Mê Thất Tùng Lâm

Chương 45



Bàn tay gầy yếu áp lên gò má cao của Duy Tạp Tư, ngón tay mảnh khảnh, làn da gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu xanh ở bên trong.

Sáu tháng không ngừng cung cấp máu cho Ôn Phong, lúc này Duy Tạp Tư cũng đã gầy xọp đi, thân thể so phải nhỏ đi một nửa do với lúc bình thường.

Ngón tay của Ôn Phong xẹt qua đôi mắt nhắm nhắm nghiền của Duy Tạp Tư, chuyển xuống hai bên má hóp lại của hắn, đôi mắt đen của anh thất thần nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm quầng của Duy Tạp Tư.

Thân thể Duy Tạp Tư mất máu quá nhiều nên mỏi mệt ủ rũ, lúc này hắn đang mê man, bờ ngực nhẹ nhàng phập phồng, phát ra tiếng ngáy tràn ngập từ tính.

Làn da dày bao trùm trên xương ***g ngực cứng rắn, nhưng phần bụng bên dưới lại lõm sâu xuống, giống như nội tạng trong bụng đều khô quắt lại, nhìn qua làm người ta cảm thấy sợ hãi….

Ôn Phong cắn chặt răng, chống tay, cố gắng di chuyển thân thể trầm trọng của mình, anh nghiêng người, kéo theo chiếc bụng căng tròn, áp sát vào người Duy Tạp Tư.

Ôn Phong cúi thấp đầu xuống, mái tóc đen bóng của anh lúc này đã khô kiệt, chuyển sang màu ngả vàng buông thõng sau đầu, anh chủ động đặt môi mình lên đôi môi dày của Duy Tạp Tư, cảm thụ thứ nhiệt độ ấm áp làm cho anh an tâm truyền đến.

Đôi mắt Ôn Phong phiếm hồng, mũi cay xè, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.

Anh mạnh ngẩng đầu lên, liều mạng mở mắt, không muốn nước mắt của mình rơi xuống… đây không phải là lần đầu tiên Ôn Phong yên lặng rơi lệ khi nhìn Duy Tạp Tư ngủ say… không biết có phải do đang mang thai nên tinh thần và tâm trạng của anh bị ảnh hưởng hay không, mà Ôn Phong phát hiện anh càng ngày càng trở nên yếu ớt.

Toà tường thành được xây dựng lên trong lòng, luôn luôn có một ngày bị sự tuyệt vọng tấn công mà vỡ nát, đá vụn văng tung toé, nước mắt cũng giống như nước vỡ đê, không thể ngăn lại nổi.

Khốn khiếp! Anh không chỉ mang thai giống phụ nữ, mà ngay cả tình cảm suy nghĩ cũng càng ngày càng có xu hướng cải biến …

Ôn Phong giơ tay quệt ngang mắt, nước mắt ẩm ướt dính vào trên da tay, anh xoa chỗ nước kia vào thảm lông, trong lòng không ngừng chửi mắng, mắng chính bản thân anh.

Anh vốn là một người đàn ông có nội tâm rất mạnh mẽ cơ mà, sao lại có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy??

Trước khi bị lạc đến thế giới này, có chết Ôn Phong cũng không thể tưởng tượng ra nổi có một ngày, anh sẽ bị một tên dị thú đặt dưới thân chơi đùa, lại còn mang thai một dị thú con nữa… Tuy rằng dị thú này là một dị thú có trí tuệ, nhưng sự thật vẫn như cũ làm cho người ta khó có thể chấp nhận nổi.

Ôn Phong nhớ đến cuộc sống mà trước đây anh vẫn kỳ vọng, lại ngẫm lại tình cảnh của mình bây giờ, cảm giác phẫn uất không ngừng nảy lên trong lòng, nháy mắt chiếm cứ toàn bộ tâm trí của anh.

Vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, vì sao lại là anh, vì sao anh lại xui xẻo đến mức này?? Ôn Phong không thể nghĩ ra lý do, không thể hiểu nổi vì sao bản thân lại phải chịu đựng tình cảnh ngày nào cũng sợ hãi không được bình an này.

Thời gian mang thai của dị thú là hai năm, mà bọn họ mới chỉ chống đỡ được đến tháng thứ mười đã rơi vào tình cảnh khốn khổ như vậy, Ôn Phong không thể tưởng tượng nổi nếu lại thêm mười tháng nữa, anh cùng với Duy Tạp Tư sẽ trở nên như thế nào…

Hiện tại rõ ràng đã là cùng đường mạt lộ, vì sao Duy Tạp Tư vẫn không chịu buông tha cho anh? Chẳng lẽ là vì Duy Tạp Tư không muốn mất đứa con mà anh đang mang trong bụng?

Anh đối với Duy Tạp Tư mà nói, rốt cuộc là cái gì? Là một công cụ sinh dục, hay là … một người yêu không thể dứt bỏ?

Khoé mắt đã đỏ bừng, nước mắt lại không thể ngăn cản mà lăn xuống, Ôn Phong đột nhiên bật cười.

Dị thú có thứ xưng hô gọi là người yêu sao? Với bọn họ, ngay cả khái niệm người yêu cũng không có. Vậy thì Duy Tạp Tư làm sao có thể coi anh là người yêu, là bạn đời được?

Bỗng nhiên Ôn Phong cảm thấy, từ trước đến nay anh đều đang lừa mình dối người. Duy Tạp Tư đối với anh căn bản không phải là thứ tình cảm mà anh vẫn kỳ vọng, loại tình cảm có thể làm anh cảm động, cắn răng chấp nhận tất cả.

Thực sự như vậy, vậy thì chết đi cho xong. Hiện giờ anh sống còn có ý nghĩa gì nữa đâu. Cuộc sống gì mà chỉ có thể nằm một chỗ cảm nhận cơ thể mình càng ngày càng suy yếu, chậm dãi cảm thụ con đường đi đến tử vong của bản thân… không, anh không muốn trải qua thứ cuộc sống như vậy, không muốn tiếp tục chịu đựng nữa.

Cho dù anh có thể sinh con cho Duy Tạp Tư thì sao chứ? Đến lúc đó dù sao anh cũng đã chết rồi, cái gì cũng không còn, cho dù Duy Tạp Tư có thể nhớ rõ về anh thì sao chứ? Trong lòng hắn, anh chẳng qua chỉ là một sinh vật đã hy sinh bản thân sinh ra con của hắn mà thôi…

Huống hồ, lấy tình trạng thân thể lúc này của anh và Duy Tạp Tư, bọn họ thực sự có thể chống đỡ thêm một năm nữa hay sao? Đó chỉ là thứ hy vọng hão huyền mà bọn họ tự dựng lên, tự lừa dối bản thân mà thôi.

Bọn họ căn bản không có tương lại, cuộc sống của anh vốn đã không có hy vọng gì nữa, còn sống chỉ gia tăng thêm gánh nặng cho Duy Tạp Tư mà thôi….

Ôn Phong run run đưa tay của mình đến, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay đầy miệng vết thương của Duy Tạp Tư, run run lông mi, nước mắt nóng bỏng rơi xuống, xâm nhập vào miệng vết thương dữ tợn đỏ sậm.

Anh dùng cả hai tay cố hết sức nâng một cánh tay của Duy Tạp Tư lên, kề sát đôi môi nứt nẻ của mình, đặt một nụ hôn nhẹ lên cánh tay tràn đầy miệng vết thương kia. Sau đấy, anh cầm một ngón tay của Duy Tạp Tư, giơ móng vuốt sắc bén của hắn ra, đặt lên yết hầu yếu ớt của mình.

Anh nhắm hai mắt lại, để nước mắt rơi xuống, trườn theo chiếc cổ thon dài…

Móng vuốt sắc nhọn đâm thủng làn da, máu tươi chảy ra, mùi máu thoáng chốc lan toả trong không khí.

Đôi mắt thú của Duy Tạp Tư bật mở, hắn thanh tỉnh trở lại, tầm mắt thú sắc bén nhìn quét xung quanh, cảm nhận thấy cảm xúc khác lạ nơi đầu ngón tay, Duy Tạp Tư nhanh chóng rút ngón tay của mình ra khỏi tay của Ôn Phong.

Mắt thú trừng lớn, kim quang sáng quắc, Duy Tạp Tư xoay người đè ép Ôn Phong xuống mặt giường, gân xanh bạo khởi, tiếng cuồng thét phẫn nộ không thể khắc chế.

Hai tay của Ôn Phong bị Duy Tạp Tư kiềm chế, anh chỉ có thể tận lực vùi đầu của mình vào lớp thảm lông, tiếng rít gào của Duy Tạp Tư làm cho anh ong ong đầu, chỉ có thể nhắm chặt mắt.

Luồng hơi theo tiếng gào thét của Duy Tạp Tư ập thẳng vào mặt của Ôn Phong, ngay cả lông mi của anh cũng run lên… không biết qua bao lâu, cơn thịnh nộ xẹp xuống, Duy Tạp Tư rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Tiếng rít gào đã đình chỉ, nhưng hai tai của Ôn Phong vẫn đang kêu ong ong, ngực truyền đến cảm giác bị đè nén…

Ánh mắt thú nguy hiểm nhìn chăm chú vào sinh vật gầy yếu kia, thú trảo sắc bén thật cẩn thận nâng chiếc cằm nhọn của Ôn Phong lên, để lộ ra cái cổ mảnh khảnh nhợt nhạt, còn có một miệng vết thương nhỏ. Máu đã ngừng chảy, chỉ để lại trên cổ một vệt máu dài.

Duy Tạp Tư cúi đầu, lông xù trên đầu hắn bao trùm lên khuôn mặt gầy của Ôn Phong, hắn vươn đầu lưỡi, mềm nhẹ liếm hết chỗ máu trên cổ của anh.

“Vì sao?” tiếng nói trầm thấp, mang theo chút phẫn nộ áp lực, đôi mắt thú của Duy Tạp Tư ép sát, làm cho Ôn Phong thấy xấu hổ vô cùng.

Con ngươi đen bónh chuyển động liên tục, liều mạng né tránh tầm mắt của Duy Tạp Tư, Ôn Phong thực sự không biết phải giải thích hành vi vừa rồi của mình như thế nào.

Chẳng lẽ lại nói cho Duy Tạp Tư biết, đột nhiên anh cảm thấy cuộc sống thật vô vọng, cho nên muốn tự sát??

Chỉ cần nói những câu này ra, Duy Tạp Tư nhất định sẽ buộc chặt anh lại, treo lên thắt lưng mang đi theo người. Tuy rằng Duy Tạp Tư không có thắt lưng, hắn thậm chí chưa bao giờ mặc quần, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hành vi chấp nhất của hắn, tuỳ thời tuỳ chỗ buộc chặt anh vào trên người.

Ôn Phong cắn môi, không biết phải trả lời vấn đề của Duy Tạp Tư như thế nào. Đầu thú càng ép sát, đôi mắt sáng quắc màu vàng của Duy Tạp Tư càng ngày càng gần, Ôn Phong không có chỗ trốn.

“Chứng bệnh u buồn… ta mới vừa bị ảnh hưởng bởi chứng bệnh u buồn!”

Linh quang chợt loé lên trong đầu, tựa hồ đã tìm ra biện pháp đối phó với Duy Tạp Tư, Ôn Phong vô cùng phấn khởi đón nhận ánh mắt nguy hiểm u ám của hắn.

“Chứng u buồn trước khi sinh, cái này ngươi có biết không? Ta sinh bệnh, là bệnh về tâm thần.”

Duy Tạp Tư đương nhiên nghe không hiểu “chứng bệnh u buồn” là cái gì, nhưng hai từ “sinh bệnh” này hắn biết.

Duy Tạp Tư nhổm người dậy, nhanh chóng lột tấm thảm da thú cùng với cả chiếc quần lót tam giác nhỏ của Ôn Phong xuống. Tay thú cẩn thân nâng một cái chân nhỏ của Ôn Phong lên, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc kiểm tra thân thể của anh.

Ôn Phong nằm trên giường đá, ngoan ngoãn buông lỏng hai chân, phối hợp với Duy Tạp Tư.

Đối với tâm trạng thất thường mấy ngày hôm nay của bản thân, chính Ôn Phong cũng cảm thấy lạ, thậm chí còn ẩn ẩn cảm thấy sợ hãi.

Tại sao anh lại có thể nghĩ đến việc tự sát chứ?? Cho dù Duy Tạp Tư có lựa chọn bỏ mặc anh, anh cũng không thể thật sự muốn lãng phí sinh mệnh của mình như vậy. Mạng thì chỉ có một mà thôi, nếu như chưa đến giây phút cuối cùng, nhất quyết không được từ bỏ hy vọng sống.

Huống hồ Duy Tạp Tư đối xử với anh tốt như vậy, sao anh lại có thể đi nghi ngờ hắn được… có đôi khi, Duy Tạp Tư làm cho Ôn Phong cảm thấy một điều, rằng cho dù có đánh mắt sinh mạng của mình, Duy Tạp Tư vẫn sẽ xả thân bảo vệ anh…

Cho dù hiện tại Duy Tạp Tư không hiểu được như thế nào là người yêu, như thế nào là gia đình, nhưng anh có thể nói cho hắn biết, dạy hắn, như vậy đối với Duy Tạp Tư, anh sẽ vẫn là sinh vật đặc biệt nhất…



Đột nhiên có tiếng dị thú rống lên vô cùng hưng phấn truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của Ôn Phong.

Đỉnh núi luôn luôn yên lặng này rất ít khi có trường hợp ồn ào xôn xao như vậy, tiếng trò truyện ầm ầm của dị thú vang lên không ngừng.

Hai cái tai nhỏ giấu trong lớp lông tơ màu vàng của Duy Tạp Tư hơi rung rung một chút, lắng nghe âm thanh ngoài động, tựa hồ đã nắm bắt nội dung qua những tiếng trò truyện của dị thú khác, Duy Tạp Tư buông chân của Ôn Phong xuống, nhảy xuống khỏi giường đá, bước ra phía cửa động.

Nhưng mới đi ra đến cửa, Duy Tạp Tư lại đột nhiên dừng lại, quay lại vào bên trong. Hắn đi đến cạnh giường, dùng thảm lông dày quấn chặt lấy người của Ôn Phong, bế anh lên, cùng nhau đi ra khỏi động đá.

Đỉnh núi rộng bằng phẳng tụ tập tất cả dị thú có trên hòn đảo này.

Hơn hai trăm dị thú cao lớn tụ tập, làm cho đỉnh núi rộng rãi nháy mắt trở nên chật ních, Duy Tạp Tư liền ôm Ôn Phong nhảy lên một nóc nhà.

Có một dị thú bị vây ở giữa, cả người tràn đấy vết thương, trong lòng còn ôm một sinh vật lạ đang hôn mê.

Đầu nó buông thõng xuống, mái tóc dài màu xanh thẫm như tảo biển, còn cuộn sóng rất xinh đẹp, dài đến chạm xuống mặt đất, thân thể hình cung mềm mại, lớp vảy loang loáng như ẩn như hiện.

Ôn Phong bị Duy Tạp Tư ôm chặt trong lòng, nghển cổ, tò mò muốn nhìn rõ hơn một chút.

Sinh vật lạ kia hơi giật giật đầu, có vẻ sắp tỉnh, mấy dị thú đứng cạnh đấy, cả người cũng bị thương lung tung, lập tức cảnh giác xông tới, có vẻ rất kiêng kị sinh vật lạ này.

Nó nâng đầu lên, sợi tóc màu xanh lục thật dài chảy sang một bên, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo… Ôn Phong không biết phải hình dung khuôn mặt này như thế nào… xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Đôi mắt xanh lục của sinh vật kia trầm mặc nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, ánh mắt giống như bị một lớp màng mỏng manh bao trùm lên trên, mông lung làm cho người ta không được rõ ràng.

Vì sinh vật lạ đã thức tỉnh, nên hai bên tai của nó cũng dần dần dựng lên mở rộng, hai bên tai hình quạt, có mấy chiếc xương tai nhọn chỉa ra bên ngoài, vành tai mỏng được xoè ra, cảm giác gần như trong suốt.

Hai bàn tay của Ôn Phong vô thức mà nắm chặt lấy cánh tay của Duy Tạp Tư, anh không thể tin nổi mà mở to đôi mắt đen, thậm chí còn ngạc nhiên đến mức ngừng thở…

Này, sinh vật xinh đẹp này, không phải là sinh vật mà anh đang nghĩ đến đi……??? Ôn Phong không dám xác định nữa.