Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 19



Thoáng nhìn Tà như trước lặng ở nơi đó, Vân Tịch Dạ bất đắc dĩ lắc đầu!

Thực sự là giao hữô ý.

Vì để cho Tà có thể sớm một chút khôi phục bình thường, Vân Tịch Dạ không thể không lấy ra đòn sát thủ đối phó với hắn, cúi đầu chuyển động ly trà trong tay giọng điệu thản nhiên nói: “Tuyết...”

“Dạ, đừng nóng giận!

Ngàn vạn đừng nóng giận.

Nói cho ngươi biết một tin tức vô cùng đáng giá, dĩ nhiên với chúng ta mà nói đây tuyệt đối là tin tốt!

Ta mấy ngày hôm trước điều tra được, ngươi nhất định cảm thấy hứng thú!”

Nghe được tên Tuyết, Tà lập tức từ trong luồng khí lạnh đi ra, vội vàng cắt ngang lời nói của Vân Tịch Dạ, chỉ sợ cô nói ra rằng không cho Tuyết gả cho hắn...”

Lục Tử Hạo không phải con đẻ của Lục Thành!”.

Chén trà trong tay Vân Tịch Dạ ngừng chuyển động, có điểm không tin được khẽ cười, nhíu mày ngẩng đầu nhìn Tà hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, lạnh lùng hỏi: “Ngươi chắc chắn?”

Chính là không tin tưởng hắn đây mà nhưng cũng không thể trách Vân Tịch Dạ với Tà quá mức vô tình!

Ai bảo Tà trước có tiền lệ rồi!

Khụ...

Khụ khụ đương nhiên, cũng là Vân Tịch Dạ lúc đó không nghĩ tới Vân lão gia sẽ an bài như vậy.

“Tin tức tuyệt đối chính xác!

Ta hôm nay vừa mới nhận được báo cáo ADN của họ.

Nếu không ta cũng không dám nói cho ngươi biết!”

Nói đến đây hắn gần như đã hiểu được sự tình, Tà cũng rất là cảm khái!

“Khụ...

Khụ...”

Lý Kính bị nước miếng của mình làm sặc, cũng không cách nào tiếp tục ưu nhã ngồi ở chỗ kia xem cuộc vui, có điểm chút thố mở to hai mắt nhìn Tà sắc mặt nghiêm túc.

Nở nụ cười “Ha ha, thực sự là không nghĩ tới nha!

Cái này có gọi là ác giả ác báo không?”.

Mà Vân Tịch Dạ vẫn cảm thấy không thể có khả năng này, Lục Thành không hề ngốc nghếch làm sao sẽ nuôi con người khác chứ!

Có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm Tà, chờ hắn nói tiếp.

Tà cũng nhìn thấu nghi hoặc của Vân Tịch Dạ, không hề thừa nước đục thả chậm rãi giải thích: “Ta gần đây ở điều tra vợ hiện tại của Lục Thành, Hà Y Na, có một ít tư liệu trước đây, điều tra được cô ta năm đó rời khỏi Lục Thành, về sau trở lại thành phố N là bởi vì lúc đó tên nhà giàu bao dưỡng cô ta qua đời, bị vợ tên nhà giàu đó bức bách không thể ở lại cho nên chỉ có thể trở về thành phố N.

Ở một bữa tiệc làm ăn cùng Lục Thành vừa mới kết hôn hai tháng gặp lại nhau, ả biết năm đó Lục Thành kia không có cái gì cả, sau rồi lại nhanh chóng trở thành “tổng giám đốc”

, lợi dụng tình cảm trước đây Lục Thành đối với mình, đêm đó cùng với Lục Thành phát sinh quan hệ!”.

“Khi đó Hà Y Na vẫn chưa phát hiện mình đã có thai, là sau khi cùng Lục Thành quan hệ một tháng mới biết đã mang thai hơn hai tháng.

Mà lúc Hà Y Na sinh, quãng thời gian đó mẹ ngươi mang thai ngươi, Lục Thành cần chăm sóc mẹ của ngươi cùng công ty cho nên không đến bệnh viện.

Cô ta liền chui vào lỗ hổng này mua chuộc bệnh viện nói là đứa nhỏ sinh non!

Vì thế Lục Thành chưa phát hiện ra.”

Tà một hơi giải thích xong, nhìn sắc mặt Vân Tịch Dạ cũng không dao động nhiều, không khỏi có hơi thất vọng.

Tin tức này nếu như thả ra đi sẽ làm Lục Thành tức chết, cô thế nào mà không có chút phản ứng nào vậy!

Nghe Tà thuyết minh xong Vân Tịch Dạ trầm mặc, vô ý thức lén nhìn chiếc nhẫn bảo thạch trên ngón tay.

Đây là Lục Thành lúc trước yêu người đó!

Thật không hiểu hắn làm sao mà chọn vứt bỏ mẹ cô ôn nhu săn sóc hắn như vậy, lại ở bên một người đàn bà chỉ nhìn thấy tiền trên người hắn chứ!

Nhìn Vân Tịch Dạ trầm mặc, Lý Kính nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, khẽ thở dài: “Tình yêu là mù quáng!

Đừng suy nghĩ nhiều quá.

Mấy ngày nay ngươi không trở về nhà trọ cũng không đến Vân gia, Vân lão gia thật lo lắng lắm, nhiều lần gọi điện thoại hỏi ngươi, đêm nay tới đó chút đi.”

Muốn hỏi ai hiểu rõ Vân Tịch Dạ nhất người, có lẽ câu trả lời chỉ có thể là Lý Kính!

Cuộc sống cùng nhau nhiều năm như vậy Lý Kính đã rất hiểu Vân Tịch Dạ, Vân Tịch Dạ biểu hiện ra thoạt nhìn trầm ổn, bình tĩnh.

Kỳ thực nội tâm vẫn khát khao là một đứa con được mọi người qu “n, ta biết!

Tà chuẩn bị một chút, cuối tuần trường kỉ niệm ba mươi năm thành lập, đến lúc đó cũng đừng khiến ta thất lễ!”

Dứt lời, Vân Tịch Dạ đứng dậy tiếp nhận balo cùng chìa khóa Lý Kính đưa tới, xoay người đi tới phía cửa lớn.

“Yên tâm, không có vấn đề gì đâu!”

Nhìn thấy Vân Tịch Dạ muốn đi ra cửa, Tà bước nhanh đuổi kịp.

Lý Kính ở lại nhìn họ rời đi ở trong gió xào xạc.

Ngày thứ hai Vân Tịch Dạ đi tới trường, lúc cô mở cửa xe thể thao ra, liền nhìn thấy An Vũ Hàm dựa vào cổng trường hút thuốc, lại bị khói thuốc làm sặc ho đến thắt lưng không thể dậy nổi.

Rõ ràng không biết hút thuốc lại ở đó mãnh liệt hút!

Lúc này An Vũ Hàm tóc tai lộn xộn, y phục trên người mặc dù coi như sạch sẽ nhưng là rất nhiều nếp nhăn.

Khuôn mặt baby đáng yêu bây giờ chỉ thấy tiều tụy, trong cặp mắt to vô tội tất cả đều là tơ máu.

Chân mày nhăn thật sâu làm cho anh thoạt nhìn chán chường rất nhiều.

Nhìn thấy An Vũ Hàm như vậy Vân Tịch Dạ trong lòng đau xót, mũi ê ẩm, áy náy không thôi, chính cô âm thầm biến mất lâu như vậy, nếu như anh là nghiêm túc với cô nhất định rất lo lắng!

Nghe được tiếng động cơ xe chậm rãi dừng lại, An Vũ Hàm ngẩng đầu liền nhìn thấy Vân Tịch Dạ kiêu ngạo trên chiếc Lamborghini.

Dường như thở phào nhẹ nhõm, lại giống như một lần nữa trái tim đạp mạnh lên.

Cấp tốc ném điếu thuốc trong tay xuống, có chút bất an, tiêu sái đến trước xe do dự nửa ngày, có chút khẩn trương mở cửa xe ngồi ở vị trí cạnh ghế lái.Chuđôi môi nhợt nhạt, trợn to đôi mắt đầy tơ máu, sợ hãi nhìn Vân Tịch Dạ ở ghế lái.

Không nói gì, chỉ là cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, dường như sợ cô lần thứ hai đột nhiên biến mất nữa Nhìn bộ dạng mê người kia của anh, Vân Tịch Dạ trong lòng nhịn không được rung động một cơn, phát hiện anh cũng không định mở miệng, Vân Tịch Dạ âm thầm than nhẹ nổ máy đi tới bãi đỗ xe.

Lúc Vân Tịch Dạ dừng xe chuẩn bị xuống, An Vũ Hàm rốt cục cũng có chút động tĩnh!

An Vũ Hàm nắm lấy tay phải Vân Tịch Dạ, ngăn không cho cô xuống xe, chiếc mũi hồng hồng lên, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt, ngay cả lực đạo cầm tay Vân Tịch Dạ cũng càng ngày càng nặng!

Vân Tịch Dạ nhìn thấy anh như vậy một lần quay trở lại ghế xe, cúi đầu không nói lời nào.

An Vũ Hàm hiện tại thực sự rất ủy khuất, ngày đó cũng không biết mình đã làm sai cái gì, cục cưng lại đột nhiên trầm mặt rời khỏi, nhiều ngày như vậy cũng không về nhà, di động cũng không liên lạc được.

Tìm không được cô trong lòng anh rất sợ hãi!

Sợ cô từ nay về sau không để ý đến anh nữa!

Sợ cô sẽ rời khỏi anh!

Sợ cô không quan tâm anh!

Sợ hơn cô gặp chuyện không may!

Mấy ngày nay lo lắng sợ hãi, làm cho anh lúc nhìn thấy nàng mất đi năng lực ngôn ngữ, anh không biết mình phải nói gì mới có thể làm cho cục cưng quay lại.

Chỉ có thể bộ dạng này cho cô nhớ, cũng chẳng sợ cô không bên cạnh cả đời, chỉ cần có thể ở trong lòng cô có chút địa vị là được rồi!

Nhiều ngày một mình anh đã thông suốt, anh hiện tại không cần cô sẽ giống anh hay yêu anh hơn, chỉ hy vọng trong lòng cô anh có một vị trí vĩnh viện không bị lãng quên là tốt rồi!

Dù cho thì quá tốt, nhưng nếu không yêu cũng có thể làm bạn!

Tay phải bị nắm đau, Vân Tịch Dạ nhẹ nhíu mày một chút ngẩng đầu liền nhìn thấy, An Vũ Hàm cong cái miệng nhỏ nhắn, mệt mỏi trong tròng mắt giấu trong giọt nước mắt sợ hãi chảy xuống, sự đau đớn và khẩn trương hòa quyện phức tạp.

Sự phòng tuyến cuối cùng trong lòng đổ nát trong nháy mắt!

Nhắm chặt mắt lại mở ra, vẫn là nên kiên định!

Tốt nhất lên làm cho cô chấm hết hi vọng ở đây đi!

Dù cho cô có quá khứ không tốt, cũng không nên làm ảnh hưởng đến tương lai