Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 11-2: Đợi (4)



Bên trong căn nhà kho cũ kỹ toàn mùi rỉ sét, một người đàn ông lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế, hai mắt hắn như lưỡi dao có thể phóng một nhát giết chết bất cứ thứ gì lướt qua, điếu thuốc trên tay chưa cháy hết phân nửa đã vứt xuống đất, mũi giày dụi khiến nó tắt ngấm.

“Mày còn không khai mau” Giọng nói ồ ồ của một tên có gương mặt dữ tợn, trên mặt hắn còn có một vết sẹo dài rất đáng sợ, bắp tay cuồn cuộn nổi lên những hình xăm long hổ, sợi đai thép cứ thế quất thẳng lên lưng, vào mặt của người đàn ông gầy gò đang nằm vật vã dưới nền đất, tiếng than khóc, kêu cứu được đáp lại bằng những cú đạp mạnh đến vỡ hàm.

“Xin đại ca hãy tha cho em lần này” Giọng nói run rẩy khiến hai hàm răng bập vào nhau kêu cầm cập, tay hắn loang lỗ màu máu đỏ thẫm.

Xung quanh hắn phát ra mùi tanh nồng của sự nguy hiểm, hắn im lặng nhắm nghiền hai mắt, nơi cũ kỹ này làm hắn chán ghét tuột độ, Lãnh Phương Đông ngước nhìn kẻ khốn khổ kia, hắn lãm đạm hạ lệnh:

“Xong việc vứt xác hắn xuống biển”

“Đại ca yên tâm” Tên đứng bên cạnh lập tức tuân theo mệnh lệnh.

Hắn đứng dậy, phủ phủi bụi trên áo, vừa định bước thì bị một bàn tay chộp lấy chân, Lãnh Phương Đông hừ lạnh.

“Nể tình cậu đã theo nhiều năm nay, con trai của cậu sẽ được hưởng một số đặt ân”

“Đừng động đến nó, đại ca, em sai rồi, anh bắt em làm gì em cũng đồng ý xin đừng làm hại nó” Người đàn ông khóc van nài.

“Tôi chưa từng đối đãi tệ bạc với cậu nhưng cậu lại phạm vào quy tắt tối kỵ nhất” Giọng hắn du dưa.

“Đại ca, tha cho em lần này, em sẽ rời khỏi đây ngay lập tức” Người đàn ông nuốt nước bọt, ánh mắt cầu khẩn.

“Lôi đi, nhớ làm cho cẩn thận” Hắn lãnh khốc không liếc người đang kêu gào một cái, đi khỏi nơi này.

...Trà Muộn truyện được đăng duy nhất trên diễn đàn lê quý đôn...

“Đại ca, anh vất vả rồi” Ngồi trên xe, tên đàn em châm cho hắn một điếu thuốc.

“Đặt cho tôi chuyến bay lúc 3h sáng mai” hắn mệt mỏi xoa xoa tâm mi.

“Anh không ở lại sao?, anh ba muốn gặp anh” Giọng tên đàn em có chút e dè.

“Không gặp” Hắn lãm đạm đáp, dừng như không thích kẻ khác làm phiền nữa.

...

Suốt mấy ngày hôm nay, cuộc sống của Lục Tình như chuyển sang một chương mới, hằng ngày đi làm về nhà, tự nấu cho mình những món ăn ngon, nghe nhạc, đi xem phim cùng Nhã Bình, trong căn phòng nhỏ ấm áp khiến trái tim dịu bớt những phiền toán trong cuộc sống, không có áp lực từ công việc, gia đình, tự do sống trọn vẹn từng phút giây. Có lẽ đã bỏ lỡ quá nhiều thứ ở tuổi thanh xuân nên đối với mọi thứ ngoài kia đều rất mới mẽ.

Trong ngăn bếp nhỏ, Lục Tình mặc một chiếc tạp dề hình hoạt hình ngộ ngĩnh, mới hôm qua, cô không kiềm lòng được đã mua một cái máy nướng nên rảnh rỗi làm bánh, bột mì rơi vãi trên bếp, cô chật vật nhào nặn khối bột, chẳng mấy chốc lau chẳng sạch má trên mặt dính đầy vết trắng xóa. Loay hoay cả buổi mới đến được công đoạn nướng bánh, sau khi bỏ vào lò nướng, cô háo hứng mong chờ thời gian qua nhanh.

Tự pha cho mình một cốc trà đào, mở nhạc nhẹ nhàng đến bên chiếc ghế bành hưởng thụ một buổi tối mát mẻ.

“Cốc cốc” Cánh cửa đột nhiên bị gõ mạnh khiến cô giật mình bật dậy.

“Giờ này mà ai đến nhỉ?” Thân là con gái độc thân ở một mình nên cô không có gan mở cửa, ai biết được trị an nơi này có tốt hay không, nhìn thông qua cái lỗ nhỏ xíu thì hốt hoảng bịt miệng. Nhẹ nhàng bước trở vào, tinh thần bất ổn, rối rắm “tại sao hắn lại tìm được tới đây?”

Chưa kịp ổn định tâm tình, cửa lại bị đập mạnh, Lục Tình trốn trong góc tường nghe ngóng.

“Lục Tình, mau mở cửa, tôi biết em đang ở đây” Hắn thô lỗ đập mạnh khiến cánh cửa càng rung lắc mạnh.

Cô cắn răng quyết không lên tiếng.

“Tôi đếm tới ba, em không ra thì tự lãnh hậu quả” Hắn ra tối hậu thư với giọng kiên quyết.

Lục Tình nắm chặt nấm đấm, kì kèo đấu tranh nội tâm cuối cùng cũng tiến đến cánh cửa.

“Két…” Cô vừa ló mặt ra thì bị thân hình cao lớn của hắn chắn trước mặt.

“Anh đến đây làm gì?” cô sợ sệt nhìn hắn.

Lãnh Phương Đông chen một chân vào khe cửa, hắn không cho phép cô lại đóng cửa lại, ánh mắt chằm chằm nhìn cô.

“Đây là nhà của tôi, anh không được tự tiện đi vào” Lục Tình cương quyết chống đối.

“Những lời tôi nói trước đó em không nhớ sao?” Hắn lãm đạm đặt tay lên cửa.

“Lời gì, tôi không biết”

“Xem ra tôi phải dạy dỗ em thật tốt” Hắn nhếch môi cười, giọng phảng phất mùi nguy hiểm.

Nói đoạn hắn liền lách người vào, đóng sầm cửa lại, khiến Lục Tình hoảng loạn khép nép vào tường.

Lãnh Phương Đông cúi xuống hôn, nhưng bị cô tránh né khiến nụ hôn của hắn rơi lên má, hắn nhíu mày đè cô vào vách cửa, giữ chặt không cho cô nhúc nhích, đôi môi lạnh lẽo lướt qua chóp mũi, đột ngột đoạt lấy hơi thở của cô, đầu lưỡi thô cứng luồn qua khẽ răng, quấn quýt lấu đầu lưỡi mềm mại, mút thật chặt, yết hầu nơi cổ hắn lên xuống nuốt hết mật ngọt trong khoan miệng, khiến Lục Tình choáng váng xụi lơ.

Hắn nắm lấy eo cô, hai thân thể cứng rắn cùng mềm mại cọ sát ra lửa nóng, nụ hôn kéo dài bất tận đến khi Lục Tình yếu ớt kháng nghị đánh lên lưng hắn.

“Ưm…” Đôi môi hồng nhuận sưng vù đến tội nghiệp, vẻ đẹp yêu kiều ướt át khiến dục vọng sôi sục thét gào.

“Ở nhà có ngoan không?” hắn liếm tai nhỏ mẫn cảm.

Lục Tình đỏ mặt, vì hơi thở của hắn quá gần khiến cô rùng mình nổi da gà.

“Tình, tôi muốn em” Môi hắn mổ như thóc xuống cần cổ trắng ngần, liếm mút đến khi da thịt trắng nõn chuyển sang đỏ lự.

Dòng điện chạy dọc khắp cơ thể, tận sâu trong người dâng lên cảm giác vừa ngứa ngáy vừa khó chịu. Lục Tình xấu hổ đẩy đầu hắn ra khỏi ngực mình.

Hắn không hài lòng với đáp án này, lưu luyến tiếp xúc thân mật làm hắn nhớ nhung điên cuồng. Hơn một tuần rồi, hắn mới được chạm vào cô, làm sao có nhịn được khao khát, bàn tay thô lớn luồn vào áo xoa nắn bầu ngực mềm mại, môi lưỡi mút loạn khắp khuôn mặt ửng hồng, thân nhiệt càng lúc càng nóng, cọ sát qua lớp vải, hắn muốn nhiều hơn, động chạm cuồng nhiệt hơn.

“Ưm...đừng hôn nữa mà” Nhân lúc hắn buông tha cho đôi môi, Lục Tình phụng phịu oán trách.

“Có nhớ tôi không?” hắn thở hổn hển vùi đầu vào ngực cô, vòng tay siết chặt như nhập cô vào người hắn.

“Đau” Lục Tình kháng nghị khẽ kêu lên.

“Tôi sẽ làm cho em nhớ” Hắn cười mị, nâng cô bằng một tay dựa hẳn vào cánh cửa, đồng thời hôn lên má cô, ngấu nghiến chiếm lấy đôi môi sưng đỏ, hô hấp hòa quyện, không một giây phút ngừng nghỉ, đoạt lấy hơi thở cuối cùng khiến cô chỉ có thể bấu víu trên vai hắn, bộ dạng như bị mèo con bị ức hiếp.

“Ưm…em thở không được” Mắt cô phủ màn sương mỏng, yếu ớt cầu xin.

“Có nhớ tôi không?” Hắn dịu dàng liếm ướt cái tai nhỏ.

“Có...nhớ anh” Giọng cô khẽ như gió thoảng.

Hắn hài lòng cười rộ lên, hôn cắn chóp mũi hồng hồng, giọng trầm ổn

“Tôi cũng rất nhớ em”

“Mau thả xuống đi, lưng đau” Tay cô choàng qua câu vào gáy hắn, nũng nịu nói.

“Tôi muốn em” Ánh mắt đục ngầu khiến ngọn lửa dục vọng cháy bùng dữ dội. Lục Tình sợ hãi tránh né ánh mắt như thiêu đốt kia.

Mặt cô đỏ ửng vùi vào hõm vai, cắn bắp vai cứng nhắc của hắn.

Hắn đặt cô xuống, cởi vội những chiếc cúc áo khiến cho nó đứt phăng vung vãi xuống sàn, cái áo bất hạnh bị vứt ở một xó, tay hắn vuốt ve bầu ngực trắng nõn, khe núi đôi ẩn hiện trong chiếc áo ngực mỏng tanh khiến mắt hắn tối sầm, vén áo ngực lên làm cho bầu ngực sữa bật ra, nụ hoa hồng hào rung lên, hắn cúi đầu ngậm vào miệng, mút chùn chụt, thỏa thích trêu chọc hôn bên trái rồi cắn bên phải, hai con thỏ trắng bị đùa bỡ đong đữa, ướt đẫm nước bọt, cô cảm thấy ngực mình căng cứng khó chịu, khẽ ưm một tiếng.

Một hồi lâu hắn mới tạm buông tha nhưng hai bàn tay vẫn bao lấy hai bầu ngực nắn bóp.

Lại một lần nữa chiếm lấy hương vị ngọt ngào trong miệng cô, hắn say mê như ăn phải mật ngọt lịm, hôn đến cổ họng cô khô khốc.

“Ưm...tha cho em đi” Lục Tình mềm nhũn vùi đầu vào khuôn ngực rắn chắn.

Hắn lột quần của cô xuống chỉ chừa lại cái quần lót nhỏ, che đậy vườn hoa bí ẩn.

Nhanh chóng vứt những thứ vướng víu trên thân, hắn trở nên trần trụi, làn da màu đồng khỏe khoắn phơi bày dưới ánh đèn chói sáng, ôm cô vào lòng, cách mấy bước chân đè cô trên giường.

“Cót két” Chiếc giường đáng thương kêu lên vì sức nặng của hắn.

Giây phút này trong đầu hắn chỉ toàn dục vọng nào đâu để ý đến tiểu tiết xung quanh, hắn kéo quần lót của cô xuống, tách hai đùi mở ra lối đi đã sớm nóng ướt, ngón tay hắn sột soạt ra vào, nước tiết ra càng nhiều.

“A…” Lục Tình quằn quại rên ư hử.

Hắn chồng lên đè cô dưới thân hình tráng kiệt, ngón tay đâm sâu tận gốc khiến Lục Tình hoảng hốt kêu lên “ đừng mà”

“Em muốn?” Hắn thổi hơi thở ma mị vào tai cô.

“Ưm…” Má cô đỏ ửng, xấu hổ không trả lời.

“Mở chân ra” Tay hắn kẹt cứng bên trong vì cô khép đùi lại.

Lục Tình đang ngượng ngùng thì bị hắn kéo ra chính giữa, xoay ngang nằm giữa giường, hắn thô bạo tách hai đùi cô ra chen phân thân sưng phồng vào, cán gốc đùa nghịch ma sát trước cửa hang động, dòng nước ấm chảy ra ồ ạt ngập lụt cả lối đi, cô uốn éo vòng hai chân quấn vào thắt lưng cường tráng, chủ động nghênh đón hắn tiến vào.

Cái cứng rắn tuột nhẹ đi vào, bên trong cô trơn trượt ấm áp bao lấy khiến hắn rùng mình, bàn tay phủ lên bụng nhỏ nắm chặt thắt lưng, đè lên cô điên cuồng luận động, vì động tác quá lớn của hắn suýt chút nữa đầu cô va vào tường.

Lãnh Phương Đông chèn cái gối lên trên đầu cô, điều chỉnh tư thế thích hợp rồi hung hăng ra vào liên tục, cán gốc nóng bỏng bành trướng trong cô, khiến hắn càng trở nên điên cuồng, nụ hôn tới tấp lên má, lên môi, đầu lưỡi ngao du khắp da thịt đốt nóng lửa tình nồng nhiệt, trong cơn mê dục vọng nguyên thủy, thân thể người đàn ông chiếm lấy người phụ nữ, giống như một bức tranh lồng ghép chân thật nhất, hắn ham muốn chiếm hữu từng tất da thịt, khiến cô nhập vào thân thể, như hai mà một, hợp thành một thể vĩnh cữu. Trà Muộn- truyện được đăng trên diễn đàn lqd.

Mồ hôi từng giọt từng giọt lần lượt rơi xuống người cô, từng trên mặt chảy xuống ngực, dọc theo đường cong cơ thể chảy xuống bụng đi tới nơi hai người đang kết hợp, hơi thở hòa quyện. Lục Tình bị giày vò trong sung sướng, không nhịn được tiếng rên rỉ mị hoặc. Cô ôm chặt hắn, mồ hôi túa ra ướt đẫm, da thịt va chạm vào ướt át, đón nhận sự xâm chiếm, sự chiếm hữu tuyệt đối, bằng lòng cùng hắn dẫn dắt vào thiên đường tình ái, không chỉ có dục vọng mà còn là khao khát được yêu thương, được chở che trong vòng tay ấm áp. Lục Tình không biết mình từ lúc nào nghĩ đến hắn, nhớ hắn, đàn bà điều có nỗi yếu lòng, một khi đã trao thân thì tâm cũng cho theo. Đối với hắn, ban đầu là ưỡn ờ từ chối, thật ra tâm đã sớm mềm mại vì sức quyến rũ huyền bí toát ra từ thân thể hắn, cao ngạo, lãnh khốc, tiết khí muốn chinh phục, cô không biết hắn nghĩ gì, cũng không biết tim hắn có hình bóng của cô hay không, có thể chứa đựng thứ gọi là tình yêu hay không?Hay thật ra hắn vốn chỉ ham cái mới lạ, chỉ có nhu cầu tình dục.