Mê Hoặc Song Vương

Quyển 1 - Chương 5-2: Bất an khó hiểu (2)



"Cứu  ta, cứu ta......" Đột nhiên ở giữa song cửa sổ bị phá vỡ vươn ra một bàn tay dơ bẩn, năm ngón tay dang rộng ra, gầy trơ xương chỉ cố gắng dò xét hướng trước mặt, các đốt ngón cong lại thành một loại dữ tợn. 

"Hài nhi, hài nhi của ta....." Sự sợ hãi trong lòng Bách Lý lần nữa bị kích thích, tái mặt thúc giục Tiểu Mai rời đi, ở vương phủ nàng đã học được cách giữ mình. 

Trở về phòng, liền thấy Tập Ám toàn thân một trường bào màu đen, ở cổ tay áo được thêu thêm một đường viền bằng vàng, bên hông đeo một đai lưng cùng màu, cả người nổi bật lên vẻ ngang bướng, liều lĩnh, đôi môi mím chặt càng làm sâu thêm những đường cong của khuôn mặt, Bách Lý đi vào hắn cũng không có chú ý tới. Nhìn nghiêng Tập Ám, khuôn mặt không mang theo chút biểu cảm nào lại khiến cho người ta cảm thấy có một loại cô đơn, đầu lông mày sắc bén làm cho người ta khó có thể tới gần được. 

Chậm rãi tới gần bên cạnh hắn, Tập Ám nở ra một nụ cười, ôm nàng vào trong lòng, cằm đặt lên bờ vai gầy yếu, đem trọn khuôn mặt chôn vào giữa cổ nàng.

"Hôm nay đã đi đâu?" Tập Ám không có ngẩng đầu lên, âm thanh cách lớp áo truyền ra mang theo vài phần khàn khàn.

"Đi dạo trên đường một chút."

"Chơi vui không?" Tập Ám nhẹ ngẩng đầu lên, đem thân thể nàng xoay chính diện ôm vào lòng.

"Ừ" Bách Lý còn đang suy nghĩ về vẻ cô tịch của nửa khuôn mặt vừa nãy, ngẩng đầu lên, đem cả thảy hình dáng Tập Ám thu vào trong mắt, quá đẹp mắt khiến nàng không khỏi nheo mắt lại.

"Vương gia"

"Ừ"

"Người đem Lý Như thả đi, giam giữ như vậy, sức lực cũng đã kiệt quệ rồi." Do dự một chút, vẫn là chậm rãi mở miệng.

"Không cần phải cố gắng thay đổi suy nghĩ của ta. Có đôi khi, làm một người đơn thuần, không thấy gì thì tốt hơn." Đôi tay Tập Ám tỉ mỉ vuốt ve da thịt Bách Lý: "Ta chỉ là muốn ngươi hiểu, người không có tâm cơ như ngươi, nếu như mất đi sự che chở của bổn vương, có lẽ trải qua như nàng ta ngươi cũng không bằng."

Khí lực như bị rút hết, mí mắt cũng nặng trĩu, mở to đôi mắt nhìn hoa văn trên cổ Tập Ám: "Nếu có một ngày, ta mất đi sự che chở của ngươi, ta không biết có còn đủ dũng khí sống nữa hay không."

"Yên tâm đi, ta là phu quân của ngươi, trừ phi ta chết." Một loại chân tình được gọi là thương tiếc chậm rãi nảy sinh, không khỏi mang theo bất an, ôm lấy nhau thật chặt. Dấu răng trên người cả hai lại mơ hồ đau đớn. 

Ngày hôm sau, 

Liễu Nhứ vẫn như cũ tính tình vẫn không mất đi, nhìn chằm chằm Bách Lý: "Ngươi yêu vương gia sao?"

Khóe miệng Bách Lý có một tia cười nhàn nhạt, nhạt như mây tản ra, còn chưa ngẫm kỹ lại thì đã sớm biến mất: "Vậy còn ngươi?"

"Ta yêu hắn, từ khi vào phủ ta liền đã yêu hắn." Khóe mắt Liễu Nhứ thoáng lên vẻ hứng khởi, mang theo vài tia hỗn loạn, làm cho tim người ta có một chút sợ hãi: " Ngươi không thấy là ở vị trí cao hết sức lạnh lẽo sao?"

"Sẽ không, mệnh định là như thế, hắn cũng yêu ngươi không phải sao?"

Liễu Nhứ quay đầu, Phù Dung trong viện nở ra có bao nhiêu là xinh đẹp, một chút phát tán loạn ở trên trán, lại có dáng vẻ của Phù Dung,

Khóe miệng thoáng lên nét cười, mắt đào hẹp dài càng tôn lên khuôn mặt như hoa đào, nơi khóe mắt, lặng lẽ rơi ra vài giọt chất lỏng trong veo: "Yêu sao? Hắn chỉ là cưng chiều ta."

Cùng với ánh mắt xen lẫn ai oán của nàng, Bách Lý cũng trở nên mơ màng: "Có lẽ, hắn có thể cưng chiều mọi nữ nhân."

"Nhưng là hắn đối với ngươi không giống nhau." Mắt Liễu Nhứ nhìn về phía nàng mang theo một ít thương tổn, sâu kín bắn thủng trái tim yếu đuối của Bách Lý.

Khẽ vuốt ve tỉ mỉ đá cẩm thạch trên mặt bàn, tinh tế hiểu ra mấy tháng này, riêng lúc đầu, Tập Ám cùng Lý Sâm giao dịch, từ giam cầm đến tín nhiệm, trắc phi huyền bí, hết thảy đều quá mau khiến nàng hô hấp cũng liền thấy đau đớn.

Bị người phía sau ôm đặt trên đùi, Liễu Nhứ chẳng biết khi nào thì đã ly khai, Bách Lý há miệng vừa định nói cái gì đó, liền bị môi Tập Ám phủ lên, ôn nhu, trằn trọc, vừa định thối lui, đầu liền bị cố trụ, hôn càng thêm sâu. Môi lưỡi quấn quít, cho đến khi Bách Lý nâng tay nhỏ bé đấm nhẹ vào lồng ngực hắn mới không vừa lòng buông nàng ra, trán đối diện nhau, đầu lưỡi có mùi máu tanh nhàn nhạt. 

"Tập Ám, ngươi làm sao vậy, là lạ." Bách Lý chậm rãi nói, hơi thở vẫn như trước thở ra hỗn loạn.

"Không có, chỉ là một loại bất an khó hiểu." Lần nữa ôm nàng vào lòng, gần đây loại cảm giác này càng lớn, bất an, làm cho lòng hắn trống rỗng mang theo hô hấp ngưng trệ, không nói nên lời, không rõ ràng.

Một đường ôm nàng trở lại phòng ngủ, cởi áo cho nhau, giống như là muốn đem thân thể đối phương dung nhập vào chính mình, mười ngón tay đan chặt, đem chân nàng quấn lên hông mình, cấp bách mang theo một tia dịu dàng, tiến vào thật sâu, linh hồn bất an chạm nhau, mồ hôi trên trán rơi xuống mặt nàng cũng đang mồ hôi đầm đìa, nhộn nhạo lên, hòa làm một thể, theo đường nét của gương mặt chảy xuống.

Cơ hồ là đồng thời, dấu răng trên người cả hai một hồi co rút đau đớn, mang theo một tia bất an, một lần nữa đoạt lấy nàng.

Mệt mỏi đến cực điểm, trên người đau nhức làm Bách Lý không thoải mái nằm lỳ trn giường: "Tập Ám,. ta đã từng vứt bỏ ngươi một lần, chỉ là ngươi chưa hề thả ta đi, cho nên ta cũng sẽ không buông ngươi ra nữa. 

Tập Ám biếng nhác trừng mắt lên, trong lòng có vài tia ấm áp, vỗ nhẹ lên tấm lưng trần trụi của nàng: "Ta tin ngươi."

Đêm dần dần yên tĩnh, dường như không cam chịu, gió giận dữ thổi làm rơi những chiếc lá, khẽ cuốn lên, tầng tầng lớp lớp rơi xuống.