Mê Hoặc Đích Ngưu Lang

Chương 18



CHƯƠNG 10 + VĨ THANH

“Hỗn đản! A......”

Ninh Duy Văn nói không ra lời, bị nam nhân dùng sức mạnh để áp chế,hắn cường ngạnh đè y, kịch liệt hôn làm cho y thở không nổi, đầu lưỡi linh hoạt trong miệng không ngừng trở mình quấy rối, hơi thở của nam nhân không ngừng quán nhập toàn thân y.

Nướt bọt giao triền, hô hấp cả hai  quấn lấy nhau, trái tim kịch liệt nhảy lên,***g ngực cao thấp phập phồng, cả thế giới ở bên tai ù ù rung động, truyền đến âm thanh lay động trời long đất lở.

Dao động điên cuồng như vậy, chẳng lẽ chính là lực hấp dẫn của nhục dục sao?

Ninh Duy Văn không dám tự hỏi chính mình, lại càng không dám trực tiếp nghiệm chứng lời nói của nam nhân.

Thân thể phản bội tâm linh….

Thân tâm hoàn toàn bị *** thiêu đốt, mẫn cảm đến mức không còn đường lui, nam nhân lại càng dùng nhiệt độ lửa nóng mà âu yếm, động tác càng điên cuồng hơn, đẩy y vào góc chết,muốn trốn cũng trốn không thoát.

“Lạc Thần Hi, buông...... Ta sẽ không tha thứ cho ngươi......”

Ninh Duy Văn ra sức giãy dụa, nhưng mặc kệ y phản kháng ra sao, hắn đều có biện pháp chế trụ.

“Ta không cần ngươi tha thứ, ta chỉ muốn ngươi yêu  ta!”

Lạc Thần Hi một ngụm cắn lên nhũ tiêm màu hồng của y, vươn ngón tay khai thác huyệt khẩu ở sau hậu đình , cho dù đang trong cơn thịnh nộ, nhưng động tác cũng không thô lỗ làm y bị tổn thương, sau đó, hắn rút ngón tay ra, bát đầu nhanh chóng cởi quần, rồi tách đùi đối phương ra hai bên trái phải......

“Ngươi có thể hiến dâng tình yêu vĩ đại của ngươi, nhưng mà, không được chôn vùi luôn tình yêu của ta!”

Nghe câu này, Ninh Duy Văn bỏ bàn tay đang che mặt xuống, đối diện với ánh mắt thâm sâu khó lường của nam nhân, y chưa bao giờ gặp qua ánh mắt như vậy, nhất thời một trận thiên toàn địa chuyển, linh hồn vô cùng đau đớn, y hô hấp thật khổ sở …

Sau đó, nam nhân chỉ dùng sức động thân một cái, tính khí của hắn liền  xỏ xuyên qua thân thể y thật sâu.

“A......”

Ninh Duy Văn ngưỡng cổ rên rỉ, thân thể đau quá, linh hồn cố gắng vươn xa để trốn tránh sự đục khoét đau nhức.

Không đợi đối phương hoàn toàn thích ứng, Lạc Thần Hi ngay trong cơ thể y bắt đầu triển khai  luật động......

Tính khí nóng cháy lại một lần nữa va chạm vào cơ thể mẫn cảm, từng trận thở dốc, không thể nhẫn nại tiết ra khỏi yết hầu, nhũ tiêm bị nam nhân vừa liếm vừa hút, Ninh Duy Văn liều mạng lắc đầu, cố gắng chịu đựng hai trận giáp công song trọng liên tiếp nhau.

Đại não hỗn loạn từng trận vựng huyễn, cảm giác hổ thẹn mãnh liệt nảy lên trong lòng, thân thể vô lực kháng cự, trở thành bằng chứng tốt nhất, tâm từng chút từng chút một đã rơi vào tay giặc, kỳ thật, chính y là rõ ràng nhất, việc này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

── không nên mai táng tình yêu của ta!

Thanh âm của nam nhân vẫn còn đang quanh quẩn bên tai, nội tâm vốn tiều tụy, sau khi nghe được những lời này, lại âm ỉ nổi sóng.

Rốt cuộc không thể bịt tay trộm chuông được nữa, Ninh Duy Văn vươn hai cánh tay run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân đang tàn sát bừa bãi trên người mình.

Nếu dựa vào vòng ôm gắt gao này, có thể giúp y xua tan bóng ma tử vong của người nọ, có thể cứu vớt y ra khỏi mặt biển mênh mông vô biên vô hạn, có thể cho y từ nay về sau không hề tịch mịch cơ khổ, thì y nguyện ý, cứ như vậy giao tất cả cho hắn, yêu nhau cho đến vong tình.

Từ nơi này bắt đầu, cũng từ nơi này chấm dứt.

Linh hồn cùng thân thể, cho tới bây giờ vẫn không có giới tuyến rõ ràng, chỉ hi vọng có thể cùng nam nhân này triền miên đến chí tử phương hưu.

“Hắn” đã chết rồi, nhưng Ninh Duy Văn vẫn muốn sống, muốn sống cùng nam nhân này.

“Ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Nhìn ta nè, hiện tại người ngươi đang ôm ngươi, là ta!”

Tựa hồ bất mãn vì y mất tập trung, Lạc Thần Hi nâng cằm y lên, buộc y nhìn thẳng vào mình, tiếp tục đĩnh động lưng, lại là một trận trừu sáp mãnh liệt.

“A...... Thần Hi.......... Dùng sức một chút nữa......”

Y phiếm đỏ cả mặt, nhắm chặt hai mắt, thấp giọng rên rỉ, thịt huyệt từng trận phun ra nuốt vào,không ngừng co rút lại, gắt gao chế trụ tính khí nóng cháy của nam nhân, giống như muốn cắn nuốt toàn bộ vào trong đó.

Lạc Thần Hi chỉ cảm thấy một trận rung động, thiếu chút nữa đã bắn ra, vội vàng đem dục vọng thoáng rút ra một chút, chờ sau khi điều tức định thần lại, sẽ một lần nữa chậm rãi ma sát.

Tình hình lúc này, còn bạo hơn trước kia mấy phần, đều kéo dài không dứt, giống như không có chừng mực, khi thì mạnh mẽ tiến vào, khi thì nhẹ nhàng rút ra, khi thì lướt qua,  khi thì xâm nhập, khiến cho Ninh Duy Văn  rên rỉ  khóc lóc, kêu rống không ngừng.

Vui sướng như dòng điện lưu tán loạn toàn thân, làm cho y hoài nghi có phải trong cơ thể của mình đã sớm cất giấu một mật mã *** loạn, mà nam nhân chính là chìa khóa, chỉ cần vừa chạm đến, cả người sẽ tan xương nát thịt.

Tình cảm cuồng nhiệt và mãnh liệt giống như cơn lốc xoáy, thổi quét qua y và nuốt trọn sinh linh nhỏ bé......

Không biết qua bao lâu, nam nhân vẫn mãnh liệt trừu sáp, hai chân của y co rút run run, không thể thừa nhận nổi quá nhiều cảm giác khoái hoạt.

Biết y sắp lên đến đỉnh, Lạc Thần Hi ngừng lại, kéo hai tay đối phương lên cao, để vòng qua cổ của mình, sau đó đem hai chân y giao triền ở trên lưng, rồi chậm rãi ôm lấy thắt lưng của y......

Ninh Duy Văn đỏ mặt, không rõ hắn đang muốn làm cái gì.

Bỗng nhiên, nam nhân dùng một chút lực, cả thân thể liền đứng thẳng lên, khiến y giống như bạch tuộc gắt gao quấn lấy hắn.

“Chúng ta đến sô pha để làm tiếp.”

Lạc Thần Hi giọng nói hơi khàn khàn, dù sao ôm một đại nam nhân như vậy, nếu không có lực cánh tay và thắt lưng mạnh mẽ, căn bản không thể đứng lên nổi.

Sau mấy lần liên tiếp bị Ninh Duy Văn đá xuống sàn, để  tự tôn nam tính của mình không bị hao tổn, hắn bắt đầu liều mạng rèn luyện cơ thể ngày đêm, rốt cục hôm nay cũng có đất dụng võ.

“Mau thả ta xuống dưới......”

Loại tư thế này làm cho Ninh Duy Văn đầu váng mắt hoa, dục vọng của Lạc Thần Hi vẫn còn chôn sâu trong cơ thể y, mỗi khi hắn bước đi từng bước, liền thật sâu đỉnh nhập vào mật huyệt non mềm của y, trước nay chưa từng bị xâm nhập như thế này,cảm giác rất kì lạ.

Một dòng điện lưu lại công kích đến, trong cơ thể giống như chứa đựng toàn kíp nổ, từng đợt pháo hoa mỹ lệ bắn lung tung trong óc, toàn thân y đều đắm chìm trong sự  sung sướng cuồn cuộn không dứt, tình cảm mãnh liệt và điên cuồng hòa lẫn cùng một chỗ, làm cho khóe mắt vô thức chảy xuống hai dòng nước trong suốt.

“Cảm giác được  không? Ta ở ngay  trong cơ thể ngươi, ngươi như vậy nhiệt tình đáp lại ta, chẳng lẽ chỉ xuất phát từ lực hấp dẫn của thân thể thôi sao? Trả lời ta a!”

Lạc Thần Hi tức giận cắn lên cổ y.

“A...... Ta...... Ta không biết...... Không biết......”

Ninh Duy Văn run rẩy  đôi môi, nước mắt lại trào ra.

“Ta đã nói rồi, đứa ngốc, đương nhiên là bởi vì ngươi cũng yêu ta, ngươi yêu  ta! Cho nên chỉ cần ta vừa chạm vào ngươi, ngươi sẽ biến thành như vậy. Trên đời này cũng chỉ có ta, mới có thể biến ngươi thành như vậy!”

Lạc Thần Hi đem y đặt lên ghế sô pha mềm mại, chắm chú nhìn ngắm ánh mắt của y, mâu trung quang mang, xinh đẹp sáng lạn, sáng ngời mà không thể nhìn thẳng.

Ninh Duy Văn thật sâu thở dài, y đã bị đánh bại rồi, hoàn toàn bị đánh bại, cả người đều bại vào tay hắn.

“Ngươi hiểu chưa?”

Lạc Thần Hi tách đùi y ra, lại dùng sức một cái, sáp nhập vào trong mật huyệt ấm áp, đâm thẳng vào nơi sâu nhất.

“Ta hiểu rồi...... A...... Ân...... Chậm một chút......”

Ninh Duy Văn lắc đầu cầu xin.

Nơi hai người kết hợp tạo nên một mảnh ẩm ướt, một lần nữa bị kích thích, khối nam tính của y đã sớm cao cao nhếch lên, ngay cả lỗ nhỏ phía trước cũng chảy ra một chất dịch động tình.

“A...... Ân......”

Hắn thong thả hữu lực trừu sáp, làm cho y có cảm giác cơ thể mình đang lay động theo gió, Ninh Duy Văn không tự chủ được,liền ôm sát cổ đối phương, cố gắng ngửa thân trên, dùng chính đôi nhũ tiêm sưng đỏ ma sát lên khuôn ngực rắn chắc trần trụi của hắn.

“Ta yêu ngươi...... Ta yêu ngươi......”

Lạc Thần Hi mỗi lần nói một câu “Ta yêu ngươi”, lại dùng lực đỉnh nhập vào trong cơ thể y, đẩy mạnh đến mức cao trào của y thay nhau nổi lên, ý loạn tình mê.

Gương mặt nóng đỏ giống như bị đốt cháy, Ninh Duy Văn cắn chặt răng, liều mạng ôm cổ của đối phương, hưởng thụ triều cường tình ái khiến kẻ khác điên cuồng.

Y chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như thế, rồi lại thoải mái như thế, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy nam nhân đang toàn tâm toàn ý ở trên người mình truy đuổi khoái hoạt......

Nhìn hai gò má tuấn mỹ của hắn dày đặc mồ hôi, mỗi một đường cong, đều giống như đang đắm chìm trong tầng hơi nước, tràn ngập sự gợi cảm thẳng thắn mà cuồng dã, vân da trần trụi do kịch liệt vận động mà rối rắm sôi sục, lộ ra vẻ đẹp vô cùng nam tính, trong lòng còn ẩn chứa một loại ôn nhu khó có thể diễn tả bằng lời.

Hai người bốn mắt giao nhau, tâm linh tương thông, không hẹn mà cùng hôn môi nhau.

Đôi môi bị người cắn mút trong một khoảng thời gian dài,bên dưới lại truyền đến luật động nóng bỏng, phản ứng  của Ninh Duy Văn  bất tri bất giác trở nên kịch liệt hơn.

Y vặn vẹo cái mông, phối hợp với động tác của nam nhân, trong miệng tham lam muốn nuốt hết nướt bọt của đối phương, hậu đình vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, nóng rực khó nhịn, khát vọng bị khối dục vọng của đối phương nhồi thật sâu vào, lý trí của y đã sớm bị giam hãm trong sự cuồng hoan, làm cho Ninh Duy Văn một lần nữa phát ra tiếng rên rỉ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập : “A a...... Thích quá...... Ân...... Thần Hi...... A......”

“Thế nào, có phải rất thoải mái không?”

“Ân...... A a...... Phải..... Thực thoải mái...... Sướng vô cùng...... Cho … ta nữa...... Nhiều một chút......”

Cái gì là lễ nghĩa hay liêm sỉ, tất cả đều bị vứt ra sau đầu, lý trí đã sớm hôi phi yên diệt ( bay biến đi đâu mất)

Nghe được thanh âm thẳng thắn của y, động tác của Lạc Thần Hi càng thêm lỗ mãng, thay đổi rất nhanh tư thế, hăng hái trở mình khuấy đảo nội vách mềm mại của đối phương, cơ hồ mỗi lần đều ấn vào ngập tính khí, mà Ninh Duy Văn ở trên người hắn cũng điên cuồng loạn vũ, nhiệt tình hưởng ứng, không biết thoả mãn mà liên tục đòi hỏi xin thêm, cả hai đều khiến cho đối phương say mê, đắm chìm trong tình cảm mãnh liệt cường đại, không thể tự kiềm chế.

Liều chết triền miên, tình nhiệt như phí (nước sôi).

Từng con sóng mãnh liệt cuộn trào không ngừng nghỉ, y gắt gao bao vây dục vọng của hắn, co rút rồi lại hấp thụ, giống như muốn nuốt trọn cả hắn vào bên trong, còn hắn thì vong tình trừu sáp, giống như dã thú động dục,chỉ lo theo đuổi khoái hoạt.

“A a...... Ân......”

Ninh Duy Văn nói không nên lời, bị biến thành chết đi sống lại, cả người lâm vào trạng thái cuồng loạn. Khoái cảm không ngừng công kích làm cho y hồn phi phách tán – hồn vía bay thẳng lên chín tầng mây, sóng nhiệt một trận cao thấp, nước bọt thất thần từ khóe miệng ồ ồ chảy ra...... Bức tranh tình sắc này thập phần mĩ loạn kích thích.

“A...... Ta muốn ra...... A a......”

Cao trào hoàn toàn phủ ngập toàn thân của y, không hề báo động trước, cơ bụng bắt đầu kịch liệt co rút lại,  nội vách ẩm ướt liên tục mấp máy khép mở, ôm chặt lấy tính khí nóng rực trong cơ thể......

Toàn thân y hiện tại giống như một miệng núi lửa sắp bùng nổ,từng đợt nham thạch nóng bỏng bên trong  đang chực chờ được phun trào, khẩn cấp muốn phát tiết, y ôm sát cổ nam nhân, một ngụm cắn lên bờ vai của hắn, song song với tiếng kêu thất thanh đầy áp lực là một luồng nùng tinh được giải thoát ra ngoài.

“Ta cũng muốn......ra......”

Lạc Thần Hi gầm nhẹ, giống như muốn phá hủy thân thể của y, liên tục đem dục vọng của chính mình thẳng tiến vào nơi sâu nhất, đối phương lại co rút nhanh hơn, khoái cảm thân thể giao triền, hút chặt đến mức khiến hắn cảm thấy từng đợt tê dại,sự vui sướng mất hồn giống như kíp nổ ẩn bên trong đại não của hắn.

Tuyệt đỉnh cao trào làm cho người ta thiên toàn địa chuyển ( hoa mắt váng đầu), hắn gào thét một tiếng to, đem nhiệt tình nóng bỏng phun trào trong cơ thể y, mà y lại một lần nữa run rẩy co rút lại, cong cong đầu ngón chân, mềm mại tiếp nhận toàn bộ tình cảm mãnh liệt của nam nhân, dịch thể lửa nóng của người kia đang tràn ngập trong cơ thể, làm y kìm lòng không được, lại bắn ra thêm một lần nữa.

Tiếng thở dốc liêu nhân trọng điệp cùng một chỗ, Lạc Thần Hi ghé vào trên người y, mà Ninh Duy Văn vẫn ôm chặt lấy hắn, y  mệt mỏi rã rời, gần như sắp ngất đi,nhưng ngay lúc đó lại một lần nữa bị kéo trở về hiện thực, giống như đã chết mà được hồi sinh, tất cả tình tự lúc này ồ ạt xô đẩy nhau mà tiến lên, toan điềm khổ lạt ( ngọt bùi cay đắng) và  hàng vạn hàng nghìn những mối xúc động ngổn ngang.

Tấm lưng của y từng gánh vác rất nhiều sức nặng vô hình, cứ như thế,nặng nề đi qua những bụi gai bén nhọn,lướt qua than hồng bỏng rát, mỗi một bước chân, đều phải trải qua những khúc quanh vô cùng đau đớn,khổ sở.

Con đường này vô cùng trầm mặc vắng vẻ, bước đi như đeo phải gông xiềng, nhưng may mắn là đến phút cuối cùng, cũng có một đôi bàn tay kiên định thức tỉnh y, đưa y quay về với cuộc sống chân thật đầy cảm xúc.

Có lẽ lúc này đây, thật sự có thể một lần nữa bắt đầu, hảo hảo yêu một người, cũng được người kia yêu, cùng nhau tìm lại những năm tháng đã mất.

Cứ như vậy mà nếm trải cảm giác hạnh phúc!

“Có mệt hay không?”

Lạc Thần Hi ôn nhu nhìn y, sau khi chu đáo lau sạch mồ hôi trên người cả hai, một lần lại một lần nhẹ vỗ về lên hai má của Ninh Duy Văn, không nói gì,nhưng mỗi khi chạm đến còn hơn thiên ngôn vạn ngữ, khiến Ninh Duy Văn không khỏi hai mắt đẫm lệ mơ hồ.

“Quá khứ đã qua rồi, không cần quay đầu lại, cứ nhìn ta là được, ta sẽ một mực bên cạnh ngươi.”

Lạc Thần Hi dùng tay lau đi hai dòng lệ của y, theo dõi ánh mắt ngập nước của đối phương: “Lúc này đây, hãy cùng ta vun đắp một tình yêu tuyệt vời, có được không?”

“Hảo.”

Y không muốn lừa gạt chính mình nữa, cũng không muốn cô độc nữa.

“Xác định chứ?”

“Xác định!”

Nhiệt lệ từ trong mắt lại xuyến xuyến chảy xuống, Ninh Duy Văn vươn hai tay, đem cơ thể của mình mai nhập vào trong ngực nam nhân, cũng đem tất cả bi thương cùng ôn nhu chôn sâu vào đó......

Y biết, sau này, y sẽ không hề cô độc nữa.

Thế giới hồng hoang, trời long đất lở, cũng có nam nhân này cùng y gánh vác.

…………..

………….

HEAVENCLCB.

Trong đại sảnh tràn ngập bầu  không khí thân thiện,tiếng cười đùa vang lên không ngớt.

Trên một góc sô pha, Lâm Tịch Hải cùng Bành Diệc Hàn ngồi cùng nhau, còn Ninh Duy Văn thì ngồi đối diện bọn họ,hai bên vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.

Cách đó không xa, quản lí của HEAVEN CLUB tựa hồ cũng đang cùng Lạc Thần Hi nói chuyện gì đó, hai người đã bàn luận rất lâu, tầm mắt  của Ninh Duy Văn không thể khống chế,cứ liên tục nhìn về nơi đó......

“Sao thế, không lẽ ngươi đang lo lắng Thần Hi không muốn rời khỏi câu lạc bộ ngưu lang này sao?”

Lâm Tịch Hải lắc lắc ly rượu, khẽ cười nói.

“Không phải.” Ninh Duy Văn ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.

“Yên tâm đi, hắn là loại người nếu không làm thì thôi, nếu đã làm, thì sẽ làm đến cùng.”

Lâm Tịch Hải lại nói.

“Ta không phải không tin  hắn, chỉ là......”

Nếu làm như vậy thì sẽ tốt sao?

Vì y, mà buông tha chức nghiệp ngưu lang của mình.

Tuy rằng tâm ý của hắn thực đáng cảm động, nhưng không phải hắn rất thích nghề này sao, nếu bỏ ngang như vậy, có tiếc nuối hay không? Tuy rằng bọn họ đã là người yêu của nhau, nhưng nếu hắn thật sự thích làm công việc này, y cũng không dám miễn cưỡng hắn…

“Đừng lo lắng.”

Lâm Tịch Hải nhìn ra sự phiền muộn của y, liền an ủi: “Nếu trong lòng có ý trung nhân, nghề ngưu lang này sớm hay muộn cũng phải từ bỏ thôi. Hiện tại rời khỏi, đúng là hảo thời cơ, hơn nữa, ta đã bảo hắn đến giúp cho tổ tiêu thụ của ta, hắn cũng đáp ứng rồi,không có chuyện gì phải lo cả.”

Đang lúc này, Lạc Thần Hi sau khi tiếp chuyện với quản lí xong,từ đằng xa bước tới chỗ bọn họ.

“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”

Hắn mỉm cười hỏi, ngồi xuống bên cạnh Ninh Duy Văn, cũng ôm thắt lưng của y.

“Uy, mọi người đang nhìn.”

Ninh Duy Văn đỏ mặt.

“Sợ cái gì, bọn họ cũng biết ngươi là lão bà của ta.”

Lạc Thần Hi ôm càng chặt hơn, trừng mắt nhìn về phía Lâm Tịch Hải.

“Lạc, Thần, Hi.” gân xanh trên trán Ninh Duy Văn bắt đầu bạo đột.

“Đến, lão bà, hôn một cái coi......”

Lạc Thần Hi còn không biết sống chết cọ qua cọ lại trên người y, chu miệng đòi hôn, nhưng chưa kịp hôn đến cổ của lão bà, đã cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, cả người giống như quả bóng cao su,bị đá bay đi ra ngoài, mông chấm đất, kêu lên thảm thiết.

Bên trong liền truyền đến tiếng cười  lớn sảng khoái của Lâm Tịch Hải cùng Bành Diệc Hàn.

Thật sự là kết giao lầm bằng hữu a!

Lạc Thần Hi rưng rưng vuốt mông, đứng lên, đi một bước đến bên cạnh Ninh Duy Văn, không để ý gương mặt y đang đen như bao công, cũng không ngại nguy hiểm, liều mạng nắm tay y lên.

Ninh Duy Văn tránh né vài lần,nhưng không có giãy, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng,đi theo hắn.

Thật sự là trời sinh một đôi a!

Lâm Tịch Hải nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cùng Bành Diệc Hàn liếc nhau, lộ ra nụ cười hiểu ý.

Hai người bọn họ, xem ra còn có một đoạn đường rất dài cần phải trải qua, tựa như hắn cùng Bành Diệc Hàn, nhưng mà không cần hoài nghi, tương lai phía trước, tất nhiên là ấm áp như mùa xuân, xinh đẹp giống như một bức họa…..

Toàn Văn Hoàn