Mê Chàng Chẳng Sai (Một Chuyện Làng Ái)

Chương 37



Vợ chồng trẻ ăn xong bữa cơm thì bốn bề cũng đã lên đèn. Lão Quý vẫn đứng bên cạnh, mắt chăm chú nhìn cậu Minh ăn tận đến khi xong bữa. Lão bảo cậu:

- Minh này, vợ chồng con ở nhà anh Tri chắc hẳn không được tiện có đúng không?

- …

- Ta sẽ cho hai đứa một căn nhà, ngay phía tây nhà ta thôi, như vậy thi thoảng cha con ta lại được gặp nhau. Con nghĩ thế nào?

- Tôi tự lo được, không cần đến ông.

- Con Dung nó đã nhận lời ta rồi. Con không thương ta thì cũng cần thương nó chứ.

Dung sững sờ. Ông ta dám nói điêu cho Dung thế sao? Dung toan cãi nhưng lão Quý đã nhìn Dung với ánh mắt van lơn. Dung tức lắm nhưng cũng đành thôi. Căn bản Dung cũng tha thiết có một căn nhà lắm, Dung cũng nửa muốn nhận lời lão rồi mà. Thôi thì lão đã có lòng như thế, Dung cũng chẳng cãi nữa.

Cậu Minh nghe thế, cậu im lặng, bờ vai cậu run run, cậu cúi mặt xuống. Lão Quý cười cười tiếp lời.

- Cứ quyết định thế nhé, ngày mai tốt ngày, hai vợ chồng dọn đồ sang ở luôn đi.

Nói xong lão chắp tay sau lưng bỏ ra khỏi phòng. Thằng Mẹo lật đật theo lão đi ra.

- Đi về!

Cậu Minh gằn giọng với Dung, rồi cậu nắm tay kéo Dung đi. Cái nắm tay của cậu chặt lắm, làm Dung đau hết cả tay. Lần đầu tiên Dung thấy cậu giận Dung, Dung đau lòng quá. Dung bắt đầu thút thít. Hình như cậu buông lỏng tay hơn thì phải.

Hai vợ chồng vừa về đến nhà, bà Trâm thấy mặt thằng con trai hầm hầm, còn đứa con dâu bà vốn ghét mặt đang nhòe nhoẹt nước. Bà mở cờ trong bụng. Chắc con Dung lại làm gì có lỗi với thằng Minh rồi, thế thì tốt quá đi ấy chứ. Thằng Minh con bà sẽ chán nó thôi, cho đáng đời nó.

Cậu Minh kéo Dung vào tận phòng ngủ của hai vợ chồng, cậu đẩy Dung ngồi xuống giường rồi cậu bỏ ra ngoài. Dung vẫn khóc, khóc nhiều lắm. Cậu sẽ chán, sẽ ghét Dung mất thôi. Tất cả là tại Dung mà.

Một lúc sau, cậu quay lại, cậu đưa cho Dung cái khăn tẩm nước mát. Dung mừng lắm, có khi nào cậu đã hết giận Dung? Dung vội lấy khăn cậu đưa lau mặt. Dung nói trong nước mắt.

- Anh Minh… anh… cho tôi… xin lỗi. Tại là… tôi… tôi… cũng… muốn… có một căn nhà.

Bỗng cậu Minh ôm choàng lấy Dung. Dung ngạc nhiên rồi ngập tràn hạnh phúc. Cậu hết giận Dung thật rồi. Dung hân hoan ở trong lòng cậu, thổn thức nốt trận khóc đã đời lúc nãy.

Cậu khẽ nói vào tai Dung.

- Cho tôi xin lỗi.

Dung lắc đầu nguầy nguậy. Tại Dung đã hoa mắt vì vật chất mà, sao cậu phải xin lỗi Dung chứ.

- Không… lỗi là tại tôi. Tôi… tôi đã không nghĩ đến… suy nghĩ của anh.

- Tại tôi đã không lo được tốt cho Dung.

Cậu lau nước mắt cho Dung, rồi cậu lại ôm lấy Dung. Cái ôm của cậu ấm áp quá, xua tan đi hết mọi ưu phiền, lo lắng trong Dung. Là cậu vẫn thương Dung.

Cậu Minh im lặng một hồi, rồi cậu bảo Dung:

- Ngày mai chúng ta sẽ dọn sang nhà lão ta.

- Thôi, mai tôi sẽ từ chối ông ấy. Chúng ta chờ thêm cũng được mà.

- Dung không cần nghĩ gì nữa. Mai ta sang đó.

Dung áy náy quá. Vậy đúng là cậu đã chịu bị Dung ép buộc rồi. Liệu Dung có sai không? Liệu Dung có làm cậu tổn thương? Dung suy nghĩ một hồi rồi thiếp đi trong lòng cậu.

*****

Sáng hôm sau, cậu Minh và Dung sang nhà lão Quý. Hai vợ chồng cũng chẳng có đồ đạc gì đáng giá, chỉ có ít quần áo đem theo mà thôi. Cậu Minh cũng không quên mang theo ít giấy mực cậu mua hôm trước.

Bà Trâm thấy hai đứa dọn đồ, bà cũng đoán ra chuyện, không cần đến khi cậu Minh thưa chuyện rồi chào bà, chào anh chị để đi. Bà là bà chả vui tẹo nào, giờ thằng con trai bà đúng là đi theo cái con bé quái quỷ đó rồi, dại lắm con ạ. Nhưng, bà cũng chẳng cản ngăn, chẳng phải như thế thì thằng Minh nó sẽ giàu sao, nó lại chẳng mang tiền mang bạc về mà nuôi bà. Đương nhiên là bà sẽ không sang ở cùng chúng nó, bà không thèm là thứ nhất, thứ hai là lão Quý cũng chẳng muốn gặp bà. Tình nghĩa ngày xưa đã đoạn kể từ ngày lão chán cái tính dở dở ương ương của bà mà bỏ đi rồi.

Lão Quý vui quá, lão không ngờ thằng con cứng đầu cứng cổ suốt bao năm lão thuyết phục không xong mà chỉ cần một câu lão đổ điêu cho con dâu lão là êm chuyện. Con dâu lão đúng là phúc tinh của lão mà. Lão đon đả ra chào cô cậu.

- Các con sang rồi đấy à, để cha dẫn hai đứa ra nhà.

Cậu Minh im lặng, nắm tay Dung đi theo lão. Lão hí hửng đưa hai vợ chồng ra căn nhà gỗ sưa ba gian ở phía tây nhà lão, có vườn có cổng riêng, nhưng cũng là chung một khu đất với nhà lão. Lão đã tính cho cậu về đây từ lâu rồi nên lão đã dựng sẵn cái nhà cho cậu. Giờ lão mới được đón người, lão mừng quá, lòng hồi hộp chỉ sợ cậu chê thôi.

Cậu Minh trầm lặng. Còn Dung, nhìn ngôi nhà đẹp như trong giấc mộng giữa một vườn cây trái xum xuê, hoa tươi lá thắm mà Dung sung sướng quá. Vậy là, Dung và cậu đã có một mái nhà riêng để có thể chào đón những đứa con xinh đẹp khỏe mạnh chào đời thật rồi. Dung cứ tưởng mình đang mơ ấy chứ. Hạnh phúc làm gương mặt Dung ngời sáng, mắt Dung rơm rớm, Dung khẽ lấy tay lau nước mắt. Cậu Minh không vui, nhưng nhìn Dung hạnh phúc như vậy cậu cũng mỉm cười.