Mẹ Kế Là Nam Nhân

Chương 14



Giữa phố xá nhộn nhịp, có hai kẻ không màng đến hình tượng bản thân cắm đầu vào ăn….

“Ta nói này Phác gạo, ngươi xác định Trịnh vương gia sẽ không phụ ca ca ta chứ?” Nguyên bản đang ăn uống sôi nổi Tuấn Tú đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi.

“Yên tâm đi ~ quen biết hắn lâu như vậy, ta còn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn bao giờ, cậu không tin tưởng Duẫn Hạo cũng phải tin tưởng ánh mắt của ta chứ!!!” Hữu Thiên buông chén, cười ha hả.

“Thiết ~ chính là bởi vì người nói là ngươi nên ta mới không chắc chắn a!” Tuấn Tú khách sáo liếc hắn một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

“Nột, Tiểu Tú Tú sao lại có thể nói những lời khiến ta đau lòng như vậy a…..” Hữu Thiên vẻ mặt bi thương, cúi đầu, không biết lấy từ đâu ra một cái khăn.

Tuấn Tú đầu đầy hắc tuyến, lập tức liền bùng nổ.

“Không-Được-Gọi-Tôi-Là-Tiểu-Tú-Tú!!”

“Tại sao? Tiểu Tú Tú nghe rất hay nha!” Mắt long lanh nhìn Tuấn Tú.

“Ta không đùa giỡn với cái tên ngu ngốc nhà ngươi!” Tuấn Tú một chưởng hướng tới Hữu Thiên, chán ghét nói.

“Ha ha, Tiểu Tú Tú theo ta hồi phủ đi! Nhà của ta có rất nhiều loại dược liệu quý hiếm!!” Chiêu này khẳng định thành công, là Tại Trung ca đã nói cho ta, hì hì….

“Thật sự?” Tuấn Tú ngây thơ nhanh chóng sập bẫy.

“Đương nhiên! Ta cam đoan sẽ khiến cậu hài lòng!” Hữu Thiên vô cùng tự tin nói.

“Vậy được rồi! Dù sao ngươi cũng không dám gạt ta!” Tiếp tục ăn a ăn….

Hữu Thiên trong lòng lớn tiếng hoan hô!!!

Ha ha, Tiểu Tú Tú, cậu nhất định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu….(Editor: Amen ~ cầu chúa phù hộ cho một con cừu non ngây thơ đã mắc bẫy sói xám)

——

Phủ Tể Tướng.

Lí Tú Mãn cười âm hiểm khi nghe thuộc hạ báo cáo.

“Vậy là, mỹ nữ ngày đó xuất hiện tại thọ yến của Thái hậu nguyên lai là nam nhân sao! Ha ha, không ngờ Trịnh Duẫn Hạo lại có loại ham mê này! Ha ha, bất quá cũng không thể phủ nhận, mỹ nhân kia thật sự rất đẹp giống như thần tiên a!!” Lí Tú Mãn nói, khóe mang miệng mang theo nụ cười giảo hoạt.

“Ta đã an bài một quân cờ tốt, Trịnh Duẫn Hạo, để xem lần này mạng của ngươi còn giữ được hay không, ha ha.”

Trịnh Duẫn Hạo, lần này ta quyết đẩy ngươi vào đường tử!

...

Bình an vô sự trải qua ba ngày….

Buổi sáng hôm nay, ngàn dặm không mây, bầu trời trong xanh …

Duẫn Hạo từ sáng sớm đã vào cung, Lưu quản gia vì phải xử lý chút sự tình nên cũng không có mặt ở Vương phủ.

Xương Mân một mình ngồi trên ghế đá trong đình viện, hai chân đung đưa, nghĩ ngợi xem nên làm gì bây giờ? Hảo nhàm chán a!

Tìm Tại Trung ca ca cùng chơi? Nhưng mà mắt của Tại Trung ca ca còn chưa khỏi, phụ thân cũng đã dặn nếu không có việc gì cần thiết thì không được làm phiền Tại Trung ca ca, để huynh ấy nghỉ ngơi nhiều hơn…

Vậy nên làm gì bây giờ a? Nha, đột nhiên thèm ăn cái gì đó a….

Ừ, ăn cái gì giờ ta? Xâu mứt quả?

“Nha, thật muốn ăn xâu mứt quả a!!” Nghĩ nghĩ, Xương Mân bất giác nói ra thành lời.

“Xương Mân thiếu gia, hay là để ta mang thiếu gia đi mua xâu mứt quả nhé?” Người lên tiếng là Triển Phi (Tác giả: mọi người còn nhớ người này không a? Hắn chính là thủ hạ của Duẫn Hạo, người phụ trách Ảnh môn), mấy ngày này Lưu quản gia không có mặt ở phủ, Duẫn Hạo liền an bài hắn ở Vương gia phủ, bảo vệ an toàn của Tại Trung cùng Xương Mân.

“Có thể sao, Triển thúc thúc? Nhưng mà chúng ta cứ như vậy ra ngoài mà không lo lắng gì sao? Không phải phụ thân nhờ thúc thúc bảo hộ Tại Trung ca ca sao?” Xương Mân tuy rằng rất muốn ăn xâu mứt quả  nhưng cũng rất hiểu chuyện, hỏi han.

Nghe vậy, Triển Phi ôn hòa cười, nói:

“Không thành vấn đề, mua xâu mứt quả cũng không tốn bao nhiêu thời gian, huống chi ta đã an bài không ít huynh đệ Ảnh môn canh gác ở bốn phía Vương gia phủ, Tại Trung thiếu gia tuyệt đối an toàn!”

Xương Mân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Triển Phi thúc nói cũng đúng a, huống chi nó thực sự không chống cự được sự hấp dẫn của mứt quả a….

“Được rồi! Chúng ta mau đi thôi!” Xương Mân hướng Triển Phi cười sáng lạn, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài.

Vì thế nó đã không thấy Triển Phi ở phía sau hiện lên biểu tình thống khổ cùng áy náy…..

Cùng Triển Phi đi ra,  Xương Mân phát hiện có điểm khác lạ.

Nó tuy rằng vẫn chỉ là một tiểu hài tử, nhưng có thể nhận ra Triển Phi đang dẫn nó tới một nơi hẻo lánh, hoàn toàn không phải một khu chợ náo nhiệt.

“Triển Phi thúc thúc, thúc đang dẫn con đi đâu vậy?” Xương Mân nghi hoặc, mở miệng hỏi.

Triển Phi dừng lại cước bộ, nhìn về phía Xương Mân bằng ánh mắt phức tạp vạn phần.

“Xương Mân thiếu gia, thực xin lỗi….” Lập tức một con dao nhằm thẳng về phía nó.

“Nguy rồi…” Trong đầu chỉ kịp nghĩ vậy, tiếp theo trước mắt Xương Mân tối sầm lại, liền bất tỉnh nhân sự.