Mẹ Ơi, Đừng Lo!

Chương 6



Ngày 25-1 hôm ấy trời đổ tuyết, ba mẹ Yuichi tổ chức lễ kỷ niệm mừng 30 năm ngày cưới. Tiệc mừng diễn ra tại một nhà hàng Pháp sang trọng trong một khách sạn. Vốn không quen với đồ ăn cao cấp của phương Tây, hai bác ngồi trên ghế trông khá căng thẳng. Em trai Yuichi, Shuji, chính là người đã tổ chức bữa ăn này với hy vọng cả gia đình được quây quần vui vẻ bên nhau. Ban đầu Yuichi không muốn đi, nhưng em dâu cậu vừa bế con vừa bảo với cậu rằng Shuji cũng muốn nhân cơ hội làm lành. Yuichi thật lòng không thể từ chối cô được. Đã một năm rưỡi kể từ khi cậu đuổi Shuji ra khỏi nhà trong cơn giận dữ, và suốt một năm sau đó Shuji không thèm quay về. Nhưng dạo gần đây Shuji trở lại khá thường xuyên, Yuichi cũng biết cậu ấy mình đang cố gắng làm hòa. Nhưng thay vì trực tiếp xin lỗi vì đã lỡ hét vào mặt anh mình rằng “ước gì anh chết luôn ở cái đảo ấy đi” thì Shuji lại vòng vo nhờ cậy người khác, thái độ ấy chỉ làm cho Yuichi càng giận hơn mà thôi. Có điều, cậu không thể để những cố gắng của em dâu trở thành công cốc.

Trước lúc vào nhà hàng, Yuichi đã khơi mào trước. Cậu quở trách em trai đã chọn một nhà hàng quá sang trọng trong khi ba mẹ hai người thậm chí còn chẳng biết dùng bữa kiểu Tây, có khác nào làm cho hai bác thêm xấu hổ. Khỏi phải nói, tâm trạng Shuji tệ hẳn đi. Trong lúc đợi dọn món, cả nhà bốn người ngồi quanh bàn ăn mà như đang ngồi dự đám tang, không ai nói được với ai nửa lời. Yuichi chỉ lơ đãng nhìn ra bên ngoài, ngắm những bông tuyết rơi rơi như những giọt nước mắt lấp lánh của thành phố.

“Chào buổi tối. Quý khách có muốn dùng rượu khai vị không ạ?”

Bác trai lâu nay chỉ biết uống sake và hoàn toàn mù tịt về các loại rượu tây. Người bồi bàn mỉm cười với ông, còn ông chỉ biết ngồi im như tượng. Yuichi dụi dụi mắt. Lần đầu tiên trong đời cậu hiểu thế nào là shock đến không nói nên lời. Người bồi bàn có làn da sáng trắng, thân hình thấp nhỏ hơi tròn trịa, và nói bằng chất giọng kim. Anh ta đã ốm đi rất nhiều so với trong trí nhớ của Yuichi, nhưng chắc chắn cậu không hề nhìn lầm. Đích thị là Imakura đang đứng ngay cạnh bàn ăn.

Một năm rưỡi đã qua kể từ ngày bọn họ được cứu khỏi hoang đảo. Thời gian tàn nhẫn trôi đi, tuần lại qua tuần, đến một lúc nhìn lại, những ngày hạnh phúc đắm say ấy chỉ như một giấc mộng hoang đường. Một giấc mộng hoàn toàn tách biệt với hiện thực. Yuichi đã khao khát được gặp lại Imakura nhưng chưa bao giờ toại nguyện. Cậu không biết anh ta đã đi đâu. Những đồng nghiệp lúc trước cũng không có bất cứ thông tin nào về người sếp cũ của họ. Yuichi nhớ Imakura từng nói rằng rất thích rượu, và thế là bất cứ khi nào đi ngang qua một cửa hàng rượu, cậu lại ghé vào tìm. Nhưng tất nhiên, cậu chưa bao giờ tìm thấy. Ngày này qua tháng khác, dù có tìm kiếm thế nào đi nữa, cậu cũng không nghe thấy giọng Imakura, không thể nhìn thấy anh ta dù chỉ một lần. Và Yuichi bỏ cuộc. Cậu đành phải tin rằng cả cuộc đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại Imakura nữa. Cậu đã chọn cách từ bỏ, vì không muốn mãi ôm ấp hy vọng về một ngày tương phùng không bao giờ xảy ra. Vậy mà ngay lúc này đây, Imakura đang đứng trước mặt cậu!

Cả người Yuichi run lên, không phải vì vui mừng, mà vì tức giận. Imakura vẫn chưa nhận ra cậu, nếu không, anh ta hẳn đã nhờ một người khác đến phục vụ bàn ăn. Hay biết đâu anh ta đã thấy Yuichi và cố ý chọn bàn này?

Trong lúc Yuichi vẫn đang ngồi cứng nhắc một chỗ, em trai cậu đã gọi Imakura.

“Làm ơn mang đến một chai champagne và bốn cái ly.”

Imakura đang nhìn Shuji nhưng tầm mắt chợt đụng phải Yuichi. Giây phút ánh mắt họ gặp nhau, Imakura tái mặt.

“Vâ… vâng thưa ngài.”

Anh ta đã cố hết sức giữ bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà chạy vào bếp trốn. Shuji không nhận ra người này chính là gã béo ú đã mất tích cùng với anh trai cậu năm trước. Đó là vì Imakura đã ốm đi rất nhiều, và gương mặt sau khi giảm cân đã hoàn toàn thay đổi. Không lâu sau, rượu champagne được mang lên, không phải bởi Imakura mà là một nữ bồi bàn xinh đẹp. Yuichi tưởng đấy là một cô phục vụ, nhưng em trai cậu thì thầm với ba mẹ họ rằng nhà hàng này cũng có vài nữ bồi bàn. Imakura đang tiếp rượu ở những bàn khác trong nhà hàng, cố hết sức để không lại gần gia đình Yuichi. Điều này làm cậu ăn không nổi. Trong đầu Yuichi lúc này chỉ có hai chữ “sự thật”. Đúng thế, sự thật là Imakura trốn tránh cậu. Đổi số điện thoại, chuyển nhà, tất cả đều là cố ý. Những ngày trên đảo, cậu đã cố gắng quên biết bao nhiêu nhưng không tài nào quên được… còn Imakura thì sao? Anh ta muốn xóa sạch mọi thứ hoàn toàn khỏi tâm trí.

Imakura từng là straight, và còn là trai tân. Tình huống đặc biệt trên đảo khiến anh ta mất đi khả năng suy nghĩ thấu đáo nên đã để Yuichi lôi kéo. Anh ta đã giao thân mình cho cậu lúc ấy, nhưng khi trở về thì sao? Mọi chuyện trở lại theo lẽ thường, và anh ta đã nhận ra, tình dục giữa hai người đàn ông là một thứ “không sạch sẽ”. Thế nên anh ta đã chấm dứt quan hệ với cậu bằng biện pháp căn bản nhưng hiệu quả nhất: cắt liên lạc. Và Yuichi chẳng thể làm được gì. Họ ngủ với nhau, nhưng không phải tình nhân. Chưa ai trong hai người từng ngỏ lời yêu đối phương. Dù vậy… dù chưa một lần nói ra, nhưng Yuichi đã yêu Imakura. Có thể anh ta béo ú, xấu người xấu tính, có thể anh ta bám váy mẹ, nhưng yêu vẫn là yêu. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày hai người hoàn toàn chấm dứt quan hệ một khi bước chân lên đất liền.

Có một dấu hiệu rõ ràng, đó là mẹ của Imakura từng bảo anh ta bệnh đến mức không nghe được điện thoại, nhưng Yuichi vẫn cố tự thuyết phục bản thân rằng mọi việc rồi sẽ không sao. Cậu cố ép mình tin rằng bọn họ chưa gặp lại nhau chỉ vì Imakura không khỏe. Nhưng dù cậu có tự nhủ với lòng mình bao nhiêu, Imakura quả thật đã rời bỏ cậu. Giận dữ trào lên trong lòng Yuichi. Cậu không hận người đàn ông đã nhẫn tâm cắt đứt mọi liên lạc để chạy trốn khỏi cậu, cậu chỉ hận bản thân cứ mãi ôm ấp hi vọng dù biết rõ rằng, mình đã bị bỏ rơi.

Trên đường về nhà, Yuichi vẫn thỉnh thoảng ngoảnh lại sau lưng, nhưng chỉ có con đường trải dài đằng sau cậu. Chẳng có cảnh tượng lãng mạn nào như trên TV rằng người đàn ông cậu yêu sẽ đuổi theo cậu. Yuichi cảm thấy bị phản bội, khi bước chân sắp về đến nhà, tâm trạng cậu đã tồi tệ hơn bao giờ hết.

“Yuichi… Bữa ăn… có ngon không?” Shuji dè dặt hỏi trên bậc cửa. Cậu em đã phải trả tiền cho toàn bộ bữa ăn.

“Anh không nhớ…”

Yuichi lơ đãng nói, không để ý rằng em trai mình đã gần như muốn khóc mà cứ bước thẳng về phòng. Thậm chí thay quần áo xong rồi nằm dài trên giường, cậu vẫn không xua được hình ảnh Imakura ra khỏi đầu. Cậu phải quên anh ta đi, phải quên rằng hôm nay đã nhìn thấy anh ta. Cậu không thể để anh ta ám ảnh được. Không có gì hèn mọn hơn khi cố gắng đuổi theo một người đã chạy trốn khỏi cậu. Dù vậy, cậu quả thực đã gặp lại anh ta… đã biết nơi anh ta làm việc. Thật sự nói quên là quên được sao? Liệu cậu có thể cứ thế kết thúc mọi chuyện khi sự thật vẫn chưa sáng tỏ? Tất cả đều không có gì rõ ràng, và Yuichi cần một đáp án chắc chắn. Cậu ngồi vụt dậy, tóm lấy áo khoác và chạy đi.

Yuichi chỉ kịp nói với ba mẹ rằng mình ra ngoài, rồi bước chân cậu vội vã quay trở lại con đường đến khách sạn. Cậu lên tàu điện, lúc đến nơi đã quá 10 giờ. Nhà hàng mở cửa đến 10 giờ 30. Chỉ một lát nữa thôi là Imakura sẽ tan làm.

Yuichi đi vòng quanh khách sạn và tìm thấy một lối cửa sau dành cho nhân viên. Cậu tìm một chỗ đứng hơi xa để nhìn vào những ánh đèn trong nhà hàng, trong lúc cả người run lên vì lạnh. Vài lần cậu đã định bỏ cuộc. Cậu sợ, sợ sẽ phải nghe những gì Imakura sắp nói. Nếu anh ta bước thẳng đến và bảo rằng anh ta chẳng ưa gì cậu, Yuichi sẽ chẳng còn biết mình phải làm sao nữa.

Đèn đã tắt, vẫn không thấy Imakura ở lối ra của nhân viên. Cánh cửa liên tục mở ra nhưng không lần nào có Imakura giữa đám người đang háo hức đi về sau khi xong việc kia. Đến tầm nửa đêm, một nhóm năm người cả nam lẫn nữ rời khỏi nhà hàng, trong số đó có người nữ bồi bàn xinh đẹp lúc tối – người đã phục vụ rượu thay cho Imakura. Đằng sau cô, trong bóng sáng mờ ảo là một dáng người thấp nhỏ. Anh ta mặc một chiếc áo khoác quá dài so với chiều cao của bản thân. Là Imakura. Anh ta đang đi cùng cô gái. Yuichi không tìm được thời điểm thích hợp để gọi họ nên đành lặng lẽ theo sau. Imakura nói chuyện với cô gái bằng chất giọng kim quen thuộc cho đến khi họ chia tay ở nhà ga. Cô gái lên tàu, còn anh ta trở lại, tiếp tục đi bộ dưới cầu cao tốc. Nhìn bộ dạng anh ta có vẻ mệt mỏi. Yuichi rút ngắn khoảng cách. Cậu muốn gọi, nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng cậu khẽ vỗ nhẹ lên vai anh ta. Họ đang đứng ngay ngã tư đường và đôi mắt Imakura mở thật to khi nhìn thấy Yuichi.

“Lâu không gặp.” Yuichi nói, cố làm ra vẻ bình thản.

Không có một lời đáp trả từ đối phương, anh ta mím chặt môi như muốn che giấu mọi cảm giác trong lòng. Không có một tia hạnh phúc nào trong thái độ cứng nhắc của Imakura. Yuichi đã đúng. Cậu bắt đầu hối hận vì đã đuổi theo anh ta, nhưng dù vậy, cậu vẫn tiếp tục, cố giữ mình bình tĩnh và tự nhiên nhất có thể.

“Tôi đang trên đường đến nhà bạn thì thấy ai trông giông giống anh.”

Cậu không muốn anh ta biết mình bị theo dõi nên đành nói dối.

“Tình cờ thật nhỉ. Lúc tối cũng gặp nhau ở nhà hàng, anh lại còn là bồi bàn nữa. Tôi giật mình luôn, còn nhớ anh bảo muốn trở thành một người pha chế rượu mà.”

Trong khóe mắt Imakura, Yuichi trông thấy bảng hiệu đèn giao thông đằng xa đang dần chuyển từ đỏ sang xanh. Anh ta vẫn đứng bất động một hồi lâu.

“Tôi đã tìm được việc mới ở một công ty hóa chất, cũng thú vị lắm, tuy rằng lương không cao bằng chỗ cũ.”

Imakura vẫn lặng yên bất động. Anh ta khẽ cúi đầu, lộ ra phần cổ trắng ngần nổi bật dưới ánh đèn đường. Những hạt tuyết nhẹ rơi lên, và lặng lẽ tan ra khi chạm vào đó.

“Anh đã uống Romani Conti của mình chưa? Anh từng bảo lúc nào được về nhà sẽ mua một chai uống mà.”

Đèn giao thông chuyển xanh. Yuichi thấy buồn bực vì bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội sang đường mà Imakura vẫn làm tượng đá không chịu nói một lời. Một lần nữa, bảng hiệu đèn hóa đỏ. Hai người họ đứng lặng như hai kẻ thất bại giữa ngã tư đường, không ai nói với ai câu nào. Yuichi đã hết chủ đề, cậu chỉ còn biết đứng im nhìn xuống phần gáy Imakura đang đỏ dần lên. “Cứ tiếp tục làm lơ tôi đi.” Cậu nhủ thầm. “Như vậy sẽ giúp tôi dễ dàng từ bỏ hơn. Nhưng chỉ cần anh vẫn còn ở đây, tôi vẫn đứng lại với anh.”

Cuối cùng, Yuichi đã không thể chịu nổi nữa. “Nói gì đi, đừng đứng đực ra thế nữa!”

Người Imakura run lên.

“Anh có chuyện muốn nói với tôi đúng không?” Yuichi nắm lấy tay đối phương, siết thật chặt.

“Nếu anh không thích tôi thì hãy nói ra. Bảo rằng anh không bao giờ muốn gặp tôi nữa. Chúng ta vĩnh biệt nhau ngay tại đây cũng không sao. Tôi sẽ không bao giờ đi tìm anh nữa. Đôi khi tình yêu vốn thế.” Từng lời nói ra khiến trái tim Yuichi lạnh dần đi, và những phần còn lại trên cơ thể cậu cũng trở nên băng giá dưới trời tuyết. “Chúng ta chỉ có một mình trên đảo. Chắc chắn anh cảm thấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải nghe theo tôi. Anh chưa bao giờ yêu tôi. Khi trở lại đất liền, anh đã cảm thấy việc cả hai từng làm là sai trái, là nhơ bẩn. Không sao, tôi hiểu.”

Cuối cùng Imakura cũng ngẩng mặt lên, cả gương mặt và chóp mũi đỏ bừng. Anh ta đang khóc. Như một thói quen, Yuichi dùng tay gạt đi những giọt nước mắt vương trên hai má Imakura… như cậu đã từng làm gần hai năm về trước.

“Sao anh khóc? Tôi nói có gì sai. Hôm nay tôi đến là để xác nhận anh quả thực đã bỏ rơi tôi.” Yuichi thành thật nói.

“Tôi thực lòng thích anh. Dù đã có lúc tôi nghĩ anh là kẻ xấu người xấu nết, nhưng khi sống cùng nhau, tôi đã nhận ra ưu điểm của anh. Anh rất thẳng thắn, thành khẩn, và rất dễ thương. Thật đấy. Dù tôi bảo sẽ dạy anh hiểu về tình dục, nhưng tôi thật sự muốn được làm chuyện đó với anh.”

Imakura bắt đầu nức nở, anh ta lặp đi lặp lại những tiếng gọi “Yu-chan” ngắt quãng nho nhỏ trong cổ họng. nghe những âm thanh ấy, Yuichi cảm thấy thật khó khăn để kiềm chế bản thân. Cậu bắt đầu tự có ảo tưởng rằng Imakura thực sự thích cậu.

“Cứ nói thẳng ra đi. Nói rằng anh không bao giờ muốn thấy mặt tôi nữa, hay rằng anh ghét tôi. Đuổi tôi đi. Chỉ cần vậy, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt anh.”

Imakura không làm như Yuichi bảo, nhưng cũng không lên tiếng khẳng định anh ta thích cậu. Anh ta chỉ nức nở không thôi. Ngực Yuichi như muốn nổ tung với khát khao được biết rõ tình cảm thực sự của Imakura. Cuối cùng, anh ta ngẩng đầu nấc lớn lên.

“Là má… má tôi bảo không được phép.” Giọng Imakura nhỏ chỉ vừa nghe thấy. “Má hỏi tôi chuyện trên đảo. Tôi muốn giấu nhưng cuối cùng lại không giấu được. Bà đã nổi giận lôi đình và bảo rằng cậu là kẻ xấu xa đã dụ dỗ tôi… Giận đến nỗi cấm tôi tuyệt đối không được phép làm như thế nữa.” Imakura chùi chùi gương mặt giàn giụa nước mắt và tiếp tục. “Tôi biết cậu gọi đến, nhưng má không cho tôi nghe máy. Rồi đột nhiên má đòi chuyển nhà, sau đó vứt mất sổ địa chỉ Suginoki để tôi không tìm được nhà cậu. Má cũng đổi luôn cả số điện thoại và xóa hết danh bạ trong di động của tôi. “

Vậy nên họ chưa bao giờ gặp lại nhau. Yuichi vừa nghe vừa cảm thấy cơn giận dữ nãy giờ đang từ từ dịu xuống.

“Nếu anh thực tâm muốn gặp tôi thì thiếu gì cách tìm địa chỉ. Hỏi đồng nghiệp số điện thoại của tôi, hỏi người quen và văn phòng ở Suginogi để tìm tôi, họ vẫn ở đó vài ngày sau khi công ty phá sản cơ mà. Anh đừng đem mẹ anh ra làm cái cớ. Có thể anh từng muốn gặp tôi thật, nhưng anh không dám trái lời mẹ. Đơn giản vì với anh bà ta quan trọng hơn tôi.”

Cậu muốn Imakura phản bác lời cậu, nhưng không. Anh ta chỉ tiếp tục với chuỗi lý do của mình.

“Má tôi tái hôn rồi, cậu cũng biết người chồng mới đó. Chính là cái người ở viện điểu cầm học lúc trước. Má đã từng nói rằng tôi là người quan trọng nhất, là ý nghĩa cuộc sống của má. Vậy mà sau khi tìm được người khác, bà đã bỏ tôi chạy đến Miyagi với ông ta, mặc kệ tôi ở đây. Thật không công bằng! Tại sao má được sống cùng với người mình yêu, còn tôi thì không được phép gặp cậu?”

Lẽ ra Imakura nên nói trực tiếp điều này với mẹ anh ta, chứ không phải là than thở ngay giữa đường giữa phố thế này. Anh ta nhìn Yuichi như cầu mong sự thông cảm, nhưng ánh mắt của Yuichi vẫn lạnh băng như trước.

“Anh cảm thấy an toàn khi chuyện gì cũng nhất nhất nghe theo lời mẹ, làm vậy thì mọi việc đều suôn sẻ với anh. Chỉ cần bà ta yêu thương anh, mọi thứ đều không thành vấn đề.”

Lời lẽ của Imakura đã phản bội cảm xúc rối rắm trong lòng anh ta. Những hạt tuyết rơi lên đôi môi của Imakura khi anh ta ngẩng đầu.

“Tôi nghĩ mình sẽ tiếp tục tìm kiếm một ai đó cho rằng tôi là người quan trọng nhất đời họ.” Nước mắt ầng ậng trên mi Imakura, anh ta trông giống như một chú chó nhỏ đáng thương đang bị người nào ném đá. “Nhưng… tôi… tôi muốn gặp cậu lắm, Yu-chan.”

“Tôi cũng muốn gặp anh. Nhiều đến mức ngày nghĩ về anh, đêm nằm mơ thấy anh. Nhưng lần nào cũng vậy, chỉ cần mẹ anh phản đối, tất cả sẽ trở về con số 0. Tôi chịu đựng đủ rồi.”

Yuichi thà chấm dứt quan hệ ngay lúc này còn hơn phải mệt mỏi với một vòng luẩn quẩn không có điểm ngừng.

“Ta kết thúc mọi chuyện ở đây đi.”

Lời vừa ra khỏi miệng, cơn hối hận đã trào lên trong lòng cậu. Nhưng chỉ cần Imakura còn chưa buông tay khỏi váy mẹ, quan hệ của họ sẽ chẳng đi về đâu.

“Tôi đã thực sự, thực sự mong mỏi được gặp lại anh.”

Những cảm xúc của Imakura nãy giờ dường như đều rất thành thật, nhưng Yuichi không muốn phải lặp lại nỗi đau cậu từng phải trải qua một năm rưỡi trước mỗi lần bà mẹ của Imakura can dự vào. Cậu quay lưng khỏi Imakura và bắt đầu bước đi. Cậu đã từng ao ước rằng bọn họ không bao giờ được cứu khỏi đảo, như thế, họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau… Cả hai sẽ yêu thương chăm sóc nhau… Nhưng đây là hiện thực. Đi được vài bước, Yuichi cảm giác có gì đấy trên lưng mình. Là một cái ôm. Những ngón tay trắng trẻo vòng qua bụng cậu. Đó là… những ngón tay của người cậu từng yêu.

“Bỏ tôi ra.”

Cơ thể của Imakura đang dựa sát lại gần, và giọng của anh ta cao vút lên.

“Không, không bao giờ nữa. Chết cũng không.”

Yuichi không hiểu được, tại sao Imakura phải đuổi theo cậu. Có lẽ anh ta chỉ không muốn mất đi người mình yêu, nên mặc kệ tất cả, anh ta cứ thế chạy đến. Nhưng vậy là đủ rồi. Bụng Yuichi thắt lại. “Anh không hạnh phúc là do anh. Anh khóc cũng là lỗi của anh. Anh nói sẽ không bao giờ buông tôi ra dù phải chết, nhưng người đẩy tôi đến nông nỗi này cũng là anh.” Những ý nghĩ này giày xéo cậu, khiến Yuichi phải xoay người lại đẩy Imakura ra xa.

“Tôi sẽ chỉ nói điều này một lần, và cho anh đúng một cơ hội để trả lời. Anh phải chọn, hoặc tôi, hoặc mẹ anh. Nếu anh chọn mẹ anh, chúng ta đường ai nấy đi, chẳng còn bất cứ ràng buộc nào. Ngược lại, nếu chọn tôi, tôi sẽ không bao giờ để anh quay về nghe lời mẹ anh được nữa.” Những lời nói của cậu sắc nhọn như dao, nhưng mọi chuyện cần phải vậy.

“Tất cả là do anh lựa chọn.”

Tuyết vẫn nhè nhẹ rơi, trên đường, những chiếc ô tô chạy vụt qua. Imakura im lặng cúi đầu. Cuối cùng anh ta nấc lên. Anh ta ngẩng mặt nhìn Yuichi, khụt khịt mũi rồi cố gắng rặn ra một nụ cười như muốn khóc.

“Tôi chọn Yu-chan.” Giọng nói rất nhỏ, nhưng đầy cương quyết.

Bọn họ ôm chặt lấy nhau bất chấp mọi ánh nhìn tò mò của người đi đường. Yuichi đã quyết định, sẽ không bao giờ buông tay khỏi người đàn ông đã chọn cậu nữa. Cậu âm thầm tự thề với lòng, rằng cho dù Imakura có muốn đổi ý, cậu cũng sẽ không đời nào để anh quay về với mẹ lần nữa. Sau những nụ hôn nhẹ nhàng lên hai tai của người yêu, Yuichi thì thầm bảo anh rằng hãy dẫn cậu về nhà. “Sưởi ấm cho tôi”, cậu nói, một lời mời gọi rõ ràng.

Imakura khẽ gật đầu, hai người cùng sóng bước tay trong tay dưới trời tuyết. Anh sống ở tầng năm một chung cư bảy tầng không xa đường cao tốc. Imakura lách cách mở cửa. Giây phút cánh cửa vừa đóng lại, Yuichi đã nhào đến ôm siết lấy người yêu.

“Yu-chan…”

Cậu hôn anh thật cuồng mãnh, nhưng Imakura vẫn dựa sát vào cậu không hề tránh né. Yuichi muốn anh đến điên cuồng, cậu đẩy anh ngã ra sàn nhà, cởi bỏ áo khoác và áo sơmi bên trong để hôn lên làn da mềm mại bên dưới. Cậu liếm hai đầu ngực hơi tái rồi ra sức mút vào.

“A…ưm…”

Cơ thể nhạy cảm của anh bắt đầu run rẩy. Yuichi đã gấp đến mức không kịp cởi quần áo, vội vội vàng vàng luồn những ngón tay run lên vì phấn khích xuống dưới, kéo khóa quần Imakura và ngay lập tức chen vào trong quần lót. Ngón tay cậu tóm lấy dương vật nho nhỏ nhưng đang căng cứng của anh. Gượm đã… dường như có cái gì đó khang khác. Yuichi giật phắt quần ngoài và quần trong của người yêu hầu như cùng lúc. Cúi xuống nhìn, cậu kinh ngạc trông thấy phần đỉnh màu hồng đã không còn bao quy đầu.

“Anh phẫu thuật rồi à?”

Yuichi kéo nhẹ phần đỉnh làm cả người Imakura run lên.

“Ừ…”

Cậu cảm thấy giận dữ, bởi trong thời gian xa nhau, Imakura đã thay đổi mà cậu không hề hay biết. Yuichi thô bạo nắm lấy dương vật của Imakura làm anh bật ra một tiếng kêu đau đớn.

“Ai cho phép anh tự ý làm vậy?”

“Yu-chan…”

“Đây là của tôi. Tất cả đều là của tôi. Sao anh dám phẫu thuật mà không cho tôi biết?”

Cậu gằn đi gằn lại khiến Imakura khóc lớn, mấy lần gào lên “Xin lỗi” trong nước mắt.

“Nếu cậu không thích, tôi, tôi sẽ đi phẫu thuật lại như cũ. Xin lỗi… thật sự xin lỗi…”

Phẫu thuật lại được sao… nhưng những lời của Imakura khiến Yuichi rạo rực trong người, cậu không thể kiềm chế nổi nữa.

“Thôi được. Lần này tôi tha cho anh. Nhưng anh phải nhớ, toàn bộ con người anh là của tôi. Không được tôi cho phép thì anh không được làm gì với nó hết.”

“Hiểu…hiểu rồi…”

Họ hôn nhau giữa lối đi lạnh lẽo và tối đen. Chuyện tiếp theo họ nhận ra, đó là cả hai đều đã trần trụi ôm nhau trên tấm áo khoác nhàu nhĩ và dính bẩn tinh dịch. Cả hai cùng vào tắm, rồi cứ thế leo lên giường, không thể ngừng ôm nhau, hôn nhau, chạm vào đối phương, hòa nhập vào nhau.

“Chỗ này của anh mềm thật.”

Yuichi nhấn vào nơi vừa lúc nãy đã ngoan ngoãn tiếp nhận người anh em dũng mãnh và cương như đá của mình. Nhiệt độ ở nơi này kích thích và khác hoàn toàn với mọi bộ phận khác trên cơ thể.

“Sao thế? Anh tự thỏa mãn mình trong lúc không có tôi à?”

Imakura đỏ mặt, chui đầu vào trong gối.

“Anh có làm, đúng không?”

Yuichi cầm lấy tay Imakura và ép ngón tay anh nhấn vào nơi đó.

“Không… đừng…”

“Gì nào? Anh tự mình làm còn được cơ mà.”

“Không có… tôi không có…”

Yuichi đặt ngón tay mình bên cạnh Imakura và đẩy cả hai ngón vào trong. Bên trong vẫn còn tinh dịch nên hai ngón tay đưa vào rất dễ dàng. Lúc Yuichi quấy loạn xung quanh, Imakura rên lên khe khẽ, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

“Tôi vẫn thích ngón tay của cậu hơn…”

Imakura rút tay mình ra.

“Ngón tay của tôi quá nhỏ, chúng không chạm vào sâu được như cậu.”

“Thấy chưa. Đã bảo anh tự thủ dâm mà.”

Bị phát hiện, trông Imakura như muốn khóc, nhưng khi Yuichi khẽ đưa tay vuốt ve gò má anh, Imakura cắn xuống. Yuichi giật lại, anh vội vàng đưa lưỡi theo, khát cầu nhiều hơn.

“Lúc không có tôi, cậu làm thế nào?” Imakura vừa hỏi vừa chui vào vòng tay Yuichi. “Cậu cũng tự an ủi à?”

Tất nhiên là vậy rồi. Nhưng Yuichi không định nói thật cho Imakura, cậu chỉ cười.

“Làm gì có. Tôi tìm bạn tình rất dễ. Thời gian bị anh bỏ rơi tôi ngủ bên ngoài khá thường xuyên.”

Gương mặt Imakura lại như muốn khóc lần nữa, nhưng dường như còn có biểu hiện khác.

“Nói dối.”

“Ai dối anh. Tôi chỉ cần vẫy tay là người ta xếp hàng leo lên giường mình.”

Imakura nhéo vào cánh tay cậu.

“Gì thế? Giận à? Chính anh bỏ rơi tôi còn gì.”

“Nhưng cậu… cậu là người duy nhất của tôi. Tôi chỉ làm chuyện đó với mình cậu thôi…”

Anh bắt đầu nấc lên, hai bờ vai khẽ run run, thật dễ thương. Cả người anh cuộn lại, bị Yuichi ôm lấy từ bên trên.

“Tôi xạo đấy.” Cậu thì thầm vào tai anh. “Tôi không có ngủ với ai hết. Anh là người duy nhất. Thôi nào, đừng giận.”

Cậu hôn lên cổ và viền tóc Imakura để chứng tỏ mình không nói dối. Imakura lúc này mới chịu thả lỏng người, ngước lên nhìn Yuichi.

“Không được yêu ai hết… mãi mãi là Yu-chan của một mình tôi thôi.”

Dù anh lớn hơn cậu đến năm tuổi, nhưng giọng điệu hờn dỗi trẻ con của anh khiến Yuichi mềm nhũn.

“Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời và không phản bội, tôi sẽ yêu anh mãi mãi. Tôi sẽ nói, cả đời này em chỉ có mình anh.”

“Hứa rồi đó.”

Imakura gật gật đầu vài lần rồi lại dụi vào lòng Yuichi như một con mèo nhỏ. Đột nhiên anh nghiêm túc hẳn lên.

“Cậu có ở lại đây đến mai không?”

“Có.”

“Không về nhà à?”

“Không.”

Nghe được câu trả lời, Imakura nhẹ nhõm thở ra.

“Tôi lúc nào cũng mơ về cậu. Trong mơ, tôi thực hạnh phúc được gặp cậu… nhưng buổi sáng tỉnh dậy tôi lại chỉ có một mình. Tôi thà rằng mình không mơ thấy cậu, còn hơn phải tỉnh giấc mà chẳng có ai ở bên. Nhưng giờ thì mọi chuyện không còn là mơ nữa. Ngày mai mở mắt, Yu-chan sẽ nằm cạnh tôi.”

Imakura rúc vào ngực Yuichi sâu hơn nữa và thỏa mãn nhắm mắt lại. Họ hôn nhau vài lần trước khi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Yuichi tỉnh giấc đầu tiên. Cậu dụi dụi mắt trước cảnh tượng khác lạ xung quanh. Rồi cậu nhớ ra, đêm qua cậu đã ngủ lại căn hộ của Imakura. Người yêu bị cậu đã lăn qua lộ lại suốt đêm giờ đang ngủ yên bên cạnh cậu. Yuichi kéo chăn xuống để nhìn thân thể trần trụi của anh, nhưng Imakura cuộn mình lại như chú mèo con. Cả người anh chi chít những dấu vết của trận làm tình cuồng nhiệt đêm qua. Yuichi khẽ vuốt ve từ vai đến hông khiến anh rùng mình. Cậu vội kéo lại tấm chăn phủ lên cả hai người, và chui vào ôm lấy anh. Vừa ôm chặt nhau vừa thì thầm những lời âu yếm ngọt ngào bên tai. Lúc Yuichi liếm lên đôi môi bị chính mình làm cho sưng đỏ, Imakura khẽ ư hử rồi dụi hẳn đầu vào ngực cậu. Cậu yêu anh, yêu đến không chịu nổi, cậu kéo đầu anh sát vào ngực mình như một hành động chiếm hữu. Bầu không khí ngọt ngào yên lặng của buổi sáng đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng điện thoại reo ngay cạnh giường. Imakura không chịu dậy nghe máy.

“Điện thoại kìa…”

Yuichi khẽ đẩy anh, nhưng Imakura chỉ lắc lắc đầu, mắt vẫn nhắm tịt. Đồng hồ trên tường đã hơn 9 giờ sáng. Imakura cũng không có chế độ trả lời tự động nên điện thoại cứ reo mãi. Sợ anh bị lỡ mất cuộc gọi nào quan trọng ở nhà hàng, Yuichi đành phải nhỏm dậy nhấc máy. Nếu là công việc, cậu sẽ nhắn lại cho anh.

“A lô.”

“Chào buổi sáng, Takashi.”

Một giọng nữ ở vang lên đầu dây bên kia, Yuichi không hề xa lạ gì. Đó chính là người đàn bà đã hết lần này đến lần khác lạnh lùng chối từ cậu trên điện thoại. Máu nóng bốc lên đầu Yuichi.

“Con sao thế? Bị cảm à?”

Yuichi vội vàng lay Imakura dậy và đặt ống nghe vào tai anh.

“Ưm. Má…”

Đầu dây bên kia lớn tiếng đến nỗi Yuichi nghe được hầu như rõ ràng.

“Dạ… đó là vì…”

Trong lúc Imakura loay hoay không tìm được lời nào để nói, bà mẹ đã phát hiện ngay mọi chuyện. Bà ta rít lên.

“Dạ… dạ… má ơi, đúng là thế, nhưng…” Imakura không thể chen vào nửa câu, cuối cùng đành phải cụp tai nghe thuyết giáo. Biểu hiện trên mặt anh càng lúc càng khổ sở. Cắn môi, cúi đầu xuống đất.

“Không phải như má nói, Yuichi-chan rõ ràng không phải người xấu.”

Bàn tay cầm điện thoại của anh bắt đầu run lên không kìm chế.

“Hơn nữa, con… con yêu Yu-chan… nên con….”

Yuichi đặt tay lên tay Imakura và nâng mặt anh lên, thì thầm rằng cậu sẽ giúp anh nói chuyện với mẹ. Cậu biết làm vậy chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, nhưng cậu không thể chịu được cảnh Imakura bị mắng nhiếc.

“Không… để tôi tự giải quyết.”

Imakura lắc đầu, nắm chặt tay lại.

“Má đừng lo cho con, con không sao hết. Tự con biết…”

Anh ngừng lại, cả gương mặt ngưng đọng. Cho đến lúc cúp máy anh vẫn còn ngây ra như phỗng.

“Sao thế?”

“Má nói sẽ từ Miyagi về lại đây.”

Anh nhào xuống giường, úp mặt lên gối gần như muốn khóc. Yuichi ôm lấy anh, khẽ xoa xoa tóc anh. Không sao cả, Imakura đã cố hết sức rồi… Yuichi hiểu được.

“Tôi sẽ phải đối mặt với má.” Imakura lên tiếng, vẫn để Yuichi ôm mình. “Nhưng dù má nói gì, thậm chí má có đòi từ tôi, tôi vẫn sẽ ở bên cậu.”

Một nụ hôn dài thật dài liền rơi xuống, và Imakura khẽ thì thầm. “Con xin lỗi má.”