mà biết được: Tô Di kiêu ngạo, ương ngạnh kia; Tô Di bithương, khốn cùng kia; còn cả những xác chết nằm la liệt trên mặt đất,giống như lần người máy tấn công trước đây.

Mạnh Hi Tông trầm mặc, hai tay siết chặt.

Toàn thân Tô Di cứng đờ, ra sức muốn thoát khỏi anh. Anh càng ôm cô chặthơn. Tô Di tức giận, ở trong lòng anh, quát lớn một tiếng: “Buông ra!”

Đổi lấy chỉ là vòng tay anh càng siết chặt hơn.

“Anh để em yên tĩnh một chút được không?” Tô Di nhắm chặt hai mắt, hít sâu một hơi, “Có lẽ, em nên gọi anh là… Hình Diệu?”

Sắc mặt Mạnh Hi Tông tái xanh.