Mê Điệt

Chương 32



"Lâm Lâm..." toàn thân của người đàn ông trung niên ấy đều là mồ hôi lạnh, "Chẳng lẽ sau này con không muốn gặp lại bố nữa à?"

Lận Lâm chậm rãi trừng mắt, ngón tay day nhẹ mi tâm, "Không phải là sau này... mà là từ trước tới giờ... từ trước tới giờ tôi chưa từng muốn gặp ông... biết đến sự tồn tại của ông tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhục nhã."

Sắc mặt của người đàn ông ấy trắng bệch.

Lận Lâm cười ảm đạm: "Một lát nữa bạn gái tôi sẽ đến đây, tôi nói rồi, đừng tới đây tìm tôi, bạn gái tôi thấy không hay, có gì muốn nói tôi sẽ gọi điện thoại."

"Lâm Lâm..." Người đàn ông trung niên ngơ ngác nhìn anh, cuối cùng bất ngờ kích động thét lên, "Chẳng lẽ con không biết, con gái bố vì sao mà khoẻ mạnh? Cũng vì căn bản nó không phải con gái của bố... Lâm Lâm, con nghĩ rằng bố và con không đau khổ ư? Tương lai... Tương lai... Tương lai chắc chắn con sẽ hiểu rõ..." Ông lảo đảo lùi hai bước, lui tới tận cửa, vô cùng tuyệt vọng nhìn Lận Lâm, "Rồi có một ngày con sẽ hiểu..."

"Bộp" một tiếng vang thật to, Lận Lâm nện mạnh chai coca trong tay xuống mặt đất, "phụt" một tiếng, bọt khí trào đầy đất, đôi mắt to của anh nhìn chằm chằm vào người trung niên, đồng tử rất đen, giống như sự ảm đạm và tuyệt vọng trong mắt người trung niên, "Hiểu? Ha ha ha... Coi như tôi không biết... Nhưng ít nhất họ... họ là tình yêu của ông, không phải sao? Dù sao họ cũng yêu ông!" Anh dằn từng chữ "Bọn họ... không yêu tôi."

Người trung niên dùng ánh mắt tuyệt vọng cứng đờ nhìn Lận Lâm rồi dịch từng chút từng chút về phía mặt bàn... ảnh chụp gia đình ba người, trên mặt họ là nụ cười hạnh phúc xán lạn.

"Cười đẹp lắm đúng không?" Lận Lâm lạnh lùng hỏi, "Chính vì thế tôi mới nói con người ở thời điểm có chuẩn bị trước, muốn cho người khác thấy gì thì họ sẽ thấy cái đó."

"Lâm..." Người trung niên như bị táp một luồng khí lạnh, "Lâm..."

"Ông đi đi." Anh hít sâu một hơi, "Hôm nay bạn gái tôi đến, tôi muốn dọn dẹp."

Người trung niên mang theo ánh mắt gần như là tuyệt vọng, dần chuyển thành thê lương nhìn Lận Lâm thật lâu, sau đó xoay người bỏ đi.

Lâm hít sâu một hơi, rồi lại một hơi, sau đó đi lấy giẻ lau nhà, vứt cái chai bị anh làm vỡ, dùng sức lau sạch vết coca trên nền nhà.

Bíp bíp, bíp bíp, bíp bíp.

Đồng hồ báo thức kêu.

Tầm mắt anh ngượng ngịu nhìn lên tấm ảnh gia đình cười xán lạn đứng sau lưng anh, rất đau.

Anh tiếp tục lau sàn, một căn phòng nhỏ, lau một lần, hai lần, rồi ba lần...

"Đinh đong." tiếng chuông cửa vang lên, có người tự dùng chìa khoá mở cửa đi vào, ấn chuông cửa chỉ là muốn báo cho người bên trong rằng cô đã đến. "Cạch" một tiếng cửa mở, cô lúc đầu còn hoảng, sau mới nở nụ cười "Sao anh còn lau nhà nữa, nói hôm nay phải đốt bếp, anh mà lau chút nữa em lại làm bẩn bây giờ, đừng lau nữa, xem em mua gì này?"

Trên trán anh đổ mồ hôi, cả người đầy mồ hôi, mỉm cười, "Anh tuỳ ý lau thôi, em mua gì thế?"

Cô liếc mắt ngắm anh: "Em đề nghị anh nên đi tắm trước, lau nhà mà sao lại giống mới vớt từ dưới nước lên thế? Mau đi tắm, tắm xong thì ăn cơm."

"Ừ." Anh bỏ giẻ lau ra, đi tắm.

Hôm nay anh ngoan thật đấy. Cô đem theo mấy thứ tuỳ tiện mua từ chợ về vào bếp, cô mua hai quả cà, một bó to rau cẩu kỷ, một miếng thịt, năm quả trứng.

Rào rào tiếng nước chảy

Lận Lâm vặn nước, không cởi quần áo mà để nó cứ như vậy dội xuống đầu.

Nước lạnh như băng phun thẳng xuống... Rào, hai gò má, cổ, chui vào ngực áo, lúc này đang là mùa đông cuối tháng 11 đầu tháng 12, tuy không phải lạnh nhất, nhưng nước cũng gần như 0 độ.

Anh nhìn về phía vòi sen, mắt nhắm lại.

Rồi có một ngày con sẽ rõ...

Chẳng lẽ Lâm Lâm con không rõ, con gái bố vì sao khoẻ mạnh? Vì nó căn bản không phải con của bố... Lâm Lâm, con nghĩ rằng bố và con không đau khổ ư? Tương lai... Tương lai... Tương lai con sẽ rõ...

Nếu anh thật sự không hiểu, thì tốt biết bao?

Anh có thể nói rõ với Tịnh Minh một cách đơn giản: Em đi công ty nước ngoài, anh làm part time, chúng ta bàn bạc về sống chung, năm năm rưỡi sau, chờ anh tốt nghiệp tìm được việc tốt, chúng ta kết hôn.

Chính vì anh hiểu được, năm anh sáu tuổi đã có nửa năm để hiểu rằng: đó là việc không thể.

Thật sự không có khả năng!

Vòi sen phun nước lạnh ào ào chảy xuống.

Tuyệt nhiên không lạnh.

"Sao lại yêu người này chứ..." Tịnh Minh dùng dao gọt hoa quả tước vỏ cà trong bếp, tước xong nhún nhún vai, cà còn lại có phân nửa. Nửa thì nửa, cô cắt nó ra thành miếng nhỏ, nghe tiếng nước trong phòng tắm, ngâm nga hát.

Bổ xong, chậm chạp rửa, thật vất vả mới sơ chế xong cà, chuẩn bị đổ vào nồi, song bật thế nào cũng không mở được bếp, khó khăn nửa ngày mới hiểu ra, chốt bình gas chưa mở.

Sau khi mở van khí, cô chợt nhớ ra, quay đầu kêu Lận Lâm: "Này, em chưa mở van khí gas, anh tắm rửa thế nào? Máy nước nóng chưa bật, anh làm gì thế?"

Lận Lâm sợ hãi hoảng hốt, "Anh đang tắm."

"Không có khí gas, không có nước ấm, anh dùng cái gì tắm ở trong đó?" Tịnh Minh tới gõ cửa, "Mở cửa mau, anh tắm nước lạnh sao? Không sợ lạnh chết à?" Nghe tiếng nước rào rào bên trong, lòng cô đầy nghi hoặc "Chẳng lẽ là ma? Em bên ngoài chưa mở van, bên trong anh vẫn có thể dùng nước ấm?"

"Anh dùng nước lạnh tắm không sao, khoẻ lắm."

"Khoẻ cái đầu anh, mau ra đây, lạnh chết em mặc kệ, mau đi ra."

Cuối cùng tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng, Lận Lâm cuốn khăn tắm đi ra, tóc còn sũng nước: "Sao vậy?"

Cô nhìn anh nửa ngày, phải thừa nhận người đàn ông này không phải trâu thì cũng là thần kinh khiếm khuyết, nước lạnh 0 độ cũng tắm cả buổi trời. Không thể nào. Tay sờ sờ người anh, trên người anh lạnh mà không bị đông đá, cô hất cằm về phía phòng khách "Ngoan ngoãn ra kia ngồi, em pha ly sữa ấm cho anh."

"Hiền lương thục đức thật." Anh cười.

Cô nhăn mặt quay đầu: "Giờ anh mới biết à?"

Lận Lâm cười cười, đi mặc một bộ quần áo ngủ, ngồi trên giường ở phòng khách, phòng anh chất một đống đồ linh tinh, giường đặt ngoài phòng khách đối diện TV. Bộđồ ngủ là do Tịnh Minh đi du lịch Thâm Quyến mua về, thêu đầy hoa cỏ nhỏ, màu xanh táo. Tịnh Minh phấn khởi nói anh có làn da trắng, người da trắng mặc các bộ quần áo màu sắc rực rỡ mới đẹp. May là chỗ Lận Lâm không ai đến, nếu có người thấy còn tưởng anh hoá trang thành cô bé choàng khăn đỏ trong câu chuyện cổ tích nào đó rồi.

Một lát sau Tịnh Minh bưng sữa cho anh: "Lão gia, trà của ngài."

Anh nhận lấy uống một ngụm: "Không quỳ xuống đưa hai tay qua đỉnh đầu dâng trà à? Những nàng dâu thời cổ đại đâu ai dâng trà như vậy..."

Chưa nói xong đã bị Tịnh Minh đá một cái, cười mắng: "Cho anh chút mặt mũi đó..."

"Anh đã muốn mở xưởng nhuộm ở đây..." Anh mỉm cười.

Cô muốn nói lời khách sáo làm anh quên đi, nhất thời đứng đực mặt, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, không nghĩ mình chỉ cười là hết giận: "Quên đi, quên đi, em không có cách chọi với ông cụ như anh, uống đi, không bị cảm thì đừng mơ em hầu hạ."

Anh nghe lời đưa cốc lên uống.

Cô cảm thấy hài lòng, xoay người vào phòng bếp tiếp tục nghiệp lớn đốt bếp.

Mép cốc chậm rãi trượt khỏi môi anh, Lận Lâm uống một ngụm, mắt nhìn không chớp về phía Tịnh Minh đang đi đi lại lại trong bếp, nếu có một ngày, có thể...

Anh cụp mắt nhìn cốc sữa vừa đủ ấm trên tay mình.

Anh vẫn hiểu rõ, chẳng qua thỉnh thoảng rất muốn quên mà thôi.

Giống như anh, người giống như vậy, không thể có hạnh phúc.

"Ăn cơm thôi..." Cô gái trong bếp gọi lớn.

Anh hơi ngạc nhiên một chút, "Anh bày bàn ăn."

"Khoảng mười phút nữa..."

Anh nở nụ cười, lắc lắc đầu, lẳng lặng tiếp tục uống sữa, Tịnh Minh đúng là người chỉ có một mình cũng có thể rất ổn ào.

Qua mười phút đồng hồ, cuối cùng Tịnh Minh bưng ra hai chén cơm, một đĩa cà trơn nhẵn màu xám tro, một đĩa trứng chiên rối tinh mù, một tô lớn canh cẩu kỷ nấu suông, "Ăn cơm thôi, nếu có việc gì thì em đã mang cả thuốc dạ dày rồi, không sợ chết."

"Anh cảm thấy mình giống người đầu tiên làm chuột thí nghiệm của em." Lận Lâm bắt đầu gắp một đũa cà.

"Em nếm qua rồi, tuy rằng khó nhìn, nhưng có thể ăn." Cô cũng ăn cà, và một miếng cơm, ánh mắt liếc loạn chung quanh, "Chỗ anh còn CD đúng không?"

"Còn một bộ phim của Disney." Lận Lâm ăn cà xong khen, "Vị cũng không tồi lắm, tuy không hấp dẫn nhưng vẫn ăn được."

Cô gật đầu, "Chứng mính em có thiên phú về nấu ăn, đúng rồi, anh mua cái gì thế? Túi lớn thế?"

"Túi lớn? Anh không mua đồ mà..." Lận Lâm nhìn theo hướng chiếc đũa của cô, liếc một cái, thấy ở chỗ người đàn ông trung niên ngồi lúc nãy có một cái túi to.

"Anh không mua?" Tịnh Minh chạy nhanh hơn người khác qua đó, mở ra thăm dò "A? Đây là cái gì thế? Bình hoa? Một cái bình hoa nặng lắm... anh mua bình hoa về để làm gì?"Cô nhìn chằm chằm Lận Lâm một cách khó tin, "Anh đột nhiên có thú vui tao nhã muốn ở nhà cắm hoa?"

Bình hoa? Anh không tao nhã tới trình độ ấy, nhất thời chưa biết lấp liếm thế nào, lời nghẹn lại.

"Không phải anh mua à? Đây là cửa tiệm đồ cổ, anh xem giấy gói và cái túi này, sao nó lại ở đây?" Tịnh Minh cẩn thận đặt nó về chỗ cũ, Lận Lâm chớp mắt đã tính được lí do thoái thác, mỉm cười: "Là do người khác gửi nhờ, chút nữa họ sẽ lấy đi."

Cô nghĩ tới nghĩ lui đều không thể tưởng tượng trong nhà Lận Lâm lại có bình hoa của "bạn", nhún nhún vai tỏ ý không quan tâm, "Ăn cơm đi, em cảm thấy trứng chiên em làm rất ngon."

"Canh cẩu kỷ cũng rất ngọt, uống cảm thấy mát."

"Bây giờ là mùa đông, cái đấy mùa hè uống thích hợp hơn, mà anh lại còn đi tắm nước lạnh, đáng đời." Cô uống một ngụm, "Em cũng không biết sao mùa đông còn có bán cẩu kỷ, thực sự kỳ lạ, chẳng lẽ còn có người nào ấm đầu ăn cẩu kỷ?"

"Xem TV đi. Đúng rồi, công ty ký hợp đồng chưa?"

"Đã ký rồi, nhưng mà tuần trước em bỏ lỡ buổi kiểm tra sức khỏe rồi, tuần tới sẽ bổ sung, tuần trước em bị vướng bài kiểm tra, tuần sau phải kiểm tra bổ sung vào."

Hai người nói chuyện câu được câu không, vừa ăn vừa nói chuyện, ăn xong, Tịnh Minh nằm vật ra giường, Lận Lâm dọn bát đĩa đi rửa.

"Đinh đong" chuông cửa kêu.

Cô mở to mắt liếc đồng hồ báo thức: 5h30. Thế mà lại có người tới gõ cửa vào thời gian này, chẳng lẽ muốn tới ăn cơm chùa? Miễn cưỡng dậy mở cửa, người ngoài cửa khiến cô ngẩn ra, cô còn tưởng đến ổ chó của Lận Lâm không phải Thư Yển thì chỉ có thể là Đồ Mị, chẳng ngờ ngoài cửa lại là một người trung niên tóc đen mặt tái nhợt, trông rất anh tuấn, nếu không phải đôi mắt trợn lên quá kinh hoàng, thì cô sẽ cảm thấy đó là một người dễ nhìn, ít nhất lúc còn trẻ khá dễ nhìn. Sau đó... cô cảm thấy tuy rằng ông ta và Lận Lâm không giống lắm, nhưng có vài chỗ cực kỳ giống... cô ngơ ngác nhìn người kia, ví dụ như làn da tái nhợt, đôi mắt to, ánh mắt ánh mắt cũng buồn bã không chút ánh sáng như vậy, chỉ là người này có chút kinh hoàng thất thố, không có sự bình tĩnh dù núi lở đất nứt trước mặt của Lận Lâm, "Chú tìm ai?"

"Lâm Lâm, không, Lận Lâm có nhà không?" Người trung niên ngoài cửa cười như lấy lòng, mỉm cười, "Chú quên đồ ở đây, là một cái túi rất lớn."