Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 20: Âm Hồn Không Tiêu Tan



Chiếc xe kia vừa chạm đất thì cằm của cả đám người như rớt cả xuống đất, ngay cả khi đối phương giơ tay vẫy vẫy để phóng đi thì bọn họ vẫn ngây ngốc, chưa hề tỉnh lại...

Thượng Quan Kiệt Thiếu hung hăng mở cửa xe ra rồi đá một cước vào thành xe. Anh ta đỏ mắt nhìn chằm chằm chiếc xe kia thoát đi ngay trước mắt mình... Cũng không biết là thở phào nhẹ nhõm vì chiếc xe kia vẫn an toàn hay là cơn phẫn nộ đang bừng bừng trong lòng!

Thẩm Dương Kỳ ngơ ngác, hai tay hồi hộp vung lên, không may chạm vào chiếc còi trên vô lăng. Tiếng còi kêu bén nhọn kì quái đột nhiên vang lên trong không gian tĩnh mịch khiến hai người giật mình!

Thẩm Dương Kỳ không thể tin được, xoa xoa hai mắt mình: “Trời ơi, cái này, cái này thật quá là dũng mãnh!”. Đánh cược mạng sống à? Cho dù anh ta hết sức bội phục khi cô gái kia như đang làm xiếc với chiếc xe của mình nhưng cái kiểu dùng phương thức chẳng khác nào tự sát như thế để chạy trốn thì anh ta chỉ có thể lắc đầu không tán thành!

Nhóm người của Ngục Thiên Minh vẫn còn ngây ngốc, cả một đám người đông như vậy mà không một ai phản ứng lại muốn đuổi theo...

Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng: “Xuống xe!”

- Hả?

- Kiệt, phóng xe đi lên một cây số nữa rồi dừng lại! – Lôi Khiếu Thiên không để ý đến Thẩm Dương Kỳ đang không hiểu ở bên cạnh. Anh gọi điện thoại ra lệnh cho Thượng Quan Kiệt Thiếu. Khóe môi mím chặt lại thành một đường thẳng, cho dù không thể không thừa nhận kỹ thuật lái xe xuất sắc của cô ấy, nhưng nếu không có lệnh của anh, muốn đào thoát ư, nằm mơ đi!

- Vâng, đại ca!

Lôi Khiếu Thiên xuống xerồi đóng cửa lại, tựa lưng vào thân xe, cúi đầu xuống, ngầm nhẩm tính thời gian...

30, 29, 28...

Khóe mắt Thẩm Dương Kỳ giật giật mấy cái rồi cũng xuống xe... Anh ta phát hiện lần này đi tìm anh Lương thật là quá đúng lúc, có thể được thưởng thức trò chơi kích thích như vậy. Nhưng khi liếc mắt nhìn người nào đó lạnh như băng thì khóe miệng anh ta lại giật giật... Trò chơi hay vậy mà không được tham gia vào thì chẳng thích lắm!

Xe của Tiểu Ngải tiếp đất một cách chắc chắn, cô phồng má thở nhẹ một hơi, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, ngón tay hơi run run...

Thật ra vừa rồi hoàn toàn là do bản năng sinh tồn, kỹ thuật lái xe, thời cơ và tính năng của chiếc xe! Tuy giờ cô đã thành công thoát được nhưng trước đó thì không hề nắm lấy một chút xác suất nào cả.

Nhưng dù sao sự thật cũng đã chứng minh! Cô thắng!

- Tiểu Ngải, em giỏi quá! – Đường Kiến Tâm xua đi sự sợ hãi vừa rồi, tim cô cũng không còn đập liên hồi như trước nữa...

Tiểu Ngải mỉm cười nhưng còn khó coi hơn lúc khóc trước lời tán thưởng của Đường Kiến Tâm. Xe vẫn giữ tốc độ nhanh như cũ, bên tai là tiếng gió rít mạnh...

Xe đi đến đoạn giữa đường Phú Ninh, cắt đuôi được mấy chiếc xe kia khoảng ba phút rồi! Con đường hết sức vắng vẻ, không hề có chiếc xe nào chạy trên đường thì đột nhiên vang lên một tiếng kéo khóa!

Đường Kiến Tâm rút găng tay trong balo ra, chống tay vào thành xe rồi nhanh như chớp nhảy ra ngoài.

- Chị, chị thực sự muốn thế sao?

Đường Kiến Tâm mỉm cười, nghiêng người hôn phớt lên trán Tiểu Ngải để an ủi: “Có nhớ chị đã tặng em thứ gì năm em mười tuổi không?”

Tiểu Ngải gật đầu, hít sâu một hơi!

Tuy cô là một thiên tài ở một số phương diện nhưng vẫn được Ám Hoàng bảo vệ sát sao. Kinh nghiệm thực chiến của cô chẳng có gì ngoài vài lần phối hợp cùng Đường Kiến Tâm, mà những lần đó cũng đều là ở phía sau điều khiển mà thôi.

Đương nhiên là không tính đến những trận đua xe quốc tế kia!

Vẻ mặt Đường Kiến Tâm vốn lạnh như băng, không hề tỏ ra chút sợ hãi nào thì lúc này cũng không nhịn được phải nhíu mày lại, cô lên tiếng: “Tiểu Ngải, hứa với chị đi, em sẽ không gặp vấn đề gì, đúng không?”

Đôi mắt cô tràn đầy hy vọng...

Tiểu Ngải ngẩng đầu lên cười tươi: “Vâng, chị yên tâm đi!”

Nói xong, cô đạp mạnh chân ga, chiếc xe lùi xuống một chút rồi xoay một trăm tám mươi độ. Một tiếng “Vù” vang lên, ánh mắt Đường Kiến Tâm lóe sáng, chiếc xe màu đỏ rực phóng qua người...

Nếu nhìn kỹ thì có thể nhận thấy một cánh tay đang thò ra từ ngoài cửa xe vẫy chào cô... Một cánh tay nhỏ nhắn, trắng trẻo...

Đường Kiến Tâm nheo mắt lại, mỉm cười rồi hơi kiễng chân lên. Chiếc giày cô đang đi đột nhiên xuất hiện thêm bốn bánh xe nhỏ. Đường Kiến Tâm xoay người lại một cách tự nhiên, đẩy người lướt đi như đang trượt tuyết...

Hừ, đồ âm hồn không tiêu tan!

Đến cuối đường Phú Ninh, Đường Kiến Tâm xoay người lại, gót chân đè xuống để phanh bánh xe. Cô hơi nhấn mũi chân xuống, bốn bánh xe trên chiếc giày cũng biến mất, giống như thoắt ẩn thoắt hiện vậy!

Đường Kiến Tâm khoanh hai tay trước ngực, nhìn hai người đàn ông đang dựa người vào cửa xe cách cô khoảng năm mét. Cô trầm mặt xuống... Lại là hai người bọn họ...

Đây là lần thứ ba rồi!

Sao cô cứ phải gặp đi gặp lại cái người cô ghét vậy?

Lôi Khiếu Thiên vừa nhẩm đếm đến một thì ngẩng đầu nhìn về phía bên phải. Quả nhiên, cách anh năm mét chính là người anh đang đợi!

Cô tới vừa đúng giờ!

Anh ghét nhất những người trễ hẹn, mặc dù thời gian vừa nhẩm đếm lúc nãy là do chính anh tự đề ra mà thôi.

- Này, anh cản đường tôi!

Đường Kiến Tâm cực kỳ kinh ngạc khi bản thân lại mở miệng nói trước. Cô nhíu mày lại! Cô vốn là một người lạnh nhạt, chẳng sợ hãi điều gì, trên đời này có rất ít người có thể khiến cô mở miệng nói trước...

Nhưng ngay khi cô ý thức được sự khác thường của bản thân thì lời đã thốt ra miệng rồi!

Mà đối tượng lại là... người cô chỉ mới gặp có ba lần... cũng là đối thủ của cô!

Lôi Khiếu Thiên quay người đi về phía cô. Khi cách cô khoảng ba mét thì dừng lại!

- Đây là đường của chính phủ!

Đường Kiến Tâm nhếch miệng lên tiếng: “Anh không biết Trung Quốc có câu ‘Chó ngoan không chắn đường’ à?”. Chính phủ ư! Hừ!

Lôi Khiếu Thiên nhún vai, vẻ mặt cực kì vô tội: “Thứ nhất, tôi không phải người Trung Quốc. Thứ hai, tôi là người thất học!”. Tuy bà nội của anh – Hỗn Huyết Nhi mang dòng máu Trung Quốc nhưng đến đời của anh thì huyết thống đã sớm bị pha loãng rồi!

- Được rồi, vậy anh đi bên trái, tôi đi bên phải! – Đường Kiến Tâm cố gắng hít sâu một hơi rồi lên tiếng. Cô không rõ tại sao bản thân lại có thể nói ra những lời kỳ quái như vậy với anh ta!

- Không, không! – Lôi Khiếu Thiên lắc lắc ngón tay trỏ - Ít ra cô phải để lại thứ gì thì mới đi được chứ!

- Vậy à? – Đường Kiến Tâm lắc lắc cổ tay – Vậy phải xem anh có bản lĩnh đó không đã!