Máu Tình

Chương 39: Có anh trai thật tốt!



Sau giờ ăn đám người Huy Vũ sẽ có cuộc họp với các nhà lãnh đạo Ghawar và chính quyền Ả Rập. Đám người Huy Vũ và Thái Mi sau khi dùng xong điểm tâm liền rời khỏi nhà hàng đi đến địa chỉ cuộc họp. Huy Vũ, Hạo Nhân và Dương Nhẫn ngồi vào chiếc cadilac đầu tiên. Thái Mi cùng Chí Khanh và Thế Phong ngồi chiếc cadilac thứ hai. Được lệnh từ Hạo Nhân, hai chiếc xe lập tức lăn bánh rời đi. Theo sau hai chiếc cadilac còn có thêm ba chiếc xe màu đen nối đuôi.

“Cô đang làm gì?” Thấy Thái Mi cứ xoay xoay chiếc nhẫn, Thế Phong ngồi ghế phụ không biết cô đang làm gì bèn xoay người lên tiếng hỏi.

Thái Mi không trả lời câu hỏi của Thế Phong, cô tiếp tục xoay xoay rồi lại nhấn liên tục vào viên kim cương nhỏ đính kèm trên chiếc nhẫn. Tỏ vẻ bực dọc cô tự lẫm bẫm: “Sao lại không nghe máy chứ?”

“Em đang liên lạc đến Trang Thừa Ân?” Chí Khanh ngồi cạnh nhìn những động tác của Thái Mi. Anh ta còn nhớ lần trước chiếc nhẫn này có thể dùng để ghi âm, nhưng không ngờ nó còn có công dụng liên lạc.

Thái Mi cố thử lại lần nữa vẫn không được: “Em liên lạc mãi cậu ấy vẫn không hồi âm.”

Chí Khanh không thích nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thái Mi, liền đưa tay sang nắm lấy bàn tay của Thái Mi rời khỏi chiếc nhẫn, trầm giọng lên tiếng: “Khách sạn mới khai trương, cô ta bận tiếp khách sao có thể trả lời em được. Không liên lạc nữa, phí công sức.”

“Lúc này cô lo lắng có phải đã quá vội vàng. Hôm nay ở đây an toàn, ngày mai mới có đại biến.” Thế Phong lên tiếng nhắc nhở. Vừa rồi trong bàn ăn chẳng phải Chí Khanh đã nói cho cô biết ngày hôm nay Damman này vẫn khá an toàn. Xung đột xảy ra chính thức vào ngày mai. Cô ta vì qúa lo lắng cho Trang Thừa Ân nên hồ đồ rồi sao.

Thái Mi nhìn Thế Phong: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu ấy.” Im lặng trong chốc lát, cô quay sang nhìn Chí Khanh: “Lát em sẽ liên lạc lại.”

Thấy Thái Mi chịu nghe lời, Chí Khanh vô cùng hài lòng, cô dù ương ngạnh với bất kì ai, nhưng đối với anh ta chỉ cần anh ta lên tiếng cô hầu như đều nghe theo.

“Thái Mi, cô thử nói xem chiếc nhẫn đó là tổ chức sát thủ cho cô sao? Người trong tổ chức phải chăng ai cũng có?” Thế Phong tỏ vẻ thích thú với chiếc nhẫn của Thái Mi, ánh mắt anh ta sáng ngời dán chặt trên chiếc nhẫn.

Thái Mi đưa bàn tay có đeo chiếc nhẫn lên trước mặt, cô nhìn nó như nhìn một bảo bối, khẽ cong môi cười: “Mỗi sát thủ trong tổ chức đều tự chế tạo vũ khí cho riêng mình. Đây là vũ khí bí mật của tôi, người trong tổ chức không ai biết đến.” Tổ chức sát thủ chủ chốt hầu như là chế tạo những thứ đồ công nghệ cao, đương nhiên Thái Mi là một sát thủ có năng lực thì việc chế tạo mấy thứ đồ công nghệ này cô cũng có chút ít bản lĩnh.

Nghe thấy Thái Mi tự mình chế tạo, Thế Phong nhất thời quên mất anh ta vốn rất ghét cô, ánh mắt anh ta vẫn sáng ngời như bóng đèn neon liền lên tiếng với vẻ đầy phấn khích: “Cô còn có được năng lực này? Nhưng tại sao không chế thành đôi bông tai chẳng phải sẽ tiện dụng hơn trong liên lạc.

Còn nữa, một chiếc nhẫn có thể là vũ khí gì đây?” Nói chiếc nhẫn có thể ghi âm liên lạc thì Thế Phong tin nhưng nói đó là vũ khí giết người thì anh ta không tin cho lắm.

Thái Mi cười tự đắc, ngay cả Long gia, nhà chế tạo vũ khí hàng đầu thế giới vẫn không biết đến loại vũ khí này thì đương nhiên cô có quyền huênh hoan.

Cô vuốt ve chiếc nhẫn như vuốt ve con mèo, vô cùng nâng niu, khẽ nhếch môi: “Trước đây tôi từng chế thành bông tai, nhưng rất nhanh chóng đã bị phát hiện. Sau đó tôi nghĩ đến chiến nhẫn, đến tận ngày nay cũng chẳng ai nghi ngờ đến. Đã là vũ khí bí mật, thì đương nhiên khi cần thiết sẽ dùng đến. Nếu bây giờ tôi nói cho anh biết thì còn gì là vũ khí bí mật.”

“Cô chỉ khoác lác.” Thế Phong vừa mới tươi cười hớn hở thì lập tức tan biến, cô ta chẳng qua cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ, khoe khoan không dẫn chứng thì ai tin được. Huống hồ chi anh ta vẫn tin rằng chiếc nhẫn nhỏ bé đó tuyệt đối không thể làm vũ khí giết người ngoại trừ chiếc nhẫn đó có chứa độc.

“Nếu em còn nhớ cách làm, anh muốn có một chiếc.” Chí Khanh đột ngột lên tiếng.

Thái Mi nhìn sang Chí Khanh, cô không ngờ anh ta lại có hứng thú đến loại vũ khí này: “Long gia không phải là thiếu vũ khí, huống chi năng lực bọn anh lại có thừa.” Tuy Thái Mi không nói rõ ràng nhưng ngụ ý đã rành rành trước mắt, Chí Khanh thân thủ hiếm ai sánh bằng, anh ta cần dùng gì loại vũ khí không minh bạch này.

Nhìn thấy cọng tóc dính trên mặt Thái Mi, Chí Khanh đưa tay tém gọn mái tóc ra sau tai, chậm rãi nói: “Anh không nói đến thứ vũ khí bí mật của em. Chế tạo cho anh một chiếc, anh muốn bất kì mọi lúc, chỉ cần anh liên lạc em đều phải trả lời. Những khi xảy ra chuyện người đầu tiên em cần giúp là liên lạc đến anh.” Thái Mi không thể lúc nào cũng ở cạnh anh ta. Những khi Thái Mi không ở cạnh, nếu cô gặp nguy hiểm điện thoại không mấy thuận lợi liên lạc nhưng chiếc nhẫn này lại có thể là máy truyền tin an toàn. Đến khi đó dù cô gặp nguy hiểm ở đâu anh ta cũng đều có thể đến cứu.

Động tác dịu dàng cùng với ánh mắt vô cảm nhưng lại ánh lên tia ấm áp. Đúng vậy, rất ấm áp, Thái Mi cảm thấy vô cùng ấm áp, mắt cô rưng rưng nhẹ nhàng áp mặt vào lồng ngực của Chí Khanh, khẽ khàng cất giọng: “Có anh trai thật tốt quá!”

Cô không nhớ được cô có anh chị em ruột thịt không. Nhưng dù có thì thế nào chứ, từ khi cô bị bắt cóc ngoại trừ anh trai vô danh đã chết kia thì chẳng còn anh chị em nào quan tâm đến cô cả. Ban đầu miễng cưỡng trở thành em kết nghĩa với Chí Khanh, nhưng giờ nghĩ lại lại cảm thấy may mắn vô cùng. Cô không tin vào số phận, nhưng tạo hóa đã mang đến cho cô một người anh, một người anh mà dù có mơ cô cũng không dám mơ đến.

Chí Khanh khẽ cong môi cười, anh ta đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài của Thái Mi, không cần nói lời nào chỉ cần hành động cũng có thể nói lên tất cả.

Thế Phong ngồi ghế phụ nhìn vào gương chiếu hậu phản chiếu hết thẩy những hành động cử chỉ thâm tình của Chí Khanh và Thái Mi. Một cô gái luôn hoạt bát tươi cười, suốt ngày ngoại trừ nghĩ đến ăn uống thì cũng lêu lõng rong chơi, cô hầu như chưa bao giờ cho ai nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân. Nhưng nay lại có thể trở nên yếu đuối, như một cô em nũng nịu cần được sự chiều chuộng từ anh trai. Mà Chí Khanh vốn trước sau như một mang một gương mặt vô cảm, một ánh mắt lạnh nhạt nay lại vì một cô gái xa lạ từ đâu chạy đến, vô duyên vô cớ nhận làm em mà trở nên dịu dàng ôn hòa. Thế Phong vốn luôn năng động, nay lại trở nên thâm trầm, ánh mắt suy tư triền miên về một quá khứ mờ ảo.

Anh ta còn nhớ trước kia có một cô em gái luôn lẽo đẽo theo cùng, dù anh ta có cảm thấy mệt mỏi và xua đuổi vì cứ luôn bị em gái làm phiền, nhưng cô em gái vẫn cứ luôn bám riết theo anh. Tiếng gọi “anh ơi” mà trước kia anh ghét nghe nhất thì bây giờ đó lại là tiếng gọi mà anh muốn nghe nhất. Không biết em gái anh ta giờ trưởng thành thế nào, có xinh đẹp không? Nó luôn bám riết theo anh không rời, cả khi ngủ vẫn muốn ngủ cạnh anh, thật không thể hình dung được khi anh ta mất tích em gái sẽ khóc lóc ầm ĩ ra sao, nó sẽ chịu đựng được khi không còn anh trai bên cạnh chứ?

Thế Phong hối hận, anh ta thật sự hối hận. Gía như có được một lần gặp lại em gái, anh ta tuyệt đối sẽ yêu thương chiều chuồng, sẽ không tỏ thái độ xa lánh chán ghét, sẽ cho em gái có một người anh đúng nghĩa, sẽ ôm em gái vào lòng, sẽ đưa em đi chơi bất kì nơi đâu em muốn. Sẽ, sẽ, sẽ rất nhiều. Nhưng vẫn là mộng tưởng, đời người mấy ai được nhiều lần cơ hội.Ông trời cho con người ta cơ hội, chỉ là anh không biết quý trọng, nên mới bị đánh mất.

Đoàn, đoàn,… Hàng loạt tiếng súng vang ra liên hoàn vô tình đánh tan dòng cảm xúc sâu lắng trong trái tim Thế Phong, đánh thức anh ta trở về với trạng thái thực tại.

Nhìn vào chiếc xe đằng trước, bên trong còn có Huy Vũ, Hạo Nhân và Dương Nhẫn. Huống chi bên trong chiếc xe này còn có Chí Khanh. Anh đã từng ngu ngốc đánh mất gia đình ruột thịt, nhưng Long gia mới là gia đình thật sự của anh ta. Anh ta đã mất em gái thì tuyệt đối sẽ không để mất thêm một người anh em nào nữa. Qúa khứ xa xưa, dù thế nào vẫn không bằng thực tại, anh cần phải quý trọng gia đình này. Nét bi ai chỉ thoáng hiện trong chốc lát rồi cũng tan đi trong chốc lát. Nhìn tình cảnh bên ngoài đang đi vào dự đoán của bọn họ, Thế Phong lại bày ra gương mặt vui vẻ, khẽ cong môi cười đầy tâm đắc: “Cá đã cắn câu!”

Nghe thấy tiếng súng Thái Mi cũng rời khỏi lồng ngực ấm áp của Chí Khanh. Cô nhìn ra bên ngoài, phía sau đang có mấy chiếc xe đuổi theo, bọn người trong xe đang chòm người ra ngoài nả đạn về phía xe bọn họ.

Hai chiếc xe cadilac chứa đám người Huy Vũ và Thái Mi vẫn hiên ngang điềm tỉnh, tuy tốc độ có nhanh hơn một chút nhưng cũng không phải là quá vội vàng. Ba chiếc xe theo sau hộ tống vốn chỉ đợi tình huống này, súng đã chuẩn bị lâu như vậy cũng nên khởi động làm nóng một chút.

Đường phố tấp nập xe qua lại nhưng lại nhanh chóng và thành thạo tách xe sang bên nhường lối cho trận bắn giết một cách thành thạo. Người dân ở đây dường như đã quen rồi với những trận bắn giết như thế này.

Mấy chiếc đuổi theo sau hung hãng vừa bắn vừa tấn công lên phía trước, ba chiếc xe hộ tống vẫn cuồng nhiệt bắn trả tuyệt đối không cho mấy chiếc đối phương tràn lên trên.

Từ một con hẽm, có đến hơn chục chiếc xe môtô rầm rồ tiếng động cơ lao nhanh về phía hai chiếc Cadillac. Mỗi một chiếc môtô là một người điều khiển xe, còn một người dùng súng bắn. Những họng súng đen ngòm chỉ nhắm đúng mục tiêu là hai chiếc Cadillac.

Chiếc xe bọc thép cùng với cửa kính xe dày cụi đã là màng bảo vệ vô cùng an toàn. Thái Mi ngồi trong xe nghe rõ tiếng đinh tai từ những viên đạn va chạm vào xe nhưng tuyệt đối không một viên đạn nào có thể lọt được vào bên trong xe. Thái Mi nhìn về phía chiếc xe chứa đám người Huy Vũ, tuy cô không nhìn thấy được những viên đạn bay về phía chiếc xe như thế nào rồi nó bị dội ngược ra làm sao, cô chỉ nhìn thấy thứ ánh sáng lóe qua thì vị trí nơi đó lại là một đường sướt nhẹ. Long gia không hổ danh là nhà chế tạo vũ khí hàng đầu thế giới, thật khâm phục.

Lần lượt từng chiếc xe môtô thay phiên ngã dài trên đường phố. Ba chiếc hộ tống phía sau một mặt bắn giết những chiếc xe hơi đang đuổi tới, một mặt chia ra bắn về phía mấy chiếc xe môtô.

Thái Mi ngồi bên trong quan sát tận tường hoàn cảnh bên ngoài, cô vô cùng phấn khích: “Mặc dù đám người đó ngu ngốc nhưng xem ra là quyết tâm giết bằng được các anh.”

Đám người lãnh đạo Ả Rập vốn không biết Nedash Rappu đã bị giết chết, bọn họ vẫn luôn liên lạc với thuộc hạ thân tính của Nedash Rappu và luôn tin tưởng rằng đám người Huy Vũ vẫn không biết kế hoạch của bọn họ là muốn một mẻ thủ tiêu hết mọi thế lực của Long gia trên đất nước của bọn họ. Nhưng bọn họ lại không biết rằng thuộc hạ thân tính của Nedash Rappu, cũng chính là thuộc hạ trung thành của bọn họ đích thực là thuộc hạ trung thành của Long gia. Bọn họ đến giờ phút này vẫn luôn tin tưởng kế hoạch mà bọn họ cùng với Nedash Rappu bày ra trong khoảng thời gian dài này đang dần tiến hành thuận lợi và gần đạt đến mục đích thành công. Thế nên lần này bọn họ tuyệt đối truy sát đến cùng đám người Huy Vũ, tiêu diệt hết thẩy mầm móng gây họa từ Long gia để có thể thống nhất một Ghawar vốn là tài sản riêng của bọn họ.

Thật đáng tiếc, Thái Mi thầm lắc đầu. Không biết là cô đang tiếc thay cho sự cố gắng vô bổ của đám người lãnh đạo đó hay cô đang chê bai sự ngu ngốc của bọn họ. Chỉ là một quốc gia nhỏ bé lại muốn tranh giành với Long gia, bọn họ cho rằng Long gia sẽ dễ dàng rơi vào kế hoạch của bọn họ sao? Nhưng suy đi nghĩ lại cô vẫn muốn thông cảm đến bọn họ. Có ai muốn tài sản của nhà mình lại bị người ngoài đến cướp.

Vừa nghĩ đến đây Thái Mi lập tức nhìn thấy phía trước một tóp xe hơi khác lại kéo đến. Ngay sau đó từ bên trong chiếc xe chứa đám người của Huy Vũ ở đằng trước có một bàn tay đưa ra ngoài, ung dung ném thẳng một quả bom về phía tóp xe đó. Một tiếng nổ rầm vang vang lên, những chiếc xe phía trước chưa kịp lại gần đã bị quả bom làm cho nổ tung, đồng loạt những chiếc xe đó với tốc độ từ qủa bom bị ném bay lên cao sau đó lại rơi xuống nền đất nhựa. Lửa đỏ lập tức tràn lan thiêu rụi những chiếc xe bên cạnh. Trong nháy mắt, con đường vốn chỉ có tiếng xe chạy nay trở thành một ngọn lửa khổng lồ tàn sát những thứ gần đó.

Sau khi ném quả bom, chiếc Cadillac đi đầu chứa ba người Huy Vũ không ngu ngốc lao về phía trước để hứng chịu tác động của ngọn lửa. Vừa nhìn thấy con hẻm bên cạnh chiếc xe đánh bánh lái rẽ vào. Chiếc xe chở ba người Thái Mi cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

Sau khi cắt đuôi được những chiếc xe đuổi giết, đoàn xe năm chiếc nối đuôi trên một con hẻm khá dài lại vắng xe cộ. Chiếc xe chở đám người Huy Vũ đi đầu chạy qua ngã ba hướng thẳng về con đường phía trước. Lẽ ra xe chở đám người Thái Mi cũng phải đuổi theo sau nhưng đột ngột lại rẽ bánh lái chạy vào một con hẻm bên cạnh. Thái Mi nhướng mày, bọn họ chia nhau chạy trốn? Không đúng, đây chính là kế hoạch của bọn họ.

Không phụ bạt với sự thông minh của Thái Mi, xe chở bọn cô vừa chạy vào con hẻm thì một chiếc Cadillac khác đang đậu sẵn lập tức khởi động máy chạy ra ngoài ngã ba thay thế vào vị trí chiếc Cadillac chở đám người Thái Mi mà nối đuôi theo sau chiếc chở đám người Huy Vũ. Ba chiếc xe hộ tống phía sau vốn vận tốc chậm rãi như đang chờ đợi, vừa nhìn thấy chiếc Cadillac từ bên trong con hẻm chạy ra cũng lập tức tăng tốc đuổi theo.

Vẫn là đoàn xe đen huyền năm chiếc, trước sau không đổi, nối đuôi nhau chạy trên con hẻm vắng người.