Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Chương 39: Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt



"Tiểu Nặc, mở cửa xe, ngồi yên!"

"Dạ!" Động tác của Tiểu Nặc cũng hết sức nhanh nhẹn, mở cửa xe ra, sauđó lui về vị trí của mình, Trình Du Nhiên hô to một tiếng: "Lên xe!"

Viêm Dạ Tước thấy cửa xe lại mở ra, chứng kiến Trình Du Nhiên ngồi ở vịtrí ghế lái, thấy cặp mắt cô trợn lên nhìn chằm chằm phía trước, lập tức lạnh giọng ra lệnh: "Lên xe một lượt!"

Vài tên thuộc hạ yểm hộ Viêm Dạ Tước lên xe, Phi Ưng cũng nhanh chóngtrở về đến chỗ cạnh tài xế, "Lão đại, thương thế của anh ——"

"Căn dặn làm yểm trợ, cùng nhau xông ra." Viêm Dạ Tước lạnh giọng cắtđứt lời Phi Ưng, đưa tay ngang qua ghế dựa phủ trên đầu Trình Du Nhiên,trầm giọng nói: "Chuyên tâm lái."

Ba chữ này nghe giống như anh tin tưởng cô, Trình Du Nhiên lạnh mắt nhìn phía trước, chuyên chú giống như là tiến vào phòng giải phẫu, nhẹ nhàng khạc ra: "Biết, giúp tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Nặc."

Dứt lời, đưa tay thuần thục chuyển tay lái, chân phải chợt giẫm, giatăng chân ga, bánh sau xoay tròn như tốc độ ánh sáng, cọ sát lên mặt đất ra bụi mù, xe khéo léo lượn vòng.

Két một tiếng, xe như súng phát ra đạn, trong nháy mắt hướng xe hàng vàmặt tường, chỉ có thể dùng một nửa không gian sườn xe bắn tới.

Phi Ưng mở to mắt, vị trí trước mắt quá nhỏ, như vậy không được, chẳng lẽ cô muốn đi lên?

"Cô ——" "Câm miệng!" Lời nói cũng chưa nói ra đã bị quát lớn.

Trình Du Nhiên không thích nhất là thời điểm cô chuyên chú có người tớiquấy rầy cô, Tiểu Nặc cũng hiếm khi thấy bộ dạng mẹ nghiêm túc như vậy,cu cậu biết, mẹ chỉ khốc nhất vào lúc này, thân thể nhỏ nhanh chóngnhích tới gần lão đại Viêm, lúc này, một đôi cánh tay bền chắc vững vàng nắm lấy cu cậu, cu cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Viêm Dạ Tước.

Từ góc độ này nhìn đường nét kiên nghị, khiến Tiểu Nặc không khỏi có một loại cảm giác thân cận.

Vậy mà, vừa lúc đó, Trình Du Nhiên quát lớn một tiếng, hung hăng nhìnchằm chằm phía trước, mắt cũng không chớp cái nào, ở bên trong tròng mắt đen lộ ra vô vàn nghiêm túc cùng tự tin.

Bỗng, Trình Du Nhiên chợt chuyển tay lái, chỉ thấy đầu xe lái đến hướngtường, vào lúc sẽ đụng phải tường, vào một khoảng cách chuẩn xác thìchợt thay đổi tay lái, xe nghiêng đổ về một phía ——

Cả chiếc xe nghiêng thành một đường dọc, bánh xe bên phải trên mặt đất,bánh xe bên trái ở trên tường, mui xe cùng xe chở hàng ma sát ở mép, lóe ra tia lửa bay vào từ cửa sổ, người thấy run sợ trong lòng, Viêm DạTước dùng thân thể che chắn cho Tiểu Nặc.

Lúc đó, Trình Du Nhiên hô một tiếng con trai, Tiểu Nặc liền đẩy cánh tay lão đại Viêm ra, cánh tay nho nhỏ đem một vật thể hình tròn ném rangoài từ trong khe hở cửa sổ xe.

Đồng thời, nhấn chốt mở trên đồng hồ đeo tay.

Vậy mà đồng nhất trong giây lát đó, xe xuyên ra khe hở, một giây kế tiếp ở chỗ khe hở xảy ra nổ tung, xe tải nát tan, ngọn lửa bắn ra bốn phía,khe hở trong nháy mắt trở nên rộng rãi.

Xe Trình Du Nhiên hứng lấy ngọn lửa thiêu đốt, dễ như trở bàn tay xuyênqua khe hở đang dần rộng, bốn bánh xe lại vững vàng trở lại mặt đất.

Sau đó xe rất đơn giản lái qua khe hở hứng lấy ngọn lửa vọt ra, nhanh chóng xuyên qua tuyến lửa.

Vào lúc cho là chuẩn bị kết thúc, phía trước đường hầm xuất hiện mấychiếc xe thể thao, muốn bao chặt bọn họ, phía sau không có đường lui,trước mặt còn có kẻ địch, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày.

Song, vừa lúc đó, Viêm Dạ Tước đè xuống cái nút ghế ngồi, vị trí chỗ ngồi tài xế bị chuyển.

Anh tự tay nắm thắt lưng Trình Du Nhiên, thân thể nhanh nhẹn mà dũngmãnh tới chỗ ngồi tài xế, thời gian cấp bách, đợi không được đẩy TrìnhDu Nhiên ra.

Buông tay lái, để cho cô ngồi lên hai chân của mình, mà anh, đã nắm tay lái, Phi Ưng nhanh chóng mang ống nghe cho lão đại.

"Tất cả xe gạt ra, nhường đường!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói, chỉ thấyxe vốn theo phía sau trong nháy mắt bỗng vượt qua, nhường ra một conđường, Viêm Dạ Tước cấp tốc quay ngược xe lại, liều lĩnh đâm vào xe chởhàng.

"Yểm trợ!" Lời của anh phát ra, ba chiếc xe lập tức khởi động, hai chiếc quay đầu, không ngừng lui về phía sau, người trên xe, cũng không dừngnổ súng về phía xe tải, một chiếc che chắn phía trước.

Mọi hành động được huấn luyện nghiêm chỉnh, phối hợp càng thêm hoàn mỹ,thật không hổ là thuộc hạ của Viêm Dạ Tước, Trình Du Nhiên ngồi ở trênđùi Viêm Dạ Tước, lại không thể nhúc nhích, chẳng qua là con mắt nhìnanh như sư tử gào thét, ngẩn người, không ngờ Viêm Dạ Tước lái xe cũnglợi hại như thế.

Lúc này, Viêm Dạ Tước nhanh chóng đổi ngăn cản, gia tốc, xoay tròn, mỗithao tác thủ pháp đều hoàn mỹ, trong nháy mắt xe giống như là tăng thêmsức sống, chạy như bay về phía trước.

Vào lúc hai xe gặp nhau ở chính diện, Trình Du Nhiên giống như là đãhiểu ra cái gì, chợt đạp cần ga, tiếng động cơ và tiếng bánh xe trượttrên mặt đất đồng thời vang lên, Viêm Dạ Tước thay đổi tay lái, quétngang đuôi xe giống như cây chổi, đem xe chạy như bay quét qua, mạnh mẽđụng bắn ngược xe chở hàng.

Ầm! Một tiếng vang thật lớn, vạc dầu bị đụng mở trước đó đúng lúc ma sát cùng xe đụng nhau xảy ra nổ tung, long trời lở đất, nồng nặc khói mùthiêu đốt.

Trình Du Nhiên thấy tình huống này, khóe miệng cong lên nụ cười tự tin,đạp thắng xe, Viêm Dạ Tước nhanh chóng xoay vòng, quay về, tìm được điểm chống đỡ xe.

Một tiếng cọ xát chói tai ma sát vang lên, đuôi xe quay đầu đâu ra đấy, hướng xe chở hàng trước mặt.

Hai người phối hợp hết sức ăn ý, thoạt nhìn chỉ là trong nháy mắt, bọn họ cùng liên thủ, hoàn toàn có phần thắng.

"Không chừa một mống!" Giọng nói lạnh lùng xuyên qua máy gài tai truyềntới trong lỗ tai thuộc hạ, giống như là giọng nói tới từ địa ngục, không có bất kỳ tình cảm nào.

Pằng pằng pằng ——

Vô số tiếng súng vang lên, chính là ác ma nổi giận muốn triển khai mộtcuộc chém giết vô tình, thật là một khúc hành quân ma quỷ làm cho ngườita kinh hãi.

Đoàn xe ngay ngắn lái rời đường hầm không lâu, hai đầu cửa ra đường hầmxảy ra nổ tung mãnh liệt, tảng đá đổ sụp sắp xuất hiện bị phá hỏng hoàntoàn.

Bên trong đường hầm hoàn toàn tĩnh mịch, đây chính là hậu quả của việcchọc giận Viêm Dạ Tước! Đây cũng là hậu quả chọc giận Trình Du Nhiên!

Phi Ưng bên cạnh nhìn bọn họ phối hợp, ngoài kinh hoàng vẫn là kinhhoàng, đôi tay Tiểu Nặc ôm ngực ngồi ở ghế sau, nhìn tư thế của mẹ vàlão đại Viêm hết sức mập mờ, sờ sờ cằm, nâng lên nụ cười gian, nhưngnghĩ tới quả bom cu cậu mới vừa ném ra ngoài, trong lòng không đànhlòng, đây chính là đồ tốt duy nhất của cu cậu, bảo bối mà một năm trướcmẹ đổi lấy ở giải phẫu chợ đen, tiêu vào trên thân mấy người kia thật là đáng tiếc, không biết có còn cách nào lấy trở lại nữa hay không. . . . . .