Mệnh Phượng Hoàng

Chương 34



Đầu ngón tay ta đưa ra nhưng chiếc mặt nạ dường như vẫn cách rất xa. Tangập ngừng giây lát, giống như tấm rèm trong phòng Tô Mộ Hàn treo trướcmặt ta năm đó, không có gì ngăn cản song ta vẫn không dám vén lên. Đódường như là điều cấm kị trong lòng ta. Nhưng đối diện với nam tử trướcmặt, vì sao ta lại có cảm giác lạ lùng như vậy? Đôi mắt y tĩnh lặng nhưnước, y không ngăn cản ta song ta mơ hồ cảm thấy có một sức mạnh nào đóđang ngăn ta lại.

Ta hơi thất vọng, nghiến răng đưa tay ra, nhưng khi sắp chạm vào, một bóng người vụt tới, bao kiếm nặng nề đặt ngangtrước mặt ra giọng nói của người đó vang lên: “Mong Đàn Phi nương nươngdừng tay, mặt nạ của vương gia không thể tháo ra được!”

Ta giật mình, nhìn thấy một người ăn mặc gọn gàng đứng bên cạnh, mà lại là một nữ tử!

Hàn Vương khẽ cười rồi xoay người, nói: “Không còn sớm nữa, xin nương nương hãy trở về đi!”

Ta ngượng ngùng thu tay lại, chẳng trách y không ngăn cản, bởi y biết takhông tháo nổi mặt nạ của y. Khẽ hít một hơi thật sâu, rất kì lạ, vì sao ta lại thấy thoải mái? Ta quay người, cười nói: “Vương gia khiến bảncung cảm thấy rất giống một người.”

“Giống ai?” Y hỏi một cách thờ ơ.

Ta lắc đầu cười, không trả lời, chỉ liếc hai cung tỳ một cái rồi cất bước rời đi.

Cảm giác rất giống, nhưng Hàn Vương trước mặt nào có giống người bị bệnhlâu ngày chứ? Ta khẽ khép đôi mắt, nếu giọng nói của y khàn hơn mộtchút, nếu lời nói của y hờ hững hơn một chút, nếu còn ho, vậy thì… rấtgiống, rất giống…

Giống tiên sinh của ta, giống Tô Mộ Hàn.

Song Hàn Vương mà ta gặp khinh mạn như vậy, sao có thể là Tô Mộ Hàn? Nếu thật sự là y, sao y không nhận ra ta?

Ba người trở về Ngự Túc uyển, nhưng Hạ Hầu Tử Khâm không ở đó. Tìm TìnhHòa hỏi mới biết Diêu Chấn Nguyên là tướng quân bảo vệ hoàng thành, lầnnày đến Thượng Lâm uyển săn bắn, hắn tất nhiên phải đến đây trước đểđóng giữ.

Lúc Tình Hòa lui ra, ta đột nhiên gọi nàng ta lại, hỏi: “Tình Hòa, ngươi biết vì sao Hàn Vương đeo mặt nạ không?” Nàng ta nhiều năm không ở trong cung, có lẽ sẽ biết gì đó về mấy chuyện như thế này.

Tình Hòa hơi sững người, rồi quay người, đáp: “Nương nương, nô tì cũng chỉnghe nói, Hàn Vương có tướng mạo như con gái, tuy dũng mãnh, thiện chiến nhưng vì tướng mạo xinh đẹp, dịu dàng, không đủ sức uy hiếp kẻ địch nên mỗi lần ra chiến trường, y đều đeo mặt nạ, lâu dần thành thói quen.”

Vậy sao?

Nhưng Tình Hòa cũng chỉ là “nghe nói”, như vậy vẫn không thể khẳng định đượcsự thật. Chẳng trách lúc Hạ Hầu Tử Khâm nhìn thấy y, hắn không ngạcnhiên lắm.

Cho những người ở trong phòng lui ra hết, đợi rất lâuvẫn không thấy Hạ Hầu Tử Khâm quay về ta cảm thấy mệt mỏi liền lêngiường đi ngủ. Hôm sau tỉnh dậy thấy bên cạnh vẫn trống trơn, ta khôngkhỏi giật mình, vội ngồi dậy, gọi người vào.

Tình Hòa đợi ngoài cửa, nghe thấy ta gọi, vội bước vào, hỏi: “Nương nương có việc gì ạ?”

“Hoàng thượng đâu? Hôm qua người không về à?” Hắn không về, vậy thì đi đâu? Nhớ tới Phất Dao, ta giật mình, hắn sẽ không…

Tình Hòa đáp: “Hoàng thượng có về, nhưng rất muộn, sáng nay vội dự triềusớm, thấy nương nương còn đang ngủ nên không đánh thức nương nương dậy,dặn nô tì đợi nương nương tỉnh thì nói với người một tiếng.”

Hômnay còn dự triều sớm? Sớm tinh mơ đã dậy rồi. Tình Hòa còn nói hôm quahắn về rất muộn, ta thật không biết rốt cuộc Diêu Chấn Nguyên nói gì với hắn mà có thể bàn bạc đến khuya như vậy.

Ta buột miệng hỏi. “Diêu Phó tướng vẫn ở Thượng Lâm uyển à?”

Tình Hòa gật đầu, nói: “Vâng ngày mai là mùng Chín tháng Ba. Diêu Phó tướngphải ở lại sắp xếp công việc của thị vệ. Lần này ở Thượng Lâm uyển córất nhiều người, hơn nữa họ đều có thân phận tôn quý, Hoàng thượng đãdặn dò tuyệt đối không thể lơ là, thiếu cảnh giác.”

Đó là điều đương nhiên, nếu những vị khách quý đó xảy ra chuyện, thiên triều cũng mất hết thể diện.

Ta đứng dậy, lúc đi ra ngoài lại nhìn thấy Tấn Vương thì có chút ngạcnhiên, nhưng y bước lên, nói với ta: “Hóa ra nương nương còn ở đây?”

Ta trả lời: “Bản cung đang định hồi cung, sao vương gia ở đây?”

Y khẽ cười: “Tối nay Hoàng thượng mở yến tiệc mời đại thần trong triều,phải qua ngày mai mới có thể qua đây, vì vậy Hoàng thượng kêu bản vươngqua bên này để cùng tiếp các bị khách quý.” Hạ Hầu Tử Khâm quả nhiên suy nghĩ rất chu đáo, dẫu sao bên này còn có mấy vị khách quý.

Tagật đầu, tiến lên vài bước, bỗng lên tiếng: “Bản cung quên mất, Hoàngthượng muốn ăn bánh vừng, Vãn Lương ở lại đi! Đợi ngày mai, khi Hoàngthượng đến thì chuẩn bị cho người.”

“Vâng!” Vãn Lương gật đầu rồi dừng bước.

Triêu Thần định lên tiếng nhưng thấy ta lừ mắt, vội im lặng rồi cùng ta ra ngoài.

Triêu Thần đương nhiên cảm thấy kì lạ, trước đây người làm bánh vừng là nàngta vì sao bây giờ ta lại sai Vãn Lương ở lại. Ha, dĩ nhiên là vì TấnVương.

Hồi cung, ta liền đến Hy Ninh cung, nói với Thái hậuchuyện về Phất Dao. Sắc mặt Thái hậu dần lộ vẻ kinh ngạc song ngườikhông nói gì.

Tối nay, Hạ Hầu Tử Khâm bận mở yến tiệc thết đãivăn võ bá quan, mà trong cung chỉ có phi tần chính ngũ phẩm trở lên mớiđủ tư cách đến Thượng Lâm uyển, vì thế, tối nay tất cả đều đang nghĩ xem ngày mai nên ăn mặc thế nào. Còn ta thì sai Cát Thụy chuẩn bị giúp mộtgói thuốc mê, tuy hắn hơi ngạc nhiên nhưng không dám hỏi vì sao.

Cuối cùng cũng tới ngày mùng Chín tháng Ba. Sinh nhật Hoàng đế, thời tiết rất đẹp, thích hợp nhất với việc săn bắn.

Lần này, ta không thể cùng lên ngự giá với Hạ Hầu Tử Khâm, tới Thượng Lâmuyển cũng không thể ở Ngự Túc uyển nữa. Phía sau ngự giá là phượng liễncủa Thái hậu, tiếp theo là Diêu Thục phi, tiếp nữa mới đến ta.

Ta tưởng Thiên Phi sẽ không đi, không ngờ tỷ ta cũng có mặt.

Mọi người đến Thượng Lâm uyển, xuống kiệu, đổi sang xe ngựa đơn giản rồitới bãi săn bắn. Ta kinh ngạc phát hiện ra Hạ Hầu Tử Khâm cũng đã thaytrang phục trên ngự giá, lúc này, hắn mặc khôi giáp màu đen, trông càngoai phong lẫm liệt.

Qua tấm rèm xe ngựa, có thể loáng thoáng nhìn thấy những tấm lưới sắt đã giăng lên ở bãi săn phía xa. Lúc này ta mớinhớ ra Hạ Hầu Tử Khâm từng nói, trong Thượng Lâm uyển có rất nhiều thúdữ hoang dã, khi ta vào đó, nhất định phải cẩn thận.

Bên ngoàibãi săn bắn là một mảnh đất trống rất rộng, rìa xung quanh dựng một vòng chiếu. Khách quý các nước và các đại thần trong triều đều đã ngồi vàochỗ.

Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu ngồi ở vị trí chính giữa, còn chỗ ngồi của các phi tần đều đặt phía sau hắn.

Ta ngồi xuống, theo bản năng nhìn về chỗ ngồi của người Bắc Tề, cuối cùngcũng nhìn thấy bóng dáng của Phất Dao. Hôm nay thời tiết đẹp nhưng giórất to, nàng ta khoác áo choàng, ngồi cách rất xa, ta hoàn toàn khôngnhìn rõ gương mặt của nàng ta. Nàng ta chỉ ngồi yên lặng, thi thoảngthấy Hàn Vương cúi người thủ thỉ vài cái với nàng ta.

Ta đưa mắttừ từ quan sát một lượt, khi nhìn đến chỗ ngồi của người Nam Chiếu thìcó chút giật mình. Y phục của Hoàng hậu Nam Chiếu, màu sắc quen thuộcđó… Ta bỗng nhớ tới lúc gặp Quân Ngạn trong rừng hôm qua, bóng dáng vộivã rời đi ấy…

Hóa ra là nàng ta!

©STENT

Ta bỗngnhìn sang phía Quân Ngạn. Nét mặt y lãnh đạm, chỉ nâng cốc rồi uống cạn, dường như chuyện hôm qua chưa hề xảy ra. Ta lại muốn cười, đúng vậy,nào đã xảy ra chứ? Chẳng ai nhìn thấy chuyện giữa hắn và Hoàng hậu NamChiếu, giống như chẳng ai nhìn thấy ta gặp Thư Cảnh Trình vậy.

Khẽ hít một hơi, cho dù y thực sự có tư tình với Hoàng hậu Nam Chiếu thì cũng đâu phải việc ta nên quan tâm chứ?

Thu lại ánh mắt, lúc này ta mới nhớ ra Vãn Lương vẫn đang ở Thượng Lâm uyển.

Ta đang nghĩ ngợi, liền thấy Triêu Thần nói nhỏ bên tai: “Nương nương, Vãn Lương…”

Nhìn theo ánh mắt nàng ta, ta thấy Vãn Lương đang đứng cạnh Tấn Vương. Tháihậu rõ ràng cũng chú ý đến, bà ngoảnh đầu nhìn ta, nhưng ta lại cảm thấy ngạc nhiên, Vãn Lương có thể ở bên đó, nhất định là ý của Tấn Vương.

Ta đưa mắt nhìn Phất Dao, Vãn Lương à, chuyện sau này phải dựa vào bản thân ngươi thôi!

Lát sau mới thấy một thị vệ cưỡi ngựa từ trong bãi săn ra, y nhảy xuốngkhỏi lưng ngựa, quỳ xuống nói với Hạ Hầu Tử Khâm: “Hoàng thượng, bêntrong đã chuẩn bị xong!”

Hạ Hầu Tử Khâm đứng lên, cười nói: “Việc săn bắn hôm nay không lấy bách thú trong rừng làm mục tiêu, trẫm đã hạlệnh thả rất nhiều thỏ ở bên trong, những người vào rừng sẽ căn cứ vàosố lượng thỏ săn được để tính phần thưởng.”

Hắn vừa dứt lời, tathấy bách quan ai nấy đều lộ vẻ lúng túng. Sắc mặt Cố đại nhân vô cùngkhó coi, bỗng nhớ đến bản tấu của ông ta, ra sức cầu xin Hạ Hầu Tử Khâmđừng trách cứ lời can gián của Cố Khanh Hằng, ta không nhịn được suýtbật cười.

Khóe miệng Tấn Vương hơi mỉm cười, còn Hiển Vương vẫn luôn điềm tĩnh, ta không nhận ra biểu cảm gì trên gương mặt y.

Hạ Hầu Tử Khâm lại nói: “Người nào bắn được nhiều thỏ nhất, trẫm sẽ trọngthưởng. Hôm nay, ai cũng có thể vào rừng, lúc đó sẽ chuẩn bị tên cho các vị, trên mũi tên trong ống tên của mỗi người đều có kí hiệu riêng, tiện cho việc ban thưởng. Thời gian kết thúc là lúc mặt trời xuống núi.”

Hắn vừa dứt lời, những người phía dưới bắt đầu thì thầm to nhỏ, mấy vịvương công quý tộc ai nấy đều nóng lòng muốn thử, ai cũng biết Hạ Hầu Tử Khâm hôm nay sẽ ban thưởng rất hậu hĩnh.

Thị vệ kia lui xuống,người khác dắt một con ngựa tiến lên. Hạ Hầu Tử Khâm bước tới, nhúnngười nhảy lên lưng ngựa. Ta không nén được khẽ dịch người, nhưng thấyhắn ngoảnh đầu nhìn ta, ta khẽ nói: “Thần thiếp phải thay y phục rồi mới đi!”

Khóe miệng hắn cong lên rồi không nhìn ta nữa, nhận ống tên và cung tên thị vệ đưa, hét to một tiếng, ngựa lao vút vào bãi săn.

Vũ lâm quân bảo vệ hắn vội đuổi theo, ta còn nhìn thấy Cố Khanh Hằng cũng theo vào.

Thấy Hoàng đế vào rừng, những người phía dưới vội vàng đứng lên chọn ngựarồi xông vào bãi săn. Quả nhiên, ta còn nhìn thấy một vài tiểu thư đãthay y phục gọn gàng, dáng vẻ của bọn họ trên lưng ngựa không thua kémnam tử chút nào. Ta thực ngưỡng mộ họ.

Tấn Vương và Hiển Vương cũng cưỡi ngựa vào bãi săn.

Ta thấy Quân Ngạn đứng lên, lúc quay người, y đột nhiên nhìn ta, khóemiệng cong lên thành nụ cười như có như không. Thị vệ bên cạnh nói nhỏvài câu bên tai y, thấy y gật đầu, liền có người dắt ngựa tới. Y nhảylên lưng ngựa, cũng vào trong.

Thật kì lạ, sao Hàn Vương có thểkiên nhẫn như vậy, lúc này còn không vào rừng? ta đang suy nghĩ thì thấy y đứng lên, nhưng không lên ngựa mà đi về phía này. Ta giật mình, thấy y sải bước tới trước mặt Thái hậu, khẽ nói: “Thái hậu, nghĩa muội của bản vương còn đang bệnh, có thể cho muội ấy về Nghi Tư uyển nghỉ ngơi trước không? Đợi tới yến tiệc buổi tối muội ấy lại tới thỉnh an Hoàng thượngvà Thái hậu!”

Ta quan sát y thật kĩ, đối với nghĩa muội này, y thực sự tận tâm tận lực nhỉ?

Thái hậu cười, nói: “Đã bệnh thì mau trở về đi! Nơi này gió lớn, bệnh tình nghiêm trọng hơn thì không hay!”

“Đa tạ Thái hậu quan tâm!” Hàn Vương chắp tay tạ ơn Thái hậu rồi xoay người rời đi.

Nhưng ta lại nói: “Triêu Thần, ngươi đưa quận chúa về nghỉ ngơi, nhớ thay bản cung chăm sóc chu đáo cho quận chúa!”

Triêu Thần vội nói. “Vâng, nô tì biết rồi ạ!” Nói xong, nàng liền xin phép Thái hậu cáo lui, đứng lên đi tới chỗ của Phất Dao.

Hàn Vương chợt quay đầu nhìn ta, ta không thấy nét mặt y sau tấm mặt nạ,chỉ thấy một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen như mực ấy. Y nói: “ĐànPhi nương nương thật cẩn thận!” Dứt lời, y không nói gì thêm, chỉ sảibước rời đi.

Thái hậu nhìn ta, sau đó quay sang Diêu Thục phi,nói: “Thục phi không góp vui à? Ai gia chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khicưỡi ngựa của Thục phi!”

Diêu Thục phi mỉm cười nói nhỏ: “Thái hậu, người sẽ chê cười thần thiếp, thần thiếp là phi tử, sao có thể tham gia?”

Lời của nàng ta khiến ta ngạc nhiên, đúng thế, vậy ta sẽ vào đó với lí do gì đây?

Đang suy ngẫm thì nghe thấy Thái hậu khẽ “hừ” một tiếng, ánh mắt nhìn raphía xa, nói nhỏ: “Nàng ta có thể tham gia, nữ tử của thiên triều ta vìsao không thể?”

Ta hơi kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt của Thái hậu, thấy Hoàng đế và Hoàng hậu Nam Chiếu đều đã đứng lên. Công chúa ChiêuDương tuy là con gái của Hoàng đế Gia Thịnh nhưng không phải do Hoànghậu Minh Vũ sinh ra, thân phận khó xử của nàng ta hiện nay, đương nhiênkhiến Thái hậu chán ghét!

Xem ra Thái hậu muốn Diêu Thục phi tham gia là để áp chế sự kiêu ngạo của Nam Chiếu.

Diêu Thục phi cũng là người thông minh, nàng ta khẽ cười, nói: “Vâng, vậythần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh!” Dứt lời, nàng ta liền đứnglên, gọi Quyến Nhi lui xuống.

Ta sững sờ, nói với Thái hậu: “Thái hậu, thần thiếp cũng muốn vào thử xem sao!”

Thái hậu nhìn ta vẻ ngạc nhiên, xem ra bà không biết chuyện Hạ Hầu Tử Khâmđã dạy ta bắn tên. Ta cười, nói: “Chưa biết chừng thần thiếp vào lại cóthu hoạch bất ngờ!”

Đôi mắt bà mở to nhưng không hỏi ta “thu hoạch” gì, rồi chuyển ánh mắt ra xa, lãnh đạm nói: “Đi đi!”

“Vâng!” Ta đáp lời rồi quay người đi xuống.

Lúc đi qua Thiên Phi, thấy tỷ ta cười khinh miệt, nói: “Đàn Phi à, ngươi cũng có thể vào ư?”

Ta cười. “Vinh Phi chưa từng nghe hoàng thượng nói à, hôm nay ai cũng cóthể vào. Nếu Vinh Phi muốn cũng có thể đấy!” Ha, với bộ dạng của tỷ tabây giờ thì tham gia kiểu gì?

Quả nhiên mặt tỷ ta biến sắc, nhìn ta với vẻ giận dữ.

Còn Thiên Lục khẽ cười. “Nương nương, người thực sự chuyện gì cũng dám làm để chơi trội nhỉ?”

Ta cười mỉa, nhìn thẳng vào nàng ta, nhỏ giọng nói: “Bản cung từ nhỏ đã là nha đầu hoang dã, bản cung có gì phải sợ chứ? Có bản lĩnh, Tích tầncũng vào đi!”

Nàng ta tức giận, nhìn ta với ánh mắt hung dữ, cắnmôi không thốt được một câu. Khi sải bước đi qua nàng ta, nghe thấytiếng chiếc khăn trong tay Thiên Phi rơi xuống, khóe miệng ta cong lên,tỷ ta vẫn không giữ được bình tĩnh.

Ra tới bên ngoài, thấy VãnLương chạy đến, ta nhìn nàng ta một cái nhưng không nói gì, bước lên xengựa. Ta nhất định phải về Thu Ngọc cư thay y phục trước, nhân tiện nghe ngóng chút chuyện từ Vãn Lương.

Tới Thu Ngọc cư, ta vội vàng đivào. Vãn Lương vừa giúp ta thay y phục vừa nói: “Nương nương, sau khingười vào, trong lùm cỏ sau cái cây thứ năm có một mũi tên của vũ lâmquân. Thư đại nhân nói, Diêu Phó tướng sẽ đi tuần phía tây khu săn bắnvào giờ Thìn.”

Ta gật đầu, hỏi: “Thư Cảnh Trình đi rồi hả?”

“Đi rồi ạ, nô tì đã nhìn Thư đại nhân rời đi.” Vãn Lương dừng một lát mớinhíu mày, nói tiếp: “Nương nương, người thực sự muốn đi một mình?”

Ta khẽ cười. “Bản cung làm việc, ngươi còn không yên tâm?”

Vãn Lương trầm mặc một lúc rồi rút con dao găm trong tay áo ra, đưa cho ta. “Nương nương, đây là vật Thư đại nhân đưa cho nô tỳ, nói là để nươngnương phòng thân.”

Ta cúi đầu nhìn, dao găm chưa rút ra khỏi baonhưng có thể thấy nó rất sắc, có điều, nếu ta phải chờ đến gần mới cóthể giết Diêu Chấn Nguyên, vậy thì ta nhất định không đọ được với hắn.Suy cho cùng, hắn là đàn ông, sức lực chắn chắn lớn hơn ta rất nhiều.Huống hồ thứ ta chuẩn bị cũng đủ rồi.

Ta lắc đầu, nói: “Bản cungkhông dùng thứ này!” Nàng ta định nói nhưng ta lại lên tiếng: “Đợi saukhi bản cung đi vào, ngươi tìm cơ hội ra khỏi Thượng Lâm uyển, còn nhớngôi chùa đã chuyển đi mười dặm mà ngươi nói không?”

Có thể do ta chuyển chủ đề quá nhanh, Vãn Lương ngẩn người.

Ta không nhìn nàng ta, nói tiếp: “Ngươi tới đó, tìm trụ trì, ông ấy sẽ đưa cho ngươi thứ bản cung cần.”

Đôi mắt nàng ta mở to, nhưng chỉ trong giây lát đã vội gật đầu, nói: “Vâng, nô tỳ nhớ rồi!”

Ta gật đầu, quay người đi ra cửa.

Phía sau bỗng vang lên giọng nói của Vãn Lương: “Nương nương nhất định phải cẩn thận!”

Bước chân hơi ngập ngừng nhưng ta không quay đầu, đi thẳng ra ngoài. Vừa đivừa lần mò thứ mang theo bên mình một lần nữa, khi chắc chắn không thiếu thì ta mới bước nhanh hơn.

Trở lại bãi săn, ta mới biết DiêuThục phi đã vào rừng. Ta cũng lên ngựa, liền có hai thị vệ tiến lên theo sau ngựa của ta, cùng ta vào rừng. Vào trong mới phát hiện khu rừng này rộng lớn đến đáng sợ, vừa nãy bao nhiêu người vào, vậy mà lúc này chẳng thấy ai cả.

Ta nhớ tới lời nói của Vãn Lương ban nãy, đếm thật kĩ, nhanh chóng tìm ta cái cây thứ năm.

Nhưng ta không dừng ngựa, chỉ cưỡi ngựa chạy vài vòng sau đó đột nhiên dừnglại, chạy vòng quanh chỗ cũ vài lượt. Thị vệ phía sau không kìm được,bước lên hỏi: “Nương nương có gì không ổn ạ?”

Ta nhíu mày, nói: “Bản cung đánh rơi một chiếc khuyên tai.”

Nghe thấy vậy, thị vệ lúng túng nhìn ta, phát hiện tai trái ta quả thậtthiếu mất một chiếc khuyên tai. Y lưỡng lự giây lát rồi nói: “Thuộc hạtìm giúp nương nương!” Nói xong, y kéo cương ngựa đi sang nơi khác.

Đợi một lát không thấy thị vệ đó quay lại, ta liền nói với tên kia: “Ngươi cũng tìm giúp ta đi!”

“Nương nương, việc này…” Hắn do dự, không dám bỏ ta lại một mình.

Ta nghiêm giọng nói: “Đó là thứ Hoàng thượng ban thưởng cho bản cung, nếukhông tìm thấy, bản cung nhất định sẽ hỏi tội các ngươi!”

Nghe thấy ta nói vậy, mặt thị vệ kia biến sắc, vội kéo ngựa quay đầu, nói: “Thuộc hạ đi ngay!”

Nhìn bóng lưng lao vụt đi của y, ta cúi đầu nhìn chiếc khuyên tai trong lòng bàn tay, khẽ bật cười, tiện tay vứt vào lùm cây bên cạnh rồi thét lênmột tiếng, thúc ngựa chạy vào sâu trong rừng bằng đường tắt.

Tanhanh chóng tìm thấy nơi cất giấu mũi tên, nhặt mũi tên đó lên rồi tiệntay vứt vào ống tên đeo sau lưng, thúc ngựa quay đầu, chạy về phía tây.

Ngựa phi rất nhanh, thi thoảng còn nghe thấy trong gió có tiếng vó ngựa từxa vọng đến và tiếng rít của mũi tên. Lúc này, ta cũng không quan tâmlắm, chỉ tăng tốc tiến vào cánh rừng phía tây.

Tới nơi mới phát hiện ra vẫn chưa có ai đi qua. Suy nghĩ một chút, ta dừng ngựa, dựa vào một gốc cây to chờ đợi.

Khoảng một tuần hương sau, ta mới nghe thấy tiếng bước chân vọng đến từ cáchđấy không xa, dường như có rất nhiều người. Lặng lẽ bước ra nhìn, thấytất cả đều là người của ngự lâm quân, ta biết Diêu Chấn Nguyên đã tới.

Ta lấy bình nước, rửa đi lớp thuốc nước trên mặt, hít một hơi thật sâu.

Đợi họ tới gần, ta cố ý hét to: “A…”

Nghe thấy một người nói: “Tướng quân, thuộc hạ qua xem!”

Vậy thì một kẻ trong số đó chính là Diêu Chấn Nguyên?

Ta vội nói: “Diêu Tướng quân…”

Diêu Chấn Nguyên vừa nghe thấy tiếng gọi, vội ngăn thị vệ lại, lên tiếng:“Các ngươi không cần qua, bản tướng đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyệngì!”

Sau đó hắn sải bước tiến lên, vòng qua nhánh cây, cúi đầunhìn ta. Sắc mặc hắn hơi thay đổi, vội ngồi xuống, hỏi: “Tiểu thư saothế?”

Ta thầm cười khẩy, hắn chưa từng gặp Đàn Phi, càng khôngbiết ta bây giờ là ai. Dù sao nữ tử hôm nay vào rừng cũng không ít,trong chốc lát hắn sẽ không thể đoán ra thân phận của ta.

Ta cố ý cau mày, nói: “Khuyên tai của ta bị rơi, muốn nhảy xuống tìm nhưngkhông cẩn thận bị thương ở chân. Vừa may nhìn thấy Tướng quân dẫn ngườiqua. Tướng quân có thể giúp ta không?”

Hắn cười, đưa tay ra, nói: “Hóa ra là vậy, để bản tướng quân dìu tiểu thư về nhé?” Nói xong, hắn liền định ôm lấy ta.

Ta vội ngăn lại. “Tướng quân có thịnh tình như vậy, đương nhiên ta khôngthể từ chối, nhưng vẫn mong tướng quân tìm giúp ta chiếc khuyên tai đótrước, Tướng quân thấy thế nào?”

Hắn kéo tay ta, cười nói: “Chỉlà một chiếc khuyên tai thôi mà, nàng muốn bao nhiêu, trở về bản tướngtặng nàng bấy nhiêu! Chỉ cần là yêu cầu của mỹ nhân, bản tướng nhất định đồng ý!”

Ha, hắn đúng là vừa gặp mỹ nhân liền quên hết mọi chuyện.

Ta nở nụ cười xinh đẹp. “Tướng quân, chàng thật xấu xa!”

Nghe thấy vậy, hắn càng cười vui vẻ, vừa kéo tay ta vừa nói: “Bản tướng chưa biết hoàng đô còn có mỹ nhân như tiểu thư, bản tướng sống ba mươi nămnay coi như uổng phí rồi!” Hắn nói xong, cúi đầu định hôn tay ta.

Ta giật mình, vội nói: “Tướng quân, phía sau có bao nhiêu người như vậy, bất tiện lắm!”

Hắn sững sờ, chỉ chỉ ta, cười: “Oa, mỹ nhân, nàng xấu hổ à? Chuyện này dễgiải quyết thôi!” Hắn đứng lên, nói với mấy thị vệ kia: “Nơi này khôngcòn việc gì nữa, các ngươi mau đi tuần chỗ khác trước đi!”

“Vâng, thưa Tướng quân!” Đám người đó trả lời rồi rời đi.

Nhân lúc hắn đứng lên, ta lấy chiếc khăn tẩm thuốc mê ra. Hắn lại ngồixuống, vừa định nhào tới, ta nhìn hắn, cố ý tỏ vẻ không vui. “Tướng quân vừa nãy còn nói, chỉ cần là yêu cầu của ta thì sẽ đồng ý, nhưng ta chỉmuốn Tướng quân tìm giúp một chiếc khuyên tai, Tướng quân lại không sẵnlòng!”

Hắn ngẩn người. Ta cười cười, vẫy chiếc khăn tay về phíahắn, nín thở rồi lên tiếng: “Rốt cuộc Tướng quân có bằng lòng haykhông?”

Hắn cực kỳ vui vẻ, vội gật đầu. “Được, được, bản tướng sợ nàng rồi, rơi ở đâu?”

“Dạ, ở kia!” Ta giơ tay, tùy tiện chỉ một chỗ.

Hắn lại nắm tay ta rồi mới đứng lên, nói: “Bản tướng tìm khuyên tai giúpnàng, mỹ nhân phải lấy thân báo đáp nhé! Bản tướng sẽ yêu thương nàng!”

Ta thu lại nụ cười, khẽ nói: “Vậy Tướng quân cứ tìm xong rồi hãy nói!”

“Chẳng qua chỉ là một chiếc khuyên tai thôi mà!”

Hắn bước lên, khom người tìm kiếm. Ta vội đứng lên, rút cung tên trên lưngngựa, lắp mũi tên, ngắm chính xác kẻ trước mặt, nghiến răng kéo căng dây cung. Chỉ một lần này, ta tuyệt đối không thể sẩy tay!

Nhưngcuối cùng, ta không dám buông tay. Kỹ thuật bắn cung của ta không thànhthạo, hơn nữa, xét cho cùng hắn cũng là một con người. Muốn ta tự taygiết người, ta chưa từng nghĩ tới.

Cơ thể của người trước mặt bắt đầu lắc lư, xem ra thuốc mê dã có tác dụng. Ta hít sâu một hơi, mở tomắt, ngắm chính xác giữa lưng hắn, vừa định buông tay thì hắn bỗng quayngười.

Ta giật mình. Hắn nhìn ta, nhíu mày, nó: “Mỹ nhân, nàngmuốn làn gì?” Hắn hỏi xong, loạng choạng đi về phía ta. “Sao bản tướngcảm thấy đầu óc choáng váng…”

Ta không kìm được, lùi một bước,lưng đã chạm vào thân cây phía sau. Tay cầm cây cung run run, ta nghiếnrăng nhủ thầm, bắn đi, nhất định phải bắn!

Diêu Chấn Nguyên cànglúc càng tới gần ta, trong tình thế cấp bách, ta vội vàng buông tay. Mũi tên bay vụt ra, ta sợ đến nỗi nhắm chặt mắt lại. Lúc mở mắt, ta thấymột mũi tên cắm thẳng vào ngực Diêu Chấn Nguyên, đầu mũi tên cắm sâu vào ngực phải, hắn nhìn ta chằm chằm, đôi mắt mở rất to.

Còn ta ômngực, ánh mắt dừng lại ở một mũi tên khác cắm bên cạnh hắn. Trong lòngvô cùng kinh hãi, ta vội ngoái đầu, nhìn thấy thứ gì đó phản quang cáchchỗ này không xa khiến ta không thể mở mắt. Lát sau mở mắt ra, đã khôngcòn nhìn thấy gì bên đó. Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, cơ thể DiêuChấn Nguyên ngã nhào xuống đất.

Ta bịt miệng, không để mình hét lên.

Mũi tên ban nãy rốt cuộc là do ai bắn? Bởi mũi tên của ta cắm thẳng xuống đất.

Thủ pháp bắn tên rất chính xác!

Lực lớn như vậy…

Nhưng lúc này ta không còn thời gian để phân tích nữa, khi quay người đi, đột nhiên nghĩ ra không biết người vì nãy có phải đã nhìn thấy ta không?Hắn trốn nhanh như vậy chỉ vì không muốn người khác biết hắn ám sát Diêu Chấn Nguyên.

Vậy thì coi như ta tiện tay giúp hắn, liền xuốngngựa, vứt miếng ngọc bội Thư Cảnh Trình đưa rồi thét lên một tiếng, thúc ngựa rời đi.

Ta cuống quýt bôi thuốc nước lên mặt, ngựa chạy rất xa, sự căng thẳng trong lòng mới dần tan biến. Ta bình tĩnh trở lại.Suy nghĩ một lát, ta vẫn nên quay về chỗ vừa nói mất khuyên tai với haithị vệ khi nãy.

May mà hai thị vệ kia vẫn chưa quay lại, có lẽ bị ta doạ cho sợ hãi. Ha, họ có thể tìm thấy mới lạ!

Lại đợi một lát mới nghe thấy tiếng vó ngựa chạy tới. Ngước mắt nhìn, quảnhiên là hai thị vệ kia. Nhìn thấy ta, vẻ mặt bọn họ hơi lúng túng.

Ta “hừ” một tiếng. “Không tìm thấy?”

Hai người họ đều bất đắc dĩ gật đầu.

Ta quay đầu ngựa. “Vậy thì tiếp tục tìm cho bản cung! Bản cung cũng khôngcòn lòng dạ mà tìm kiếm nữa, bản cung ra khỏi rừng trước!” Dứt lời, tathúc ngựa chạy về phía trước.

Ngựa chạy được một đoạn, đột nhiên nghe thấy tiếng mũi tên bay đến, ta nhìn thấy phía trước có một con thỏ.

Cuống quýt ghìm cương ngựa nhưng lực không đủ mạnh, ngựa không thể dừng trong chốc lát, ta giật mình, lại nghe thấy có tiếng người bay vọt tới, haicánh tay ôm lấy thắt lưng ta, hai người trở mình xuống ngựa.

Xuống đất, lại nghe thấy phía sau có người lo lắng hỏi: “Hoàng thượng, nương nương, không sao chứ ạ?”

Là giọng nói của Cố Khanh Hằng.

Ngước mắt mới nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang ôm ta, chỉ thấy hắn hơi cau mày,trầm giọng nói: “Hôm nay săn bắn, trong rừng là nơi nàng có thể chạylung tung à? Mũi tên không có mắt, nếu bị thương thì làm thế nào?”

Ta đột nhiên sững sờ bởi câu nói “mũi tên không có mắt” đó của hắn, nhớtới chuyện của Diêu Chấn Nguyên lúc nãy, có phải chính Hạ Hầu Tử Khâmsai người làm không?

Nghĩ vậy, ta bỗng cảm thấy yên tâm hơn.

Cười với hắn, ta nói: “Có Hoàng thượng ở đây, thần thiếp không sợ!”

Vừa nãy, nếu không phải mũi tên đó đến kịp thời, ta lại không bắn trúngDiêu Chấn Nguyên, nói không chừng, thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Hắn lườm ta một cái nhưng lại ôm ta lên ngựa của hắn. Ta ngoái đầu, mỉm cười với Cố Khanh Hằng để huynh ấy biết ta không sao.

Bên tai lại vang lên giọng nói của Hạ Hầu Tử Khâm: “Nàng bắn được gì rồi?”

Ta ngẩn người, nói: “Vẫn chưa, thần thiếp dang định đi tìm thỏ thì gặp Hoàng thượng.”

Hắn “hừ” một tiếng, lại hỏi: “Thị vệ của nàng đâu?”

Hắn đúng là quan sát tỉ mỉ, nhanh như vậy đã phát hiện ra. Ta cười: “Thần thiếp đánh rơi khuyên tai, sai họ đi tìm.”

Hắn cúi đầu nhìn ta, nhưng không nói gì nữa.

Ta ngước mắt nhìn hắn, cười hỏi: “Thành quả của Hoàng thượng đâu?”

Hắn cười đắc ý, không cần nói ta cũng biết nhất định là hắn thắng lợi trởvề. Ta quay đầu, định nhìn xem thành quả của hắn đang ở trong tay ai,đột nhiên hắn ghìm dây cương. Ánh mắt nhìn về phía lùm cây thấp phía xa.

Ta giật mình, nghe hắn nói: “Còn không giương cung?”

Thị vệ vội đưa cung tên trên lưng ngựa của ta qua. Ta có chút ngỡ nàng, nhận lấy rồi giương cung.

Hắn nhìn phía trước rồi nói: “Nhìn thấy rồi chứ? Thỏ.”

Thỏ á?

Ta nhìn kĩ, lùm cây đó thực ra chẳng hề thấp, lại còn cách khá xa, takhông nhìn rõ. Cũng không biết rốt cuộc thỏ ở chỗ nào, chỉ loáng thoángnhìn thấy lá cây chỗ đó khẽ lay động.

Ta thầm than, quả thật ta không phải nhân tài bắn tên.

Bỏ đi, bỏ đi, bắn đại một phát, nếu trúng sẽ là kì tích, không trúng cũngcoi như ta đã cố gắng. Còn nếu không bắn sẽ khiến hắn chê cười. Dù saocũng không nhìn thấy thỏ, ta bắn một mũi tên về chỗ có động kia là được. Nghĩ vậy, ta liền kéo căng đây cung, mím môi, thả lỏng tay.

Không biết có phải ảo giác không, ta cảm thấy khoảnh khắc ta bắn mũi tên đi, đáy mắt hắn hiện lên nét cười khó hiểu.

Nét cười đó khiến ta sợ hãi.

Đúng lúc này, ta nghe thấy có người kinh hãi kêu lên: “Vương gia!”

Tiếng “keng” vang lên ở phía xa, ta ngạc nhiên nhìn qua, thấy mũi tên ta bắnbị ai đó dùng mũi tên tương tự bắn trúng, hơn nữa, còn bắn xuyên quathân mũi tên, cắm lên thân cây bên cạnh. Ta sửng sốt há hốc miệng, phíasau lùm cây đó có người!

Vương gia… Là giọng nói của nữ tử.

Ta chỉ cảm thấy sửng sốt, là Hàn Vương!

Đang nghĩ, ta liền thấy có người bước ra từ lùm cây ấy, Hàn Vương và nữ tửta gặp hôm đó cùng đi ra. Nhìn thấy chúng ta, đầu tiên y sững sờ, sau đó ta nhìn thấy đáy mắt y lóe lên tia giận dữ.

Hạ Hầu Tử Khâm ở bên cạnh vội xuống ngựa, vừa tiến lên vừa hỏi: “Sao vương gia lại ở phía đó?”

Ta vẫn ngồi trên lưng ngựa, suy ngẫm về mũi tên ban nãy Hạ Hầu Tử Khâmmuốn ta bắn. Hắn là người biết rõ nhất kĩ thuật bắn tên của ta như thếnào, mũi tên này dù không bị bắn vào giữa thì cũng không bắn trúng HànVương, nhưng hắn lại muốn ta bắn về phía đó.

Nhìn bóng lưng nam tử kia, ta quả thật không hiểu hắn muốn thăm dò điều gì?

Hàn Vương đứng thẳng người, ánh mắt vẫn nhìn ta, lên tiếng: “Hoàng thượng, tên không thể bắn loạn!”

Hạ Hầu Tử Khâm khẽ cười. “Kỹ thuật bắn tên của Đàn Phi của trẫm không tốt, dù thế nào cũng không thể làm vương gia bị thương.”

Hàn Vương lạnh lùng nhìn ta, cười giễu, nói: “Hoàng thượng nói phải, kĩthuật bắn tên của nương nương quả thật không dám tâng bốc, thứ lỗi bảnvương xin cáo từ!” Dứt lời, y ra hiệu bằng ánh mắt với người bên cạnh,thúc ngựa rời di.

Y đã tức giận. Người thông minh như y không thể không nghe ra được chút gì từ lời nói của Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng y lạitức giận với ta.

Rốt cuộc là vì sao?

Lúc Hạ Hầu Tử Khâm quay người, vẻ mặt hắn nặng nề.

Hắn bước lên, ta bỗng nhảy xuống ngựa, lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng muốn thần thiếp thăm dò điều gì giúp người?”

Hắn hơi sững người. Ta nói tiếp: “Hoàng thượng lợi dụng thần thiếp ra tay, nhưng thần thiếp lại không biết lí do.”

Lông mày nhíu lại, hắn trầm giọng nói: “Đàn Phi, hỗn xược!”

Đúng thế, ta hỗn xược.

Song không biết vì sao ta cảm thấy tức giận. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Vìsao không thể nói cho ta biết? Nếu hắn nói ra, cho dù không phải thực sự muốn giết Hàn Vương mà chỉ thăm dò thôi, ta cũng sẽ giúp hắn, nhưng hắn lại chẳng nói gì, còn nói ta hỗn xược…

Đang định lên tiếng thìnghe thấy tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau, dường như rất gấp gáp. Tangoảnh đầu nhìn, thấy một thị vệ nhảy vọt xuống, tiến lên, quỳ một chân, nói: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện rồi! Diêu Phó tướng đã chết!”

Nghe thấy tin này, ta chẳng kinh ngạc lắm, chỉ vì đã biết từ lâu, có lẽ cũng nên bị mọi người phát hiện rồi.

Người bên cạnh sải bước lên, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi nói gì?”

“Diêu Phó tướng bị hành thích, lúc phát hiện đã chết rồi!” Thị vệ đó nhắc lại một lần nữa.

Hạ Hầu Tử Khâm nhanh chóng lên ngựa, quát: “Đưa trẫm đi xem! Truyền lệnhxuống, việc này không được để lan truyền rộng rãi!” Ngựa của hắn chạyđược vài bước thì hắn đôt nhiên ghìm dây cương, quay đầu nhìn Cố KhanhHằng. “Đưa Đàn Phi trở về!”

Hắn không ngoảnh đầu nhìn ta, chỉthúc ngựa rời đi. Tới khi bóng dáng hắn chìm trong màu xanh biếc, ta vẫn chưa thể phản ứng lại.

Ha, hắn giả vờ giống thật đấy! Rõ rànghắn cũng biết việc này từ lâu, xem ra ta vẫn không bằng hắn. Việc nàyđương nhiên không thể lan truyền rộng rãi, chuyện nội bộ của thiêntriều, cần giải quyết một cách lặng lẽ, không thể để nước khác chê cười.

Cố Khanh Hằng xuống ngựa, bước lên, nói: “Nương nương, chúng ta về trước!”

Lúc này ta mới sực tỉnh, gật đầu. Huynh ấy đỡ ta lên ngựa, ta vừa quay ngựa vừa hỏi: “Hoàng thượng sai ai đi hành thích Diêu Phó tướng?”

Nghe ta nói vậy, huynh ấy sững người hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Nương nương nói gì thế?”

Ta khẽ “hừ” một tiếng, hóa ra đến Cố Khanh Hằng mà hắn cũng không nói cho biết.

Lắc đầu, ta chuyển chủ đề: “Không có gì! Khanh Hằng, vừa nãy, lúc Hoàngthượng muốn ta bắn tên, huynh có nhìn thấy gì không?” Ý ta rất rõ ràng,có nhìn thấy Hàn Vương sau lùm cây kia không.

Huynh ấy đáp: “Không!”

Không nhìn huynh ấy, nhưng ta tin. Huynh ấy sẽ không lừa dối ta. Lẽ nào đâythực sự chỉ là trùng hợp? Khẽ thở dài, ta nghĩ nhiều thế làm gì, vẫn nên rời đi rồi nói sau.

Bên ngoài bãi săn bắn, những người không vào rừng ngồi tại chỗ uống rượu, vui vẻ nói chuyện. Thái hậu đang nóichuyện phiếm với các phi tần, xem ra bà có vẻ rất vui. Thiên Lục nhìnta, lông mày hơi cau lại. Lúc này ta mới nhớ Cố Khanh Hằng đang ở bêncạnh, chắc vì nhìn thấy huynh ấy nên nàng ta mới càng tức giận.

Thế à? Song ta còn muốn xem, nàng ta có thể tức giận đến đâu. Ta cố ý loạng choạng bước chân.

“Nương nương!” Người bên cạnh nhanh tay đỡ ta, lo lắng hỏi: “Người sao thế?”

Thiên Lục sợ hãi tới mức gần như đứng bật dậy, còn ánh mắt Cố đại nhân ở phía kia như sắp phát hỏa.

Ha, bọn họ căng thẳng như vậy làm gì?

Ánh mắt Thái hậu cũng liếc sang, bà nhíu mày nhưng nhẫn nhịn, không nổigiận. Ta đứng thẳng người, buông tay Khanh Hằng ra, nhỏ giọng nói: “Takhông sao, huynh đi đi, Hoàng thượng còn ở trong rừng. Mọi việc phải cẩn thận, Diêu Thục phi cũng vào rồi.”

Huynh ấy hơi chần chừ, cuối cùng cũng gật đầu, xoay người rời đi.

Ta bước lên trước, ngồi cạnh Thái hậu, Thái hậu khẽ nói: “Đàn Phi, ngươi phải nhớ kĩ thân phận của mình!”

Quả nhiên bà cũng canh cánh trong lòng chuyện vừa nãy, nhưng ta nào có ngungốc, sau khi chọc tức Thiên Lục còn gây phiền phức cho chính mình chứ?Ta khẽ cười, lại gần Thái hậu, nói: “Bẩm thái hậu, thần thiếp vì phấnkhởi quá nên mới nhất thời bất cẩn. Thần thiếp muốn cho người biết, Diêu Phó tướng chết rồi.”

Nói xong, ta cảm thấy rõ ràng cơ thể bà khẽ chấn động, bà nhìn ta với ánh mắt không tin được.

“Thái hậu…” Thiên Phi nhận ra sự khác thường của bà, gọi nhỏ.

Thái hậu xua xua tay rồi quay người sang nói với ta: “Đây chính là điều ngươi đã nói, thu hoạch bất ngờ?”

Ta khẽ cười, gật đầu.

Ánh mắt Thái hậu lóe lên tia vui mừng, bà đã sớm vứt chuyện giữa ta và CốKhanh Hằng ban nãy ra khỏi đầu, định lên tiếng thì thấy một người vội vã từ trong rừng chạy ra, bước lên nói vài câu bên tai bà rồi lại vội vàng lui xuống.

Ta nhìn Thái hậu, thấy bà đột nhiên đứng lên, nói:“Ai gia bỗng thấy không khỏe, trở về nghỉ ngơi trước, các ngươi cứ ở đây nói chuyện!” Sau đó, bà nhìn ta, nói: “Đàn Phi, ngươi đưa ai gia về!”

“Vâng!” Ta vội đứng lên đỡ bà.

Ánh mắt Thiên Phi nhìn ta đầy vẻ đắc ý, tỷ ta nhất định tưởng rằng Thái hậu sẽ trách phạt ta vì chuyện ban nãy. Nhưng ta không nhìn tỷ ta, chỉ cùng Thái hậu rời khỏi đó.

Hai người qua Ngự Túc uyển, không bao lâu sau đã thấy Hạ Hầu Tử Khâm trở về.

Thái hậu vội bước lên, hỏi: “Thế nào?”

“Thi thể hắn đã được khiêng đi, việc này trẫm dặn dò rồi, không được lantruyền rộng rãi. Cuộc săn bắn vẫn được tiếp tục, không ai biết trẫm đãthu dọn hiện trường.” Hắn lãnh đạm nói, ánh mắt lại nhìn về phía ta.

Ta giật mình, nghe thấy Thái hậu hỏi: “Kẻ nào làm?”

Hắn cười khẩy một tiếng, ném miếng ngọc bội trong tay lên bàn, cất tiếng:“Mẫu hậu cho rằng là ai? Đương nhiên là Thư Cảnh Trình.”

Ta có chút ngạc nhiên, không biết vì sao hắn lại nói như vậy? Hắn biết rõ không phải là Thư Cảnh Trình.

Thái hậu sa sầm mặt, lên tiếng: “Đàn Phi, ngươi lui xuống trước, ai gia có lời muốn nói với Hoàng thượng!”

Ta hơi do dự nhưng vẫn phải đáp: “Vâng, thần thiếp xin cáo lui!”

Lúc ta chuẩn bị cất bước, Hạ Hầu Tử Khâm đưa tay giữ ta lại, nhìn ta, cấtlời: “Mẫu hậu, khi trẫm phái người tới Thư gia, phát hiện Thư gia đãkhông còn một ai! Hơn nữa, Thư Cảnh Trình vừa hành thích Diêu ChấnNguyên xong đã trốn đi không rõ tung tích, việc này quả thật rất khácthường.”

Lời của hắn là nói với Thái hậu, nhưng ánh mắt hắn lại dán trên gương mặt ta.

Cuối cùng, ta không khỏi kinh ngạc, vì sao lời của hắn khiến ta cảm thấy kẻra tay giết chết Diêu Chấn Nguyên không phải là người của hắn?

Hắn cười: “Sao, Đàn Phi cảm thấy kinh ngạc không?”

Thái hậu dường như cảm thấy mơ hồ, bước lên hỏi: “Hoàng thượng đang nói gì?”

Hắn vẫn nhìn ta, nhấn mạnh từng từ: “Hôm nay, Thư Cảnh Trình không hề vàokhu săn bắn. Trước khi Diêu Chấn Nguyên chết, hắn còn gặp một nữ nhân.”

“Hoàng thượng!” Thái hậu khẽ kêu một tiếng.

Hạ Hầu Tử Khâm tiến lại gần ta, trầm giọng nói: “Đàn Phi có biết là ai không?”

Hắn thực sự khiến ta kinh ngạc, nếu mũi tên bắn ra từ phía sau ta khôngphải của hắn hoặc người của hắn, vậy làm thế nào hắn biết kẻ Diêu ChấnNguyên từng gặp chính là ta?

Hít một hơi thật sâu, ta điềm tĩnh quỳ xuống, trả lời: “Là thần thiếp!”

Thái hậu kinh ngạc nhìn ta.

Hạ Hầu Tử Khâm giận dữ đến mức giơ chân đá vào chiếc ghế bên cạnh, mắng: “Làm liều! Nàng tưởng chuyện này thú vị lắm à?”

Ta cúi đầu. “Thần thiếp đương nhiên biết lúc này không thể xem thường,nhưng nếu Diêu Chấn Nguyên đã chết, vậy thì Hoàng thượng có thể nhân cơhội thu lại binh quyền ở hoàng đô.”

“Đàn Phi!” Giọng nói của Thái hậu đầy vẻ khó tin.

Hắn vẫn rất giận dữ, nói: “Việc này chưa tới lượt nàng làm, trẫm tự có sắp xếp!”

“Nhưng sao Hoàng thượng chưa từng nghĩ, Thư Cảnh Trình chẳng qua chỉ là một lễ bộ thị lang, kĩ thuật bắn tên của hắn chưa chắc tốt hơn thần thiếp.Huống chi, trước khi Thư Quý tần được ban chết, thần thiếp từng đi thămnàng ta.” Ta lặng lẽ quan sát sắc mặt hắn.

Lông mày hắn hơi nhướn lên, chờ ta nói tiếp. Thực ra ta đã biết từ lâu, việc ta tới Ngọc Thanh cung không giấu nổi hắn cũng không giấu nổi Thái hậu. Chi bằng ta nhâncơ hội này nói ra tất cả.

“Thư Quý tần cầu xin thần thiếp bảotoàn tính mạng cho ca ca của nàng ta, nàng ta nói nàng ta chết không sao nhưng Thư gia không thể tuyệt tự. Nàng ta nói bất hiếu hữu tam, vô hậuvi đại.” Khi nói lời này, ánh mắt ta nhìn về phía Thái hậu.

Tinrằng thái hậu là người thông minh, ta nói vậy, bà cũng hiểu khi Thư Quýtấn sắp chết đã biết ai là hung thủ thật sự. Nghe tới từ “vô hậu”, Tháihậu rõ ràng đã thay đổi sắc mặt.

“Nàng ta khóc lóc rất thảmthiết, thần thiếp nhất thời mềm lòng nên đã đồng ý với nàng ta.” Ta cúiđầu trước hắn. “Thần thiếp có tội!”

Hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Ngược lại, trẫm rất muốn nghe một chút về hành vi tội ác của nàng!”

Hít một hơi thật sâu, ta nói: “Thần thiếp đã lén tìm Thư Cảnh Trình, bảohắn đi trước, và muốn lấy miếng ngọc bội gia truyền của hắn. Ý của thầnthiếp rất rõ ràng, việc hành thích, thần thiếp sẽ làm. Tiếng oan, đươngnhiên Thư gia gánh!”

Hắn lại hỏi: “Sao nàng có thể tin hắn?”

Ta đáp: “Chỉ cần Diêu Chấn Nguyên chết, hai nhà Diêu – Thư sẽ kết thù, hơn nữa, cả đời này cũng không thể hóa giải. Thần thiếp cũng dám nhận định, người của Thư gia không dám lộ mặt lần nữa.”

Hắn vẫn muốn nói, bỗng nghe thấy bên ngoài có người hô: “Hoàng thượng, Thục phi nương nương đã về!”

Có vẻ Diêu Thục phi đã biết chuyện này.

Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ta, cất bước ra ngoài. Đương nhiên không thể để Diêu Thục phi nhìn thấy những chuyện xảy ra trong phòng.

Đợi hắn đi ra, Thái hậu mới nói: “Còn không đứng lên!”

Ta tạ ơn rồi đứng lên, lại nghe thấy Thái hậu nói: “Đàn Phi, ai gia khôngngờ ngươi còn có lòng can đảm và sự hiểu biết như vậy!” Trong ánh mắt bà nhìn ta thấp thoáng niềm yêu thích.

Ta cúi đầu, nói: “Thái hậu không trách thần thiếp tự ý tha cho Thư Cảnh Trình ư?”

Bà khẽ cười. “Thực ra ai gia cũng không muốn đuổi cùng giết tận, chuyệncủa Thư Quý tần, ai gia cũng áy náy, chỉ không ngờ ngươi có biện phápnhư vậy! Ai gia phải khen ngợi ngươi!”

Ta sững sờ, bà lại nói:“Hôm nay ai gia mới biết, ngươi quả thật đã suy nghĩ cho Hoàng thượng.Những diều ai gia nghi ngờ trước đây đã sai rồi!”

Ta nhớ tới thuốc độc bà cho ta uống, thấp giọng nói: “Không, Thái hậu cẩn trọng là cần thiết!”

Bà tự cười giễu mình. “Ai gia từng nghi ngờ ngươi là mật thám của ngườinào đó, còn nghi ngờ lòng trung thành của ngươi với Hoàng thượng.”

Ta kinh hãi, buột miệng hỏi: “Thái hậu tưởng thần thiếp là người của ai?”

Song bà không đáp lời, chỉ nói: “Ngươi yên tâm, thứ ai gia cho ngươi uốngkhông phải thuốc độc. Ai gia chỉ muốn áp chế ngươi, muốn ngươi nghelời.”

Ta thảng thốt nhìn người đàn bà trước mặt, ha, hóa ra thuốc đó là chỉ là thứ Thái hậu dùng để dọa ta.

Bà kéo tay ta, nói: “Việc hôm nay nguy hiểm như vậy, ngươi dám làm mộtmình, nếu ai gia còn nghi ngờ ngươi, thì đó là lỗi của ai gia.”

Lời của bà khiến ta nhớ đến cảnh trong bãi săn, nói như vậy, kẻ giúp ta không phải là người của Hạ Hầu Tử Khâm. Vậy thì… là ai?

Lòng ta bỗng trở nên rối loạn, nếu không phải người của Hạ Hầu Tử Khâm, vìsao phải giúp ta? Vì sao muốn giết Diêu Chấn Nguyên nhưng lại không muốn lộ mặt?

Thái hậu buông tay ta rồi nói tiếp: “Ai gia phải rangoài, phải an ủi phía thục phi một chút, còn phải phái người thông báocho Diêu Hành Niên. Ngươi về Thu Ngọc cư trước đi, không có việc gì thìđừng ra ngoài, suy cho cùng, chuyện lớn như vậy nhưng cũng không aibiết.”

“Vâng, thần thiếp xin ghi nhớ!”

Thái hậu ra ngoài, ta thở phào nhẹ nhõm.

Đợi một lát, ta đẩy cửa đi ra ngạc nhiên khi phát hiện Tình Hòa đứng ở cửa, thấy ta đi ra vội nói: “Nương nương, theo nô tỳ đi cửa bên.”

Ta sững sờ, vẫn là Thái hậu suy nghĩ chu đáo, ta gật đầu.

Nàng ta dẫn ta ra cửa bên rồi nói: “Nương nương cẩn thận!”

Ra khỏi Ngự Túc uyển, ta đi thẳng về Thu Ngọc cư, không quên kêu Vãn Lương tới ngôi chùa đó lấy thuốc nước Tô Mộ Hàn đưa. Trên đường đi, gần nhưkhông trông thấy bóng dáng cung nhân nào, bọn họ đang bận qua Liên Đàicác chuẩn bị yến tiệc, những người còn lại có lẽ đều tới bãi săn.

Ta vội vàng về Thu Ngọc cư, bỗng nghe thấy một tiếng “vút” vang lên từphía sau, tới khi bừng tỉnh thì đã thấy một mũi tên bằng huyền thiết cắm trên thân cây bên cạnh. Lực mạnh thật đấy! Mũi tên cắm trên cây khônglay động chút nào!

Ta quay đầu, thấy Hàn Vương và nữ tử kia đứngthẳng người ở phía sau, cách ta không xa lắm. Cung tên trên tay nữ tử đó vẫn chưa thu lại hết. Vậy thì tên này là do nàng ta bắn ra? Nhưng nhìnmũi tên này, hoàn toàn không thể đoán nó được bắn ra từ bàn tay nữ tử!

Ta đang ngạc nhiên nhìn thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hàn Vương:“Ngươi cho rằng dựa vào ngươi có thể bắn chết bản vương ư?”