Mẹ Kế Là Nam Nhân

Chương 2



Vương gia phủ.

Xương Mân nhàm chán ghé vào bên bàn ăn điểm tâm, trong đầu không thôi nhớ tới Tại Trung ca ca.

Ai, đều do phụ thân! Tại sao lại đầu gỗ như vậy!

Nhưng mà, phụ thân từ ngày đó trở về luôn ngẩn người, lẽ nào người cũng giống như ta, nhớ tới Tại Trung ca ca?

Ân….. Nhất định là như vậy, ta thật là thông minh! Xương Mân nghĩ, không quên tự mình khoe khoang một phen.

Quả thực, Duẫn Hạo từ ngày đó gặp qua Tại Trung trở về sau, liền cảm thấy bản thân có sự thay đổi.

Luôn vô duyên vô cớ nhớ tới khuôn mặt ưa nhìn của Tại Trung, còn có cả giọng nói dễ nghe của cậu.

Không tự chủ được, Duẫn Hạo lại nghĩ tới cảnh tượng ngày đó.

“Ngài là….?” Tại Trung thấy Xương Mân gọi hắn là phụ thân liền biết hắn là ai, nhưng cậu vẫn cố ý hỏi hắn một câu, muốn biết tên của hắn.

“Ta là phụ thân của Xương Mân, Trịnh Duẫn Hạo.” Duẫn Hạo nghe thấy giọng nói dễ nghe của Tại Trung, rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần.

“Trịnh Duẫn Hạo…” Chỉ thấy Tại Trung lẩm bẩm tên của hắn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đột nhiên, cậu ngẩng đầu lên, trong mắt có một tia không tin được, cũng trong nháy mắt, cậu lại khôi phục bộ dáng lúc ban đầu, làm cho Duẫn Hạo tưởng mình bị hoa mắt.

Sai lầm rồi.

“Phụ thân! Phụ thân! Con nói với người a, Tại Trung ca ca rất tốt nha! Huynh ấy còn nấu mì sợi cho con ăn, rất ngon nha!” Xương Mân vui vẻ khích lệ Tại Trung.

“Xương Mân nói nó đói bụng, cho nên tôi liền chuẩn bị một chút thức ăn cho nó.” Tại Trung nói xong, hướng Duẫn Hạo đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nói:

“Nhĩ hảo, Trịnh tiên sinh, tôi gọi là Kim Tại Trung.”

“Ách…A, việc này, vừa rồi Xương Mân quấy rầy cậu, thật ngại.” Duẫn Hạo bị nụ cười của Tại Trung làm cho ngẩn người, nói chuyện cũng có chút lắp bắp, như vậy thật đáng yêu.

Một đại nam nhân lại có thể đáng yêu như vậy, Tại Trung trông thấy, cười ở trong lòng, trên mặt vẫn như trước giữ nguyên nét mặt lễ phép.

“Nếu Xương Mân đã tìm được phụ thân, tôi cũng thấy an tâm. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Tại Trung nói xong, liền nhấc gót rời đi.

“A, Tại Trung ca ca!” Xương Mân kêu một lên một tiếng.

“Xương Mân ngoan, về sau cẩn thận chút, đừng để bị lạc nữa.” Tại Trung hướng Xương Mân phất tay, nói.

“Vậy chúng ta còn có thể gặp lại không?” Xương Mân một bên lưu luyến không rời hỏi, một bên trong lòng nén giận tại sao phụ thân lại đầu gỗ như vậy, vì cái gì lại không hỏi thăm cậu.

Duẫn Hạo cũng nhìn về phía Tại Trung, trong mắt ánh lên tia chờ mong.

“Có duyên sẽ gặp lại.” Tại Trung nói xong, thâm ý liếc Duẫn Hạo một cái, lúc sau liền rời đi.

Hồi tưởng chấm dứt, Duẫn Hạo không tự chủ được thở dài.

Không biết chúng ta có cơ hội gặp lại không?

Về phần Tại Trung ở bên kia cũng rất kì quái.

Từ ngày đó Tại Trung luôn vô duyên vô cớ đột nhiên hé miệng cười trộm, bằng không chính là đột nhiên đi vào cõi thần tiên, khiến cho sư đệ của cậu, Kim Tuấn Tú lo lắng cậu bị trúng tà, còn không thì là đầu bị hỏng rồi.

“Tuấn Tú a, huynh đã thấy anh ấy! Nha, hảo hưng phấn a!” Tại Trung vui vẻ cười nói.

“Ân…? Ai cơ?” Tuấn Tú mê muội, hiển nhiên không biết Tại Trung đang nhắc tới ai.

“Chính là Duẫn Hạo a! Là cái người tốt, huynh đã từng nói qua với đệ đấy!” Tại Trung như trước thực hưng phấn nói.

“Nga? Thật sự? Huynh thấy anh ta? Anh ta có nhận ra huynh không?” Tuấn Tú đến đây hào hứng hỏi.

“Ách…. anh ấy làm sao nhận ra được, lúc đó ta chỉ là một con người nhỏ bé….” Tại Trung thu lại nụ cười, nhẹ nhàng mà nói, rơi vào hồi tưởng.

—————

Mười sáu năm trước.

Tại Trung trước đây sống cùng gia đình, trong nhà có cha có mẹ, còn có hai tỷ tỷ, Tại Trung là con út trong nhà. Vốn dựa vào cha mẹ đã nhiều tuổi gầy yếu lo toan vẫn có thể miễn cưỡng sống qua ngày, nhưng mà, năm Tại Trung lên bảy, cha đột ngột qua đời, no ấm của cả nhà liền thành vấn đề cấp bách, bị bức đến đường cùng, mẫu thân phải nén đau đem Tại Trung bán đi.

Chính là, cặp vợ chồng khi đó muốn mua Tại Trung ở bên ngoài thoạt nhìn hòa ái dễ gần, còn hứa với mẫu thân của cậu sẽ chăm sóc cậu, cho cậu ăn no mặc ấm, nhưng kì thật bọn họ mua Tại Trung là có âm mưu, bọn họ gặp Tại Trung bộ dáng xinh đẹp động lòng người, thầm nghĩ, đợi cho cậu trưởng thành liền bán cho thanh lâu, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.

Mới đầu, Tại Trung không muốn rời xa người thân, nhưng mà lúc đó cậu còn nhỏ, vẫn là nhu thuận đi theo cặp vợ chồng kia về nhà, chờ đợi cuộc sống không phải của mình.

Nữ nhân kia mỗi ngày thực nghiêm khắc bắt cậu luyện đàn, nếu đàn không tốt liền bị đánh, đôi khi còn không cho cậu ăn cơm, lúc nào cũng đối xử thô bạo với cậu, sau đó lại tiếp tục bắt cậu luyện đàn, không luyện tới mòn mười ngón tay sẽ không cho cậu dừng lại.

Còn nam nhân kia mỗi lần đều dùng ánh mắt kì quái để nhìn cậu, khi nữ nhân kia không ở nhà, hắn liền sờ tay sờ chân, hoặc dạy cho Tại Trung một chút kĩ xảo lấy lòng, làm cho Tại Trung rất sợ hắn.

Bất quá, hắn thấy Tại Trung vẫn còn nhỏ, nên cũng không dám làm chuyện gì quá phận.

Sau này, vào một ngày nào đó, nữ nhân vô tình chứng kiến cảnh nam nhân đang ăn đậu hũ của Tại Trung, nàng lập tức giận dữ, đi qua tát Tại Trung một cái, sau đó cùng nam nhân xảy ra tranh cãi.

Lúc ấy tuy rằng Tại Trung còn rất nhỏ, nhưng mà nghe qua cũng hiểu bọn họ đang nói tới cái gì.

Thì ra bọn họ đối với cậu có âm mưu, bọn họ tính toán chờ cậu trưởng thành sẽ bán cho thanh lâu. Thanh lâu, cậu đã từng nghe một ca ca nói qua, biết đó là loại địa phương nào.

Khi đó cặp vợ chồng kia cãi nhau rất kịch liệt, mà Tại Trung liền lợi dụng cơ hội này, chạy thoát ra ngoài.

Vợ chồng nọ không nghĩ tới Tại Trung lại chạy trốn, đợi đến khi phát hiện muốn đuổi theo thì đã quá muộn.

Tại Trung sau khi trốn thoát mới phát hiện ra cậu không có chỗ để đi.

Quay về nhà cũ? Không có khả năng, xa cách hơn nửa năm, cậu đã không còn nhớ rõ đường về nhà.

Cậu có thể đi đâu đây?

Đi một lúc, cuối cùng Tại Trung cũng gặp một thành thị.

Trong thành rất náo nhiệt người người qua lại tấp nập, nhưng kẻ thân cô thế cô trong người không có lấy một đồng xu như cậu chỉ có thể lưu lạc ven đường.

Một cậu bé ăn mày.

Tại Trung đã hai ngày không được ăn uống gì, ngày đó cậu ngốc nghếch đi vào trong một ngõ nhỏ, hi vọng có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhưng rất không may, liền gặp một đám con nhà giàu đi ra, bởi vì Tại Trung rất đói, đi đứng có chút loạng choạng, không chú ý va vào một người trong số bọn họ.

“Ai nha, cái tên nhóc ăn mày này, có biết hay không đại gia ta trên người toàn quần áo đắt tiền, ngươi làm bẩn nó rồi, phải bồi thường cho ta thế nào đây?” Mấy tên nhóc nhà giàu này nhiều nhất cũng chỉ chín, mười tuổi, nhưng bộ dáng thật kiêu ngạo.

Tại Trung đói bụng hai ngày, cũng không gặp được rãnh nước nào, yết hầu khô khốc, muốn nói xin lỗi nhưng lại không thể nói thành lời.

Tên nhà giàu kia lại tưởng Tại Trung làm càn, vì thế cầm đầu hô một tiếng, vài đứa trẻ tiến lên vây đánh Tại Trung.

Ô…..Đau quá….Khi đó, Tại Trung nghĩ mình sắp chết rồi, toàn thân đâu đớn không thôi, không có khí lực đánh lại.

“Dừng tay! Ban ngày ban mặt các người lại dám dở trò ăn hiếp người khác?” Một đạo âm thanh vang lên, giải cứu Tại Trung.

Tại Trung cố gắng nâng mí mắt, thấy Duẫn Hạo khi đó mới tám tuổi nhưng toàn thân đã tản ra một cỗ khí phách.

“Khốn kiếp, ngươi là ai? Đại gia ta ăn hiếp ai cần ngươi quản sao?” Tên nhóc cầm đầu đám nhà giàu nói.

Duẫn Hạo tức giận, đang muốn ra tay giáo huấn, lại nhìn thấy có một tên nhóc nhận ra hắn là ai, cùng tên cầm đầu thì thầm vài câu.

Tên cầm đầu hiển nhiên có chút kinh ngạc đến ngây người, thanh âm run rẩy nói:

“Ngươi…. ngươi là vương tử?”

Đúng vậy, năm đó Duẫn Hạo vẫn chỉ là một vương tử.

Duẫn Hạo thấy thân phận bị phát hiện có chút bất mãn, hắn luôn luôn không thích thân phận vương tử của mình, hắn vốn muốn dựa vào thực lực của chính mình hành hiệp trượng nghĩa…

“Cút!” Nếu đã bị phát hiện thân phận, Duẫn Hạo chỉ có thể bất mãn hướng đám người rống một câu.

Mà những người khác hiển nhiên là sợ Duẫn Hạo, chỉ chốc lát sau liền chạy hết.

Lúc này, Duẫn Hạo mới nhớ tới Tại Trung bị đánh chỉ còn lại nửa cái mạng, vì thế bước nhanh tới, nâng Tại Trung dậy.

Tại Trung suy yếu được hắn giúp đỡ đứng lên, ánh mắt vẫn không rời khỏi Duẫn Hạo, thoáng nhìn qua trên người Duẫn Hạo phục sức đẹp đẽ cùng chính mình toàn thân bụi bẩn như vậy, vì thế cả kinh, giãy ra khỏi tay của Duẫn Hạo, bởi vì khát mà thanh âm khàn khàn:

“Ngài….đừng chạm vào ta, quần áo của ta rất bẩn…..”

Ai ngờ Duẫn Hạo lại cười với cậu, như trước đưa tay ra dìu cậu, còn hỏi cậu:

“Ngươi làm sao vậy? Trên người có bị thương nặng không?” Mặc dù Tại Trung mặt mũi dính bụi bẩn, nhưng đôi mắt trong suốt như nước kia rất xinh đẹp, Duẫn Hạo thấy liền thích, không để tâm mặt cậu đầy bùn đất.

“Ta….” Chưa kịp nói hết lời, từ bụng của Tại Trung truyền tới thanh âm “ùng ục~” một tiếng, làm cho Tại Trung xấu hổ nghĩ, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Hì hì, ngươi đói bụng hả?” Nói xong, tựa hồ Duẫn Hạo quyết tâm một điều gì đó, đứng lên, nói với Tại Trung:

“Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta sẽ quay lại ngay.” Nói xong, Duẫn Hạo liền chạy ra đường lớn.

Tại Trung tuy rằng nghi ngờ, nhưng vẫn là ngoan ngoan ngồi chờ.

Nam hài xa lạ kia đối với cậu thật tốt, làm cho cậu cảm thấy ấm áp.

Quả nhiên, không lâu sau, Duẫn Hạo liền ôm một cái gói to trở về, bên trong đều là bánh bao.

Duẫn Hạo đem bánh bao nhét vào trong lòng Tại Trung, đột nhiên thần sắc kích động nói:

“Nha, xem ra thị vệ đã phát hiện ra ta, ta phải đi trước, bằng không sẽ bị bọn họ bắt trở về.” Nói xong, Duẫn Hạo liền chạy đi, còn không quên quay đầu lại nói với Tại Trung:

“Nhớ kỹ tên của ta a, ta gọi là Trịnh Duẫn Hạo.” Nói xong, bóng người liền biến mất nơi góc đường.

Tại Trung nhìn bóng dáng Duẫn Hạo dần dần biến mất, đột nhiên cảm thấy mất mát.

“Trịnh Duẫn Hạo…… Ta nhất định sẽ nhớ kỹ tên của ngươi…” Nhìn bánh bao ở trong lòng mình, Tại Trung lẩm bẩm.

Sau đó, Duẫn Hạo cũng bị thị vệ bắt được mang hồi cung, còn bị mẫu hậu giáo huấn một trận không thể tự tiện đi ra khỏi cung, Duẫn Hạo lúc này mới vỗ trán, nhớ tới mình đã sơ suất không làm một việc.

“Ai nha, ta đã quên không hỏi tên cậu ta?”

Mà sau đó Tại Trung cũng được hai người võ nghệ cao cường nhận làm đệ tử, cuộc sống rốt cục cũng tươi đẹp hơn.

Bọn họ dạy cậu họa tranh làm thơ, múa đao dụng thương, làm cho Tại Trung một thân văn võ song toàn.

Không lâu sau, hai vị sư phụ của Tại Trung mang về một cô nhi lưu lạc tên Kim Tuấn Tú, có lẽ bởi vì đồng cảnh ngộ, dần dần hai người trở thành huynh đệ tốt, thật giống như huynh đệ ruột thịt.

Xa cách mười sáu năm…. Tại Trung không nghĩ tới gặp Xương Mân đi lạc lại ngoài ý muốn gặp lại Duẫn Hạo.

Sau khi xác định hắn chính là Duẫn Hạo năm đó cứu mình, Tại Trung rất hưng phấn!

Nhớ tới ngày đó sớm rời đi bởi vì lo sợ không kìm được hưng phấn trong lòng, Tại Trung liền cảm thấy buồn cười.

Cho tới giờ cậu vẫn không hiểu tại sao ngày đó lại muốn chạy trốn, nếu thoải mái tiến đến tay bắt mặt mừng cùng hắn, lúc đó sẽ là tình cảnh gì?

Ân… Có lẽ Trịnh Duẫn Hạo đã sớm quên đi cậu.

Nếu nhận quen biết với hắn, có phải sẽ làm cho bản thân thất vọng?

Nói không chừng người ta cho rằng cậu có mưu đồ gây rối, trình diễn một màn ân nhân cứu mạng tiếp cận hắn, khi đó chẳng phải càng không xong?

Nha, người có thể làm cho trong lòng Kim Tại Trung ta xôn xao chỉ có Trịnh Duẫn Hạo ngươi là người duy nhất! Tại Trung gãi gãi đầu, cố gắng không suy nghĩ tới Trịnh Duẫn Hạo.

“Phốc~” Tuấn Tú nhìn bộ dạng phiền não của Tại Trung, nhất thời cảm thấy buồn cười.

Nghe thấy tiếng cười của Tuấn Tú,Tại Trung nhất thời cảm thấy xấu hổ muốn chết, bộ dạng của mình vừa rồi cùng nữ nhân tương tư khẳng định thập phần giống nhau!

“Nha, Tuấn Tú, đừng cười!” Mặt của Tại Trung lúc này đã đỏ như trái cà chua.

“Haha, đệ chỉ không nghĩ tới thiên hạ đệ nhất đạo tặc Dạ Ly, lại lộ ra bộ dạng như vậy!” Tuấn Tú trêu chọc.

Đạo tặc?! Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm, là đạo tặc!

Nói năm đó kỳ thật hai vị sư phụ của Tại Trung chính là hai đạo tặc danh tiếng trên giang hồ, đặc biệt cướp của người giàu chia cho người nghèo, làm cho lũ tham quan nghe tên phải biến sắc, làm cho quan phủ không thôi đau đầu với thần trộm – Dạ Ly.

Từ sau khi bọn họ thu dưỡng Tại Trung và Tuấn Tú, rất ít khi ra ngoài hành động.

Cho đến khi Tại Trung cùng Tuấn Tú được bọn họ dạy dỗ một thân đầy bản lãnh, Dạ Ly liền tái xuất giang hồ.

Dạ Ly này, chính là Tại Trung cùng Tuấn Tú.

Mà hai vị sư phụ của bọn họ sau khi truyền lại danh hiệu liền đi vân du tứ hải, không thấy bóng dáng.

Xâm nhập phủ đệ trộm đồ vật này nọ kì thật chỉ có mình Tại Trung, về phần Tuấn Tú chịu trách nhiệm thu thập tin tức, nghiên cứu ám khí, dược vật, chưa từng đi cùng Tại Trung ra ngoài hành động.

Hơn nữa, võ công của Kim Tuấn Tú thực sự không được tốt cho lắm, bất luận học như thế nào cũng không xong, năm đó thiếu chút nữa làm hai vị sư phụ tức chết!

“Được rồi, chúng ta nên trở lại chủ đề chính thôi!” Tại Trung rõ ràng cố tình lảng sang chuyện khác.

“Ân, được rồi!” Nói xong, Tuấn Tú liền mang ra tư liệu đã chuẩn bị đầy đủ rồi nói tiếp:

“Lần này mục tiêu của chúng là phủ Tể Tướng. Tên Lí Tú Mãn này sau lưng làm không biết bao nhiêu chuyện sai trái, đút lót, gian dâm bắt người cướp của, ức hiếp dân chúng, người người đều rất căm hận, chẳng qua còn e ngại thân phận của hắn mà không dám nói.”

“Chuyện của Lí Tú Mãn ca cũng đã nghe qua, nghe nói tinh lực của hắn rất tốt, không ít nữ nhân đã bị hắn làm nhục!” Tại Trung nói.

“Cho nên ca, lấy một chút tài sản của hắn đem đi an ủi những người dân đen bị ức hiếp cũng không phải là quá đáng?” Tuấn Tú khóe miệng hơi nhếch lên hàm ý cười, nói.

“Đương nhiên.” Nói xong, Tại Trung đứng dậy, cầm lấy bản đồ phủ Tể Tướng để trên bàn, hướng Tuấn Tú nói, “Chờ tin tốt của ta.”