Mê Cung

Chương 16



“Mỹ nữ, ngươi đàn tỳ bà nghe rất hay, đến đây uống với đại gia ta hai chén a.”

Theo tiếng nói nhìn lại, một nam tử vận cẩm y đang lôi kéo một cô nương tay ôm tỳ bà , cho dù nàng chối từ như thế nào, hắn cũng không chịu buông tay.

Dương Tĩnh Lan chán ghét quay đầu đi chỗ khác.

Chẳng lẽ đào kép sẽ không thể nào thoát được vận mệnh như vậy? Bán nghệ không bán thân, sao lại khó như vậy ?

Đang lúc y tức giận nghĩ đến chuyện bất bình này, nam tử vận cẩm y đột nhiên xoay lại, rút ra một thanh đao hướng y đâm tới.

Không kịp trốn tránh, y chỉ có thể lấy ngọc tiêu ngăn cản.

“Ca…” Trên mặt ngọc tiêu bóng loáng xuất hiện vết nứt. Lưỡi đao vung lên, ngọc tiêu liền bị chém thành nát bấy.

Người này ra tay thực nhanh. Nếu không phải trên tay cầm ngọc tiêu, chỉ sợ bản thân sẽ phấn thân toái cốt[1]

“Dám nghĩ có thể tại địa bàn của ta giết người…… Cái giá phải trả là rất lớn .” Hoắc Đông Thành nói, ánh mắt lạnh lẽo,“Bắt hắn cho ta!”

Vài người hét lên, bước xuống, vây quanh cẩm y nam tử. Người nọ ra tay rất nhanh, vung đao liên tiếp làm bị thương mấy người, gặp tình thế bất lợi, nhảy vọt một cái, rời khỏi nhạc phường.

“Không cần truy.” Nhìn thấy người nọ phóng đi, Hoắc Đông Thành ngăn thủ hạ đang muốn đuổi theo hắn.

“Các ngươi đuổi không kịp . Khinh công của Đạp Tuyết Vô Ngân rất lợi hại, chỉ có Sát Thần của Bắc Lam lâu có thể so tài cùng với hắn .”

Đạp Tuyết vô ngân… Quả nhiên, người nọ là Đạp Tuyết.

“Yên tâm đi, ta sẽ không để cho người đang ở trong địa bàn của ta bị giết . Dù sao, ngươi là nhạc sư lợi hại nhất của Đông Thành nhạc phường.” Hoắc Đông Thành nói,“Hơn nữa, như vậy cũng tổn hại danh dự của ta.”

Ngụ ý, chính là Dương Tĩnh Lan ở bên ngoài bị giết, hắn không phải chịu trách nhiệm.

Thương nhân chính là thương nhân a. Vô luận dưới tình huống nào, coi trọng nhất là ích lợi.

Bất quá cái này không thể trách hắn, bởi vì bản tính của thương nhân đều là như vậy .

Dương Tĩnh Lan cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười.“Đa tạ phường chủ.”

“Xin hỏi, ngài là Tiêu Thương Nguyệt công tử sao?”

Dương Tĩnh Lan gật đầu.“Có chuyện gì không?”

“Có một vị hiệp khách nhờ ta giao phong thư này cho ngài.”

Mở thư ra, Dương Tĩnh Lan có chút ngẩn người .

Phong thư này cực kỳ ngắn gọn, chỉ có mấy chữ ngắn ngủn: phòng Trúc Tự của Tuyệt Hải tửu lâu.

Lạc khoản là: Lôi Hoa Mao.

Lôi Hoa Mao? Chưa từng nghe qua tên này.

Suy nghĩ một lát, Dương Tĩnh Lan quyết định đi Tuyệt Hải tửu lâu trước. Cho dù rất có thể là cái bẫy.

Nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ của Trúc Tự phòng ra, y thấy một nam tử trẻ tuổi vận thanh y đang ngồi trong phòng, cầm một bình rượu tự rót rượu uống một mình.

Nguy hiểm, không cần phải biết quá khứ! Hắn nhất định là sát thủ ‘Cửu U hoàng tuyền’! Dương Tĩnh Lan nghe thấy trong nội tâm có một thanh âm đang nói.

Y cười cười, đi qua bên cạnh nam tử kia ngồi xuống. Thấy hắn không có phản ứng, đơn giản cũng cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót cho mình một chén.

“Xem ra tình báo của thám tử cũng không sai. Tiêu Thương Nguyệt, ngươi quả nhiên là một người làm theo ý mình. Cao ngạo, tiêu sái, phản nghịch, u buồn, mảy may không thèm để ý ánh mắt của người khác.” Hắn rốt cục mở miệng.

Dương Tĩnh Lan nói:“Kỳ thật… Ta trước kia cũng rất để ý ánh mắt của người khác.”

“Là vì mệt mỏi?” Bị hắn một câu nói toạc ra, Dương Tĩnh Lan có chút kinh hãi. Là chính mình che dấu không tốt ?… Hay là, hắn và Hoắc Đông Thành giống nhau, có năng lực thấy rõ lòng người?

“Ta là Lôi Hoa Mao, dùng tên giả Đoạn Hồng, tam đại sát thủ đứng đầu của ‘Cửu U hoàng tuyền’.” Hắn nhìn về phía Dương Tĩnh Lan,“Sao, ngươi không sợ?”

Dương Tĩnh Lan nghênh tiếp ánh mắt của hắn.“Truy Vân cùng Đạp Tuyết đều là thừa dịp ta không sẵn sàng thì ám toán ta, mà ngươi lại cho người ta đưa tin hẹn ta đến nơi này, báo ra tính danh thực của chính mình. Ta cho rằng ngươi là chính nhân quân tử, sẽ không thừa cơ giết ta.”

Lôi Hoa Mao mỉm cười.“Ngươi dám đến đây, thì chứng minh ngươi rất can đảm và mưu trí(đảm lược). Sau khi biết rõ thân phận của ta, còn dám ngồi bên cạnh ta tiếp tục uống rượu, ngươi là người đầu tiên.”

“Ngươi tới tìm ta… Không phải chỉ vì uống rượu a?”

Lôi Hoa Mao xuất ra một giấy khế ước. Trên đó viết:‘Cửu U hoàng tuyền’ tam đại sát thủ chi Đoạn Hồng, phụng mệnh ám sát Tiêu Thương Nguyệt, tiền thưởng một trăm lượng hoàng kim.

“Truy Vân, Đạp Tuyết đều thất bại, cho nên đến lượt ta đến.”

“… Ngươi định làm như thế nào?” Dương Tĩnh Lan không chút hoang mang.

Lôi Hoa Mao cầm lấy bản khế ước, đem nó xé cái nát bấy. Tiện tay quăng ra, trang giấy như tuyết trắng liền bay lả tả ra, theo gió rồi biến mất.

“Ta là bằng hữu của Thiểu Chính Nhược Hoàng, hắn van cầu ta không cần phải giết ngươi, ta không thể vì một trăm lượng hoàng kim mà mất đi bằng hữu tốt nhất.”

Đôi mắt Lôi Hoa Mao giống như bóng đêm mênh mông, làm cho không người nào có thể nhìn thấu. Nhưng, Dương Tĩnh Lan lựa chọn tin tưởng hắn.

Dương Tĩnh Lan chân thành cười.“Đa tạ ngươi.”

“Không cần cám ơn ta. Chút tiền ấy, ta còn có thể bồi thường được.” Lôi Hoa Mao nói,“Nếu ngươi không ngại, ta rất thích kết giao loại người có đảm lược như ngươi “

“Đương nhiên không ngại.” Dương Tĩnh Lan giơ lên chén rượu,“Trước kính ngươi một chén.”

Qua nửa ngày, Lôi Hoa Mao hỏi:“Ngươi không muốn biết, là ai muốn mạng của ngươi sao?”

Dương Tĩnh Lan nói:“Đây là cơ mật bên trong ‘Cửu U hoàng tuyền’, ta nghĩ ngươi không tiện lộ ra. Ta hỏi sẽ chỉ làm ngươi khó xử.”

“Cũng không có việc gì, cũng không phải điều cơ mật. Nghe thủ lĩnh nói, là Đường chủ Diệt Diệu giáo La Đình muốn giết ngươi.” Lôi Hoa Mao thấp giọng nói.

La Đình? Không phải là hắn trông thấy ta, cho rằng Tiêu Thương Nguyệt không chết, muốn giết ta diệt khẩu a?

Dương Tĩnh Lan cầm lấy chén rượu, nhẹ nhàng lay động vài cái. Bởi vì từ nhỏ có nhiều duyên cớ uống rượu, tửu lượng của hắn phi thường tốt, đã từng rót cả bình rượu Brandy ba mươi tám độ, còn có thể tự mình đi trở về nhà. Bất quá bộ dạng này, thân thể là Tiêu Thương Nguyệt, không biết hắn tửu lượng như thế nào.

Nhìn động tác y vô cùng thuần thục, Lôi Hoa Mao hỏi:“Ngươi thường uống rượu?”

“Không tính là thường xuyên uống. Nhưng, ta cũng uống gần mười năm.” Dương Tĩnh Lan đem rượu uống một hơi cạn sạch, vẫn không có nửa phần men say.

Phải hỏi rượu này quá lãnh đạm, hay là tửu lượng Tiêu Thương Nguyệt quá tốt ?

[1] Thịt nát xương tan

~oOo~

***********************************************************************

Chương tiếp theo:

Lôi Hoa Mao ánh mắt bức người bắn về phía y.“Kỳ thật, đây mới là mục đích thực sự của ngươi a. Truy Vân chết, nếu là ta lui ra nữa, ngươi có thể thay thế ta trở thành ‘Cửu U hoàng tuyền’ đệ nhất sát thủ .”

“……Lôi Hoa Mao, ngươi thật sự rất làm cho người ta chán ghét.” Lâm Tường Huy cười lạnh,“Ngươi luôn có thể đơn giản nhìn thấu nội tâm người khác… Khiến cho ta muốn giết ngươi!”

Lôi Hoa Mao trong mắt không gợn sóng sợ hãi, phản chiếu thân ảnh Lâm Tường Huy, còn trên tay hắn cầm kiếm lóe ánh sáng băng lãnh

“Nếu như nguơi có năng lực như thế, cứ việc giết ta.”

***********************************************************************

Ta thật cảm phục Lan ca. Anh có thể tìm đến nơi thuộc về mình, có bằng hữu tốt như vậy, có người yêu anh mù quáng, có nguời chậm rãi , từng buớcxâm nhập cõi lòng anh.

Chắc vài hôm nữa, ta đi học thổi tiêu.hihi