Mê Chàng Chẳng Sai (Một Chuyện Làng Ái)

Chương 12



Tất nhiên, một đám cưới rình rang như thế làm sao mà qua được mắt cậu Bính. Cậu đau, đau lắm. Hẳn nhiên là thế. Nhưng, cứ để yên thì đâu phải là cậu. Cậu sẽ cướp trên giàn mướp người cậu thương, như chính cái cách mà thằng ôn kia đã làm với cậu. Cậu sẽ cho nó hiểu cái cảm giác mà cậu phải chịu, thậm chí gấp trăm gấp nghìn lần như thế nữa kìa.

Đứng trên cành cây đúng là chả có gì thoải mái, thằng Tí bảo cậu có nhất thiết phải thế không, nó thấy cô Dung đó cũng chả được cái nước mẹ gì, xinh thì cũng xinh nhưng làm sao mà bì được với mấy cô tiểu thư thích cậu. Cậu Bính đang cầm ống nhòm, tiện tay phang cho nó một cái đau thấy ông bà ông vải. Dung của cậu là nhất. Biết chưa?

Chờ mãi, thằng Tí ngáp ngắn ngáp dài, tay với với mấy cái lá sấu non mà nhai. Cậu Bính vẫn soi chăm chú lắm. Cuối cùng thì hai họ nhà kia cũng về hết, cậu cũng bắt đầu hành động trượng nghĩa của mình, cứu cô Dung xinh đẹp ra khỏi tay thằng chài nghèo xấu ỉn kia. Cậu tin chắc nó đã ám bùa ám ngải gì cô nên cô mới mê nó mà chê cậu.

Thằng ôn đó ra ngoài rồi, cơ hội vàng để hành động. Cậu ngoắc tay, sáu thanh niên vạm vỡ ùa ra từ lùm cỏ. Cậu Bính đã có lệnh, tẩm thuốc mê mang cô Dung nguyên vẹn trở về, còn thằng chài kia, đánh cho nó không chết thì cũng phải bò. Chuyện quá đơn giản, sáu anh em ta chẳng lẽ lại thua thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch đó sao, thế thì còn gì là thể diện của băng nhóm Quạ Đen nổi tiếng chuyên đi ăn vạ nữa.

Ơ ơ sao cái thuyền nó trôi lềnh bềnh trên sông thế kia? Mấy anh em Quạ Đen ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhìn lên cậu Bính. Cậu Bính đen mặt. Thằng cờ hó kia nó tháo cha cái neo thuyền mất rồi. Cậu Bính khoát tay, bơi đi các anh em. Cơ mà nước sông vừa lạnh giá vừa chảy xiết, sóng vỗ dập dềnh, trời thì sập tối, quá bằng bắt anh em tự tử. Thằng cả bảo thằng hai, thằng hai lệnh thằng ba, thằng ba liếc thằng tư… cuối cùng chỉ còn thằng út là chẳng biết ngó ai. Nó đứng ngó cái chân nó. Cậu Bính gào lên:

- Đứa nào bơi lên thuyền trước tao trả thêm một vạn.

Ai da, câu này nghe chừng có hiệu lực. Cơ mà một vạn xem chừng vẫn hơi ít, khi so với cái mạng. Thằng út nói với lên:

- Trả thêm chút nữa đi anh!

Cậu Bính tức điên:

- Đứa nào không bơi tao… xẻo!

Câu này thì đúng là có hiệu lực thật. Đúng là cơm không ăn lại muốn ăn ấy mà!

Nhóm Quạ Đen đành đứng khởi động một lúc cho ấm người, rồi bắt đầu rón rén thò chân xuống nước.

Oạp oạp oạp, mấy anh em cũng đến được cái thuyền rồi. Sao mà nước lạnh quá vậy, chết cóng mất thôi! Mấy anh em lập cập trèo lên thuyền mong tìm chút hơi ấm, quên cả việc mình đến đây làm gì.

Chiếc thuyền nhỏ xíu vốn chỉ chở được hai người. Giờ cùng lúc cả sáu cháu bước lên, cộng thêm với cậu Minh và Dung cả thảy là tám, thì sức nào chịu nổi. Dung chưa kịp ngơ ngác vì có kẻ lạ mặt thì bất ngờ ngã dúi xuống sông.

Thuyền lật. Cậu Minh vội giữ Dung một tay, tay kia khua nước bơi đi. Nhóm Quạ Đen mất luôn chỗ bấu víu, hoảng loạn tìm bờ mà vào, còn tâm trí đâu mà tóm cổ ai nữa.

Dung bám vào cậu Minh, chân cũng quẫy đạp nhẹ nhàng theo lời cậu. Bỗng đâu, Dung thấy chân nhói lên một cái, đau lắm, Dung buốt quá kêu á lên một tiếng, nhăn nhó kêu đau rồi lịm đi.

Cậu Minh lặng lẽ mà nhanh chóng đưa Dung vào bờ. Nhìn Dung bất động, mặt trắng bệch, cậu liếc thấy chân Dung có vết rắn cắn. Cậu vội hút máu độc ra, sau đó vác Dung lên vai, chạy một mạch về nhà thầy mẹ Dung.