Mê Cung

Chương 32



“Bách Vi cung cùng Diệt Diệu đánh nhau kịch liệt, theo như tính toán của chúng ta, thời cơ hẳn là vừa vặn.” Lạc Ngâm cười cười,“Ta đã sớm không vừa mắt tên tiểu nhân hèn hạ La Đình.”

Nam Trúc Khiêm lắc đầu.“Lạc Ngâm, ngươi cùng Phi Minh, Đồng Nhã Lam trấn thủ Bắc Lam lâu.”

“Tuân lệnh.” Phi Minh lĩnh mệnh sau đó lui xuống, Đồng Nhã Lam chần chờ một hồi, nói:“Lâu chủ, ngươi định tự mình đi trợ giúp Bách Vi cung?”

“Có thể một phát công phá Diệt Diệu giáo, cơ hội đó làm sao có thể nào bỏ qua.” Nam Trúc Khiêm gần đây không thích nợ nhân tình người khác, lần trước Bách Vi cung phái người cứu Dương Tĩnh Lan, nhân tình này hắn tự nhiên muốn hồi đáp.

Bất quá… Hắn tựa hồ cũng không biết nên ứng phó như thế nào…

Thôi, có ta che chở thì y sẽ không có việc gì.

Một mảnh huyết sắc lan tràn trên tuyết , nhìn thấy mà giật mình. Thích khách vận hắc phục đạp trên máu tươi, lạnh lùng nhìn người đang giãy giụa trên mặt đất.

“Ngươi còn gì muốn nói ? ”

Nữ tử trên mặt đất không ngừng trào ra máu tươi, khuôn mặt diễm lệ đẫm máu, làm người khác phải kinh hãi.“Cầu ngươi… Khụ khụ… Giết ta……”

“Hừ.” Nam tử cười lạnh một tiếng,“Từ Lị, mười năm trước ngươi sai khiến Ngưu Hàn giết cả nhà ta, có từng để ý qua lời cầu khẩn của chúng ta? Hiện tại hối hận lúc trước để cho ta chạy thoát rồi a!”

“Thì ra… Là như thế.” Cách đó không xa, Dương Tĩnh Lan thở dài một tiếng. Lần đầu tiên y gặp Sát Thần, đã cảm thấy trên thân người này phát ra lệ khí làm cho người ta không rét mà run. Kỳ thật, Sát Thần cũng là người đáng thương.

Nam Trúc Khiêm bên cạnh nhẹ nhàng ôm vai y.“Sát Thần mười tuổi đã nương tựa Bắc Lam lâu , tiếp nhận huấn luyện ám sát…… Lúc đó, cha ta đáp ứng dạy gã võ công giúp gã báo thù, cái giá lớn nhất chính là gã cả đời phải quy phục Bắc Lam lâu. Sát Thần cùng tuổi với ta, từ đó đến giờ ta chưa thấy qua nụ cười của gã.”

Hôm nay, Diệt Diệu giáo phát sinh biến cố, Đường chủ La Đình dùng độc dược giết giáo chủ Ngưu Hàn, cướp ngôi vị giáo chủ, thê tử Từ Lị của Ngưu Hàn cũng mất đi chỗ dựa…… Sát Thần rốt cục có thể báo thù .

Nhưng mà, mất đi ý niệm báo thù, con đường tương lai phía trước, gã phải dựa vào cái gì để tiếp tục sống?

Thấy trên nữ tử đã tắt thở, Sát Thần trong nháy mắt chợt thấy mờ mịt. Sau một lát, gã khôi phục thần sắc lạnh lùng, trở lại bên cạnh Nam Trúc Khiêm chờ lệnh —

Gã dù sao cũng là Sát Thần, Sát Thần của Bắc Lam lâu.

Sau lưng có sát khí. Nam Trúc Khiêm bất động thanh sắc liếc về hướng đó, mũi tên sắc bén lóe hàn quang, trong tuyết trắng như ẩn như hiện.

Là Hiểu Kiệt…… Hắn hận ta như thế sao?

“Lâu chủ.” Sát Thần đang muốn ném phi tiêu từ ngón giữa, lại bỗng dưng bị Nam Trúc Khiêm đè cổ tay xuống.

“Cũng nên khiến mọi chuyện kết thúc …” Nam Trúc Khiêm mỉm cười nói,“Sát Thần, bảo vệ Thương Nguyệt.”

Hiểu Kiệt nhắm vào vị trí ngay tim của ta. Nam Trúc Khiêm nghĩ, thân thể thoáng nghiêng về bên trái. Cùng lúc đó, một mũi tên bay tới xuyên qua vai phải của hắn. Máu tươi phun ra.

“Trúc Khiêm!” “Lâu chủ!”

Dương Tĩnh Lan vội vàng đỡ lấy Nam Trúc Khiêm.“Trúc Khiêm, ngươi, không sao chứ? Tiểu Diệp!! Nhanh kêu nàng băng bó!”

“Ta không sao.” Nam Trúc Khiêm lau đi vết máu bên môi, cầm đôi tay đang run nhè nhẹ của Dương Tĩnh Lan.

“Mũi tên kia… Là Hiểu Kiệt!” Dương Tĩnh Lan nâng mày,“Trúc Khiêm, vừa rồi ngươi vì sao không né tránh?”

Biết ám sát thất bại, Du Hiểu Kiệt dứt khoát hiện thân, một kiếm hướng Nam Trúc Khiêm đâm tới.

“Hiểu Kiệt!” Không đợi Sát Thần ra tay, Dương Tĩnh Lan liền rút trường kiếm, ngăn đường tập kích của hắn.“Ngươi làm gì vậy hả?”

“Làm gì?” Du Hiểu Kiệt nói,“Đương nhiên là giết hắn. Thương Nguyệt, ngươi biết rất rõ ta đã sớm yêu ngươi. Kẻ cướp đi người của ta đều phải chết.”

“Ta sẽ không để cho ngươi giết hắn .” Dương Tĩnh Lan nắm chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt vô cùng kiên định.

Du Hiểu Kiệt quay đầu nhìn về phía Nam Trúc Khiêm.“Bản thân ta thật hiếu kỳ, tại sao ngươi lại hứng mũi tên của ta. Ngươi có thể tránh được .”

“A… Là ta thiếu nợ ngươi.” Nam Trúc Khiêm cười khổ,“Ta biết rõ trong lòng ngươi rất thống khổ.”

Du Hiểu Kiệt lộ ra nụ cười châm chọc.“Ngươi còn biết rõ ngươi nợ ta? Nam Trúc Khiêm, ta nhận thức Thương Nguyệt suốt mười ba năm, ngươi mới nhận thức y chưa tới nửa năm, ngươi có tư cách gì?”

Dứt lời, hắn vung trường kiếm — nhưng lại không chút suy chuyển.

Tập trung nhìn kĩ, tay Dương Tĩnh Lan đang nắm chuôi kiếm , chảy ra tơ máu. Dương Tĩnh Lan không hề cảm thấy đau, vẫn ngoan cố giữ chặt.

“Thương Nguyệt!” Nam Trúc Khiêm vội la lên,“Ngươi mau buông tay!”

“Thương Nguyệt, ta không muốn thương tổn ngươi. Ngươi mau tránh ra.” Du Hiểu Kiệt ngữ khí ôn nhu.

Dương Tĩnh Lan mặt không biểu tình nhìn hắn.“Ta nói rồi, ta sẽ không để cho ngươi giết Trúc Khiêm .”

Du Hiểu Kiệt ngơ ngẩn . Sau nửa ngày, hắn tự giễu nói:“Ta chỉ đang lừa mình dối người…… Cho dù ta giết Nam Trúc Khiêm thì như thế nào ? Giết hắn, ngươi cũng sẽ không yêu ta, ngược lại sẽ vô cùng hận ta.”

“…… Ta thật xin lỗi, những lời ngươi nói chính là sự thật.” Dương Tĩnh Lan buông tay ra, cảm giác đau đớn trên tay trỗi dậy.

Tay đang bị thương được nhẹ nhàng nắm lấy. Quen thuộc ôn hòa, làm cho người ta an tâm.

Bỗng nhiên, Nam Trúc Khiêm vươn tay, đem Dương Tĩnh Lan ôm vào lòng:“Đừng nhúc nhích!”

“Trúc Khiêm…” Thanh âm lưỡi dao sắc bén đâm rách thân thể truyền đến, Dương Tĩnh Lan lập tức kịp phản ứng , hoảng hốt nhìn.“Trúc Khiêm!”

Mạnh mẽ ngẩng đầu, Dương Tĩnh Lan không có phát hiện trên người Nam Trúc Khiêm có miệng vết thương mới, không khỏi sững sờ.

Đồng dạng mang theo biểu tình nghi hoặc, Nam Trúc Khiêm xoay người —

“Hiểu Kiệt?!”

Một thanh trường kiếm xuyên qua ngực Du Hiểu Kiệt, máu tươi theo mũi kiếm chảy xuống mặt đất. Sát Thần nhanh chóng ra tay, giải quyết Huyền y nhân có ý định đánh lén Nam Trúc Khiêm .

Là sát thủ hàng đầu của Diệt Diệu giáo-Ngân Chiến…… Khó trách có thể yên lặng tiếp cận bọn họ.

Nam Trúc Khiêm đỡ lấy thân thể chực ngã xuống của Du Hiểu Kiệt.“Hiểu Kiệt… Vì sao lại cứu ta ?”

Du Hiểu Kiệt ho khan vài tiếng, che miệng không cho máu tràn ra.“Ngươi chết … Thương Nguyệt sẽ rất.. Khổ sở……”

Dương Tĩnh Lan đi đến bên cạnh tại Du Hiểu Kiệt ngồi xổm xuống, muốn nói lại thôi.

Dù cho y sư giỏi nhất Bắc Lam lâu – Tố Đoạn Tiểu Diệp, cũng không cứu được mạng của hắn — tất cả mọi người đều hiểu rõ. Vết thương trí mệnh như vậy, chống đỡ không được bao lâu.

“Kỳ thật… Ngươi cũng không nợ ta cái gì…… Trúc Khiêm.” Du Hiểu Kiệt cố sức thở phì phò,“Không ai thiếu nợ ta…… Là ta tự mình… Khăng khăng một mực……”

Dương Tĩnh Lan nhớ tới lần đầu tiên y cùng Du Hiểu Kiệt gặp mặt, thân ảnh nguyệt sắc kia, sau lưng là trường cung, vẻ mặt ôn nhu.

“Trúc Khiêm… Cầu ngươi… Nhất định phải đối xử tử tế với Thương Nguyệt…” Du Hiểu Kiệt tươi cười, nhìn về phía Dương Tĩnh Lan. Tiếu dung đã lâu không thấy, bây giờ hiện ra, cũng là lúc phải xa nhau.

“Ta sẽ .” Nam Trúc Khiêm thấp giọng nói,“Ta nhất định sẽ.”

Dương Tĩnh Lan hướng Du Hiểu Kiệt cười cười, cố gắng nhịn xuống nước mắt không cho rơi xuống. Hiểu Kiệt, hẳn là phi thường yêu Tiêu Thương Nguyệt…… Trước khi hắn rời đi, hắn hy vọng có thể nhìn thấy nụ cười của Tiêu Thương Nguyệt, mà không phải là nước mắt.

Bên người truyền đến tiếng Tố Đoạn Tiểu Diệp nức nở trầm thấp. Du Hiểu Kiệt khép lại đôi mắt, bên môi giữ lại một nụ cười vui mừng

Nam Trúc Khiêm thay Dương Tĩnh Lan lau đi nước mắt, chăm chú ôm y. Dương Tĩnh Lan cảm giác có chất lỏng ấm áp đọng trên vai mình —

Y biết rõ, Bắc Lam lâu chủ tung hoành giang hồ cũng sẽ có nước mắt. Chỉ là, sẽ không rơi xuống trước mặt người khác

Bọn họ, đều giống nhau.

***************************************************************************************************************************

Chương sau rất là ấm lòng nha