Mê Hoặc Song Vương

Quyển 2 - Chương 13: Thân thế



Tập Ám sải bước bước vào trong trướng, lạnh lùng liếc nhìn Liễu Vân Tường nằm trên giường: "Nói đi, làm sao bị thương?"

"Vương, vương gia" Không còn chút dữ tợn nào lúc trước, đối với nam nhân trước mắt chỉ có hết sức sợ hãi "Thuộc hạ cũng không biết, là bị người từ phía sau tập kích."

"Phía sau? Chẳng lẽ ngươi là một tướng quân, ngay cả tính cảnh giác cũng không có sao? Nói cho bổn vương biết, lúc đó ngươi đang làm gì?" Tập Ám hừ lạnh ra tiếng, mặc dù ở cách Liễu Vân Tường có hơn ba bước, lại có loại áp lực làm thần hồn hắn khiếp sợ.

"Không, không có, thuộc hạ không chú ý tới, quá bất ngờ" Hắn chột dạ không dám nhìn thẳng vào Tập Ám, dù sao cũng không thể nói rằng bởi vì hắn muốn cường bạo Thủy Cơ mà phòng bị sơ suất được.

"Liễu Vân Tường, nếu còn có lần sau, bổn vương không cần Tướng quân như vậy nữa." Quanh thân Tập Ám dần dần hiện ra một tia nguy hiểm, lông mày tuấn tú nhíu chặt lại, hai mắt thâm thúy nhìn chằm chằm người trên giường "Tự giải quyết cho tốt đi."

"Vâng, vương gia." Liễu Vân Tường bề ngoài ngoan ngoãn đáp lại, nhưng trong lòng lại đang thầm nghĩ, Thủy Cơ, ngươi thoát được hôm qua, cũng trốn không thoát cả đời, hừ. Nữ nhân của vương gia thì thế nào, ta càng muốn chạm vào."

Tập Ám tựa hồ như một khắc cũng không muốn nán lại, nói xong mấy câu liền đi ra ngoài.

"Vương gia, ngài đi thong thả."

Liễu Vân Tường giơ tay lên sờ sờ băng gạc quấn đầy đầu, bộ dáng này có thể nói là mất hết mặt mũi rồi. Muốn cho người ta nói đường đường là một tướng quân bị người ta ám thương cũng không biết, lại còn hôn mê bất tỉnh bị người ta đưa trở về, "Mẹ kiếp" Trong miệng không ngừng căm giận chửi rủa.

Bách Lý vẫn tựa như ngày thường, ngày hôm qua lúc đưa Thủy Cơ trở về nàng chỉ nhẹ nhàng dặn dò một câu:"Ngày mai ngươi không cần phải hốt hoảng, đoán là hắn cũng không dám nói ra đâu, sau này tự mình cẩn thận chút là được."

Nhìn Thủy Cơ vào doanh trướng của nàng, Bách Lý mới mò mẫm trở về chỗ ở của mình, nhưng cuối cùng cũng không thể ngủ được. Mấy tháng này từng màn từng màn như cơn ác mộng cứ quanh quẩn trong lòng nàng, ánh nến cháy hết phát ra một tia sáng yếu ớt, rồi cũng yên lặng.

"Bách Lý, ngươi biết không? Tối qua Liễu tướng quân bị đả thương rồi." Buổi sáng tinh mơ, Tiểu Lam liền lôi kéo Bách Lý nhẹ giọng nói.

"Có nghe nói, không phải đã truyền khắp rồi sao? Hiện tại đã tỉnh lại chưa?"

"Hình như đã tỉnh rồi, ta nói cho ngươi a, Liễu tướng quân này xấu xa lắm, luôn trêu ghẹo nha hoàn bên mình, hừ, đáng đời."

Bách Lý vừa bận bịu công việc trong tay vừa cười rộ lên:"Đúng, nào có cư xử với mọi người tốt như Lý tướng quân, quan tâm nha hoàn, còn đưa trái cây a."

"Bách Lý, ngươi nhất định là đoán mò rồi, nếu không thì thế nào mà luôn cười như vậy?" Tiểu Lam hơi phồng má, bộ dạng rất là đáng yêu.

"Đoán mò? Không có a, ta cười thế nào?"

"Ta cũng không có nói rõ là ai nha."

Hai người không khỏi nhìn nhau cười, mỗi người đều tiếp tục công việc trong tay.

"Bách Lý, ngươi là người ở nơi nào hả?" Tính cách của Tiểu Lam chính là như thế, một khắc cũng không yên.

"Trường An." Bách Lý hời hợt nói, ánh mắt lại có một chút né tránh.

"Trường An? Khẳng định là chơi rất vui, ta cũng chưa từng đi đến đó." Tiểu Lam ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, gương mặt hướng tới, bộ dáng kia giống như một dạng tín đồ sùng bái trời xanh thuần khiết "Vậy tại sao ngươi đến nơi này? Người nhà ngươi đâu?" 

Bách Lý nặng nề cúi đầu, đáy lòng đau đớn tựa như vết xẹo đã kết vảy lại bị xé toạt ra, chậm rãi đưa tay đặt tới chỗ trái tim, nắm chặt thành quyền.

"Bách Lý, ngươi làm sao vậy?" Hai tay Tiểu Lam đặt trên vai nàng, cảm thấy người ở dưới truyền đến từng cơn run rẩy.

"Không có gì" Bách Lý nhẹ nhàng chậm chạp mở lời "Ta từ nhỏ đã không có mẫu thân, phụ thân là một thương nhân ở Trường An, nghe bà vú của ta nói, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau khi đó là mùa đông giá rét, tuyết rơi đầu mùa, mẫu thân ta đứng giữa rừng hoa mai, đẹp như một thánh nữ không nhiễm bụi trần."

"Trong nhà cha ta vốn có một thê một thiếp, nhưng vẫn không quan tâm đến sự phản đối của mọi người cưới nàng, nhận hết độc sủng, mãi đến khi mẫu thân mang thai ta. Nam tử ở trên đời, tình thâm rốt cuộc có là gì đâu? Cha ta hắn cũng thế, giống như những người bình thường khác, một năm sau lại cưới thêm một thiếp thất."

"Khi đó, mấy vị phu nhân trong nhà đều sinh ra nữ nhi, cha ta mặc dù đã không còn yêu mẫu thân, nhưng hắn lại vừa ý cái bụng của nàng. Cho đến ngày lâm bồn, mẫu thân ta lại khó sinh, cha ta nói với bà đỡ, ta chỉ muốn đứa nhỏ. Tiểu Lam, ngươi biết không? Hắn căn bản là không cho mẫu thân ta một cơ hội sống sót, hắn còn nói, ta chỉ muốn đứa nhỏ." Bách Lý nhìn Tiểu Lam thật sâu, là mình tin tưởng nàng, chuyện trong nhà nàng chưa từng nói qua với ai, chỉ là vào thời khắc này, giống như muốn thổ lộ hết vậy.

"Bà vú nói, thời điểm mẫu thân ta chết cũng không có nhắm mắt, nàng nói, mẫu thân là tích quá nhiều oán hận. Nếu như nói hai người chỉ có thể chọn một, nàng sẽ không chút do dự bảo toàn ta. Nhưng là, nàng thực sự không thể buông tha cho mình, bản thân lại phó thác cho một nam nhân đoạn tuyệt như vậy."

"Ngày đó chôn cất mẫu thân, vốn là trời nắng ráo bỗng nổi lên tuyết rơi đầy trời, đúng là trăm năm không thấy tai họa như vậy, ròng rã suốt chín ngày, núi cao cũng bị che phủ, cha ta là người rất giữ mặt mũi, ngày đó chôn cất cũng rất phô trương, quan tài màu trắng lấy mấy trăm loại hoa phấn trộn hương liệu ngâm một lần, khiến cho dọc đường đi thủy chung đều phiêu tán một cỗ mùi thơm cực kì...cực kì...." Tiểu lam nhẹ nhàng nhìn Bách Lý liếc mắt một cái, phát hiện ra nàng lúc này, trong đôi mắt hiện lên một tầng sắc thái, giống như là một người tuyệt mỹ vô song khi giảng đạo lý của chuyện xưa.

"Dọc đường đi qua mảnh rừng hoa mai lần đầu bọn họ gặp nhau khi đó, nhánh hồng mai đột nhiên lay động, kèm với gió nhẹ bay tới trên quan tài màu trắng. Một năm đó, mọi người đều sẽ không quên một cảnh hiếm thấy như thế, vốn là nhánh hoa mai đỏ tươi trong nháy mắt liền trở nên khô trụi, một mảnh rừng hoa cư nhiên một cánh hoa cũng không còn."

"Mà, trên quan tài của mẫu thân ta lại bị một màu đỏ lộng lẫy che đầy, nhìn không ra một chút màu sắc vốn có. Mọi người rất sợ hãi, bởi vì một màn này thật sự là quá kỳ dị rồi. Tuyết rơi lớn hơn nữa cũng không làm thay đổi được màu đỏ trên quan tài. Mang theo sự cứng cỏi như vậy, mẫu thân ta bị chôn sâu dưới lòng đất. Bà vú nói, cả hoa cũng không nhìn được nữa, nàng chết quá lạnh lẽo, quá cô đơn, chúng nó đều đến bồi nàng."

Trong mắt Tiểu Lam đã thấm đầy sự lạnh lẽo, hơi nghiêng thân thể qua đem đầu Bách Lý đặt trên vai mình. 

"Ta từ từ lớn lên, ta chỉ có thêm một muội muội, cha ta cũng không có thêm con trai để nối dõi, ta tin tưởng nhân quả báo ứng. Một màn tang lễ của mẫu thân ta đã sớm truyền ra ngoài, mọi người đều nói, nàng là Hoa Yêu, mà ta là nữ nhi của Hoa Yêu" Bách Lý nở nụ cười khổ sở "Nếu như nàng thực sự là Hoa Yêu thì tốt, yêu chắc là sẽ không chết."

"Bách Lý, đừng nói nữa, toàn bộ đều đã qua rồi, mẫu thân ngươi khẳng định hiện tại nàng đang rất tốt." Tiểu Lam giơ một ngón tay chỉ vào một chỗ trên trời "Nhìn đi, nàng đang nhìn ngươi kìa, nàng không thích ngươi khóc."

Bách Lý nhìn theo ngón tay của nàng, đôi măt khép hờ hơi sưng đứng lên:"Ta thấy, áo trắng hơn tuyết, trâm cài tóc hồng mai, thật sự thấy được."

Hai người liền như vậy không nói câu nào, ngơ ngác nhìn chằm chằm bầu trời, giống như ở nơi đó thật sự có một người nhìn lại bọn họ.