Mặt Trời Mọc Trong Bóng Hoàng Hôn

Chương 12: Ánh sáng mờ ảo



“Hiện giờ, kẻ đáng nghi nhất là Dương Văn Nguyên. Cậu Hiên và cậu Hùng đến nhà ông ta để điều tra thêm manh mối.” – Anh Mạnh phân công.

“Mọi người còn lại tiếp tục nghiên cứu băng ghi hình của sở giao thông trước cửa tiệm ăn An An và tìm hiểu thêm thông tin phía người nhà hai nạn nhân.”

“Rõ.”

Hùng lái chiếc xe Audi màu trắng, nhìn cậu ấy có nét mệt mỏi.

“Để anh lái cho. Em mệt cứ nghỉ đi!” – Tôi nói với Hùng.

Hùng cười cười nhìn tôi, đùa:

“Tối qua làm anh hùng cứu mĩ nhân vui chứ? Cũng may quả bom đó không nổ. Giờ vẫn nhớ tới thằng em này hả?”

Tôi bật cười, nhìn dáng vẻ bông đùa của cậu ấy.

“Anh hùng cứu mĩ nhân? Em hài hước quá nhỉ? Bạn bè cả thôi! Không phải trước kia anh cũng từng cứu em sao?” – Tôi trả lời.

Cậu ấy vừa lái xe vừa nói:

“Hình như cô gái đó có tình ý với anh.”

“Em thấy vậy thật sao?” – Tôi cười khổ.

Hùng im lặng một lúc rồi nói tiếp:

“Anh Hiên, đừng vì chuyện của chị Thanh mà buồn khổ nữa. Nếu tìm được người mình thích thì hãy theo đuổi hạnh phúc của mình. Anh mới 29 tuổi, vẫn còn trẻ mà.” – Hùng nói bằng giọng trầm ấm.

Câu nói của cậu ấy khiến tôi lại nghĩ về Thanh. Cũng nhiều khi tôi nghĩ tương lai mình liệu có thể yêu thêm một người con gái khác? Nhưng không! Không thể nào! Đúng là nhiều người luôn có ý nghĩ sẽ mãi thuỷ chung với một người như tôi, cho dù người bạn đời mình ra đi vẫn sẽ yêu cô ấy, không lấy ai khác nữa. Và rồi đến sau này họ vẫn kết hôn, vẫn chấp nhận được một mối tình khác.

Nhưng đối với tôi, có thể không? Cho dù sau này tình cảm của tôi dành cho cô ấy có chút phai mờ, thế nhưng bóng hình Thanh vẫn khắc ghi trong tâm trí tôi. Lại thêm một kẻ sát nhân như tôi mà đòi hỏi hạnh phúc thì chẳng khác gì một trò hề. Vả lại, thứ hạnh phúc ràng buộc của một cô gái khác, tôi cũng không không cần.

Tôi không quá hối hận vì con đường u tối mình đã chọn. Ừ thì cái cảm giác ân hận đã từng thoáng qua trong tôi. Nhưng rồi khi nghĩ lại thì tôi thấy không sai, đặc biệt là lúc đứng trước những kẻ giả nhân giả nghĩa, phụ bạc hay tàn nhẫn với người thân, lòng tôi lại càng thấy điều mình làm là đúng.

Ngày là một cảnh sát cấp cao, đến đêm trở thành một kẻ giết người. Trò đời, thật thú vị!

Tôi giữ im lặng, không nói thêm lời nào với Hùng nữa. Ngoài cửa kính hiện lên hình ảnh quen thuộc của xã Phúc Lâm - đầu huyện Mỹ Đức.

Nhà tên Dương Văn Nguyên ở bên kia sông Đáy, gần đoạn sông bị ô nhiễm nặng. Dưới chân tường từng mảng rêu xanh mọc đầy, từ hiên của tầng hai còn có vài dây leo rủ xuống. Nhìn thoáng qua như một ngôi nhà hoang phế.

“Có ai ở nhà không?” – Tôi gọi cửa.

Yên lặng.

“Ông Dương Văn Nguyên, chúng tôi tới từ sở cảnh sát. Phiền ông mở cửa!” – Hùng nói lớn.

Vẫn yên lặng.

“Có lẽ hắn không ở nhà.”

Tôi “ừ” một tiếng rồi xoay người:

“Chúng ta về tay không sao?” – Hùng hỏi tôi.

“Tất nhiên là không.” - Vừa nói tôi vừa nhìn người đằng xa đang tiến lại gần đây.

Đó là một phụ nữ trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, cô gái bế một đứa trẻ nhỏ đi về phía chúng tôi.

“Hai anh là cảnh sát đúng không?” – Tôi và Hùng hơi bất ngờ khi nghe cô ấy hỏi.

“Đúng vậy!” – Hùng trả lời.

“Chú Nguyên nói với tôi là nếu có cảnh sát đến thì kêu họ không cần tìm chú ấy, chú ấy sẽ không gặp ai cả. Hơn nữa chú Nguyên cũng rời khỏi đây từ sáng sớm nay rồi.”

“Cô biết chú ấy đi đâu không?” – Hùng hỏi.

“Tôi không biết! Chú ấy chỉ nói vậy thôi.” – Cô gái trẻ trả lời.

“Chúng tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?” – Tôi đề nghị.

“Hai anh đến nhà tôi đi. Cách đây mấy chục bước chân thôi.”

Ngôi nhà của cô gái này nằm trong một ngõ hẻm, cách nhà Dương Văn Nguyên khoảng hai chục mét. Vườn trồng rất nhiều loại cây thảo dược, phòng khách tuy không rộng nhưng rất đẹp và sạch sẽ.

“Mời hai anh ngồi.” – Cô gái vẫn bế đứa nhỏ, nhưng không quên rót cho chúng tôi hai ly nước.

“Cô và Dương Văn Nguyên có quan hệ gì?” – Hùng hỏi cô ấy.

Tôi uống một ngụm nước nhỏ, quan sát cô gái.

“Chúng tôi chỉ là hàng xóm thôi. Bình thường mọi người đều sợ chú Nguyên vì chú ấy mắc Herpes. Còn tôi thấy chú ấy cũng không có gì đáng sợ hay ghê tởm cả. Tôi và chồng tôi thường xuyên thăm hỏi chú và giúp đỡ chú ấy. Nhiều khi gia đình tôi có việc bận thì chú Nguyên trông đứa nhỏ giúp tôi.”

Cô gái nở nụ cười hoà nhã, trong ánh mắt là sự bình tĩnh cùng cảm thông.

“Cô bán thảo dược sao?” – Tôi hỏi.

“Đúng vậy! Ngoài ra tôi còn chế biến để làm thuốc chữa bệnh. Mới đầu chú Nguyên bị Herpes, tôi đã dùng thảo dược giúp chú ấy nhưng không khỏi được. Sau đó tôi khuyên chú ấy đi khám tại bệnh viện da liễu và gần đây chú ấy điều trị bằng thuốc Trimethoprim nên cũng đỡ được phần nào.”

“Cô thấy Dương Văn Nguyên là người như thế nào?”

“Chú ấy là một người tốt, ít nhất là với chúng tôi. Chú ấy giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Thời gian trước, khi tôi còn làm ở bệnh viện thì chú Nguyên chăm sóc cho con gái tôi. Nó rất nghịch khiến tôi vô cùng mệt, nhưng nó lại rất thích chú ấy, chú Nguyên chơi với nó tôi cũng yên tâm.”

Tôi và Hùng cùng nhìn nhau, chúng tôi chào cô ấy rồi ra về. Suốt cả quãng đường dài từ Mỹ Đức tới cơ quan làm việc, tôi chỉ xem hồ sơ vụ án chứ không nói câu nào.

Đường phố Hà Nội trong cái nắng trưa tạo cho con người ta một cảm giác rất kỳ lạ. Đôi chút ấm áp, lại đôi chút man mác buồn. Gió xuân nhè nhẹ đưa đẩy những chồi non trên cành cây trong lòng thành phố, quyện vào cả sắc trời một hương thơm thanh nhã đến diệu kỳ.

Tôi từng yêu Hà Nội bởi lý do đó. Nhưng rồi thời gian trôi đi, sống ở đây và trải nghiệm cuộc sống thành thị, tôi mới hiểu về Hà Nội. Mảnh đất này càng ngày càng mất đi sự trong lành. Các bến xe và công ty luôn luôn ồn ã, người xứ khác tới nhiều vô kể làm cho văn hoá riêng, nét đẹp riêng của con người Hà Nội dần mai một.

***

Về tới sở cảnh sát, tôi thấy Hương Anh cũng đang ở đó. Có lẽ cô ấy tới vì chuyện tối qua.

“Phiền cô cho lời khai về vụ án.” - Tiến nói với cô ấy.

Hai người họ đi vào phòng thẩm tra. Trong vụ việc này tôi không có quyền can thiệp, bởi vì tôi là một nhân chứng trong vụ án này.

“Đội trưởng, Dương Văn Nguyên không có ở nhà.” – Hùng báo cáo.

“Chúng ta vào bên trong họp một chút.” – Anh Mạnh nói.

Căn phòng không quá rộng, ánh đèn tối để mọi người nhìn rõ những hình ảnh trên máy chiếu. Tôi ngồi vào ghế, chăm chú quan sát màn hình.

“Người giao hàng cho tiệm ăn An An vào sáng ngày 20 tháng 2 năm 2016 không phải nhân viên của công ty dịch vụ nào cả. Nhờ bên tổ kỹ thuật giúp đỡ, xác định anh ta tên là Đinh Hoàng Long, 21 tuổi, không có nghề nghiệp ổn định.” – Minh đứng lên và nói tóm tắt.

“Còn người đàn ông bị che lấp là ai?”

“Chưa xác định được. Bên tổ kỹ thuật đã cố hết sức để dựa vào trang phục của người đó, nhưng về kiểu dáng và chất liệu qua hệ thống phân tích đều chỉ là đồ thường mua ở chợ hoặc shop bình thường.” – Minh nói tiếp.

Hùng đứng dậy và bật đèn. Sau đó cậu ấy nhìn tôi, ý muốn tôi nói.

“Sáng nay khi tôi và Hùng tới nhà của Dương Văn Nguyên thì ông ta không có nhà. Được biết ông ta rời khỏi nhà từ sáng sớm nay. Tình cảm của Dương Văn Nguyên với vợ chồng Lê Thị Nguyệt rất tốt, đứa trẻ - con của cặp vợ chồng ấy ông ta cũng đối xử không tồi. Ngoài ra Dương Văn Nguyên không hề tiếp xúc với ai ở khu vực đó.”

Mọi người đều chăm chú lắng nghe các chi tiết điều tra được và báo cáo về vụ án. Ai nấy đều suy nghĩ những bước điều tra tiếp theo. Nhưng còn có thể làm gì nữa đây?

Đúng lúc đó Tiến bước vào phòng họp:

“Dương Hương Anh tố cáo Dương Văn Nguyên có động cơ giết chết Phạm Hữu Niên và bé gái Hoàng Minh Phương. Đội trưởng, anh hãy xem qua biên bản lời khai.”

Chúng tôi cũng nhìn vào đó.

“Chiều ngày 19 tháng 2 năm 2016, Dương Văn Nguyên trước khi rời khỏi nhà đã nói với tôi là chú ấy sẽ đến chỗ Phạm Hữu Niên để nói một số chuyện liên quan đến tiền bạc. Đêm đó chú Nguyên có gọi điện cho tôi, nói rằng nhất định phải lấy được mảnh đất ở xã Đồng Tâm - huyện Mỹ Đức. Sáng ngày 20 tháng 2 năm 2016, sau khi biết Phạm Hữu Niên chết tôi đã đến nhà của Dương Văn Nguyên và hỏi chú ấy, chú ấy nói người tham lam như Phạm Hữu Niên đáng chết, nhưng cũng không khẳng định hay phủ định về việc sát hại Phạm Hữu Niên.”

Đối với những người bên ngoài có thể chuyện này có chút kì lạ. Cô cháu gái tố cáo chú mình, đó không phải là chuyện bình thường. Nhưng tối hôm qua chứng kiến sự lạnh nhạt của ông ta và sự lo sợ của Hương Anh, tôi biết tình cảm giữa họ không quá tốt. Có lẽ Dương Văn Nguyên chỉ lừa dối Hương Anh mà thôi. Cả đội chúng tôi đều biết tin này, vì vậy không lấy gì làm lạ.

“Tốt rồi, chúng ta có thể xin lệnh khám xét từ cấp trên.” – Khánh vui vẻ cười.

Chúng tôi cũng cười, khuôn mặt mệt mỏi giãn ra được một chút. Coi như có chuyển biến tốt. Còn đối với riêng tôi? Tôi có thể khẳng định người có cách thức giết người tuyệt vời đó, cũng muốn để kẻ tàn nhẫn với cháu gái ruột của mình sau này có cuộc sống “vui vẻ” nhất.

Sau khi xin lệnh từ cảnh sát trưởng và liên hệ với bên tổ pháp chứng, chúng tôi cùng lên xe tới nhà của Phạm Hữu Niên.

Hơn hai giờ chiều, chiếc xe đã đến huyện Mỹ Đức. Cái nắng chiều ở đây làm cho tôi có cảm giác dễ chịu hơn, không khí cũng trong lành hơn nội thành Hà Nội. Ánh nắng nhạt xuyên qua rặng cây lim bên đường, chiếu vào cửa kính trước xe của chúng tôi. Tôi phát hiện mình không quá sợ thứ ánh nắng kia nữa.

Một quãng thời gian như vậy, tôi đã thích ứng với cuộc sống giả tạo của bản thân. Hơn nữa điều tôi làm, đến giờ tôi thấy không hề sai. Tôi tự thấy mình thật nực cười, vì sao trước đây lại bị thứ cảm xúc nửa hối hận nửa thanh thản bủa vây cơ chứ? Thanh thản ư? Cuộc sống hiện giờ cũng có thể coi như thanh thản. Bởi chỉ ít ngày nữa, tôi sẽ có một cuộc sống mới. Thiên đường? Địa ngục? Không! Có lẽ đều không phải!