Mẹ Kế Là Nam Nhân

Chương 13



Ngày hôm sau, Vương gia phủ.

Tại Trung mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện trước mắt mình một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.

Nâng tay sờ lên mắt, phát hiện hai mắt đã bị băng kín.

Đúng rồi, ngày hôm qua, hai mắt bị thương…..

Chính là, trong lòng trào lên nỗi sợ hãi, liệu có bị mù…?

Vì thế, Tại Trung suy nghĩ muốn đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra tay phải của mình bị người khác cầm lấy.

Bàn tay này, hơi ấm này, có phải…. Duẫn Hạo?

Duẫn Hạo vẫn luôn nắm tay Tại Trung, ở bên giường chăm sóc cậu cả đêm, cho nên, Tại Trung vừa động hắn liền tỉnh dậy.

“Tại Trung, cậu tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Có thoải mái hay không?” Duẫn Hạo đỡ Tại Trung, giúp cậu ngồi ở tư thế thoải mái.

“Duẫn Hạo, mắt của tôi….” Tại Trung hai tay bắt lấy vạt áo của Duẫn Hạo, trên khuôn mặt thể hiện sự lo âu cùng bất lực.

Duẫn Hạo đau lòng mà đem Tại Trung ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:

“Yên tâm, không có việc gì, qua vài ngày sẽ ổn.”

“Thật không?”Tại Trung tựa vào trong lồng ngực Duẫn Hạo, cái ôm này làm cho cậu cảm thấy an tâm.

“Thật sự.” Duẫn Hạo vỗ nhẹ lên lưng Tại Trung, một lúc sau, hắn mới cậu buông ra, một bàn tay ôn nhu xoa lên khuôn mặt của cậu.

“Tại Trung, về sau đừng vì ta mà làm chuyện này, cậu có biết hay không ta rất sợ hãi, sợ cậu sẽ rời xa ta, sợ rằng ta sẽ mất cậu…” Thanh âm của Duẫn Hạo trầm thấp mà run rẩy, biểu thị sự bất an.

Trong lòng Tại Trung tràn ngập ấm áp, cậu nắm lấy bàn tay của Duẫn Hạo phủ ở trên mặt, nói:

“Duẫn Hạo, là tôi không muốn thấy huynh bị thương a!”

Ai ngờ, giây tiếp theo, đáp lại Tại Trung chính là bờ môi ấm áp của Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo nhẹ nhàng hôn môi Tại Trung, một tay ôm lấy thắt lưng Tại Trung kéo cậu kề sát chính mình, một tay vẫn như cũ ôn nhu vỗ về khuôn mặt phấn nộn, nhắm mắt lại, say mê dùng đầu lưỡi âu yếm hai phiến hoa anh đào.

Hai tay Tại Trung cũng chậm rãi vòng quanh cổ Duẫn Hạo, đôi môi hé mở, để cho Duẫn Hạo tiến vào bên trong.

Chiếc lưỡi ấm ướt xông vào, ôn nhu mơn trớn khắp mọi nơi, câu dẫn lưỡi của cậu, làm cho cậu không thể tự điều khiển, toàn thân tựa hồ trở nên mềm nhũn.

“Duẫn Hạo, ta dẫn theo Tuấn Tú….” Phác Hữu Thiên ngây ngốc mang theo Tuấn Tú xông thẳng vào, vì thế trực tiếp sửng sốt.

Nguyên bản hai người nào đó đang ôm hôn nồng nhiệt cũng nhanh chóng tách ra, xấu hổ xấu hổ…..

“Ách….ta sai lầm rồi, hai người cứ tiếp tục!” Nói xong, lại kéo Tuấn Tú chạy ra ngoài.

“Phác Hữu Thiên!!!” Duẫn Hạo gầm lên giận dữ có thể nói là kinh thiên địa quỷ.

Nguyên lai Duẫn Hạo có tố chất học sư tử hống a, Hữu Thiên thầm nghĩ.

Tuấn Tú bên cạnh cũng hai mắt trợn trừng….

Lúc sau, để Tuấn Tú cùng Tại Trung thoải mái nói chuyện hai người kia liền đi ra chắn ở cửa.

“Ca, mắt của huynh sao rồi? Tuấn Tú ngồi xuống bên cạnh Tại Trung, khẽ kéo tay cậu, nói.

“Không có việc gì, Duẫn Hạo nói qua vài ngày sẽ ổ.” Tại Trung vỗ vỗ tay Tuấn Tú, làm cho cậu yên tâm.

“Ca, huynh quyết định ở bên cạnh Trịnh Vương gia?” Tuấn Tú nhẹ nhàng dựa vào Tại Trung, nói.

“Tuấn Tú, nói thực, huynh cũng không biết. Huynh hiểu nếu huynh ở bên cạnh Duẫn Hạo, sẽ được nhìn thấy huynh ấy nhiều hơn, hơn nữa con đường này cũng không cách nào quay lại…. Chính là, chính là huynh không muốn rời xa huynh ấy…..” Nói đến cuối cùng, thanh âm của Tại Trung đã có chút nghẹn ngào.

“Được rồi, ca đừng nói nữa, cũng đừng khóc a, vạn nhất mắt lại bị thương nặng hơn thì không tốt đâu….” Tuấn Tú nghiêng người ôm Tại Trung, ngừng lại một chút, Tuấn Tú tiếp tục nói:

“Ca, dù huynh quyết định thế nào, đệ cũng nhất định ủng hộ huynh!”

“Tuấn Tú..” Tại Trung nhẹ nhàng ôm lại Tuấn Tú, giống như bọn họ từ nhỏ tới lớn, bất luận đau khổ gì đều như vậy gắn bó, giúp đỡ lẫn nhau.

“Nhưng mà ca, huynh ở lại đây phải cẩn thận a, đệ phát hiện gần đây Lí Tú Mãn đang có ý đồ với Vương gia phủ.”

“Ân, ta đã biết…” Tại Trung nói.

——

Sau khi tiễn Tuấn Tú cùng Hữu Thiên rời khỏi, Duẫn Hạo trở lại phòng Tại Trung.

“Duẫn Hạo.” Nhận ra đó là Duẫn Hạo, Tại Trung gọi một tiếng.

“Làm sao vậy Tại Trung?” Duẫn Hạo hỏi, tiến lên đỡ lấy Tại Trung, giúp cậu chỉnh lại tư thế.

“Duẫn Hạo, tôi nghĩ tốt nhất tôi nên thẳng thắn với huynh, trước kia đã giấu huynh rất nhiều chuyện, tôi biết chuyện này rất không phải…” Tại Trung bắt lấy tay Duẫn Hạo, ngữ khí có chút khẩn trương, chính là cậu chưa nói xong đã bị Duẫn Hạo cắt ngang:

“Tại Trung, ta tin tưởng đệ, cũng không có ý định trách đệ. Chỉ cần đệ luôn ở bên ta, chuyện gì ta cũng không quan tâm, thật sự.” Duẫn Hạo nhẹ nhàng ôm lấy Tại Trung, một tay vỗ nhẹ trên lưng cậu.

Tựa vào trong lòng ngực Duẫn Hạo, Tại Trung tựa hồ bình tĩnh không ít, cậu mở miệng nói:

“Duẫn Hạo, huynh có nguyện ý nghe đệ kể chút chuyện xưa không?”

Duẫn Hạo không nói gì, chính là nắm thật chặt cánh tay của Tại Trung, một bàn tay phấy nhẹ tóc của cậu, ngầm đồng ý cho cậu thêm dũng khí tiếp tục nói.

Vì thế, Tại Trung an tâm tựa vào lòng hắn, đem tất thảy kể cho Duẫn Hạo.

Chuyện trước đây của cậu, đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, tiếp theo là đến việc cậu trở thành Dạ Ly, mãi cho đến khi cậu vào phủ Vương gia.

Nói xong chuyện cũ, Tại Trung cúi đầu.

Duẫn Hạo vẫn như trước bị Tại Trung làm cho khiếp sợ.

Trời ạ, người này, người trong lòng hắn rốt cuộc còn muốn cho hắn bao nhiêu kinh hỉ đây?

“Tại Trung a, đệ bảo ta phải làm gì đây?” Duẫn Hạo vùi đầu vào hõm cổ Tại Trung, rầu rĩ nói.

“Duẫn Hạo…” Hơi thở nhàn nhạt của Duẫn Hạo phả vào cổ khiến cậu có chút không được tự nhiên, chính là ở phương diện khác cậu lại rất hưởng thụ loại cảm giác này.

“Tại Trung a, làm sao bây giờ? Ta giống như càng ngày càng thích đệ…” Duẫn Hạo vừa nói, vừa hôn nhẹ lên cần cổ thơm mát của Tại Trung. (Editor: Hạo ca a…Anh thật biết lợi dụng ==)

Mà lúc này Tại Trung đã hoàn toàn ngây dại.

“Tại Trung?” Nhận thấy Tại Trung không có phản ứng, Duẫn Hạo liền gọi một tiếng.

“Duẫn Hạo, huynh… huynh là nói thật?” Tại Trung thanh âm run rẩy lộ ra sự khẩn trương cùng kích động.

Nghe vậy, Duẫn Hạo ôn nhu xoa lên băng gạc đang phủ lấy hai mắt Tại Trung, dùng ngữ khí khẳng định nói:

“Đương nhiên là thật, Tại Trung… Ta mặc kệ đệ có thân phận gì, Dạ Ly cũng tốt, người bình thường cũng thế, ta yêu đệ, đây là một loại bản năng của Trịnh Duẫn Hạo đối với Kim Tại Trung, một loại tình cảm khó có thể kiềm chế….. Tại Trung, đệ có nguyện ý vĩnh viễn ở lại bên ta, để ta bảo hộ cho đệ, cũng để cho ta trở thành người quan trọng nhất đối với đệ?”

Tại Trung cố nén nước mắt sắp rơi xuống, đối Duẫn Hạo nở nụ cười thật tươi.

“Duẫn Hạo, huynh từ lâu đã là người quan trọng nhất của Tại Trung…”

“Tại Trung…” Câu trả lời của Tại Trung khiến cho nội tâm Duẫn Hạo tràn đầy ấm áp.

Hai người cầm tay ôm nhau, tại thời khắc này, bọn họ đều cảm được hạnh phúc trước nay chưa từng có.