Mặt Trời Lớn! Cậu Còn Nợ Tôi Một Trái Tim

Chương 2: Gặp lại



-Ê! Bên này! Thanh vừa hô lớn vừa đưa tay vẫy vẫy về phía nó. Nó quay đầu, tiến lại chỗ con nhỏ đang ngồi.

-Vừa ở CLB về à?

-Ừ!

Dương trả lời qua loa, tiển thể đưa mắt nhìn quanh một lượt, Thanh và Thảo, hai cái bản mặt này thì thôi khỏi cần bàn, còn Minh, à cậu còn đang theo đuổi chị Thảo nhưng vẫn chưa thành công. Tiếp đến là Trang à? Sao con nhỏ lại xuất hiện ở đây? À, mà thôi đi, dù gì thì nó vẫn còn là “bạn tốt” cơ mà.

Người cuối cùng là..... Ây dà! Có chút quen đó nha.

“Nếu cậu đem cái váy đó đi, cậu sẽ phải hối hận”.

Chính hắn! Trời ạ! Không chệch đi đâu được. Nhưng chắc hắn ta sẽ không nhớ nó đâu nhỉ?

-Bạn đây là.....

Nó cố làm ra vẻ xa lạ nhìn về phí hắn, Nam cũng nhìn nó, bốn mắt nhìn nhau, hai người lại cùng vận dụng nội lực thâm hậu của mình để giao tiếp bằng mắt. (Idol: ghê à nha)

“Đừng có cáo già giả nai nữa, tôi biết cậu còn nhớ tôi”.

“Vậy sao? Xin lỗi nha, tại cậu biến thái quá nên không sao nhớ nổi”.

“Chứ không phải vì đẹp trai quá à”.

“Vâng! Đẹp trai lại cờ hó”.

“Cậu...”

“Haha, đau khổ của cậu là hạnh phúc của đời tôi”.

“Mặt trời! Đừng có vội đắc ý!”

“Tôi đắc ý gì đâu, chỉ đắc thắng thôi”.

-Này này! Sao hai người nhìn nhau dữ thế?”

Minh chen ngang cắt đứt trận đấu mắt của đôi bạn trẻ. Trang càng áp sát vào người hắn, giọng nói đường mật vang lên:

-Giới thiệu với mày, đây là Nam, bạn trai tao.

-Ờ.

Dương hờ hững, vốn là không còn bận tâm đến những vấn đề liên quan đến cái tên “Trang” từ lâu. (lí do thì từ từ sẽ rõ nha)

-Sao hôm nay mày ăn mặc như con đầu đường xó chợ thế kia?

Mọi người theo phản xạ cùng chú ý tới trang phục của Dương, bao gồm cả bnar thân nó. Quần jean bạc màu rách tơi tả, áo cộc nửa trắng nửa đen, thêm một cái áo sơ mi kẻ caro buộc ngang hông, mớ tóc đen nhánh tùy tiện xõa tung, dưới chân đi đôi giầy lười in hẳn hình đầu lâu xương chéo to đùng. Đấy là chưa kể đến một đống dây dợ trên cổ. (Mặt trời: dây dợ cái đầu ngươi, toàn vòng xịn của ta đấy, Idol: Vâng, vòng sịn chứ không phải xịn đâu chị.)

-Hôm nào nó chả ăn mặc như đầu đường xó chợ, đâu chỉ riêng hôm nay.

Thanh phụ họa, trong khi nó chỉ điềm tĩnh thưởng thứ cốc trà sữa trên tay, phun ra hia từ cộc lốc:

-Tao thích.

-Đi, về nhà thay đồ đi, hôm nay đi chơi đêm.

-Where?

-Có chỗ mới.

-Không thích, tao mặc thế này thôi.

-Thôi được rồi, tùy mày vậy.

Ai mà chả chả biết đầu nó so với đầu bò còn cứng hơn ấy chứ. Dương mà không thích thì đừng có ép. Nếu mà cứ ép thì tên đó chết chắc luôn chứ chẳng đùa.

Khi bọn nó đang đi trên đường thì có một chiếc xe khác vượt qua, trong tích tắc nó bỗng cảm thấy cả người run nẩy. Nếu nó không nhầm thì chính là người đó, còn có cô gái bên cạnh, xinh đẹp, dịu dàng, hiền hòa như nước. Xứng đôi lắm! Đúng là xứng đôi lắm!

Quán bar “Đêm”.....

Giọt nước mắt bay ngược lên bầu trời

Làm thành bóng mưa đổ ngang xuống đời

Chỉ cần anh còn trên mặt đất này

Em vẫn hy vọng...

Dù phải đớn đau ngàn năm cũng đành

Dù là giấc mơ ngàn kiếp không thành

Chỉ cần anh còn trên mặt đất này

Em vẫn hy vọng, vẫn hy vọng.

Giọng hát rất hay, nhưng lại giống như hòa cùng cả những tiếng nấc, những ngẹn ngào và những giọt nước mắt. Nước mắt cứ thế lăn trên đôi má, mặn chát, nóng hổi....

-Ơ kìa! Sao mày khóc?

Thanh hô lớn rồi chạy đến bên cạnh nó.

-Không sao, có con gì vừa bay vào mắt tao.

Nó nói vội vã, vấp váp, rồi cuống cuồng chạy ra ngoài.

Bất lực dựa người vào bờ tường lạnh ngắt, nó cảm giác như toàn thân suy sụp vô cùng, nhục nhã và khốn khổ vô cùng. Đã bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi mà vẫn không quên được, mà vẫn đau đớn, cùng cực đến mức này.

Chỉ một lần nữa thôi được không? Cho nó khóc òa thêm một lần nữa thôi. Để trái tim thôi không còn đau nhức vì kìm nén, để bản thân thôi không còn bức bách vì chịu đựng, một lần này thôi. Nó bật khóc, trượt dần theo bờ tường một cách vô lực, cuối cùng là ngã quỵ trên nền gạch lạnh ngắt.

Đau quá!

Có một người trốn phía sau cánh cửa mà chịu đựng nỗi đau, tuôn trào nước mắt. Có một người đứng ngoài lặng lẽ. Chỉ một cánh cửa thôi, ngay gần trước mắt, tưởng chừng như một cái vặn tay là nhìn thấy được nhau, vậy là lại cứ như xa xôi, cứ như vô tận...

-Trở lại rồi à?

-Ừ.

-Cậu có sao không?

-Không sao.

Nó cười gượng đáp lời Minh, mệt mỏi ngả người trên ghế. Thanh và Thảo đang tập trung song ca một bài hát của nước ngoài. Minh ngồi chăm chú theo dõi họ. Trang ôm eo Nam một cách tự nhiên, gục đ..ầu vào bờ vai vững chắc, vẻ mặt hiện lên tia thỏa mãn. Nó nhìn quanh một lượt, chợt có cảm giác trống trải bất tận, chóp mũi lần nữa cay xè. Vội vàng chớp mắt thật nhanh ngăn dòng nước đang trực trào ra, vơ vội lấy lon bia trên bàn, tu một hơi cạn sạch.

Chẹp! Sao bia hôm nay có vị ngon lạ lùng, nó bật tiếp lon thứ hai, cũng như lon đầu, uống cho bằng cạn mới thôi. Ừ đúng rồi! Say rồi sẽ không còn nhớ. Say rồi sẽ không còn đau. Ít nhất là trong hôm nay, ít nhất là ngay lúc này. Ừ! Say thật tốt.

Lon 3, 4, 5...nó chưa bao giờ uống nhiều tới vậy. Không biết Trang vì lí do gì đã rời khỏi từ lâu, giờ chỉ còn Minh, Thanh, Thảo, Nam và nó.

-Hát thôi thì không vui, hay bây giờ thêm trò gì nha! Minh gợi ý

-Ừ được

Thanh gật gù quay về phía Dương

-Ê mặt trời! Uống gì ghê vậy? Mày có chơi không?

-Thao nại hông? (sao lại không?) Giọng nó ríu lại không còn rõ ràng

-Xù xì đi, kẻ thắng hôn người thua, không hôn thì mỗi người bị phạt một lon bia, vậy được không?

-Ok.

Mấy trò trẻ con này mà cũng nghĩ ra được luôn à, nhưng đã tới đây rồi thì hắn cũng không thể không góp vui. Cả lũ bắt đầu chơi, kết quả cuối cùng là hắn thắng nó bại.

-Nào, hôn đi.

-Haha, bổn cô nương ta mà lại đi hôn người yêu của bạn à? Uống thì uống chứ sợ gì.

Nó dứt lời cầm lon bia uống lấy uống để.

Phụt! Khụ! Khụ!

-Chết chưa con, thích mạnh miệng đi.

Thảo trêu chọc trong khi nó ôm ngực ho sặc sụa đến chảy cả nước mắt. Hai má hồng hồng, đôi môi căng mọng, bộ dạng này...

-Nhìn cái gì...ưm...ưm...Lời nói chưa hết thì đã bị bờ môi nóng bỏng của ai kia chặn lại. Nó toan đẩy Nam ra nhưng một tay hắn đã đè sau gáy, ngăn nó không được kháng cự. Nam hôn nó, không nhẹ nhàng triền miên mà hung hăng cướp lấy, chà sát đôi môi mềm mại như hoa anh đào.

-Ưm!

Đến khi nó tưởng chừng như sắp chết ngạt vì thiếu không khí thì hắn mới buông tha. Nó vừa được tự do liền vồ vập hít lấy hít để.

-Oa, cảnh đẹp à nha!

Lúc này ba người còn lại trố tròn mắt nãy giờ mới lên tiếng, tưởng sẽ khiến nó e dè ai ngờ nhận được câu xanh rờn:

-Hôn cậu thật ngọt nha, cho hôn cái nữa đi.

Ách! Bất tỉnh toàn tập. Mặt trời đúng là say thật rồi, nhìn vẻ mặt là biết đã uống rất nhiều. Họ chỉ còn biết lắc đầu nhìn nhau.

30 phút sau...

-Cậu đưa mặt trời về nhá!

-Sao lại là tôi?

Nam vặn lại Minh bằng giọng vô cảm, nhưng đồng thời đưa mắt nhìn về phía Thanh và Thảo đang nằm bẹp trên ghế, còn con nhóc kia thì lăn luôn ra sàn mà ngủ. Xem ra họ đều đã say cả rồi, hắn không nói chỉ đứng dậy, tiến lại bế Dương rời khỏi phòng.

Cạch!

Trở về biệt thự, Nam nhìn cô gái ở trong lòng hắn, nếu không phải khi nãy quên xin địa chỉ của nó thì hắn cũng sẽ không đưa nó về biệt thự của mình như vậy.

-Bỏ tôi ra!

Giọng nói mơ hồ vang lên, Dương giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay đang ôm mình.

-Bỏ ra.

-Nếu còn giãy giụa nữa thì tôi vứt cậu cho cá sấu ăn đấy!

Nam lạnh lùng đe dọa. Tưởng hắn muốn bế nó lắm hay sao hả?

Vừa mới đặt nó xuống giường, Dương không biết mở mắt từ bao giờ, đang nhìn hắn rất rất là chăm chú.

Chat!

Âm thanh đanh thép vang lên. Hắn cảm nhận được má trái của mình đang tê dại đi, Nam trừng mắt với nó, tức giận gầm lên:

-Cậu muốn chết phải không?