Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 20: Chú rễ



Ánh mắt của Đậu Mật Đường giống như dán lên trên người chú rễ kia! Khuôn mặt của hắn rất giống Long thái tử. Bất luận nhìn thế nào, đều sẽ cảm giác phải bọn họ là hai cha con!

Giống nhau thì sao, cũng không thể nói rõ được gì, biển người này có khối kẻ giống nhau. Vậy chiếc nhẫn kia thì sao? trên mặt nhẫn có khắc một chữ "đường", Người đàn ông này, cũng họ Đường tên Long! Chẳng lẽ nói, đây hết thảy đều là trùng hợp?

Không thể nào! Trên đời này nào có nhiều trùng hợp như vậy?

Người đàn ông này, trăm phần trăm chính là người đàn ông trong đêm đó! Người đàn ông này, nhất định là cha ruột của Long thái tử và Công chúa Phượng! Người đàn ông này, tuyệt đối chính là người mà cô khổ sở chờ đợi bốn năm!

Nghĩ tới đây, Đậu Mật Đường không khống chế được nước mắt của mình. Nước mắt kia, từng giọt lăn xuống !

Đậu Mật Đường đã từng tưởng tượng hoàn cảnh cô cùng người đàn ông này gặp lại nhau. Nhưng không ngờ, sẽ ở trường hợp thế này.

Nghi thức đính hôn đã xong, hắn đã là vị hôn phu của người khác. Từ hôm nay về sau, người đàn ông này, là thuộc về một người phụ nữ khác rồi ! Hắn và Tiêu Tử Phượng có thể tạo thành một hạnh phúc gia đình, có thể sống, có rất nhiều đứa nhỏ đáng yêu, có thể hưởng thụ cuộc sống đầm ấm hạnh phúc.

Cô thì sao? Con của cô thì sao? Mẹ con ba người cô, nên làm cái gì bây giờ?

Chẳng lẽ, cô nhất định phải nuôi con một mình cả đời? Chẳng lẽ, hai đứa con nhất định cả đời không có cha? Hai đứa trẻ đáng yêu, nhất định phải sống dưới sự kỳ thị của người ta ư?

Không, cô không muốn con mình sống như thế! Không cần!

Giờ khắc này, Đậu Mật Đường có một loại xúc động! Cô thật muốn xông lên phía trước, lấy chiếc nhẫn đầu rồng trong ngực ra, cho người đàn ông kia nhìn. Cô thật muốn hỏi hắn một chút, hỏi hắn đã quên mất lời nhắn trên tờ giấy kia không? Cô cũng muốn nói cho hắn biết, cô đã sinh ra một đôi bảo bối đáng yêu cho hắn!

Nhưng cô vẫn nhịn lại!

Ngộ nhỡ nghĩ sai thì làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ nhận sai người, là chuyện cực kì xấu hổ!

Nếu cô không nhận lầm, coi như hắn thật sự là người đàn ông kia, ngay trước nhiều như vậy khách khứa, hắn sẽ thừa nhận sao? Nếu như hắn không thừa nhận, vậy mình không phải bị người đời chê cười sao?

Nếu như nói cho hắn biết xong, hắn lại cướp mất hai đứa con thì làm sao bây giờ? Mất đi hai đứa bé, cô làm sao có thể sống đây? Không có người đàn ông này, cô còn có thể sống được, không có hai con thì cô không sống nữa!

Không thể xúc động! Cô không chịu nổi hậu quả của việc xúc động này!

"Em làm sao vậy?" Quý Ngọc Khang phát hiện Đậu Mật Đường dị thường, không nhịn được hỏi. Cô bé này, mới vừa rồi còn là tốt như thế. Vậy mà chỉ chớp mắt sao nước mắt lại lưng tròng?

"Học trưởng, em không sao." Đậu Mật Đường xoa xoa nước mắt, cố giả bộ khuôn mặt tươi cười."Nhìn thấy người ta đính hôn long trọng như vậy, có thể là có chút đố kị mà!"

"Mật Đường, em chỉ cần nguyện ý cùng anh đính hôn. Anh sẽ chuẩn bị một lẽ còn long trọng hơn đây nhiều." Quý Ngọc Khang âm thầm phỏng đoán: nha đầu này, vẫn cự tuyệt mình, có phải giả bộ hay không! Chẳng lẽ cô đang ám chỉ mình.

"Em chỉ là cô gái nghèo, không xứng với người nối nghiệp tập đoàn như anh. Anh à, hãy buông tay đi! Học trưởng, em còn có chuyện, em đi trước." Đậu Mật Đường mỉm cười nói, cúi người chào, cáo biệt Quý Ngọc Khang. Cô chạy mấy bước, muốn rời khỏi nơi làm người ta đè nén.