Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 21: Ở hiền gặp lành (1)



Những người đến phỏng vấn, ai cũng tranh ngồi về phía trước. Mà Vô Ưu thì sao? Một là sợ chen lấn, hai là sợ ầm ĩ. Cho nên liền an vị ngồi cuối cùng!

Thật là khổ nha?

Vô Ưu có thói quen luôn ngủ trưa như trẻ con, không nhịn được ngáp một cái.

Không thể ngủ! Không thể ngủ! Bây giờ là lúc phải tỉnh táo. Mặc dù nói như vậy, nhưng hiển nhiên ý chí không đủ mạnh. Chỉ một lát sau cô đã dựa vào chỗ đang ngồi, bắt đầu ngủ gật.

Tiền, mưa tiền rơi xuống!

Trong mộng Vô Ưu thấy rõ ràng như thật, sướng, cười đến chảy cả nước miếng. Bộ dạng quả thật là xấu không thể nhìn được!

...

Trên bàn Ngô Động Thiên đã bị chất đống một núi hồ sơ, không nhìn thấy người nữa. Thật sự không nghĩ tới, bao nhiêu năm đi làm, hôm nay tự nhiên có cảm giác làm người phỏng vấn thật cao quý.

Mệt hả! Thật sự là mệt sắp chết rồi!

"Còn ai không?"

Cô trợ lý chần chờ nhìn thoáng qua chỗ Vô Ưu. Cô gái kia đi phỏng vấn lại ngủ như chết vậy, chắc sẽ bị loại trực tiếp rồi. Nhưng, dù sao cũng đã chờ lâu như vậy, nếu như ngay cả một cơ hội cũng không cho, thì hình như có chút tàn nhẫn.

Cô gái trợ lý có lòng tốt, sau một lúc tự hỏi, nói:

"Còn một người nữa. Để tôi đi gọi."

Cô trợ lý đi tới chỗ Vô Ưu, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô khi ngủ, không nhịn được cười nhẹ. Mặc dù cũng chỉ mới làm ở đây, nhưng cũng tham gia không ít cuộc phỏng vấn. Mà người như Vô Ưu, là lần đầu tiên cô gặp phải.

"Cô gái, dậy đi, tới lượt cô rồi."

"Tên nhóc thối tha, đừng có ầm ĩ!"

Vô Ưu đang trong mộng đẹp, bị người khác quấy rầy, liền phát ra tiếng kêu bất mãn.

"Tốt lắm, Tiểu Hạ. Cứ để cô ta ngủ đi. Thu dọn mọi thứ lại, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm."

Ngô Động Thiên thấy còn một người cuối cùng đang ngủ say, với kinh nghiệm phỏng vấn nhiều năm, hắn trực tiếp cho người này vào loại xui xẻo! Hắn khổ khổ sở sở phỏng vấn, mà cô cư nhiên ở đây vù đầu ngủ, quả thực đây chính là không tôn trọng công việc của hắn!

Tiểu Hạ nhìn thoáng qua Vô Ưu, trong lòng thầm mong cô có thể tỉnh lại ngay. Nhưng, Vô Ưu không những không tỉnh, ngược lại còn cười khúc khích. Tiểu Hạ chỉ có thể nhìn Vô Ưu đáng tiếc một cái, rồi xoay người đi. Chuẩn bị đem đống hồ sơ chất như núi sắp xếp lại cẩn thận, sau đó mang về phòng nhân sự.

...

Đáng chết!

Cái tên Ngô Động Thiên kia làm cái trò quỷ gì vậy?

Anh đã mất bao nhiêu công sức, vất vả như vậy mới dụ được Vô Ưu đến phỏng vấn, hắn ta lại không cho cơ hội, lại trực tiếp bỏ qua luôn?

"Điện thoại!"

Mới vừa còn nhìn Vô Ưu đang ngủ mơ cười khúc khích, giờ vội vàng vươn tay về phía thư ký. Thư ký căn cứ vào biểu hiện này, cũng đoán được phần nào, nên vội vàng bấm gọi đến số phòng phỏng vấn...

Reng reng reng reng reng

Vừa đứng dậy đi được hai bước thì Ngô Động Thiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền xoay người chuẩn bị tiếp điện thoại. Nhưng, vừa mới lên bục, Tiểu Hạ đang sắp xếp hồ sơ, cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vội vàng chạy nhanh đến nhận, hai người trùng hợp cùng lúc đều vươn tay.

Tiểu Hạ thấy giám đốc xoay người lại tiếp điện thoại, định thu hồi tay, nhưng vừa rồi đi quá nhanh, dừng lại không kịp nữa. Để tránh đụng phải tay giám đốc, cô theo phản xạ vung tay hướng sang bên cạnh!

Bịch!

"Ah!"

Nhìn hồ sơ bay toán loạn đầy trời, Tiểu Hạ không nhịn được hét lên một tiếng.

"Sao cô lúc nào cũng động tay động chân như vậy hả? Không phải tôi đã nhắc cô, làm việc gì cũng phải bình tĩnh, chững chạc sao?"

Ngô Động Thiên hôm nay rất mệt, nên tâm tình rất không tốt. Ngay lúc này lại nhìn thấy một đống hồ sơ rơi tá lả, trong lòng càng bốc hỏa. Cho nên, Tiểu Hạ đương nhiên bị nhận lửa giận này rồi.

"Xin lỗi, không phải tôi cố ý! Tôi lập tức sẽ nhặt lên."

Tiểu Hạ ủy khuất nói, vội vàng ngồi xổm xuống sắp xếp lại.

Ngô Động Thiên thật ra không phải là một người lãnh đạo nghiêm khắc, nhưng hôm nay tình huống thật sự có chút không ổn. Hắn cũng ý thức được vừa rồi mình hơi mất bình tĩnh. Nhìn bộ dáng Tiểu Hạ rưng rưng, cứ như là chỉ đích danh hắn phạm tội, trong lòng hắn càng thấy phiền toái!

Bộp!

Ngô Động Thiên ném điện thoại trong tay xuống, sau đó đi ra ngoài. Tới cửa, cạch! một tiếng, đóng lại.

"Hic…hic…"

Vừa mới về nước, liền vào đây làm việc, làm sao đã chịu qua loại ủy khuất này chứ. Nghĩ giám đốc đang bực vì chuyện của cô, không nhịn được nhỏ giọng khóc.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Hạ gọi cô, cô không tỉnh! Tiếng chuông điện thoại kêu, tiếng đồ rơi, tiếng thét chói tai của Tiểu Hạ, tiếng rống to giận dữ của Ngô Động Thiên, tiếng đóng cửa như pháo nổ. Tất cả các âm thanh náo nhiệt kia không đánh thức được cô. Nhưng, bây giờ, chỉ vì tiếng khóc nho nhỏ, lại đánh thức cô dậy. Không biết là do cô phản ứng chậm nửa nhịp, hay là thật sự có lối suy nghĩ không giống với người khác?

Tiểu Hạ nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, mới ý thức được còn có nhân vật này tồn tại. Nên vội vàng dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thu thập giấy tờ trên mặt đất.

"Hả? Người đâu hết rồi? Sao không còn người nào vậy?"

Vô Ưu thấy người kia bề bộn, cho nên cũng thuận tay ngồi xổm xuống nhặt đồ trên mặt đất.

"Phỏng vấn kết thúc rồi."

Tiểu Hạ thấy Vô Ưu là người rất đơn thuần, bộ dáng lại thiện lương, nên nhỏ giọng nói cho cô biết sự thật, sau đó vẻ mặt tiếc nuối nhìn cô. Sợ cô bởi vì điều này mà tâm tình không tốt.

"Hả? Kết thúc rồi hả? Ô ô, đều do tôi ngủ quên."

Vô Ưu mặc dù nói rất khoa trương, nhưng nói xong, vẫn tiếp tục nhặt đồ trên mặt đất. Bộ dáng vẫn như không có chuyện gì xảy ra.

"Cô, cô không có buồn sao?"

Tiểu Hạ buồn bực nhìn Vô Ưu, mà Vô Ưu lại cười nói:

"Ai nha, kỳ thật đến phỏng vấn chẳng qua là tôi đến thử vận may mà thôi. Nhiều người đến phỏng vấn như vậy, hơn nữa ai cũng ưu tú, làm sao có thể đến lượt tôi chứ. Cho nên, bỏ lỡ thì bỏ lỡ, đối với tôi không có gì xui xẻo cả. Ha ha..."

Nhìn bộ dáng lạc quan của Vô Ưu, Tiểu Hạ không nhịn được cười.

"Cô cũng được lắm nha, ít nhất tôi rất thích cô."

"Thật thế sao? Tôi cũng rất thích cô nha. Tôi là Vô Ưu, cô tên là gì?"

Vô Ưu là người mà ai đối với cô tốt một chút, thì cô sẽ dốc hết sức đối với người ta. Tiểu Hạ chủ động ra vẻ nhiệt tình, Vô Ưu ngay lúc này đã xem người trước mắt trở thành bạn tốt rồi.

"Tôi tên Hạ Linh, bạn bè gọi tôi là Tiểu Hạ."

"Tiểu Hạ, ha ha."

Cứ như vậy, ở một nơi đặc biệt, trong thời khắc đặc biệt, hai người trở thành bạn của nhau.

...

"Cám ơn cô đã giúp, nếu không, nói không chừng không biết đến khi tôi nào mới xong."

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Tiểu Hạ hướng Vô Ưu nói lời cám ơn. Mà Vô Ưu vui vẻ nói:

"Bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau, tôi phải về rồi, cô cũng nhanh đi làm việc đi!"

Tiểu Hạ gật đầu xoay người đi về phía phòng nhân sự, nhưng, vừa đi được hai bước đột nhiên ngừng lại. Sau quay đầu lại cười với Vô Ưu.

"Có chuyện gì sao?"

Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ cười có chút kỳ quái nên hỏi. Mà Tiểu Hạ còn lại trở nên tốt bụng, sau khi nhìn bốn phía không thấy ai, vội vàng chạy đến trước mặt Vô Ưu, nói thì thầm bên tai cô. Vô Ưu nghe xong, mắt liền lộ ra vui sướng cực độ, nói:

"Thật sự có thể chứ?"

Tiểu Hạ vẻ mặt hưng phấn, tươi cười gật đầu…