Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 31: Tỷ muội tình thâm



Nắng sớm mờ mờ, chiếu vào trong phòng, Hậu Uyển Vân từ trên giường ngồi dậy, nhìn mép giường trống rỗng xuất thần. Đêm trước cùng Khương Viêm Châu nháo rồi buồn bã chia tay, rồi sau đó Khương Viêm Châu mặc áo đơn vào, đi thư phòng ngủ. Mới vừa nghe động tĩnh trong thư phòng, nói vậy Khương Viêm Châu đã dậy đi nha môn.

Hậu Uyển Vân thở dài, nàng ta cả đêm cũng chưa ngủ, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Đứng dậy đi tới bàn trang điểm, nhìn gương mặt tiều tụy trong gương, Hậu Uyển Vân hít sâu một hơi, làm cho chính mình nâng tinh thần lên.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, nha đầu gác đêm ở ngoài cửa biết đại thiếu phu nhân tỉnh, nhanh chóng gõ cửa tiến vào hầu hạ Hậu Uyển Vân rửa mặt trang điểm. Tích Đông vào phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tấm lụa trắng đỏ tươi chói mắt trên giường, cô gái nhỏ xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nhanh chóng hành lễ với Hậu Uyển Vân, nói: “Chúc mừng đại thiếu phu nhân, chúc mừng đại thiếu phu nhân.”

Tươi cười trên mặt Hậu Uyển Vân cứng đờ, cười miễn cưỡng. Rồi sau đó Tích Đông nâng khăn lên, muốn đưa tới viện của đại phu nhân. Mấy ngày trước đây đại thiếu phu nhân nhân bị oan uổng vì chuyện khăn hỉ, nay có thể thoát khỏi oan khuất này rồi.

Hậu Uyển Vân nhìn Tích Đông đang cầm khăn, vô cùng cao hứng đi ra ngoài, trong mắt lại tối sầm lại: ai biết nàng bị phá thân mình, cũng là ngàn cầu vạn cầu chứ trượng phu của mình căn bản là không muốn chạm vào mình.

Nhưng sự đau khổ này, Hậu Uyển Vân cũng không có chỗ nói ra, vô luận nàng ta nói cho ai nghe, trước mặt người ta sẽ nói mấy câu an ủi nàng ta, nhưng quay người lại, nhất định sẽ chê cười nàng ta ngự phu vô năng, lưu không được lòng đàn ông.

Chuyện Khương Viêm Châu đoạn tay áo, Khương gia vẫn che dấu rất kỹ, hơn nữa Khương Viêm Châu cũng có nha đầu thông phòng, còn có con, trừ bỏ không thân cận Hậu Uyển Vân, đối với vài nha đầu thông phòng khác cũng thân cận không ít, cho nên trong ngày thường cũng nhìn không ra sơ hở. Hơn nữa nay Chu Quyết cùng hắn không được tự nhiên, nên không chịu bước vào Khương gia một bước, Hậu Uyển Vân căn bản sẽ không biết có Chu Quyết tồn tại, Khương gia cũng sẽ không có người nào luẩn quẩn trong lòng chạy tới nói cho Hậu Uyển Vân chuyện Khương Viêm Châu đoạn tay áo. Khương Huệ Như tuy là người đơn thuần, nhưng nàng hiểu được không thể nói chuyện này, cho nên dù là đơn thuần như Khương Huệ Như, cũng không từng để lộ cho Hậu Uyển Vân biết chuyện Khương Viêm Châu đoạn tay áo.

Hậu Uyển Vân ngồi không yên lòng, cân nhắc nguyên nhân trượng phu lãnh đạm với mình. Suy nghĩ nửa ngày, Hậu Uyển Vân chỉ nghĩ ra một cái kết luận: trong lòng Khương Viêm Châu thích một cô nương khác.

Hồi tưởng thái độ Khương Viêm Châu đối với vài nha đầu thông phòng đó, Hậu Uyển Vân cũng có thể nhìn ra, hắn tuy rằng đối với vài nha đầu không tệ, nhưng chưa bao giờ đối với người nào trong đó lộ ra vẻ mặt thật tình thích. Hậu Uyển Vân kết luận Khương Viêm Châu khẳng định không vì sủng ái người nào trong đám nha đầu thông phòng mà lãnh đạm mình.

Hậu Uyển Vân một tay nâng cằm, nghĩ đến xuất thần: người trong lòng Khương Viêm Châu đến tột cùng là ai?

Bỗng nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới một người Khương Viêm Châu rất cung kính trong thường ngày, cơ hồ là nói gì nghe nấy, mà người kia làm gì cũng đều xem chính mình không vừa mắt, biến đổi các biện pháp ép buộc mình!

Trong đầu Hậu Uyển Vân lập tức bắt đầu tưởng tượng ra bộ phim ngắn, kiếp trước xem loạn luân gì gì nha, tình yêu loạn luân, con riêng cùng kế mẫu linh tinh thay nhau lên sân khấu. Cố Vãn Tình nhỏ tuổi hơn Khương Hằng rất nhiều, mà tuổi xấp xỉ cùng Khương Viêm Châu, Khương Viêm Châu thuở nhỏ mất mẹ, nay có kế mẫu tuổi trẻ xinh đẹp, khó tránh khỏi không đúng mực, mà Cố Vãn Tình cùng đại công tử này không sai biệt lắm lau ra hoa lửa, cũng không phải là chuyện không có khả năng! Hậu Uyển Vân càng nghĩ càng cảm thấy chuyện chính là như vậy! Nhất định là Khương Viêm Châu cùng Cố Vãn Tình có tư tình không thể cho ai biết!

Nghĩ theo hướng này, nên cái gì cũng đều thông suốt.

Trách không được mẹ chồng ác độc đó muốn đối nghịch với mình, trách không được trượng phu không muốn chạm vào mình, thì ra là thế! Trong đầu Hậu Uyển Vân lại hiện ra bộ dáng Khương Hằng nho nhã tuấn tú, không khỏi thay Khương Hằng đáng tiếc: đại thúc phong nhã, hào hoa, có sự nghiệp như vậy, anh tuấn, tiêu sái, phong lưu, phóng khoáng, đáng tiếc lại bị thê tử đeo nón xanh, thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc, vậy chờ Hậu Uyển Vân nàng ta hóa thân thành thiên sứ xinh đẹp đi cứu vớt trái tim vỡ nát của thúc ấy, rồi sau đó cùng hắn bài trừ muôn vàn khó khăn cùng một chỗ. Hậu Uyển Vân đột nhiên cảm thấy đây mới là đường đi đúng đắn của phụ nữ xuyên qua.

Còn nghĩ tới Cố Vãn Tình, người phụ nữ đó quả thực chính là lòng tham không đáy, gả cho trượng phu ưu tú như vậy, còn gian díu cùng người khác, Hậu Uyển Vân không khỏi tức giận bất bình: đây mới là nhân sinh người thắng nè!

Hậu Uyển Vân thở dài, cầm lấy hương phấn Dương Châu tốt nhất, tỉ mỉ đánh trên mặt, lại lấy son tô lên, che khuất vẻ mặt tiều tụy cùng ảm đạm. Mẹ chồng ác độc đó đã có thể làm ra loại gièm pha câu dẫn con riêng này, khó tránh khỏi sẽ lộ chân tướng, chính mình chỉ cần chú ý nhiều một chút, sẽ bắt được bằng chứng chính xác nàng ta cùng con riêng tư thông. Huống hồ cho dù không có chứng cớ, hừ hừ, Hậu Uyển Vân nàng ta cũng sẽ thay nàng chế tạo chứng cớ. Đến lúc đó cả nhân chứng, vật chứng đều có, cho dù nàng có thêm một vạn cái miệng, cũng nói không rõ ràng. Khi đó cho dù Khương Hằng sủng ái nàng, cũng phải hưu nàng.

Khương Viêm Châu dù sao cũng là nhi tử ruột của Khương Hằng, Khương Hằng sẽ không đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với Khương Viêm Châu, đến lúc đó đem toàn bộ nước bẩn hắt lên người Cố Vãn Tình, nói nàng thừa dịp con riêng trẻ người non dạ, câu dẫn con riêng, phụ tử Khương gia tình thâm, cho dù lúc ấy có ngăn cách, nhưng dù sao cũng là phụ tử, sẽ không ghi hận lâu lắm.

Hậu Uyển Vân tính toán, gọi Tích Hạ tới hầu hạ Hậu Uyển Vân thay quần áo chải đầu, hôm nay Hậu Uyển Vân trang điểm rất khéo léo hào phóng, theo phong phạm của chính thê, chuẩn bị thật tốt để gặp vài nha đầu thông phòng đó.

Bên kia Cố Vãn Tình vừa rời giường, còn không biết chính mình đã bị Hậu Uyển Vân tưởng tượng thành nữ nhân vật chính trong truyện, vừa rửa mặt chải đầu thỏa đáng chợt nghe Thúy Liên báo lại, nói là Tích Đông đưa khăn hỉ đến. Truyền Tích Đông tiến vào, Cố Vãn Tình xem mặt Tích Đông, nha hoàn này nhìn tràn trề vui sướng, như là cảm thấy hãnh diện cho đại thiếu phu nhân nhà mình, đang cầm khăn hỉ khoe khoang như được cái gì quý giá, hận không thể đem khăn này ném vào mặt Cố Vãn Tình, dào dạt đắc ý: nhìn thấy đi, thời điểm tiểu thư nhà ta gả vào thân hoàn bích nha.

Trên mặt Cố Vãn Tình mang theo nụ cười, lộ ra trào phúng. Con riêng Khương Viêm Châu là cái loại người gì, Cố Vãn Tình nàng rõ ràng nhất, nghĩ đến đã viên phòng thì có thể như thế nào sao? Thật sự là quá ngây thơ rồi.

Cố Vãn Tình nhìn lướt qua khăn, thản nhiên cười nói: “Đã biết, mang đi thôi.”

Tích Đông nhìn chằm chằm vào biểu tình Cố Vãn Tình, vốn định thấy nàng bị bẽ mặt, nhưng là không nghĩ tới Cố Vãn Tình phản ứng lãnh đạm, không khỏi ngượng ngùng cầm khăn xám xịt trở về.

Tích Đông đang cầm khăn vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Tích Xuân đầu gỗ đang ngây người đứng ngay tại cửa. Từ lúc Tích Xuân thất sủng ở trước mặt Hậu Uyển Vân, Tích Đông nhìn nàng liền chỉ có chút vui sướng khi người gặp họa. Vốn Tích Đông không thích Tích Xuân, không phải là nha đầu thô ráp sao, thế nhưng còn có thể vào phòng chủ tử làm nha đầu bên người, còn cùng ngồi cùng ăn với mình. Cho nên trong thường ngày Tích Đông hay châm chọc khiêu khích Tích Xuân, đáng tiếc Tích Xuân là đồ đầu gỗ, mỗi khi Tích Đông chỉ cây dâu mà mắng cây hòe với nàng, Tích Xuân đều mang vẻ mặt khó hiểu, căn bản là nghe không rõ Tích Đông đang châm chích cái gì. Thời gian lâu, Tích Đông cũng liền lười cùng nàng lãng phí võ mồm.

Nay Tích Xuân mất thế, Tích Đông mừng rỡ giẫm lên một cước, nàng ta ngửa mặt đầu ưỡn ngực tiêu sái đi qua, hừ một câu với Tích Xuân: “Sáng tinh mơ, ngươi liền lỳ ra đấy lười nhác, khăn này ngươi thu, ta còn có việc, đi hầu hạ đại thiếu phu nhân chúng ta.”

Lúc này Tích Xuân mới hồi thần, thấy trong tay Tích Đông đang cầm hộp gỗ đựng khăn, sau đó “a” một tiếng, nhận khăn đi vào trong phòng, trên đường tình cờ gặp năm nha hoàn Cầm Kỳ Thư Họa cùng Sắc Vi.

Trong ngực Sắc Vi ôm tôn tiểu thư, ánh mắt liếc khăn trong hộp gỗ, khóe miệng hạ xuống. Bốn nha hoàn Cầm Kỳ Thư Họa cũng đều cho nhau một ánh mắt, hiểu ý cười.

Chuyện Khương Viêm Châu cùng Chu Quyết, vài nha hoàn này tự nhiên cũng biết đến. Các nàng nhìn thấy khăn này, đều qua cửa vài ngày mới phá thân, nói vậy Khương Viêm Châu thập phần không muốn gặp vị chính thê kia.

Tích Xuân làm như hồn nhiên bất giác không thấy khinh thị trong mắt mấy người này, bưng hộp gỗ thi lễ một cái với các nàng, rồi bước vào trong phòng.

“Đi thôi, đại thiếu phu nhân còn ở trong phòng chờ chúng ta đó, đừng làm cho đại thiếu phu nhân đợi lâu.” Sắc Vi ôm nữ nhi trong lòng, dẫn đầu đi về phía phòng Hậu Uyển Vân. Cầm Kỳ Thư Họa cũng đều đi theo Sắc Vi.

Tích Xuân đang cầm khăn, đi vài bước, dừng lại, nhìn bóng dáng năm nha hoàn đó. Hôm này không người nào không trang điểm xinh đẹp, liền ngay cả người có thai Cầm nhi cùng Họa nhi đều trang điểm trang dung tinh xảo, tuy nói mang thai đã rất lớn, phong vận cũng không kém Thư nhi Kỳ nhi bên cạnh, mà Sắc Vi bởi vì có nữ nhi làm chỗ dựa, khí thế đè ép bốn người một đầu.

Năm nha hoàn vào phòng, Hậu Uyển Vân đã ngồi ở trên chính vị, bưng chén trà uống một hớp. Thấy mấy người tiến vào, trên mặt nổi lên ý cười thản nhiên, nhìn mấy người này.

Sắc Vi ôm nữ nhi, cùng Cầm Kỳ Thư Họa, lần lượt quỳ xuống thỉnh an Hậu Uyển Vân.

Hậu Uyển Vân uống trà, khóe miệng cười, vội nói: “Đều là tỷ muội nhà mình, mau đứng lên đi, mau ngồi, mau ngồi, nay tỷ muội chúng ta nên trò chuyện nhiều với nhau.”

Mấy người lần lượt ngồi xuống, Tích Hạ mang trà đến, Sắc Vi mắt sắc, nhìn thấy Hậu Uyển Vân trang điểm thật dày cũng không che được một mảnh xanh tím ngay mắt. Nửa đêm qua Sắc Vi nghe nha đầu hồi báo, nói hơn nửa đêm Khương Viêm Châu từ trong phòng đại thiếu phu nhân đi ra, đi ngủ ở thư phòng, nói vậy đại thiếu phu nhân đêm qua ngủ không yên rồi.

Sắc Vi cúi đầu, che lại khinh miệt trong mắt, trêu đùa Tiểu Âm Âm.

Hậu Uyển Vân ngồi ở thủ vị, nàng ta vốn là người tâm tư tinh tế, đem biểu tình của vài nha hoàn này thu hết đáy mắt. Sắc Vi lỗ mãng, cảm xúc lộ ra ngoài, có chút xem thường mình. Mà bốn nha đầu Cầm Kỳ Thư Họa này rất nội liễm, thông minh hơn nhiều, trên mặt đều là thâm tình, cung kính, các nàng đều biết, tuy rằng vị đại thiếu phu nhân này không được trượng phu cùng mẹ chồng yêu thích, bất quá nàng ta nếu muốn sửa trị vài thị thiếp, rất là dễ dàng. Cầm Kỳ Thư Họa tuy rằng được đại phu nhân yêu thích, nhưng dù sao cũng bất đồng với Sắc Vi, Sắc Vi là nha hoàn hồi môn mà đại phu nhân mang đến, còn sinh ra tôn tiểu thư.

Hậu Uyển Vân cười tủm tỉm cùng vài thị thiếp nói việc nhà, lại nhìn Họa nhi, hòa ái nói: “Hoài thai, vất vả muội. Ta nghe nói gần đây thân mình muội có chút khó chịu, có kêu đại phu xem qua chưa?”

Họa nhi một bộ dáng thụ sủng nhược kinh, nói: “Làm phiền đại thiếu phu nhân quan tâm, đã thỉnh đại phu rồi.”

“Đại phu nói như thế nào? Thai nhi trong bụng khỏe không?” Hậu Uyển Vân quan tâm nói.

Họa nhi ngượng ngùng cười, nói: “Hồi đại thiếu phu nhân, không phải là chuyện lớn gì, đây là bệnh cũ của Họa nhi, đại phu nói là đau đầu, vô hại đối với đứa nhỏ trong bụng, chính là khi phát tác một bên đầu đau lợi hại. Có lẽ là do lớn tháng rồi, mấy ngày nay phát tác càng ngày càng thường xuyên, ban đêm cũng ngủ không được.”

Thì ra là nhức nửa đầu. Trong lòng Hậu Uyển Vân cân nhắc một phen, có so đo. Đứng dậy đi qua, ngồi ở bên cạnh Họa nhi, thân thiết cầm tay Họa nhi, nói: “Xem muội nói lời này đổi lại không đúng, đứa nhỏ trọng yếu, tại sao muội liền không trọng yếu? Ta sẽ kêu người thỉnh đại phu đến xem, ta mới yên tâm.”

Họa nhi nhanh chóng đứng dậy nói: “Không cần phiền toái, điều này sao có thể được?”

Hậu Uyển Vân cười tủm tỉm vịn Họa nhi ngồi xuống, nói: “Hoài thai, sẽ không phải làm mấy nghi thức xã giao. Khi phụ nữ sinh con là dạo trước quỷ môn quan một vòng, nay muội nhất định phải dưỡng thân mình thật tốt.” Dứt lời đã kêu tiểu nha đầu đi thỉnh đại phu trong phủ.

Sắc Vi dỗ tôn tiểu thư, âm dương quái khí nói: “Họa nhi tỷ tỷ thật sự là có phúc khí, chẳng những đại phu nhân chúng ta thương, đại công tử thương, nay còn có đại thiếu phu nhân chúng ta thương, thật sự là làm mọi người hâm mộ muốn chết.”

Hậu Uyển Vân nhìn Sắc Vi cười cười.

Hậu Uyển Vân cùng Họa nhi nói chuyện thân thiết, vài vị bên cạnh mắt lạnh nhìn. Họa nhi là nha đầu xinh đẹp, có tài nhất trong đám, tương đối được Khương Viêm Châu yêu thích. Nay chẳng những Khương Viêm Châu sủng Họa nhi, liền ngay cả đại thiếu phu nhân cũng đến mượn sức nàng, trong bốn người Thư nhi – không bắt mắt nhất – nhìn vẻ mặt đường làm quan rộng mở của Họa nhi, lại cúi đầu nhìn bụng bằng phẳng của mình, trong lòng không khỏi thối một ngụm: không phải là hoài thai sao, có cái gì đắc ý chứ.

*thối một ngụm, phi một ngụm: nhổ một bãi nước miếng, ta thấy edit hẳn ra vậy nghe kinh wá, thôi cứ để nguyên vầy nha!

Hậu Uyển Vân quét dư quang đến Thư nhi, rồi sau đó hé miệng cười, nói: “Họa nhi muội muội cùng Cầm nhi muội muội hoài thai vất vả, các muội cũng phải tranh khí, sinh nhi tử cho Khương gia chúng ta, đứa nhỏ nhiều cũng càng náo nhiệt.”

Thư nhi Kỳ nhi liếc nhìn nhau, trong ngày thường Khương Viêm Châu thích nhất đi phòng Họa nhi, tiếp theo là Cầm nhi, Sắc Vi cô nàng này – một người rối loạn, luôn chủ động dính trên người đại công tử, lại lấy cớ là nương của tôn tiểu thư, đem đại công tử lưu lại trong phòng. Cho nên Thư nhi và Kỳ nhi ít được sủng ái hơn. Vì ít được sủng ái, cơ hội mang thai liền càng ít, chính là mấy tháng này, Họa nhi cùng Cầm nhi hoài thai không thể thị tẩm, Khương Viêm Châu mới đi phòng Thư nhi và Kỳ nhi nhiều hơn một ít.

Nay nhìn thân mình phì ra như vậy vẫn được sủng ái, trong lòng Thư nhi và Kỳ nhi không khỏi ê ẩm, nhưng còn phải cố gắng cười, đứng dậy nhu thuận hành lễ, nói: “Vâng, nô tỳ hiểu được.”

Rồi sau đó Hậu Uyển Vân lại đi đến bên cạnh Cầm nhi, cẩn thận nhìn Cầm nhi, rồi sau đó cởi ra một bộ vòng tay từ trên tay, nhét vào trong tay Cầm nhi, nói: “Muội cũng hoài thai, vất vả muội.”

Vài nha đầu đều là người biết hàng, vị đại thiếu phu nhân này tài đại khí thô, trang sức trên người đều là mặt hàng tốt nhất, ngay cả vòng tay nàng ta đưa cho Cầm nhi, chính là ngọc kê huyết thượng đẳng nhất, cũng đủ người nhà bình thường sống cả đời.

Cầm nhi nhanh chóng chối từ không thu, Hậu Uyển Vân bắt nàng nhận lấy, Cầm nhi vui mừng nhận lấy vòng tay, Hậu Uyển Vân giúp nàng mang vào tay, nâng lên cho mọi người xem, cười nói: “Xem Cầm nhi chúng ta, xem làn da này như bạch ngọc dương chi, mang vòng tay này thật là đẹp mắt.”

Vòng ngọc kê huyết mang ở trên tay Cầm nhi, làm nổi bật làn da nõn nà của nàng, nhìn rất đẹp. Thư nhi và Kỳ nhi vào phủ nhiều năm như vậy, tuy rằng được Cố Vãn Tình ban cho không ít, nhưng không có cái gì đáng giá hơn so với vòng tay này, xem ra đại thiếu phu nhân này ra tay thật sự là hào phóng.

Kỳ nhi cùng Thư nhi nhìn Cầm nhi, mắt liền càng đỏ thêm vài phần.

Trong thời gian mấy người nói chuyện, đã đem đại phu trong phủ mời tới.

Lưu đại phu này từng chẩn qua mạch cho Họa nhi, nay lại bị kêu đến, vừa vào cửa liền nhìn thấy một phụ nhân đoan trang xinh đẹp cười nói với mình: “Thỉnh cầu đại phu cẩn thận xem cho muội muội này của ta một cái, nhất định phải chữa khỏi bệnh đau đầu của nàng.”

Lưu đại phu tuổi một bó to, bị phụ nhân xinh đẹp này cười trong lòng máy động đột đột. Ông ta biết đây là đại thiếu phu nhân mới vào cửa, không dám chậm trễ, vội nói: “Vâng, xin đại thiếu phu nhân yên tâm.”

Vẫn là chứng bệnh này, đại phu mở ra chút thuốc an thần cho Họa nhi, bất quá là phương thuốc bình thường Họa nhi hay uống mà thôi.

Hậu Uyển Vân lắc đầu nói: “Thế này không thể được, Họa nhi muội muội đau đầu ngủ không yên, đối với thai nhi trong bụng cũng không lợi, đại phu có phương pháp gì không?”

Lưu đại phu sờ sờ chòm râu, nói: “Chứng đau đầu này, chỉ có chậm rãi điều dưỡng. Vị nương tử này bị bệnh từ lâu, băng dày ba thước, không phải một ngày hai ngày điều dưỡng tốt được ngay.”

Hậu Uyển Vân nói: “Nhưng ta thấy trên người muội muội khó chịu, trong lòng ta cũng rất khó chịu. Đại phu, ông nghĩ lại xem, có dược gì có thể trị bệnh này không? Chớ lo lắng chuyện bạc, chính là dược đắt tiền, Khương gia chúng ta cũng muốn mua.”

Lưu đại phu trầm tư một lát, nói: “Lão phu nhưng thật ra biết có một loại dược, chính là cống phẩm Tây Vực, tên là ‘tiêu dao cao’. Vật ấy chính là từ một loại hoa ở Tây Vực tinh luyện mà ra, tên là thuốc phiện, thập phần trân quý, ngàn vàng khó cầu. Tiêu dao cao này có hiệu quả chữa đau bụng, đau đầu, sau khi dùng làm cho thân thể người ta bách bệnh tiêu hết, cả người thư sướng.”

Thuốc phiện? Tiêu dao cao? Trong lòng Hậu Uyển Vân đột nhiên run lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Lưu đại phu tinh tế đề ra nghi vấn thuốc phiện cùng tiêu dao cao này. Lưu đại phu đem đặc tính của hoa cùng thuốc mỡ này tinh tế miêu tả cho Hậu Uyển Vân nghe.

Đúng vậy, chính là thuốc phiện, tiêu dao cao này chính là nha phiến! Căn cứ Lưu đại phu miêu tả, bởi vì tiêu dao cao sản lượng cực nhỏ, chỉ có vương tộc cùng quý tộc Tây Vực mới có thể hưởng dụng, một ít tiêu dao cao được tiến cống qua, có lẽ là vì lượng cực nhỏ, cho nên người đời cũng không biết nhiều lắm công hiệu của thuốc này, chỉ biết cái này có thể dùng làm dược, mà công hiệu rõ rệt, cũng không có người từng hút một lượng lớn nha phiến, cho nên từ xưa đến nay trong điển tịch dược vật, vẫn chưa ghi lại tác dụng phụ của tiêu dao cao. Bởi vậy người Thiên triều chỉ biết thứ này là thần dược ngàn vàng khó cầu, lại không biết tiêu dao cao là thứ giết người.

Hậu Uyển Vân nghe xong, trịnh trọng nói: “Đã có thần dược như vậy, ta nhất định là muốn cho muội muội dùng. Bạc đều không là vấn đề, của hồi môn nhà mẹ đẻ ta phong phú, liền từ trong sổ sách của ta mà xuất bạc, chỉ cần thân mình muội muội tốt, sinh ra nhi tử béo mập, cái khác đều không là vấn đề.”

Họa nhi cũng biết giá trị của tiêu dao cao này, không nghĩ tới vị đại thiếu phu nhân này thế nhưng cho mình dùng dược vật trân quý như vậy, cảm thấy không khỏi cảm động, cơ hồ rơi lệ, nức nở không biết nói cái gì cho phải.

Hậu Uyển Vân vỗ lưng Họa nhi, ôn nhu nói: “Chỉ là chút bạc, có cái gì đâu, nào quan trọng bằng thân mình muội muội. Muội muội chớ suy nghĩ nhiều về chuyện này, chỉ để ý cẩn thận dưỡng thân mình, chuyện khác muội liền chớ quan tâm.”

“Vâng, cám ơn đại thiếu phu nhân, Họa nhi hiểu được.” Họa nhi lấy khăn lau lệ, nói với Hậu Uyển Vân.

Nếu là để cho phụ nữ có thai ăn một lượng lớn nha phiến, ai biết ngươi có thể sinh ra cái gì… Hậu Uyển Vân cười nhìn Họa nhi, nụ cười trong mắt liền giống như hoa thuốc phiện đang nở rộ sáng lạn.