Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 1: Mẹ con xinh đẹp



Hôm nay là một ngày kỳ quái, mọi người sống ở thành phố A đều biết hôm nay là một ngày không giống như ngày bình thường, nếu không tại sao hơn trăm chiếc xe thể thao hàng đầu đậu trên con đường chính dẫn đến nhà họ Tiếu, mà biển số xe của bọn họ cũng không ngoại lệ có thể khiến người bình thường giật mình.

Khi chiếc xe cũ giá mấy vạn của Đồng Nhan xuất hiện trước cổng nhà họ Tiếu thì bị hai người lính ôm súng ngăn lại, nhìn hai họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mặt mình, Đồng Nhan chỉ cảm thấy trái tim bé nhỏ của cô như muốn nhảy ra ngoài, cô theo bản năng ngồi trong xe giơ hai tay tạo dáng đầu hàng, chỉ mong không chọc phải tổ ong vò vẽ.

“Đồng Nhan ngu ngốc, chỗ này không cho phép đi vào, mẹ tạo dáng đầu hàng làm gì!” Tiếng nói nho nhỏ từ chỗ cạnh tài xế vang lên, giọng nói non nớt dễ nghe, không chút nào che giấu xem thường cô.

Đồng Nhan giận dữ liếc mắt nhìn đứa bé trai ngồi hút sữa chua bên cạnh, đôi mắt đen láy to tròn của cậu bé cũng không nhìn cô môt cái, ngược lại nhìn hai binh lính ôm súng ngoài cửa xe, miệng ngọt ngào kêu: “Oa, anh lính thật là đẹp trai!” Nói xong không để ý tay chân nhỏ bé của mình, tháo dây an toàn đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Đồng Nhan trợn trắng mắt không để ý đến cậu bé.

Bé trai đạp đôi chân nhỏ chạy đến trước mặt binh lính, chảy nước miếng, đôi mắt lóe lên vô số hoa đào, vô cùng hâm mộ nói: “Anh trai, em có thể sờ người anh không?”, giọng nói nhút nhát lộ vẻ ngây thơ.

Binh lính bị bộ dáng Đồng Đồng nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, cười cười nói: “Cậu bé, mau đi vào đi, anh không thể tùy tiện để em đụng vào, đây là nguyên tắc!”

Gương mặt sáng lạn của cậu bé trong nháy mắt ỉu xỉu, rõ ràng sắp đau lòng muốn khóc nhưng vẫn rất nghe lời: “Thì ra là như vậy! Anh trai, em không thể khiến anh phạm lỗi!” Mím môi bộ dáng uất ức khiến những khách nữ đi dự tiệc đều sinh lòng yêu thương, không nỡ bỏ đi, vội vã đi tới an ủi.

Mỗi người một lời, một lúc sau đã có rất nhiều người tụ tập trước cửa nhà họ Tiếu, Đồng Nhan đậu xe xong nhìn kiệt tác của bảo bối, im lặng ngước nhìn trời.

Vội chạy lên trước, đem cậu bé đang thút tha thút thít, bộ dáng đáng thương lại có phần xinh đẹp ôm vào trong ngực, phối hợp an ủi: “Được rồi được rồi, bảo bối, đừng khóc, mẹ dẫn con đi tìm ba, nói ba đưa con đến doanh trại nhìn các anh lính có được không?”

Đôi mắt cậu bé tỏa sáng, hưng phấn khác thường, lại cẩn thận níu cổ áo mẹ: “Có thật không? Nhưng không phải ba đã nói không cho phép trẻ con vào doanh trại không phải sao?”

Đồng Nhan vừa ôm cậu bé đi vào cổng chính vừa nhẹ giọng an ủi: “Tất nhiên, ba yêu thương con như vậy, nếu nghe thấy con nói ba đương nhiên sẽ nghe.”

Mọi người nhìn hai mẹ con, lắng nghe cuộc nói chuyện, giờ mới hiểu ra, thì ra đứa bé này là người trong đại viện, không trách được sau này lớn lên muốn làm một người quân nhân giống ba mình!

Nhìn hai mẹ con càng ngày càng xa, mọi người mỉm cười, cậu bé này thật khiến cho người khác yêu thương.

Nhưng mà hai binh lính đứng ở cửa nhìn bóng dáng hai mẹ con càng lúc càng xa, càng mờ ảo, mơ hồ cảm thấy hình như quên mất gì đó, đến lúc nhớ ra thì đã không kịp nữa.

Đồng Nhan sau khi ôm con trai rẽ vào một góc mới quay đầu nhìn động tĩnh phía sau, cho đến khi xác định đã an toàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật sự dọa cô sợ chết khiếp.

Cậu bé ném hộp sữa chua trong tay, nhìn mẹ mình vẻ xem thường: “Thật là vô dụng, nhát gan như vậy sao còn muốn đi vào chứ, rõ ràng không có thiệp mời, không biết trong đầu mẹ nghĩ gì!”

Đồng Nhan không cam lòng bị con trai xem thường, đứng thẳng người, cãi lại: “Haiz, mẹ là vì công việc, nếu không làm việc thì lấy tiền đâu nươi con! Không làm việc lấy tiền đâu mua sữa chua cho con!”

Cậu bé càng thêm xem thường: “Thôi đi, cũng biết lấy con làm cớ, mẹ nghĩ con ngu ngốc giống mẹ sao?”

Bị chính con trai bảo bối xem thường, Đồng Nhan trừng mắt, đôi tay chống nạnh, từ trên nhìn xuống cậu nhóc miệng còn hôi mùi sữa, vậy mà ánh mắt cậu nhóc lại quét một lượt quanh căn nhà, vừa nhìn vừa nói: “Thật sự rất lớn.” Sau này cậu nhất định phải kiếm thật nhiều tiền mua căn nhà lớn như vậy cho mẹ! Cậu thầm định ra mục tiêu trong lòng mình như vậy, đôi mắt đen láy lấp lánh.

Lúc này Đồng Nhan mới chú ý đến tòa nhà, tòa nhà rộng như một cái sân banh, với phong cách mộc mạc của những năm bảy mươi tám mươi, có chút cũ kỹ, khắp nơi lộ ra một loại cảm giác dày cộm nặng nề, trước tòa nhà là một đường mòn rộng khoảng hai trăm mét nối thẳng đến cổng chính.

Hai bên đường lớn đủ các loại hoa cỏ, trong sân rất nhiều cây cối, ở đây vào mùa hè nóng bức nếu có gió thổi qua cảm giác rất thoải mái.

Không thể không nói, có tiền là có tất cả, thật biết hưởng thụ.

Đồng Nhan bĩu môi.

Cậu bé nhìn thấy liền la to: “Đồng Nhan, mẹ tiêu rồi, mẹ thù hằn người giàu có! Chậc chậc, thực sự là thói quen của người nghèo, ganh tị với những người có tiền!”

Đồng Nhan trợn mắt nhìn cậu bé lắc lư cơ thể nhỏ của mình đi vào đại sảnh.

Nhà họ Tiếu là một gia tộc huyền thoại, từ ông cha đến giờ vẫn không bị phá vỡ, ngoài ra nhà họ Tiếu nổi tiếng còn vì một nguyên nhân khác chính là quyền thế cùng với tài sản cùng thế hệ con cháu của họ, đây chính là một gia đình quân nhân nổi tiếng cả thế giới.

Họ nhà Tiếu, nhiều con trai, nhiều cháu trai, nhiều tướng quân.

Đây chính là quyền thế cộng với tài sản thế chấp tạo thành một công đoàn, ông Tiếu có rất nhiều thuộc hạ, rộng như biển cả. Theo như tin đồn thì sáu mươi phần trăm người trong ủy ban quân sự trung ương đều là người của ông. Muốn nói nhà họ Tiếu như cả Trung Nam Hải, ngoài ra không dám nói thêm gì.

Nhưng trong thế hệ tướng quân đó lại xuất hiện một người quái thai nhất chính là Tiếu Thâm, nổi tiếng là người trục lợi trong kinh doanh ở thành phố A. Nơi nào có thể kiếm tiền nơi đó có đại thiếu gia họ Tiếu, đây là lời mọi người trong giới kinh doanh nói về đại thiếu gia họ Tiếu.

Nếu như nói vị thiếu gia này bên ngoài nổi tiếng gian xảo còn có một nguyên nhân khác, đại thiếu gia họ Tiếu rất đẹp trai, nổi tiếng phong lưu đa tình, không ai là không biết đại thiếu gia rất thích mỹ nữ.

Hôm nay là đại thọ mừng chín mươi tuổi của ông Tiếu, tất cả già trẻ lớn bé lớn nhỏ trong gia đình đều xuất hiện, chuẩn bị cho ông Tiếu một bữa tiệc đại thọ hoành tráng , trong bữa tiệc thì cái gì nhiều nhất?

Tiếu Thâm đứng ở cầu thang trên tầng hai, đôi mắt nhìn về phía các mỹ nhân đi lại dưới sảnh, khóe miệng liền nở nụ cười của một tay thợ săn.

Mà ở dưới sảnh, không ít mỹ nữ ăn mặc cao quý sang trọng như vô tình đi qua chỗ Tiếu Thâm có thể nhìn thấy, ánh mắt như có như không liếc nhìn, thấy ánh mắt câu hồn của Tiếu Thâm liền nhanh chóng đi qua, trong lòng không ngừng than thở đại thiếu gia họ Tiếu thật đẹp trai.

Đồng Nhan liên tục đong đưa chiếc nhẫn trên bàn tay trái của mình, thấy hai chính trị gia nổi tiếng thường được đăng trên báo, cô liền khẽ nâng lên làm bộ như dáng vẻ lơ đãng, chiếc nhẫn nhỏ khẽ chấn động, sau đó chính là một tiêu đề.

Cũng biết hôm nay đến đây đều là người nổi tiếng, cô thân là một phóng viên nhỏ, có thể kiếm được thông tin người nổi tiếng liền có thể kiếm tiền, làm phóng viên không dễ, muốn dựa vào tiền lương nuôi con càng không dễ dàng.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu con trai đang ăn uống ở khu thức ăn, Đồng Nhan bất đắc dĩ lắc đầu.

Ah? Đợi chút.......

Đồng Nhan nghi ngờ lần nữa phóng tầm mắt về phía Đồng Đồng đang ăn, chỉ là lần này tiêu điểm của bữa tiệc đang ngồi trong một góc, nơi đó.....

Đồng Nhan híp mắt nhìn một lúc, trong đôi mắt dần dần bắt đầu hưng phấn, hôm nay cô có thể có được tin nóng sao? Xem một chút là ai, không phải là người đàn ông trong truyền thuyết nổi tiếng đẹp hơn cả phụ nữ sao?

Tiếu Thâm ôm người phụ nữ trong ngực, bàn tay không an phận đặt trước ngực, người phụ nữ đang say đắm trong nụ hôn của người đàn ông nhưng tại sao hôn một lúc lâu rồi mà không thấy gì khác tiến triển?

Người phụ nữ quýnh lên, to gan đưa tay tìm kiếm trên người Tiếu Thâm, lúc đang tiếp tục đi xuống thì Tiếu Thâm mở mắt, ánh mắt ôn hòa thường ngày trở nên vô cùng lạnh nhạt, giống như việc người phụ nữ này làm khiến hắn vô cùng tức giận.

Đứng chỗ này một lúc lâu, Đồng Nhan giơ tay trái hướng về phía người kia vỗ một cái, hưng phấn suy nghĩ về tiêu đề trang báo ngày mai.

Tiếu Thâm vừa mở mắt liền đẩy người phụ nữ trong lòng ra, người phụ nữ không hiểu tại sao Tiếu Thâm đột nhiên bỏ rơi mình, ánh mắt mờ mịt nhìn Tiếu Thâm: “Sao vậy?”

Tiếu Thâm nửa cười nhìn người phụ nữ, ánh mắt nháy lên: “Chỉ là có một người phụ nữ không thức thời quấy rầy chúng ta mà thôi.” Nói xong quay người nhìn người phụ nữ đứng bên kia đang nhìn bàn tay cười, Đồng Nhan cười hả hê, rốt cuộc cũng kiếm được tin nóng cho ngày mai rồi, trong đầu cô đang hiện lên cảnh tiền thưởng tháng này đang bay tới.

Nhưng tại sao cô cảm giác như không khí chung quanh càng ngày càng lạnh? Đồng Nhan để tay xuống nhìn về phía Tiếu Thâm, đúng lúc nhìn thấy diễn viên nam chính vừa diễn cảnh kích tình đang híp mắt nhìn cô.

Đồng Nhan sững sờ, sau đó khóe miệng nhếch lên, ưu nhã cười cười như một cô gái con nhà danh giá, sau đó chậm rãi xoay người, xoay người một cái sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi, khốn khiếp, lúc Tiếu Thâm tán gái cũng nhạy cảm như vậy sao? Vì giữ mạng hai mẹ con, giữ tiền thưởng, Đồng Nhan từ từ bước ra ngoài.

Tiếu Thâm nhìn bóng dáng không chút hoang mang đu về phía cửa, khẽ bội phục, mặc kệ người phụ nữ bên cạnh đang tức giận, bước nhanh về phía trước kéo Đồng Nhan, cười híp mắt nhìn cô nói: “Người đẹp, cô là con gái nhà ai vậy? Sao trước kia chưa từng thấy cô, thật là hận không sớm gặp một chút.”