Mấy Đêm Cũng Là Đêm Đầu

Chương 1



Nằm ở vùng ngoại ô của Đài Bắc, cách thành phố nữa tiếng chạy xe, tại một khu vực lớn sang trọng, mỗi căn nhà đều chỉ là duy nhất, gần trăm nhà hai tầng theo phong cách kiến trúc Châu Âu, mỗi một hộ đều có sân viên ở trước.

Đêm nay tại nhà cha mẹ Hà tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi cho con gái lớn Hà An Khởi, mà khách mời tham gia trừ bỏ bạn bè con gái lớn, còn có nhân vật nổi tiếng về thương nhân làm ăn qua lại cùng Hà gia.

Uông Nhu Nhu thân là bạn tốt của Hà An Khởi,đương nhiên trang phục phải lộng lẫy tham dự tiệc sinh nhật Hà An Khởi, vốn anh hai Uông Thực muốn cùng cô đi tạm thời có việc, khiến cô vội vàng tìm anh cả Uông Hạo đang điên cuồng làm việc cùng cô tham dự, hai anh em vừa mới xuất hiện, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp ngọt ngào, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý trong tiệc sinh nhật.

Vốn Uông Nhu Nhu đang ôm lấy cánh tay anh cả đi vào hội trường vừa thấy đến Hà An Khởi, lập tức bỏ lại anh cả bị cô cứng rắn kéo đến tiệc sinh nhật, hai cô gái nhỏ cũng không quay đầu lại liền cười đùa chạy đi.

Hôm nay Uông Hạo một thân tây trang màu đen,thân cao gần một mét 80cm nhìn qua thon dài cao ngất, một đầu tóc ngăm đen rậm rạp,khuôn mặt tuấn mỹ ngũ quan rõ ràng, một đôi mày rậm hai mắt thâm trầm, mũi cao thẳng, môi mỏng nhếch lên, trong mắt lơ đãng toát ra tinh quang, phát ra một cỗ hơi thở trầm ổn.

Người đàn ông có tiền lại có bề ngoài xuất chúng như vậy, tự nhiên sẽ thành đối tượng truy đuổi lấy lòng của phụ nữ, càng không cần phải nói anh không có bạn gái,ngay cả bạn gái cố định đều không có, tính cách anh hướng ngoại kén chọn, đối với phụ nữ càng lựa chọn kĩ càng.

Tiệc sinh nhật sẽ bắt đầu một giờ sau,cuối cùng đối phó với các vị làm ăn bậc trên xong, Uông Hạo nghiêng đầu nhìn em gái mình cùng Hà An Khởi trong sân nhảy,bộ dáng vui vẻ vừa khiêu vũ vừa cười, nhẹ nhàng mà hạ khóe miệng, đem ly rượu trong tay đưa cho người phục vụ, tính ẩn thân đến một góc sân gần đây.

Anh tránh đi những khách khứa ầm ỹ, tự mình đi đến một góc hoa viên, bởi vì cách sân yến hội một chút, thiếu ngọn đèn phóng, bên này tầm nhìn cũng không tính rất tốt, đang lúc anh đi đến đình hóng mát vườn hoa phiá trước, mới phát hiện trong đình hóng mát đã có người ngồi trước anh một bước.

Lúc anh đang do dự muốn hay không đi vào đình hóng mát,người ngồi ở trong đình hóng mát hình như là nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn về hướng của anh.

Hà Vu Yến mới vừa quay đầu lại, lập tức kinh ngạc nhìn Uông Hạo đứng trước mắt mình,trong nháy mắt còn tưởng rằng là mình nhìn lầm rồi, chờ khi cô phản ứng kịp, mới phát hiện Uông Hạo cũng đang nhìn cô chằm chằm, hại cô khẩn trương ngay cả chào hỏi cũng quên, chỉ là ngây ngốc theo dõi anh.

Uông Hạo trước mặt đương nhiên là cô biết, dù sao hai nhà hai người ở cùng một khu, cô cùng Uông Hạo ngay từ đầu cũng không có gặp nhau nhiều, cô lại so với Uông Hạo nhỏ hơn sáu tuổi, rất khó đùa giỡn cùng nhau,hơn nữa trong ấn tượng của cô Uông Hạo luôn luôn đều là Vạn Người Mê, bạn gái thay đổi liên miên.

Thẳng đến cô lên cấp ba, chuẩn bị học thêm Uông Hạo tạm thời thành thành gia sư của cô,một tuần bớt chút thời gian giúp cô học bổ túc ba ngày, hai người mới tính có chính thức cùng xuất hiện.

Cũng bởi vì một năm kia, cô thích Uông Hạo, còn ngu ngốc viết thư tình kẹp vào sách cho anh, đổi lấy kết quả là Uông Hạo đem thư tình còn nguyên trả lại cho cô, cô không gặp anh nhiều, rồi sau đó cô bị dì Hà đưa đến trường luyện thi, thi lại một năm, thật vất vả thi được vào Trường Đại Học hiện nay.

Khi đó cô có ngốc cũng biết Uông Hạo không thích cô, một phong thư tình cuối cùng bị cô bỏ vào ngăn kéo, luôn luôn không có dũng khí lại lấy ra,ngay cả cô thích Uông Hạo cũng thu ở trong lòng, nhiều năm trôi qua như vậy, cô không dám cùng bất cứ ai nhắc tới chuyện này.

Khi Hà Vu Yến lên năm hai, Uông Hạo về nước hơn nữa tiếp nhận sự nghiệp của cha anh, vì thuận tiện đi học,khi vào năm nhất cô liền dọn ra khỏi nhà, một mình ở bên ngoài thuê phòng, mà anh lại là mỗi ngày vội vàng đi làm, đi sớm về trễ, vài năm nay trên cơ bản cũng chưa bao giờ gặp mặt qua.

Bởi vì là sinh nhật Hà An Khởi, thân là chị cả cùng cha khác mẹ, Hà Vu Yến không có lý do không trở về nhà, chỉ là trừ bỏ người trong nhà, tất cả khách khứa cô đều không biết, lại không thể nửa đường rời đi, chỉ có thể một mình ngồi ở đình hóng mát ăn cái gì đó giết thời gian.

Cô biết con gái Uông gia Uông Nhu Nhu nhất định sẽ tham dự, nhưng cô không nghĩ tới người bận rộn như Uông Hạo cũng tới, càng không nghĩ tới bản thân sao nhiều năm sau còn có thể lại cùng anh gặp mặt.

Uông Hạo điên nhiên cũng nhận ra cô gái trước mắt là con gái cả Hà gia Hà Vu Yến, hơn nữa cũng nhớ tới vài năm trước cô chẳng những ái mộ mình quá, còn viết thư tình cho anh, bất quá phong thư tình này anh liền xem cũng chưa xem liền trả lại cho cô, từ đó trở đi anh liền tránh cô.

Mà lúc này, anh không xác định bản thân là nên xem như không có việc gì chào hỏi hay là xoay người chạy lấy người, nhưng là so với cùng Hà Vu Yến đơn độc chung đụng, Uông Hạo lại càng không muốn trở về đại sảnh yến hội.

Do dự vài giây sau,anh dứt khoát đi vào đình hóng mát, chăm chú nhìn trên bàn đá có một bàn đồ ăn cùng một ly nước trái cây uống được một nữa, nhìn lại Hà Vu Yến một thân váy đến đầu gối màu xanh lục, ngũ quan thanh lệ, cho dù ánh sáng không đủ, bất quá như trước có thể nhìn ra ông trời tạo cô ra là đoan trang.

Khi trung học vốn là cô gái bộ dạng xinh đẹp, trải qua vài năm lột xác, đã thành mỹ nữ trong mắt mọi người rồi.

Hà Vu Yến bị anh nhìn có chút bất an,cầm dao nĩa trong tay, vụng trộm quay đầu liếc mắt nhìn anh, khi phát hiện anh chính đang nhìn chằm chằm mình, đành phải kiên trì kêu anh , "Anh Uông."

"Em sao không cùng các cô chơi đùa sao?" Hà An Khởi cùng em gái anh sinh cùng năm,tình cảm vô cùng tốt, hơn nữa em gái Hà An Khởi nhỏ hơn hai tuổi Hà An Nhân, ba nữ sinh mỗi ngày chơi cùng nhau, một khi đùa giỡn náo lên, chỉ kém không đem nóc nhà dỡ ra, đôi khi đều có thể nghe được đến tiếng cười các cô cùng tiếng thét chói tai.

Mà lúc này đúng là cao trào của khiêu vũ,nhất là các cô gái chơi đùa điên cuồng, cô lại một mình đào thoát ngồi ở chỗ này ăn mấy cái này,anh cảm giác có chút bất ngờ.

"Em không biết khiêu vũ." Hà Vu Yến đem nĩa gim hoa quả bỏ vào trong miệng.

Sau đó hai người một hồi trầm mặc,không ai mở miệng, thẳng đến Hà Vu Yến đem bàn đồ ăn không tính là nhiều ăn xong, lẳng lặng đứng dậy rời khỏi đình hóng mát,mới lại nghe thấy Uông Hạo nói: "Vu Yến,em có thể giúp tôi một chuyện không?"

Hà Vu Yến nghi hoặc quay đầu nhìn anh, đem tóc vén đến sau tai, đây là động tác quen thuộc khi cô khẩn trương,ở trước mặt Uông Hạo cô luôn luôn không được tự nhiên, bởi vì cô thích người đàn ông này.

"Tôi còn chưa ăn bữa tối, em có để ý giúp tôi lấy một ít thức ăn được không? Tôi sợ mình trở về yến hội, rất khó thoát khỏi người khác." Anh vừa mới nói xong, biểu cảm đầu tiên của Hà Vu Yến là lộ ra kinh ngạc, rồi sau đó nhẹ giọng hỏi anh, "Vậy anh muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được, chỉ cần có thể ăn thật no." Đối với ăn anh không bắt bẻ, chỉ cần có thể không đói bụng là tốt rồi.

Hà Vu Yến gật đầu, cầm lấy điã trống trơn xoay người,đi về phía trước vài bước, cô lại xoay người, không xác định hỏi: "Anh sẽ chờ em trở lại sao?"

Uông Hạo nghiêm túc gật đầu, cô giúp anh lấy đồ ăn, anh cũng đã đói bụng nên không có lý do không đợi cô.

Trả lời của anh làm cả một buổi tối không nở nụ cười nhiều như Hà Vu Yến cũng nở nụ cười, cô chẳng những nở nụ cười, ngay cả ánh mắt đều cười cong cong thành hình bán nguyệt, so với lạnh lùng lúc nảy của cô, thì lúc này cô nhìn có chút ngốc ngếch.

Cho đến khi cô đi xa, Uông Hạo mới chịu tha cho hứng thú nhìn bóng dáng gầy của cô, trên mặt bất giác trồi lên một chút cười,anh từ trung học đến bây giờ kết giao không ít bạn gái,nữ sinh ái mộ theo đuổi anh cũng có, mà năm đó nữ sinh trung học Hà Vu Yến cũng từng là một trong số nữ sinh thầm mến anh.

Khi đó tuy rằng cô xinh đẹp, đáng tiếc đối với yêu không lưu loát,tình cảm nam nữ nghĩ đến quá mức nghiêm túc, không hiểu vui đùa, như vậy cô không phải là loại anh thích.

Hơn nữa tuổi hai người kém quá nhiều,anh không có hứng thú ăn cỏ gần hang, nếu cô muốn đùa chơi, anh ngược lại vui vẻ bồi cô chơi đùa,nhưng khi cô có ý nghĩ ngu ngốc muốn nói chuyện tình yêu tinh khiết, mà anh không nói chuyện tình cảm, thầm nghĩ rảnh rỗi nhàm chán cùng người phụ nữ hẹn hò giết thời gian, lên giường nếu cần, có người phụ nữ nguyện ý giúp anh làm bạn giường kèm phát tiết là tốt rồi.

Chính là bởi vì như thế, một khi Hà Vu Yến không cam lòng bị anh quăng,lở nói với cha mẹ anh thì sao đây, vậy thì không phải là đơn thuần nói mấy câu có thể giải quyết.

Anh biết rõ Hà Vu Yến không phải là người phụ nữ anh muốn, cũng không có thể là người phụ nữ anh muốn, dù sao khi đó còn rất trẻ tuổi, hơn nữa vẫn là tuổi muốn vui đùa, mà cô cũng quá nhỏ,nữ sinh trung học cái loại thích này chỉ là hâm mộ mà thôi, khi bắt đầu trưởng thành sẽ nhạt phai đi.

Lúc đó trả thư tình lại cho cô, không bao lâu anh đi ra nước ngoài, hai năm sau khi anh trở về Đài Loan, cũng không cố ý hỏi chuyện của cô, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải, mà làm anh cảm thấy hứng thú, lúc này ánh mắt Hà Vu Yến nhìn anh, vẫn như trước cùng lúc cô mười tám tuổi giống nhau, xem ra anh đã xem thường Hà Vu Yến thích anh quá rồi, nhưng cô tìm lầm người đàn ông, anh không thích hợp với cô, cũng không tính cho cô cơ hội thích anh.

Lúc trở về hai tay Hà Vu Yến đã đầy ngập đồ ăn, Uông Hạo nhìn đồ ăn đạt trên mặt bàn đá,đồ ăn nhiều quá làm anh nhíu mày.

"Anh Uông, đây là dao nĩa, đây là thìa, còn có khăn ăn."

Năm cấp ba ấy, biết anh không thích người khác chạm qua gì đó, đặc biệt đồ ăn cùng bộ đồ ăn, Hà Vu Yến thận trọng đem bộ đồ ăn trong tay lau một lần lại một lần, xác định sạch sẽ mới đưa tới trước mặt anh, mà lúc cô cẩn thận cũng làm cho Uông Hạo lại nhíu mày, nhịn không được nhìn nhiều cô một chút.

"Em lại đi giúp anh lấy canh nóng cùng đồ uống, anh chờ em một chút nha." Nói xong cô lại tự nhiên đi rồi, năm phút sau, cô một tay nâng canh, một tay cầm nước trái cây, cẩn thận đặt ở trước mặt Uông Hạo.

"Vu Yến, cám ơn em." Uông Hạo nhìn bữa ăn tối phong phú trước mặt thành tâm nói.

Nghe anh đối với mình nói cám ơn, Hà Vu Yến lộ ra cười nhạt, cái gì cũng không nói đứng một bên.

"Cầm đi."

Nhìn anh đưa khăn tay nam qua,Hà Vu Yến không hiểu nhìn anh, biểu cảm buồn bực không rõ ý tứ của anh.

"Em vừa mới chạy đi chạy lại nhiều lần như vậy, trên mặt đều chảy mồ hôi rồi." Uông Hạo chỉ chỉ mặt cô giải thích.

Tóc của cô còn chưa chạm vai, chỉ là đơn giản dùng cái kẹp tóc nhỏ định trụ trước trán, chất tóc đen mun mềm mại, càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, không biết tại sao,Uông Hạo bình thường thích phụ nữ trang điểm gợi cảm, cảm thấy hôm nay cô thanh lịch đặc biệt hấp dẫn mắt anh, cùng nữ sinh bình thường anh kết giao xinh đẹp kiều diễm khác nhau, nhiều hơn một phần vui tai vui mắt.

Nghe vậy Hà Vu Yến đỏ mặt lên, xấu hổ buông xuống tóc vén sau tai, lộ ra xấu hổ cúi đầu mỉm cười, tiếp theo cô lại một lần nữa đem tóc vén ra phiá sau tai, biết anh là có ý tốt, tay cẩn thận tiếp nhận khăn tay của anh, nhẹ nhàng mà lau vài cái.

Uông Hạo cảm thấy nụ cười của cô ngốc ngếch lại đơn thuần, ánh mắt cười rộ lên như là có sức cuốn hút.

Cho rằng cô cầm khăn tay xong sẽ đi toilet trang điểm lại,phụ nữ chú ý nhất chính là trang điểm bản thân, đây là kinh nghiệm anh nhiều năm qua cùng người phụ nữ ở chung,hơn nữa anh cũng thật đói bụng, không nói gì thêm nữa, lực chú ý toàn bộ đặt ở đồ ăn lớn,chờ mấy phút đồng hồ sau,anh kinh ngạc nghe được cô nhẹ giọng nói:"Anh Uông, khăn tay em sẽ giặc sạch rồi trả cho anh sao nha."

Uông Hạo nhẹ nhàng nâng đầu lên, quay đầu lại nhìn Hà Vu Yến đứng cách anh hai bước, trên mặt cô không có trang điểm gì,khăn tay cầm trong tay cũng không có phấn trang điểm đủ màu.

Lúc này anh càng nghiêm túc đánh giá ngũ quan của cô,mặt trái xoan khéo léo, khuôn mặt trắng nõn, môi phấn hồng, cái mũi khéo léo đáng yêu, nhìn lông mi cô dài chớp chớp, đôi mắt ngập nước trong sáng loé sáng, thì ra đêm nay cô không trang điểm cũng xinh đẹp như các cô gái trang điểm xinh đẹp, không thể không thừa nhận, em gái đáng yêu ngọt ngào nhà anh cũng không có trời sinh xinh đẹp như Hà Vu Yến.

Cho dù kinh diễm, hơn nữa phụ nữ xinh đẹp anh không thiếu, Hà Vu Yến cũng không phải là người phụ nữ đẹp nhất,bề ngoài làm anh động lòng cũng không khó, Uông Hạo thu hồi ánh mắt nhàn nhạt nói: "Không cần chỉ là một cái khăn tay, một chút em cứ trực tiếp vứt đi."

Thứ người khác đã dùng qua anh không bao giờ dùng lại, ngay cả thứ anh thích, cũng vức đi, đây là thói quan nhiều năm của anh.

Hà Vu Yến cách anh hai bước cũng nghe được,thu hồi nụ cười, sững sờ cầm khăn tay của anh, không biết nên nói cái gì tiếp, đành phải gật đầu,cổ họng chua chát phát ra một tiếng.

Nhìn anh nhanh chóng ăn đồ ăn trước mắt, cả nói cũng không thèm nói một câu, Hà Vu Yến cho rằng anh chắc rất đói bụng,giọng nói dè dặt cẩn trọng hỏi: "Anh Uông, có muốn em lấy cho anh thêm chút đồ ăn nữa không?"

"Không cần." Uông Hạo đầu cũng không ngước lên liền cự tuyệt.

"Vâng."

Hai người lại trầm mặc một lát, Hà Vu Yến chỉ là ngồi một chỗ trong đình hóng mát, lẳng lặng nhìn Uông Hạo, cảm thấy anh ngay cả ăn cũng tao nhã có lẽ kén chọn chăng, làm cô nhìn đến say mê, ngay cả Uông Hạo đã ngước mắt lên cô cũng không phát hiện

"Vu Yến,em còn thích anh sao?" Lời này tuy là câu hỏi, bất quá giọng nói Uông Hạo bình tĩnh, hoàn toàn không cho Hà Vu Yến đường sống phản bác.

Không dự đoán được anh sẽ đột nhiên hỏi cô như vậy, Hà Vu Yến đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó đỏ mặt xấu hổ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Là cô biểu hiện rất rõ ràng sao? Hay là biểu cảm trên mặt cô tiết lộ tình cảm cô luôn luôn đều cẩn thận cất giấu?

Thấy cô không nói, Uông Hạo cũng đoán được tám chín phần, dứt khoát đem dao nĩa buông xuống, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng,giọng nói lạnh nhạt, "Thật đáng tiếc, anh chưa từng thích em."

Lời nói sắc bén, trực tiếp kết thúc thầm mến nhiều năm của Hà Vu Yến đánh vào địa ngục lạnh như băng, khiến cô có một loại cảm giác khó thể chịu đựng bị người ghét bỏ.

Trên thực tế, từ lúc thư tình bị trả về, cô liền không nghĩ tới Uông Hạo sẽ thích cô, mười tuổi mới bị mang vào nhà này,khi cô còn nhỏ đã học cách nhìn vẻ mặt người khác, anh không thích cô. Cô có thể tự mình nhìn ra được.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thôi cười, há mồm muốn nói cái gì,nhưng cái gì cũng không nói ra, qua lại vài lần, cuối cùng vẫn là trầm mặc, làm anh khó chịu, ngay cả cảm giác ngon miệng cũng không còn.

"Em muốn nói cái gì?" Anh không kiên nhẫn hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn Hà Vu Yến làm lòng cô run lên, bởi vì giọng noí anh đột nhiên không kiên nhẫn mà cảm thấy ủy khuất, cô cũng không dám ra tiếng nói thêm gì, chỉ biết lắc đầu.

"Năm ấy em viết thư tình cho anh, anh không đọc, thì cũng không tính toán gì, bởi vì cho tới bây giờ anh không thích em,cũng không muốn cùng em dây dưa gì,cho nên em có thể hết hy vọng, đừng chờ mong gì ở anh nữa." Uông Hạo nghĩ rằng,đều phải nói, không bằng một lần đem nói rõ hết, đỡ phải đến lúc đó cô hiểu lầm, lợi dụng quan hệ hai nhà đối với anh dây dưa.

"Em biết." Hà Vu Yến âm thanh rất nhẹ, tinh tế nho nhỏ, bốn năm trước phong thư tình đó, cô rất cẩn thận cất giữ, không có cho người khác xem qua, cũng không nghĩ tới lại dây dưa với anh,ngay cả thích cũng đều vụng trộm đặt ở trong lòng, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Uông Hạo chán ghét nhất phụ nữ khóc sướt mướt, trước kia kết giao nhiều phụ nữ, một khi chia tay dùng nước mắt đến uy hiếp anh, khiến anh cảm thấy khó chịu, Uông Hạo cho rằng Hà Vu Yến cũng là phụ nữ đem nước mắt làm vũ khí, trong lòng bắt mãn càng đậm, "Nếu em muốn khóc đi nơi khác mà khóc, anh vừa thấy phụ nữ khóc liền cảm thấy khó chịu."

"Em không khóc." Hà Vu Yến hướng anh cố gượng cười, lại lui về phía sau một bước, cùng anh kéo ra khoảng cách xa một chút.

Uông Hạo thấy hành động di chuyển cẩn trọng như vậy, có chút tức giận lời nói của mình,anh không muốn đối với cô hung ác như vậy, bất quá anh bị nhiều phụ nữ làm phiền quá, hiện tại thầm nghĩ để tai thanh tĩnh một chút.

Uông Hạo không có nhìn cô nhiều, cũng không nói thêm nữa một chữ nào, cúi đầu cầm dao nĩa, từ từ ăn, anh đã nói đến mức này, đợi cô quay đầu chạy lấy người.

Hà Vu Yến biết bản thân không thông minh, nhưng cô không ngốc,hành động trước mắt của anh Uông đang nói cho cô,anh không chỉ không thích cô, có lẽ liếc mắt một cái cũng không muốn.

Bởi vì nhận thức này, cô cầm nước trái cây mình lẳng lặng đứng ở một góc đình hóng mát, thẳng đến anh ăn xong hết rồi, lại không nhìn cô cầm điện thoại gọi điện thoại, cô mới lộ ra một nụ cười khổ, lén lút rời đi đình hóng mát.

Thấy cô rời đi, Uông Hạo vừa vặn kết thúc điện thoại, nhìn nhìn đồng hồ,anh quyết định đi tìm em gái của anh đang chơi đùa đến điên cuồng kia.

Lúc anh đi ra khỏi đình hóng mát,di động trong túi tây trang vang lên,anh cúi đầu muốn cầm điện thoại ra,thì thấy trên cỏ cách bản thân không đến một bước xa, lóe lên một chút ánh sáng lộng lẫy đặc biệt.

Uông Hạo đang nói điện thoại khom người xuống, có thế thấy trên mặt cỏ có một chiếc khuyên tai, mà anh vừa nhìn đến ánh sáng chính là tia ánh sáng kim cương.

Vốn sợ phiền toái,anh muốn làm như không thấy rời đi, nhưng lại nghĩ đến khuyên tai giá trị xa xỉ,có thể là cô nữ sinh nhỏ nào nhảy nhót ở đây, khi khuyên tai rớt cũng không biết, có ý nghĩ này,anh nhặt khuyên tai lên, thuận tay đem khuyên tai bỏ vào áo khoác tây trang, chuẩn bị chờ một chút trước khi rời đi lấy ra, giao cho người Hà gia đi hỏi xem coi ai đã đánh mất khuyên tai.

Khi tiệc sinh nhật kết thúc, vốn Hà Vu Yến tính thay quần áo trở về phòng mình, chẳng những lưu lại qua đêm,trải qua hơn bốn giờ sáng, cô thừa dịp toàn bộ mọi người còn đang trong giấc mộng, một mình lén lút rời khỏi phòng, cầm cây đèn pin dự bị trước kia đi đến đình hóng mát, phía trước phía sau tìm một lần lại một lần, chỉ là không tìm được khuyên tai không cẩn thận mất trong buổi tiệc.

Cô tìm tới hừng đông, quỳ ở trước sân sau lật chuyển một lần, vẫn không tìm thấy.

Bởi vì rất chuyên chú, không phát hiện đã hừng đông, thẳng đến người hầu phát hiện cô một thân bùn đất rất là chật vật, cho rằng đã xảy ra chuyện gì mà kêu to, vài tiếng kêu sợ hãi đem mọi người còn ngủ say trực tiếp đánh thức.

"Cô nói cái gì?" Không kịp thay quần áo sạch sẽ Hà Vu Yến bị kêu tiến vào thư phòng lầu hai, dì Hà khó có thể tin được bởi vì lời nói cô mà kêu to.

"Con. . . . . . Con đem khuyên tai đánh mất một chiếc."

Hà Vu Yến đem khuyên tai còn sót lại đem ra, vốn là một đôi, hiện tại lại chỉ còn lại có một chiếc, cô không dám nhìn cha cùng dì Hà, chỉ là cúi đầu, nhỏ giọng đem lời nói mới nói lập lại lần nữa.

"Tại sao lại đánh mất?Ngày hôm qua không phải tôi đã đặc biệt dặn cô, bảo cô phải giữ kỉ rồi sao." Dì Hà tức giận đến xông lên trước người cô đánh vài cái, bởi vì xuống tay không chừng mực, hơn nữa cực kỳ mạnh, Hà Vu Yến bị đánh rất đau cũng không dám kêu ra tiếng.

"Thực xin lỗi. . . . . ."

"Cô tưởng một câu xin lỗi là đủ rồi sao?Cô có biết viên kim cương này quý lắm không hả? Tôi bình thường đều luyến tiếc mang, nay cô lại cố ý đem nó đánh mất!"

" Dì Hà,con không phải cố ý, con thật sự không phải cố ý,chờ con một chút sẽ đi tìm lại. . . . . ." Cô thật sự không phải cố tình làm mất,cô nhớ rõ khi ở trong đình hóng còn mà, cô luôn luôn đều rất cẩn thận,nhưng sau khi trở về phòng thay quần áo, muốn tháo khuyên tai xuống, lại phát hiện không thấy khuyên tai bên trái nữa.

Thấy Hà Vu Yến vì tìm khuyên tai, toàn thân bẩn lại chật vật, nhìn ra được không phải cố tình,cho dù trong lòng còn tức giận, lại luyến tiếc khuyên tai giá trị xa xỉ này, nhưng sợ chồng bất mãn mình đối với Hà Vu Yến chửi bậy,bà chỉ có thể nhịn.

"Thôi quên đi, nếu là đánh mất ở trong nhà mình, một chút tôi sẽ kêu người hầu tìm lại sau." Trong lòng bất mãn kìm xuống,dì Hà cũng có rất nhiều khuyên tai.

Ai biết dì Hà vừa nói xong, khi Hà Vu Yến hoàn toàn không có phòng bị, cha Hà lại lên tiếng, "Tối hôm qua ta muốn con bồi Lâm Vi Ân, vì sao không thấy bóng dáng con?"

Lâm Vi Ân bộ dạng tương đối đẹp trai, gia đình tài chính hùng hậu, cùng sự nghiệp cha Hà làm ăn qua lại nhiều năm,hắn thân là con trưởng, trong một lần tình cờ gặp gỡ nhìn thấy Hà Vu Yến, đối với xinh đẹp của cô khó có thể thờ ờ, vì tìm cô, Lâm Vi Ân không tiếc lợi dụng ưu thế làm ăn, để cha Hà ra mặt,để hắn có thể cùng Hà Vu Yến hẹn gặp.

Hà Vu Yến cúi đầu, do dự một chút, có chút ủy khuất nói: "Con không thích hắn." Cặp mắt Lâm Vi Ân nhìn cô khiến cô sợ hãi, tựa như nhìn đến con mồi muốn đem cô nuốt sống vậy.

" Ngay cả con không thích cũng phải thích, chờ sang năm con tốt nghiệp đại học, ta liền tính toán cho con kết hôn cùng hắn."

Hà Vu Yến nghe xong, một mặt không đồng ý thẳng lắc đầu, cô thật sự không thích cái tên Lâm Vi Ân kia, ánh mắt hắn nhìn cô làm cô sợ hãi, cô không muốn gả cho hắn, "Cha, con không muốn. . . . . ."

Lời của cô còn chưa nói xong, cha Hà không báo động trước vung một cái tát thật mạnh, bởi vì lực đạo quá lớn, làm cô bị đánh ngã ngồi trên mặt đất, không đến vài giây nửa bên mặt liền sưng đỏ, nhìn qua có chút dọa người.

Một cái tát này không chỉ làm Hà Vu Yến bị đánh choáng váng, ngay cả dì Hà cũng không nghĩ đến chồng mình vì sao lại đột nhiên động thủ, miệng mở lại đóng,bà kinh ngạc nhất thời không biết nên nói cái gì, "Chồng à. . . . . ."

"Tao nuôi mày lớn như vậy,muốn mày lấy chồng thì mày phải lấy chồng, mày còn dám mạnh miệng!"

"Chồng à, có chuyện gì thì từ từ nói, anh không nên động thủ đánh người."Dì Hà che ở trước chồng, sợ ông lại đánh.

"Hừ, Lâm gia là nhà quyền thế, mày có thể lấy nên đi cười thầm,nếu mày dứt khoát không muốn lấy, vậy thì chờ tao với mày đoạn tuyệt quan hệ cha và con gái, về sau cũng đừng mong tao cho mình một đồng tiền!"Cha Hà nói xong, xanh mặt đi.

Dì Hà nhìn nhìn Hà Vu Yến ngã ngồi trên mặt đất, "Haizz,cô coi đi mình đã làm gì rồi." Bỏ lại những lời này,dì Hà cũng đi ra thư phòng.

Thư phòng chỉ có một mình Hà Vu Yến, cô ngơ ngác ngồi ở trên sàn, xoa đôi má bị đánh đến run lên lại đau đớn, chịu đựng nước mắt không dám khóc thành tiếng.

Cô mặc kệ nhà Lâm Vi Ân có tiền hay không, cô thật sự không cần gả cho Lâm Vi Ân, người kia không tốt, hơn nữa cô sợ hắn, vì sao cha lại muốn cô lấy hắn chứ? So với cái tát vừa rồi, cô cảm thấy cha bức cô gả cho Lâm Vi Ân khiến lòng cô càng đau.

Vốn cô cho rằng chờ sang năm tốt nghiệp đại học, cô có thể đi làm để dành tiền, về sau tìm nam sinh yêu đương sau đó kết hôn sinh con, cô không có ảo tưởng quá lớn, chỉ cần cuộc sống đơn giản bình thường, cô cũng rất thỏa mãn rồi.

Nhưng là vì sao ngay cả yêu cầu đơn giản như vậy cũng không được cho phép. . . . . .

Bị đánh một cái tát, mặt Hà Vu Yến xưng phù thật to,dì Hà lo lắng, muốn người hầu dều cô về phòng trước tắm rửa một cái, tiếp theo muốn người hầu lấy đá đắp cho cô , nhưng sưng vẫn là sưng,một lúc căn bản không thể giảm xuống.

Tắm xong Hà Vu Yến ngồi trên giường, khi cô xoa đôi má ngẩn người,di động trong túi vào lúc này vang lên, xoay người đi lấy điện thoại di động lại, chăm chú nhìn phát hiện Lâm Kiều Kiều điện tới,lúc này mới giật mình buổi sáng hôm nay cô có hẹn cùng Lâm Kiều Kiều đọc sách.

"Vu Yến,mình ngủ quên, có thể mình sẽ tới trễ một chút nha."

Hà Vu Yến ngồi xếp bằng ở trên giường, lấy cái gối phía sau ôm vào trong ngực, nỗ lực muốn tìm lý do tốt hoãn lại cuộc hẹn, "Kiều Kiều,hôm nay mình có chút việc. . . . . ."

"Chuyện gì so với kế toán quan trọng hơn chứ? Cậu không ngẫm lại xem, mình cố gắng thức dậy vào lúc sáng tinh mơ, tốt bụng giúp cậu bù lại môn học,cậu lại còn dám nói có việc hả!" Lâm Kiều Kiều ở đầu bên kia điện thoại chửi bới, nghe được lúc này cô có bao nhiêu tức giận, tuy rằng cô ngủ quên.

"Kiều Kiều hôm nay mình thật sự có việc. . . . . ." Hà Vu Yến ôn tồn muốn giải thích.

"Mình mặc kệ,đừng có bày đạt nói có việc, tám giờ ba mươi phút, mình trong thư viện kế cửa hàng tiện lợi chờ cậu, cậu dám không đến,mình chẳng những tuyệt giao với cậu, còn gặp cậu một lần đánh một lần!" Không cho Hà Vu Yến cơ hội cự tuyệt, Lâm Kiều Kiều này lời nói so với lưu manh còn lưu manh hơn, liền đem điện thoại cúp đi.

Sững sờ nghe âm thanh đô đô của điện thoại, Hà Vu Yến biết hôm nay nếu cô không đi gặp Lâm Kiều Kiều,chắc chắn sẽ chọc Lâm Kiều Kiều phát điên, một khi Lâm Kiều Kiều tức giận, cô khẳng định sẽ nếm mùi đau khổ rồi.

Cô sợ Lâm Kiều Kiều tức giận, càng sợ Lâm Kiều Kiều một khi thật sự tức giận mà không để ý cô, cô liền không có bạn bè nữa rồi.

Vì không giỏi giao tiếp cùng người khác,học không giỏi Hà Vu Yến đã rất miễn cưỡng thi vào đại học, cũng không may mắn học vào ngành thương nghiệp đau đầu nhất , đọc sách viết báo cáo này còn không làm khó được cô, nhiều lắm so người khác đọc nhiều sách hơn, thành tích còn có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, nhưng các công thức thật sự làm đầu cô muốn nổ tung ra, mặc kệ công thức nào đi nữa, vĩnh viễn đều không hiểu cách áp dụng, khiến thành tích kế toán của cô luôn luôn thấp.

Lâm Kiều Kiều tuy rằng tính khí không tốt, tính tình nóng nảy, có khi nói chuyện cũng rất thẳng, bất quá cô biết Lâm Kiều Kiều là thật tâm coi cô như bạn bè.

Từ sau khi mẹ qua đời, Hà Vu Yến bị cha mang về nhà, bị dì Hà an bày đi học trường Quý tộc, bởi vì thành tích không tốt, không phải bị xa lánh chính là bị người khác nhạo báng, luôn luôn không có bạn bè để tâm sự, hoàn hảo lên đại học, cô cùng Lâm Kiều Kiều làm bạn học chung,trong cuộc đời cô mới có được một người bạn tốt đầu tiên.

Cô biết trong nhà Lâm Kiều Kiều là đại tiểu thư, nhưng trên người cô không có một tia yếu ớt, ngược lại hơn một cỗ hiệp nữ khí thế, thích gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.

Nhìn xem đồng hồ báo thức trên đầu giường, cách 8 giờ rưỡi còn có một tiếng, sợ đến trễ bị Lâm Kiều Kiều biết, cô xuống giường đi vào phòng tắm, dùng kẹp tóc đem mái tóc kẹp lên,sau khi đắp đá xong, trong gương, bên trái gò má cô còn có chút sưng,trên mặt còn có một miếng dán màu trắng.