Mê Trước Cưới Sau

Chương 26



Trên đường đi bị kẹt xe, khi Khưu Sinh đến chỗ hẹn với khách hàng đã hơn sáu giờ.

Khưu Sinh dừng xe, Tiểu Lộc cầm tài liệu, chạy như điên thẳng một đường, nhưng cho dù là vậy, sắc mặt khách hàng vẫn rất khó nhìn.

“Người công ty cô có phải rất thích trễ hẹn không?”

Mới vừa ngồi xuống, Tiểu Lộc còn chưa kịp hớp miếng nước lấy hơi, đã bị khách hàng nổ pháo.

“Lần bàn họp đồng trước, người được điều đến đã lỡ hẹn, lần này cô lại trễ hẹn, cô có biết là thời gian tôi quý giá thế nào không, tôi và Thẩm tiên sinh đợi cô biết bao lâu rồi!”

“Vậy …. Bắt đầu đi.” Tiểu Lộc xấu hổ cười cười, rất muốn nói cho ông ta biết người lỡ hẹn kỳ trước cũng là mình.

“Nói gì, gọi món trước đi, chết đói thì còn bàn gì nữa?” Tiểu Lộc cứ việc dồn sức cười làm lành, thái độ khách hàng vẫn không dịu đi.

Điển hình của người thích để bụng! Tiểu Lộc len lén liếc ông ta một cái, nhớ kỹ bản mặt đó, sau này có gặp nhau trên đường, nhất định chùm bao bố đập cho một trận, đánh cho chết, hơn nữa còn phải tập trung đánh vào cái miệng rộng đó.

“Ha ha, Lưu tiên sinh, tôi nghĩ cô ấy cũng không phải cố ý muốn đến muộn, giao thông vào tầm này rất nghẽn. Huống chi cũng chỉ mới mười phút thôi mà, chúng ta lại không phải Bill Gates, mỗi phút đều kiếm tiền. Với chúng ta mà nói thì mười phút cũng không đến nỗi quý giá quá phải không?” “Khục, nói vậy cũng không phải, lúc Bill Gates ở tuổi như tôi, cũng chưa có tiếng tăm gì, sao anh lại biết sau này tôi không phải là Bill Gates thứ hai.”

“Phụt…..” Tiểu Lộc không phải cố ý, cô chỉ bị xúc động cực điểm, phun nước ra khỏi miệng.

Thật con mẹ nó có chí lớn nha, tự cho mình là hay, đừng nói là đứng đầu danh sách người giàu nhất thế giới, cả đến đầu bảng người giàu khu phố cũng là vấn đề rồi, dứt khoát đổi tên thành Bill Lưu đi.

“Y! Sao cô lại phun tôi?!” Bill Lưu nhảy dựng lên.

Nhưng ngay lập tức, một ngón tay giữa bó thạch cao liền vỗ vai Bill Lưu, trấn an ông ngồi xuống.

Khưu Sinh xoay người tự nhiên ngồi xuống cạnh Tiểu Lộc, nhếch khóe môi, ý cười hiện rõ trong đôi mắt sâu, “Mười ba tuổi Bill Gates bắt đầu lập trình máy tính, hai mươi tuổi hợp tác sáng lập Microsoft, ở vào tuổi anh, ông ấy đã không còn ngồi trong ao rồi.”

“……….”

Khưu Sinh luôn có cách khi anh vừa xuất hiện liền khiến mọi thứ trở nên đóng băng, có lẽ vì vậy, anh cũng có nhiều kinh nghiệm cứu Tiểu Lộc, “Lưu tiên sinh, lại gặp nhau, anh vẫn như xưa, luôn nói những chuyện mình không biết.”

“Thì, thì ra Khưu tiên sinh cũng đến sao, ha ha, a…. Đã lâu không gặp.” Bill Lưu lấy khăn ra, bắt đầu lau mồ hôi, giọng không dấu được vẻ run rẩy.

Tiểu Lộc nghi ngờ quét mắt nhìn Bill Lưu, có cần trở mặt nhanh vậy không? Làm gì mà vẻ mặt lại kỳ quái như vậy.

“Sao anh lại đến đây?” Đối với sự xuất hiện của Khưu Sinh, có người còn kinh ngạc hơn Bill Lưu gấp mấy lần.

“Vì sao tôi lại không thể đến đây?” Khưu Sinh nhìn về phía người vừa nói, không trả lời mà hỏi lại.

“Không phải anh …..” Nói đến một nửa, Thẩm Thần Xuyên bỗng ngừng lại.

“Tôi thế nào? Đối với tôi mà nói, không có việc gì quan trọng hơn bà xã.”

“Không có gì, nói chuyện chính đi.” Thẩm Thần Xuyên mím môi, xem như không có gì, dẫn đề tài vào quỹ đạo.

Ánh mắt Tiểu Lộc như mờ mịt nhìn cả hai, có chuyện bí mật gì ở đây sao? Cô nghĩ nhiều quá sao? Vì sao cô lại cảm thấy Khưu Sinh có vẻ đang gạt mình.

“A? Cô ấy là vợ anh sao?” Người thiếu chút nữa đã bị lãng quên, anh Bill Lưu vội mở miệng, chứng minh cho sự tồn tại của mình.

“À, đúng vậy, chưa có cơ hội giới thiệu với anh.” Khưu Sinh chuyển tầm mắt, khôi phục lại nụ cười, tiếp tục chào hỏi, “Người vợ này của tôi cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi cẩu thả, nếu sau này hợp tác có gì đắc tội, mong anh rộng lượng.”

“Đâu nào, đâu nào, vậy mới cân bằng chứ, phụ nữ ngốc một chút, mới thích hợp đứng sau lưng đàn ông thành công.”

“Ông ……” Mẹ nó!

Tiểu Lộc chưa có cơ hội văng tục, đã bị Khưu Sinh bấu một cái thật mạnh, liền ngậm miệng lập tức. Đành âm thầm rủa xả trong lòng, cái gì chứ, có loại người nói chuyện kiểu vậy sao? Cho dù thoạt nhìn cô có vẻ ngốc, cũng làm ơn nói cho khéo đi chứ. Còn nữa, còn nữa, ai nói cô là người phụ nữ sau lưng Khưu Sinh, vì sao cô không thể là người phụ nữ bên cạnh anh, vì sao phải tránh đằng sau, làm vậy sao nhận ra cô chứ?

Dường như cũng nhận ra điều mình vừa nói hơi thẳng quá, Bill Lưu cười gượng, gọi phục vụ, “Gọi món, gọi món thôi, à…..Tiểu Lộc muốn ăn gì?”

“Thịt.”

“Đồ chay.”

Khưu Sinh và Thẩm Thần Xuyên gần như cùng lên tiếng, không khí lại lập tức đông lại.

“Thịt! Em thích ăn thịt!” Tiểu Lộc không chần chờ liền ra sức hùa theo Khưu Sinh, cứ như thế, cô vẫn không kiềm được ngại ngùng mà len lén liếc mắt sang Thẩm Thần Xuyên, ký ức le lói dần dần hiện lên.

Lúc cô và Thẩm Thần Xuyên ở cạnh nhau, anh luôn không cho cô ăn thịt, nói sợ cô béo, sẽ biến thành thành người khổng lồ, Tiểu Lộc còn trêu anh là đối nghịch với ‘giọt máu hoàng gia’. Nhưng Khưu Sinh thì ngược lại, anh luôn nuông chiều cô, bất kể thức ăn rác rưởi gì, chỉ cần Tiểu Lộc muốn ăn, anh chưa bao giờ có ý kiến, điều duy nhất anh làm là ăn tranh với cô.

“Theo ý Khưu Tiên Sinh đi.” Ỳ kiến có vẻ bất đồng, Bill Lưu vội vàng trả thực đơn, như thể đang cầm củ khoai nóng, sau đó thuận tay cầm túi đựng máy ảnh của Tiểu Lộc đặt bên cạnh lên đánh giá, “Đây là túi máy ảnh cô thiết kế sao? Tạo hình rất đặc biệt, nhưng tôi thấy bảng giá dường như phí có vẻ rất cao?”

“Đúng là có cao, nhưng công ty chúng tôi đã suy tính, không phải hay nói là bảo vệ tài nguyên sao? Kỳ thực khi bán máy cũng phải có túi để đựng, không bằng dùng cái này, tính ra tác dụng cũng lớn. Vừa dùng được vừa quảng cáo được thì hiệu quả quảng cáo mới cao, so với chi tiền quảng cáo trên kênh truyền thông thì cũng rất hữu dụng.” Tiểu Lộc lấy lại tinh thần, nói thật nghiêm túc.

“Vậy thì, bọn tôi cho tiền quảng cáo cho tạp chí bên Thẩm Tiên sinh, thì hiệu quả cũng không lớn?”

Không biết vô tình hay cố ý, mũi dùi Bill Lưu bỗng nhiên nhắm sang Thẩm Thần Xuyên, Tiểu Lộc kinh ngạc, rất muốn ‘quan báo tư thù’, nhưng cô vẫn nói thật vô tư, “Cũng không phải, đọc giả của tạp chí bên Thẩm tiên sinh và nhóm người tiêu dùng máy ảnh đều là cùng một đối tượng, nhất định có hiệu quả.”

Vì thế, bữa cơm cuối cùng cũng khôi phục lại mục đích ban đầu, càng lúc càng đậm mùi việc công, Tiểu Lộc cũng dần dần quên đi không khí kỳ lạ giữa Khưu Sinh và Thẩm Thần Xuyên.

Mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, gần lúc kết thúc, tấm mắt Thẩm Thần Xuyên dừng lại nơi nào đó, gương mặt cứng lại, theo đó là cái nhìn kinh ngạc của Khưu Sinh về phía đó.

“Sao?” Tiểu Lộc nhạy cảm hỏi, nhìn theo tầm mắt lúc nãy của anh.

Trực giác phụ nữ xưa nay đều cực chuẩn, cô tin chắc Khưu Sinh và Thẩm Thần Xuyên có chuyện gạt mình, nên nhận thấy khi Thẩm Thần Xuyên có vẻ kỳ lạ, cô cũng đặc biệt cảnh giác. Chỉ là, không ngờ rằng, trong góc khách sạn, cô lại nhìn thấy Nguyễn Linh. Có lẽ thế giới này quá nhỏ bé, gặp nhau cũng không phải chuyện lớn lao gì.

Nhưng mà……cô ấy không đi một mình, đối diện là một người đàn ông có vẻ rất tức giận.

Truy bắt thông dâm?! Đây là những từ đầu tiên lóe lên trong đầu Tiểu Lộc.

“Thật đúng lúc.”

Giọng Khưu Sinh thản nhiên vang lên, lạnh hết cả sống lưng, cười trên đau khổ của người khác, trong câu nói còn có vẻ có hàm ý sâu xa.

“Khưu tiên sinh đi thong thả.”

“Khâu tiên sinh lái xe cẩn thận.”

“Có thời gian rảnh, Khưu tiên sinh cứ gọi điện nói chuyện với tôi.”

“Hẹn gặp lại, Khưu tiên sinh.”

Bill Lưu vẫn quán triệt tinh thần ‘cẩu trung’ đến tận lúc chấm dứt bữa ăn, cười đến đơ mặt, cuối cùng là tiễn Khưu Sinh đến bãi đổ xe.

Tài xế bên cạnh hắn khó hiểu, nhíu mày, không nén được mà đặt câu hỏi: “Lưu quản lý, người đó là ai vậy?”

“Khưu Sinh”

“Rất có lai lịch sao?” Theo như tình cách quản lý của họ, chưa phải là người đầu lĩnh, ông ta tuyệt đối không lãng phí sức lực đi nịnh hót.

“Thân phận không rõ, tuổi tác không rõ, thành viên gia tộc không rõ, …. Người thần bí.”

“……..Vậy sao ông nịnh anh ta làm gì?”

“Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Tôi cũng muốn biết vì sao ông chủ tôi lại cung kính với anh ta như vậy! Còn nói nếu không kính cẩn với hắn thì sẽ đem bàn làm việc của tôi vào WC, trời ơi, đây là lời của một chủ tịch bách hóa nói ra, thật là không có thiên đạo mà!”

Tiếng gầm gừ của Bill Lưu thật kinh động.

Nhưng vẫn không lay động được hai người đã đi xa vào trong bãi đỗ xe.

Tiểu Lộc từ từ đóng của xe, không ngừng dò xét hình ảnh kỳ lạ của Thẩm Thần Xuyên và Nguyễn Linh.

Bữa ăn này quả thật là kết thúc quá vội vàng đột ngột, ngay sau lúc bàn xong việc, Thẩm Thần Xuyên nói có việc đi trước. Tiểu Lộc thấy anh phóng qua bàn Nguyễn Linh, kéo cô đi. Lúc sau, Khưu Sinh nói vài câu với Bill Lưu, rồi cứ thế tan cuộc. Cô tưởng Thẩm Thần Xuyên và Nguyễn Linh hẳn là đã đi xa, không ngờ lại thấy họ trong bãi đỗ xe.

Nhìn sơ, xem chừng họ đã cãi nhau thật lâu.

“Nhìn đủ chưa?”

Tiếng nói không thanh sắc của Khưu Sinh truyền đến, Tiểu Lộc ngây ngốc nhìn lại anh, “Cái gì?”

“Nhìn đủ rồi thì đi.”

“A, đi a.” Đối với chuyện cãi nhau giữa vợ chồng nhà người ta đều không hứng thú, chỉ là cảm thấy dường như hơi kỳ hoặc mà thôi.

Rời bãi đậu xe không bao lâu, bỗng nhiên có chiếc xe từ sau đuổi theo, tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã vượt qua xe Khưu Sinh, thắng gấp, ngăn đầu xe họ lại.Tiểu Lộc chồm người lên, nhìn qua kính xe, theo phản xạ, nhanh tay ôm laptop vào người. Trong TV không phải thường có tin phi đảng lái xe cướp tiền sao.

Chẳng qua phi đảng thường là đi xe máy, hẳn là không lái xe hơi đi giật tiền. Cho dù Tiểu Lộc không mấy rành về xe, cũng có thể nhìn thấy hệ thống phanh của xe kia thật tốt, từ đó đoán được, xe kia hẳn là chiếc xe xịn.

“Ê, A Khâu, ló ra đây, có chuyện muốn nói với cậu.”

Chủ nhân chiếc xe bước xuống, cất giọng, rống lên.

Khưu Sinh khẽ cười, ló đầu ra cửa sổ xe, chờ người kia nói.

“Cậu thiếu tôi hai cái nợ â tình, nhớ rõ lấy.”

Sau khi nói xong, liền bỏ đi, chiếc xe đúng là không tệ, ‘brừm’ một tiếng, chờ Tiểu Lộc hoàn hồn thì chỉ còn thấy ánh đèn phía sau xe.

“Người đó……..” Tiểu Lộc chỉ về phía trước, ngập ngừng nói, “Là người vừa mới ăn cơm với Nguyễn Linh.”

“Ừm.” Khưu Sinh trả lời, cũng không giải thích gì nhiều.

“Anh ta …. Làm gì?” Nhìn thật quen mắt, Tiểu Lộc cảm thấy đã từng gặp anh ta.

“Bác sĩ tâm lý, theo như cậu ta nói thì chuyên ngành là thôi miên.”

“Oa, thật là lợi hại.”

“À, đến nay, người bị cậu ta thôi miên thành công ước chừng chỉ có một.”

Đúng là chuyên gia thôi miên tệ hại nha, Tiểu Lộc nhíu mày chun mũi, sau đó nhớ đến chuyện chính, “Anh ta là bạn anh à?”

“Cũng có quen biết.”

“…………” Lại là câu trả lời kiểu nước đôi, “Vậy sao anh ta lại đi cùng Nguyễn Linh?”

“Bởi vì anh phải đi gặp khách hàng với em, không rảnh đi hẹn với Nguyễn Linh.”

“Ý!” Tiểu Lộc hít mạnh một hơi, kinh ngạc trừng to mắt, “Anh nói, người hẹn tối nay với Nguyễn Linh thật ra phải là anh sao?”

Khưu Sinh gật đầu.

Tiểu Lộc càng khó hiểu, “Vì sao cô ấy phải hẹn anh? Muốn làm gì? Hai người quen thân lắm sao?”

“Anh không biết.” Mấy câu hỏi tiếp theo, Khưu Sinh cũng chỉ dùng ba chữ này để trả lời.

Xem ra anh không định sẽ trả lời, Tiểu Lộc quyết định chuyển đề tài, “Còn nữa, vì sao Bill Lưu lại có thái độ khác thường với anh như vậy?”

“Theo như làm đồng nghiệp mà nói, em lo hơi nhiều chuyện rồi.”

“…….” Mặt Tiểu Lộc tối sấm, dở khóc dở cười, cô nghĩ anh hẳn là đã nguôi giận, thì ra còn chơi chưa đủ nha.