[Mau Xuyên Hệ Thống] Thanh Mai Trúc Mã Nhà Bên

Chương 32



Ngày báo danh là thứ bảy, nên ngày mai họ được nghỉ, và thứ hai tuần sau đã bắt đầu vào học. Tuy rằng từ trường về đến nhà khá xa, nhưng nhà Trương Vũ có xe, cho nên đêm nay bọn họ về nhà một chuyến.

Đi vào nhà Vương Tiêm phát hiện không có ba mình ở nhà, liền nghĩ là chắc ba cô ở công viên khiêu vũ, nghĩ như vậy cô có chút trống vắng, con gái mình hôm nay đi báo danh mà ba lại lập tức đi khiêu vũ.

Vì ba không có ở nhà nên Vương Tiêm lập tức đến ban công trèo qua phòng Tử Bạch, nhưng phát hiện cửa sổ ban công bị khóa lại, đó là tình huống chưa bao giờ xảy ra.

Cô lập tức nghĩ là nên đi cửa chính vào, nhưng chưa kịp xoay người đã thấy cửa sổ đã được kéo ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tử Bạch.

Tử Bạch mở cửa, Vương Tiêm liền nhảy vào, ngồi lên gường hắn.

" Ba tớ không có ở nhà, nên tớ liền tới đây."

" Ba mẹ tớ cũng không có nhà, họ để lại tờ giấy ghi là họ đi ra ngoài ăn cơm rồi." Tử Bạch tỏ vẻ biết chuyện này.

" A? ăn cơm? Tớ còn tưởng ba tớ đi khiêu vũ."

Tử Bạch không nói lời nào, ngồi trên ghế bắt đầu gõ bàn phím máy tính.

" Tử Bạch." Vương Tiêm hô lên một tiếng.

" Ân."

" Chúng ta học cao trung rồi."

" Ừm, học cao trung rồi."

" Hiện tại yêu đương cũng không tính là sớm." Vương Tiêm nói thêm một câu nữa.

"....." Tử Bạch không nói.

" Cậu có đồng ý không, hôm nay lúc tớ nói cậu là bạn trai tớ cậu cũng không từ chối, bây giờ cậu phản đối cũng đã trễ rồi!" Vương Tiêm thấy Tử Bạch không nói, có chút bối rối.

Tử Bạch nghe xong cũng không nói lời nào, chỉ là âm thanh bàn phím gõ nhỏ lại một chút.

Vương Tiêm ngồi trên gường lại càng thêm sốt ruột, lập tức đi lại bên cạnh Tử Bạch: "Nếu cậu thấy hiện tại là yêu sớm, thì tớ sẽ chờ một năm, hoặc chờ đến năm ba cao trung cũng được."

Tim Tử Bạch lúc này đập rất nhanh, Vương Tiêm muốn bắt lấy tay hắn, nhưng hiện tại cô không dám đụng vào.

Năm phút trôi qua, Vương Tiêm cảm thấy có phải cô qua nóng vội, nhưng đột nhiên cô cảm giác được mắt nhoáng lên, vốn dĩ đang đứng mà bây giờ đang nằm trên gường, hai tay Tử Bạch chống ở hai bên, một đôi mắt đen nhánh.

" Tớ không phải là đầu gỗ." Tử Bạch nhẹ nhàng nói ra một tiếng.

" Tớ biết cậu không phaiar là đầu gỗ." Vương Tiêm lần đầu tiên thấy Tử Bạch chủ động như vậy, có chút hoảng loạn.

" Cho nên..." Tử Bạch xuống thấp đầu một ít, " Tớ cũng thích cậu, cậu không phải vẫn luôn biết điều đó?"

" Tớ.... Ngô." Vương Tiêm chưa kịp mở miệng nói, miệng đã bị một đôi môi ngăn chặn lại.

Hai môi chạm vào nhau, hắn cảm nhận được thân thể nhue bị điện giật, đặc biệt là trên môi, một mảnh mềm mại va chạm tim hắn.

" Tớ...." Tử Bạch nhẹ nhàng rời đi một chút, hắn chỉ nhìn chằm chằm đôi môi kia cảm giác được sự khô khát của mình, lúc nãy làm ra việc kia, nên bây giờ hắn rất sợ ánh mắt Vương Tiêm.

Vương Tiêm sao có thể mới vừa nếm mỹ vị lại cho hắn trốn được, trực tiếp duỗi tay mình ấn đầu hắn về phía mình, một phen hôn.

Tử Bạch tức khắc kinh ngạc đến ngây người, lại cảm giác được một mảnh ướt át ở trong miệng hắn, từ bị động thành chủ động, hai người thật sâu mà nạm vào bên trong gường.

Qua một hồi lâu, Vương Tiêm cảm giác hô hấp khó khăn mới dừng lại bắt đầu thở phì phò, còn một lần thở một lần nói:" Hiện tại cậu chiếm tiện nghi tớ, cho nên phải phụ trách tớ, cả đời này đều phải phụ trách."