Mê Muội

Chương 17



[Lúc Hàn Phái đưa tớ về đã hôn tớ.] 

Một tiếng đồng hồ sau, Tần Thư đã tắm xong, còn tập yoga một lúc, không có một chút tác dụng, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được. Đành phải gửi tin nhắn cho bạn thân Nhan Ngạn.

Nhan Ngạn kích động đến nỗi trực tiếp gọi video, lúc gọi được, Nhan Ngạn nhìn thấy qua video, Tần Thư với mái tóc ướt sũng xõa trước ngực, mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, làn da trắng đến chói mắt.

“Cậu mau đi lấy chăn bọc người lại, nếu không tớ bị kích thích phải đi tìm dây thắt cổ mất.”

Buổi tối cô vừa cùng đồng nghiệp tự làm lẩu, suýt nữa thì no căng mà chết, bây giờ trên người toàn là mùi lẩu.

Tần Thư cười, khăng khăng đối nghịch với cô nàng, trực tiếp làm một động tác ép dọc chân trên tấm thảm yoga, “Nhìn thấy không, đây mới là thái độ nên có của người muốn giảm béo.” Cố ý kích thích Nhan Ngạn: “Buổi tối tớ chỉ ăn một bát cháo, về nhà tập yoga nửa giờ, còn chuẩn bị thực hiện 300 lần tư thế ngồi xổm.”

Nhan Ngạn cảm thấy tim đau thắt, “Đúng rồi, Hàn Phái hôn cậu thế nào?” Mới một giây đã chuyển qua chuyện khác.

Tần Thư: “Dùng miệng.”

Nhan Ngạn: “…” Thiếu chút nữa là bị sặc chết, “Cậu có thể nói chuyện nghiêm túc chút được không?!”

Tần Thư vẫn duy trì tư thế xoạc chân, cô vừa cười vừa nhìn Nhan Ngạn: “Tớ vẫn luôn nghiêm túc nói chuyện với cậu, cậu không lắng nghe còn trách tớ?”

Nhan Ngạn bị tư thế của Tần Thư kích thích, cũng ngượng ngùng nửa nằm ở trên giường.

Từ trên giường bò dậy, hóp bụng ưỡn ngực, đứng dựa vào tường, lúc này mới nói chuyện với Tần Thư: “Bây giờ các cậu đã ngọt ngào như vậy, không phải là cách chiếc giường ngày càng gần sao?” Vừa nói vừa nhướng mày, điệu bộ không đứng đắn.

Tần Thư cười: “Cách xa giường cũng không sao, có thể đứng mà.”

Nhan Ngạn choáng váng hai giây mới phản ứng lại: “…Kỳ, cậu quá sa đọa.”

Hai người vui đùa ầm ĩ vào câu, Tần Thư nghĩ vẫn là nói với Nhan Ngạn: “Buổi sáng tớ gặp Hạ Cánh Nam, ở công ty nhà tớ, sau đó cùng anh ấy ăn cơm, lúc ăn cơm thì gặp Hàn Phái.”

Nhan Ngạn: “…”

Tạm thời vẫn chưa tiêu hóa được, tốn hơn mười giây mới lý giải hết những sự việc này, bây giờ điều cô quan tâm nhất chính là: “Cậu nghĩ thế nào?” Tiếp tục qua lại với Hàn Phái, hay vứt bỏ Hàn Phái đến bên Hạ Cánh Nam?”

Tần Thư: “Hàn Phái hôn tớ, tớ cũng ngầm đồng ý, cậu nói xem?”

Nhan Ngạn thở phào, “Vậy thì tốt rồi.”

Cô nàng lại bắt đầu nói mấy lời thấm thía: “Trong chuyện tình cảm, cấm kỵ nhất chính là mấy người lưỡng lự không quyết định, về sau sẽ không có ai tôn trọng cậu, cũng không có ai đồng tình với cậu.”

Nói xong đột nhiên nhớ ra: “Tớ tí nữa thì quên mất, hai phút trước trong hội bát quái chúng tớ nhìn thấy, định gọi điện thoại cho cậu, kết quả cậu gửi tin nhắn đến trước.”

“Chuyện gì?” Tần Thư thu hồi tư thế, đứng dậy tìm nước soda uống.

Nhan Ngạn: “Đồng nghiệp của bọn tớ, chính là cô bé hoa si Hàn Phái nhà cậu ấy, vừa rồi cô ấy chạy bộ trên sân thể dục nhìn thấy phó tổng giám đốc của bọn tớ, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo thể thao, nhìn còn tưởng thiếu nữa mười tám mười chín tuổi.”

Tần Thư để điện thoại sang một bên, vặn mở nắp chai, lơ đãng hỏi: “Phó tổng giám đốc của các cậu á?”

“Đúng vậy, cô ta là con gái của ông chủ bọn tớ, tên là Thu Lam, rất xinh đẹp, bối cảnh giáo dục cũng tốt, người thông minh lại gợi cảm, mấu chốt là.”

Đang nói, Nhan Ngạn cố ý tạm dừng lại.

Tần Thư: “Nói thẳng đi.”

Nhan Ngạn: “Phó tổng giám đốc với Hàn Phái có quan hệ không tồi, hai người cùng nhau đầu tư vài hạng mục rồi, đồng nghiệp ấy vừa nhìn thấy phó tổng giám đốc cũng tới chạy bộ, cô ấy còn chưa chạy xong đã vội vàng rời đi, cô ấy nói có dự cảm, phó tổng giám đốc đến chỗ đó chờ Hàn Phái, nếu không nhà cô ta thiếu gì thiết bị tập thể dục, buổi tối lạnh như vậy sao lại ra ngoài chạy bộ làm gì?”

Tần Thư cũng không để chuyện Thu Lam trong lòng, dù Nhan Ngạn không nói cô cũng biết, phụ nữ thích Hàn Phái không phải là ít, một Thu Lam cũng không nhiều.

“Này, sao không lên tiếng?” Nhan Ngạn hỏi.

Tần Thư: “Hàn Phái nói hôm nay không chạy bộ, đưa tớ về anh ấy cũng về nhà luôn.”

Nhan Ngạn: “Vẫn may, đồng nghiệp của tớ về rồi, nếu không cô ấy chạy đến sáng mai cũng không gặp được Hàn Phái.”

Nhắc tới đồng nghiệp hoa si ấy của Nhan Ngạn, Tần Thư suy nghĩ hai giây, “Ngạn tử, đồng nghiệp ấy của cậu không phải nhìn thấy Hàn Phái cùng tớ chạy bộ sao, thế nào còn đi đến đấy?” Không phải là tự khiến bản thân khó chịu sao?

Nhan Ngạn: “Việc này không có ảnh hưởng gì cả, soái ca kết hôn rồi vẫn ngắm như thường, nhìn cho bổ mắt, đỡ tốn tiền thuốc nhỏ mắt.”

Điện thoại dùng khi làm việc trên tủ đầu giường lại rung, “Cậu chờ chút, trong hội bát quái không biết có tin gì mới rồi.”

Nhan Ngạn cầm điện thoại lên, trên màn hình là ảnh Thu Lam đang chạy bộ. 

“Ê, Kỳ Kỳ, cho cậu xem bộ dạng phó tổng giám đốc bọn tớ, rất có hương vị phụ nữ, năng lực cũng mạnh, dù sao cậu cũng phải giám sát chặt chẽ Hàn Phái đấy.”

Nhan Ngạn đưa ảnh chụp đến trước màn hình, sợ Tần Thư không thấy rõ ảnh, cô ấy suýt nữa thì đem hai chiếc điện thoại dán vào nhau.

Trên ảnh chụp không thấy hình dáng Thu Lam, bị sườn mặt và hình bóng Hàn Phái che mất, anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, vừa soái vừa quyến rũ.

Trong hội bát quái đang nói chuyện:

[Tiểu hoa si, cô không thể đến bên kia sân thể dục để chụp hả? Không thấy rõ mặt của Hàn Phái.]

[Lại gần cũng vô dụng, sân thể dục tối đen, tôi không chụp được, bên này còn có ánh đèn bên đường, còn có thể miễn cưỡng phân biệt được, không chụp nữa, anh ấy cùng phó tổng giám đốc của chúng ta ở bên nhau rồi.]

Lại kèm theo một bức ảnh một nam một nữ, chỉ có bóng dáng. Nhưng nhìn qua thôi cũng thấy đặc biệt xứng đôi.

Hàn Phái mặc bộ đồ thể thao màu đen, Thu Lam mặc một bộ màu trắng, giống như đồ đôi vậy.

[Tôi rút lui, nam thần của tôi ở bên người phụ nữ khác rồi, tan nát cõi lòng, phải về nhà ăn một bữa đây.]

Trong nhóm bắt đầu ồn ào, nói chuyện phiếm liên tục.

“Thấy rõ không?” Nhan Ngạn quay màn hình điện thoại về phía mình, cô quét mắt nhìn cái màn hình di động kia một cái, trong nhóm đang thảo luận chuyện của phó tổng giám đốc và Hàn Phái, họ đang đoán hai người chạy bộ xong thì sẽ đi đâu?

Một đám sắc nữ nói đi nói lại không ngừng, Nhan Ngạn sửng sốt, vội bò đến xem tình hình, hóa ra cái cô đồng nghiệp hoa si kia nhìn thấy Hàn Phái chạy bộ trên sân thể dục.

Trong nhóm lại sôi trào.

Nhan Ngạn dùng sức giật nhẹ tóc của mình, cô có lòng tốt lại làm chuyện xấu rồi, sớm biết vậy đã không cho Tần Thư xem cái hội bát quái này nữa.

Vừa nãy Tần Thư nói Hàn Phái không chạy bộ mà về nhà rồi.

Kết quả ngay lập tức bị vả vào mặt, người ta không những đi chạy bộ, mà còn chạy với mỹ nữ.

Nhan Ngạn liếc mắt nhìn cuộc gọi video, Tần Thư đang uống nước soda, “Kỳ Kỳ?” Nhan Ngạn thăm dò gọi một câu.

“Gì?” Tần Thư ngước mắt nhìn cô.

Nhan Ngạn vội vàng trấn an Tần Thư: “Hàn Phái quen chạy bộ rồi, có lẽ không chạy không ngủ được. Chắc anh ta sợ cậu lạnh, mới không mang cậu theo. Người mắt sáng vừa nhìn là biết phó tổng giám đốc bọn mình đang theo đuổi Hàn Phái, cậu thông minh như vậy, sẽ không hiểu lầm đâu đúng không?”

Tần Thư cười, trêu cô nàng: “Tớ đã hiểu lầm rồi.”

Nhan Ngạn nhìn nét mặt ung dung của cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ cảm thấy Hàn Phái không phải loại đàn ông như vậy, nếu anh ta thất sự có ý với phó tổng giám đốc của bọn tớ, thì bọn họ đã kết hôn từ lâu rồi, cũng không có chuyện của cậu.”

Tần Thư: “Bây giờ không so đo với anh ấy, đợi anh ấy là của tớ rồi, tớ sẽ tính sổ sau.”

Hai người tiếp tục hàn huyên một lúc, trước khi cúp điện thoại, Nhan Ngạn lại dặn dò: “Dù sao Hàn Phái tương đối cao tay, cậu phải giám sát chặt chẽ một chút, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, cậu xem Hàn Phái đối xử tốt với cậu bao nhiêu, cái gì cũng không để ý, còn nghĩ cách làm cho cậu vui, quý trọng thứ trước mắt là quan trọng nhất.”

Tần Thư cũng cảm thấy Hàn Phái đối với mình rất tốt, cô để điện thoại qua một bên, nhìn bản thân trong gương một lúc, thân thể cô chỗ yếu ớt nhất chính là đôi mắt.

Buổi tối, chỗ anh ấy hôn chính là đôi mắt.

Cô gửi một tin nhắn cho Hàn Phái: [Ngủ ngon.]

Dù sao cũng không ngủ được, đến thư phòng vẽ tranh vậy.

Hàn Phái để di động trên xe, người thì đang chạy bộ.

Vốn muốn về phòng tập thể thao, đi ngang qua đây nhất thời thay đổi ý định.

Trùng hợp, Thu Lam cũng ở đây.

Anh chỉ chảo hỏi Thu Lam một tiếng, hai người liền ai chạy đường nấy.

Thu Lam không cố tình đuổi kịp bước chạy của anh, anh chạy nhanh, cô ta cũng không đuổi kịp.

Tối đó ở quán bar, sau khi bị từ chối, cô ta gọi điện cho bạn thân.

Bạn thân nói, bây giờ là thời đại nào rồi, giữa nam nữ trưởng thành đã không còn lưu hành kiểu thổ lộ nữa rồi.

Đàn ông với kinh doanh giống nhau, muốn nắm được, phải dựa vào sách lược.

Nói rằng nữ theo đuổi nam cách tầng sa chỉ là lừa mấy nữ sinh thôi, sao có thể dễ dàng như vậy chứ.

Kiểu đàn ông như Hàn Phái, ngăn cách tí nữa là một dãy Himalaya rồi, cậu không muốn khổ cực, không muốn trèo đèo lội suối, thì gần như là không thể đến được chỗ của anh ta.

Cô ta hiểu biết việc kinh doanh, nhưng trên phương diện tình cảm đúng là không phải người thông thạo. Liền hỏi bạn thân, bây giờ giữa nam nữ lưu hành cái gì.

Bạn thân: Tìm cơ hội ở chung, nếu không có không khí ái muội vậy tự mình phải tạo ra, tình cảm tự nhiên sẽ tới, có tình cảm thì gần như có thể ngủ rồi.

Dù sao hiện tại Hàn Phái vẫn còn độc thân, cô ta theo đuổi anh, ngủ với anh, không có lỗi với ai cả.

Thu Lam nghĩ như thế, vòng thứ hai của Hàn Phái lại đuổi kịp cô ta, cô ta mới chạy được nửa vòng.

“Bình thường cậu chạy mấy vòng?” Lúc hai người sóng vai, Thu Lam hỏi anh.

Hàn Phái: “Không biết.”

“Cậu chạy tiếp đi, tớ không xong rồi, chạy vài vòng đã không chịu nổi nữa, về trước đây.” Thu Lam xua xua tay với anh.

Hàn Phái gật đầu, không nói nửa lời thừa thãi, tiếp tục chạy về phía trước.

Thu Lam nhìn bóng dáng anh, nghĩ đến bộ dạng không lạnh không nhạt của anh, cô ta sờ mặt, nóng quá. Dáng vẻ của cô cũng tính là rõ ràng nhỉ? Kết quả người ta đến nhìn cũng không không thèm liếc mắt một cái. Không ở lại sân thể dục nữa, cô ta lên chiếc xe đỗ bên đường rồi rời đi.

Trước khi cô ta tới đây chạy bộ, đã tự nhủ trong lòng nhiều lần, theo đuổi kiểu đàn ông kiêu ngạo như Hàn Phái, không chủ động không trả giá, thì sẽ hết hi vọng.

Nhưng khi anh hơi thay đổi sắc mặt một chút, cô ta phát hiện bản thân mình không chịu nổi.

Thu Lam dừng xe ven đường, gửi tin nhắn cho bạn thân: [Hóa ra da mặt dày không phải là tố chất tâm lý mà ai cũng có, tớ không hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi.] Vốn tính chạy theo Hàn Phái năm vòng, nhưng mới một vòng, cô ta đã chạy không nổi nữa.

Bạn thân: [Tiền đồ! Lấy khí thế lúc cậu làm kinh doanh ra! Nhưng tốt xấu gì cũng đã tiến thêm một bước rồi, ngày mai tiếp tục cố gắng lên! Cậu phải nắm chặt vào, đợi Hàn Phái có bạn gái rồi, cậu mới theo đuổi, lúc đấy sẽ là tiểu tam, hiểu không??]

Thu Lam hít một hơi, ném điện thoại qua một bên.

Cô ta nhịn không được tự giễu, Thu nhu nhược, đáng đời cô bao nhiêu năm như vậy tưởng rằng gần quan được ban lộc, cô lại không chạm đến được mép ánh  trăng Hàn Phái kia!

Hàn Phái chạy bộ xong không về bên ông nội, buổi tối bác sĩ riêng gọi điện thoại cho anh, bảo rằng trạng thái hôm nay của ông nội đặc biệt tốt, còn đến hội cờ vua, buổi tối cũng không bảo mệt.

Về chung cư, tắm xong, Hàn Phái mới xem điện thoại, tin nhắn của Tần Thư đã gửi đến từ một tiếng rưỡi trước.

Anh trả lời: [Ừ, ngủ ngon.]

Tần Thư: [Vẫn chưa ngủ.]

Hàn Phái cầm thuốc lá và bật lửa ra ngoài ban công, gọi điện thoại cho Tần Thư, câu đầu tiên là: “Anh mới chạy bộ về.”

“Lại ra ngoài chạy bộ?” Tần Thư tốn hơn một tiếng đồng hồ mới hoàn thành tác phẩm, cô tắt đèn thư phòng chuẩn bị đi nghỉ.

Hàn Phái lấy điếu thuốc ra: “Ừ, mỗi ngày một tiếng chạy bộ bên ngoài.”

“Ngày nào anh cũng kiên trì tập luyện à?” Tần Thư tùy ý trò chuyện với anh.

“Trừ lúc ở trên máy bay, hầu như ngày nào cũng vậy, chạy bộ một tiếng, bơi nửa tiếng.”

“Anh bận rộn như thế, kiên trì như thế đúng là không dễ dàng gì.”

Hàn Phái: “Buông điện thoại xuống, một tiếng rưỡi cũng có thể bỏ ra được.” Dừng rồi tiếp tục nói: “Người dù có bận đến đâu cũng có thể bỏ ra hơn một tiếng để rèn luyện thân thể.”

Tần Thư nói một câu: “Tối này em không nhìn điện thoại.”

Hàn Phái cười, âm thanh rất thấp.

“Buổi tối làm gì?” Hàn Phái khẽ tựa vào ban công, nói chuyện phiếm với cô.

“Thất thần hơn mười phút, sau đó tập yoga một lúc, sau đó thì vẽ tranh, anh gọi điện cho em lúc em vừa mới vẽ xong.” Tần Thư báo cáo từng việc từng việc một.

Hàn Phái: “Ừ, rất tốt.” Anh đưa điếu thuốc lên miếng, lấy bật lửa ra, “cùm cụp” một tiếng.

“Anh đang hút thuốc à?” Tần Thư nghe thấy tiếng bật lửa.

Còn chưa kịp châm thuốc, Hàn Phái liền tắt bật lửa, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, “Ừ.”

Tần Thư nói: “Hút ít thôi, hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”

Im lặng một lúc, giọng Hàn Phái trầm thấp khàn khàn: “Sau này anh sẽ không hút nữa.” Anh bỏ lại điếu thuốc vào hộp, ném hộp thuốc và bật lửa vào gạt tàn thuốc lá.