Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 11



Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Lão Vương đi ở phía trước, Lý Giám theo sát phía sau, Bạch Thiên Hạc, Thẩm Xán Nhược theo thứ tự cùng vào. Đường hầm hơi ẩm thấp, nhưng do được quét dọn nên cũng coi là sạch sẽ. Thẩm Xán Nhược cầm đuốc trong tay, chú ý nghe bất kỳ âm thanh nhỏ nào. Hắn có một cảm giác lo lắng, giữ chặt cục đá mới vừa nhặt từ trên mặt đất lên.

Phía trước là một góc quẹo, trong lúc lơ đãng, hắn thấy một ánh sáng trắng thoáng qua. Hành động đi trước suy nghĩ, cục đá đã bay về phía kia. Nghe được một tiếng kêu thảm, ngọn đuốc của bốn người cùng lúc bị dập tắt. Hắn thầm nói không tốt, đang định xông lên phía trước thì bị chặn lại: "Thẩm công tử!" giọng nói Bạch Thiên Hạc vang lên: "Hãy cẩn thận."

Bạch Thiên Hạc mở hộp quẹt, đốt đuốc một lần nữa. Hắn tiến lên vài bước, dưới ánh lửa, Thẩm Xán Nhược nhìn thấy lão Vương chết không nhắm mắt. Cục đá gắn giữ mi tâm hắn, tay của hắn vẫn còn giữ nguyên tư thế đang rút một đoạn chuỷ thủ từ trong ngực.

"Lý huynh đâu?" Thẩm Xán Nhược nhìn khắp nơi, nào thấy được bóng người.

Bạch Thiên Hạc nói: "Thẩm công tử, hay là chúng ta ra ngoài trước đi. Đường hầm này nhiều nguy hiểm, nói không chừng phía trước đã chuẩn bị tốt bẫy rập chờ chúng ta."

Thẩm Xán Nhược cầm cây đuốc rơi trên mặt đất của lão Vương lên, nhìn kỹ, sau đó nói: "Không đúng, cướp Lý Giám, dù không phải bằng hữu nhưng chắc chắn không có ý xấu. Hắn dùng bốn đạo chưởng phong làm tắt đuốc của chúng ta, chỉ bằng công phu này cũng có thể khiến chúng ta chết ngay lập tức. DIE/,da.nl/eq'uyd[on Nhưng hắn chỉ cướp Lý Giám, có thể thấy, hắn chỉ muốn cảnh cáo chúng ta, thậm chí, là vì bảo vệ."

"Người kia là ai vậy?"

Thẩm Xán Nhược khẽ nhăn mày, rồi lại thả lỏng: "Bây giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này, chúng ta đi thôi."

Bạch Thiên Hạc khẽ thở ra một hơi, vừa định bước đi lại phát hiện Thẩm Xán Nhược đi sâu vào phía trong.

"Thẩm công tử.... "

"Không vào hang hổ sao bắt được hổ con, lão Vương bị giết trong đường hầm bí mật. Vậy mà đã có người chờ ở chỗ này. Điều này nói rõ, có lẽ chướng ngại phía trước đã thanh trừ hết, bây giờ là thời cơ tốt nhất để cứu vương phi."

"Nhưng chuyện đó không phải là quá mạo hiểm sao?"

Thẩm Xán Nhược quay đầu lại, nghiêm mặt nói: "Bạch tổng quản, nếu như ngươi băn khoăn nhiều thứ như thế, có thể trở về đợi."

Bạch Thiên Hạc nghe vậy biến sắc: "Thẩm công tử nói vậy là xem thường Bạch mỗ sao? Vương phi là chủ mẫu của ta, dù phải liều cái mạng này, ta cũng phải cứu bà ra ngoài. Ta chỉ lo lắng công tử nộp mạng, vậy thì dù Bạch mỗ chết một trăm, một ngàn lần cũng khó chối tội."

Vốn Thẩm Xán Nhược còn đang nghiêm mặt, nghe xong lời của hắn, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười: "Thiên Hạc, ra khỏi vương phủ, ngươi cần gì phải gò bó như thế nữa. Không nói đến việc trước kia vương phi đối xử tử tế với ta, chỉ riêng việc bà là mẫu phi của Lý huynh thì ta cũng không thể không đi chuyến này. Vừa rồi ta nói như vậy, chỉ là kích ngươi nói ra lời này thôi, nếu ta và ngươi đã quyết định chủ ý, cần gì phải lãng phí thời gian ở đây."

Bạch Thiên Hạc bị hắn nói không phản bác được, chỉ cười khổ thở dài: "Tài ăn nói của công tử khiến tại hạ mặc cảm."

"Nếu tự thẹn, Thiên Hạc hãy theo ta cùng đi một lần, dù là núi đao biển lửa hay là mai phục tám mặt, đều xông vào." Thẩm Xán Nhược cười ha hả, chắp tay với Bạch Thiên Hạc, cầm trường kiếm bước vào bên trong.

Hai người đi tới cuối, nhìn thấy một cái cửa nhỏ ở phía trước, die/nda,nl;eq'uyd/onThẩm Xán Nhược tiến lên mở cửa nhưng lại không tài nào mở được.

Bạch Thiên Hạc nhìn lên nhìn xuống đánh giá, phát hiện bên cạnh cửa có một cái vòng làm bằng đồng thau nhô ra, hắn kéo xuống dưới, cửa lui vào hai bên vách tường.

Thẩm Xán Nhược ném cục đá ra ngoài, đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh.

Bạch Thiên Hạc cầm kiếm nhảy ra, chỉ trong chốc lát rồi nói: "Công tử, không có ai."

Thẩm Xán Nhược ra khỏi đường hầm bí mật, lối ra là tủ quần áo đằng sau bình phong. Hắn nhìn một cái là biết đây là phòng ngủ của hắn và Lý Giám. Thăm lại chốn xưa, lại có chút cảm giác xa lạ.

Vòng qua bình phong, không có ánh sáng chiếu vào, trong phòng trống trải, hiu quạnh. Hắn đi tới bên cạnh bàn, tay nhẹ lướt qua một chỗ, đưa lên, nhíu mày.

"Công tử, chúng ta mau đến đại sảnh thôi." Bạch Thiên Hạc nhẹ giọng thúc giục.

Thẩm Xán Nhược vẫn không nhúc nhích, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhì thẳng qua.

"Công tử......" Bạch Thiên Hạc từ từ không duy trì được vẻ mặt đó nữa, ánh mắt bắt đầu lóe lên, rồi dần dần né tránh.

"Bạch tổng quản, hoàng thượng truyền ý chỉ đến vương phủ lúc nào?"

"Năm...... Năm ngày trước."

Thẩm Xán Nhược giơ tay lên, phía trên là một lớp bụi thật dầy: "Năm ngày? Chỉ sợ là ngay sau khi Lý huynh rời khỏi vương phủ đã bị ngươi khống chế rồi. Ngươi đuổi theo chúng ta chỉ sợ với mục đích là muốn một lưới bắt hết toàn bộ binh mã của Lý thị, lại nhổ cỏ tận gốc Lý thị."

Bạch Thiên Hạc lảo đảo lùi lại một bước, "Ngươi......"

"Bạch Thiên Hạc, trước khi tiến vào nhà này ta coi ngươi là bạn, kính trọng ngươi là một anh hùng. Không ngờ ngươi lại là người bán chủ cầu vinh."

Bạch Thiên Hạc khép hờ con mắt, lúc mở mắt ra lần nữa là vẻ mặt không biểu tình như khúc gỗ.

"Bán chủ cầu vinh?" Hắn hừ lạnh một tiếng: die.nda/nl';eq''uyd.on "Ta có chủ tử, nhưng không phải là Vĩnh Khang vương gia. Là ai thì có lẽ Thẩm công tử đã đoán được."

"Trừ người kia, còn có ai có thể khiến ngươi làm trái gia huấn, ẩn núp ở vương phủ mấy năm." Thẩm Xán Nhược nói: "Chỉ là ta xin khuyên Bạch tổng quản một câu. Từ xưa được chim quên ná, được cá quên nơm, huống chi là tranh giành hoàng quyền. Chỉ mong năm sau ta không cần lấy một ly rượu kính tặng ngài."

Nói đến đây là dừng, Bạch Thiên Hạc vung tay lên, cửa sổ bị phá ra, mấy cung tiễn thủ kéo cung, chỉ đợi một tiếng ra lệnh sẽ bắn mục tiêu thành tổ ong.

"Thẩm công tử, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi quy hàng triều đình, bằng thân phận của ngươi, chắc chắn hoàng thượng sẽ tha cho ngươi."

Thẩm Xán Nhược cười lạnh một tiếng, trước khi mọi người phản ứng liền tiến lên đâm thẳng Bạch Thiên Hạc một kiếm.

Bạch Thiên Hạc nhanh chóng đánh trả, hai người cùng đánh nhau. Cung tiễn thủ kiêng dè Bạch Thiên Hạc, cũng không nhận được lệnh bắn tên, cứ giằng co một chỗ.

Thẩm Xán Nhược bị thương nặng chưa khỏi hẳn, công lực chỉ khôi phục sáu, bảy phần. Nhưng hắn dùng toàn lực tấn công, coi như không thấy kiếm đâm tới. Không lâu sau, áo trắng nhuốm máu, hơi thở cũng không ổn định.

Nhất thời, Bạch Thiên Hạc cũng bị kiểu đánh này vây khốn, hắn tức giận nói: "Thẩm Xán Nhược, ngươi vẫn cứ khăng khăng một mực như này sao? Lý Giám có giá đến mức khiến ngươi dù mất mạng cũng không tiếc sao?"

Thẩm Xán Nhược cắn chặt môi dưới, cố gắng nuốt ngụm máu chực muốn phun ra vào bụng: "Cuộc đời ngắn ngủi, Thẩm mỗ chỉ cầu chứ không tiếc!"

"Tốt! Tốt! Tốt" Bạch Thiên Hạc hét to ba tiếng tốt: "Ngươi muốn hy sinh vì nghĩa, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện giúp ngươi! Cung tiễn thủ chuẩn bị, bắn tên!"

Cung tiễn thủ bị khí thế người trong sân chấn nhiếp, trong khoảng thời gian ngắn không có động tác nào.

"Còn chờ cái gì, bắn tên nhanh!"

Hắn nói như vậy, bọn họ cũng không dám chần chờ nữa, kéo cung, buông tay, die.nda,nl.equ,ydo/n thấy một cơn mưa tên dày đặc bay đến chỗ hai người kia.

Lúc này, lại xảy ra một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Những mũi tên kia cách nơi người kia đứng một thước, tất cả đều dừng trên không trung, không tiến không lùi, không lên không xuống.

Mọi người bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho kinh ngạc, đờ đẫn, bỗng nhiên tên lại cử động. Nó không phải tiếng lên phía trước, mà quay về sau, giống như có người điều khiển, từ từ nhanh dần, cuối cùng như tên rời dây cung, bắn lại chủ nhân vừa rồi của nó.

Mọi người như tỉnh lại trong giấc mộng, nhưng đã không kịp nữa. Chỉ kịp rên một tiếng, máu tươi đầy đất.

Hai người trong sân cảm nhận được lực lượng trực tiếp nhất. Đó là do có người ở lấy nội lực dời núi lấp biển chống đỡ, bọn họ cũng không thể may mắn thoát khỏi liên lụy. Thẩm Xán Nhược không chịu nổi nữa, phun một búng máu, thân thể sắp không chống đỡ được. Lúc này, một bóng người nhảy vào trong sân, không hề bị ảnh hưởng, ôm lấy hắn, biến mất trước mặt mọi người.

Chờ đến khi Bạch Thiên Hạc có thể đứng lên, đã chẳng thấy người đâu nữa. Hắn cầm cái ghế lên, hung hăng đập xuống đất, lại để cho hắn trốn.

Không ai trong đám người may mắn còn sống tiến lên hỏi, chỉ có thể nhìn nhìn thẳng vào mắt nhau, nặng nề thở dài, cuối cùng cũng nhặt được cái mạng từ tay diêm vương trở về.

Nhưng đồng thời, trong lòng bọn hắn cũng nổi lên một nghi vấn: rốt cuộc cao nhân phương nào có công lực như vậy, có thể đi lại tự do trong khi Vĩnh Khang vương phủ bị bao vây chặt chẽ mà cứu người ra đây?