Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 46: Liếm chó theo đuổi người thế nào, tôi đều làm y chang vậy



Vì để tránh bứt dây động rừng, mặc dù đã biết thân phận thật sự của Kiều Bất Quy, nhưng Thành Quyết vẫn tỏ ra như thể vẫn chưa biết gì, hành xử giống ngày thường.

Cứ thế yên ổn trôi qua nửa tháng.

Nửa tháng sau, vào một ngày buổi chiều đẹp trời nào đó, Kiều Bất Quy đi theo Thành Quyết bàn chuyện hợp đồng với đối tác, sau khi kí kết hợp đồng xong, khi chuẩn bị theo Thành Quyết quay về công ty, bỗng nghe Thành Quyết nói một câu.

“Khoan hãy trở về công ty.”

“?” Kiều Bất Quy lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Nói đến… Thư ký Kiều vào Thịnh Danh đã được một thời gian, tới hôm nay vẫn chưa dùng một bữa cơm với cấp trên tôi đây.” Thành Quyết nghiêng đầu nhìn Beta: “Đúng lúc sắp đến giờ cơm tối, cấp trên tôi đây sẽ đặc biệt dành ra chút thời gian, mời thư ký Kiều đi ăn cơm.” 
“Cảm ơn sếp Thành.” Kiều Bất Quy lập tức từ chối: “Không cần sếp Thành phải tốn kém như vậy, tự tôi về công ty…”

“Đừng khách khí.” Thành Quyết nói như đinh đóng cột, thẳng thừng cắt lời Beta: “Đi thôi.”

Hiển nhiên không thể thay đổi quyết định.

Kiều Bất Quy im lặng, đành phải nhấc chân đi theo.



Theo Thành Quyết vào một nhà hàng sang trọng, Kiều Bất Quy và Thành Quyết ngồi trong phòng riêng dành cho hai người, mặt đối mặt.

Trước mặt hai người có để hai cuốn menu khá to.

Nhân viên đứng một bên yên tĩnh chờ.

Trên menu toàn là tiếng Pháp ngoằn nghèo khó đọc.

Kiều Bất Quy bình tĩnh lật xem từng trang một.

Cậu đọc được tiếng Pháp, chỉ là những món ăn trông cầu kỳ và đủ màu sắc trong đây thì chưa từng nếm thử món nào, cũng chưa từng nghe qua. 

Thành Quyết ngồi đối diện thấy Kiều Bất Quy nhìn thực đơn không có vẻ như là không biết đọc, hắn không khỏi hơi nhướng mày, tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Thư ký Kiều cũng biết tiếng Pháp?”

“Ừ.” Kiều Bất Quy nói: “Hiểu sơ sơ.”

Thành Quyết nghe vậy hỏi tiếp: “Nếu tôi đoán không lầm, lúc còn đi học, thành tích của thư ký Kiều không tệ?”

“Chỉ là khá hơn so với mặt bằng chung của Beta mà thôi.” Cậu lạnh nhạt đáp.

Nói đến đây, Thành Quyết đột nhiên đổi giọng.

“Thế thì, thư ký Kiều đã học ở trường đại học nào vậy?” Thành Quyết không quan tâm hỏi tiếp.

Kiều Bất Quy hơi khựng lại, sau đó thờ ơ đáp: “Là một trường đại học hạng ba bình thường.”

“Tên gì?” Thành Quyết giống như đứa trẻ hiếu kỳ hỏi cho đến cùng.

“…” Cậu yên lặng mấy giây, sau đó đáp: “Trường đại học xxxx ở thành phố A.”

“Thế à?” Thành Quyết khoan thai nói: “Tiếc thật, tôi còn tưởng có thể làm bạn học chung trường với thư ký Kiều.”

Kiều Bất Quy không nói gì.

Thành Quyết vừa nói vừa tiện thể gọi vài món ăn: “Cho mấy món này đi.”

Kiều Bất Quy không rành những món trong đây, vì thế nói với nhân viên bên cạnh: “Giống như vậy.”

Nhân viên đáp một tiếng, sau đó yên tĩnh cầm thực đơn lui ra.

Thành Quyết giống như thuận miệng hỏi tiếp: “Hồi còn đi học, thư ký Kiều có từng được ai đó theo đuổi không?”

“Không có.”

“Thật sự không có?”

“Ừm.”

“Nhưng theo tôi được biết, đám Alpha cao ngạo kia thích nhất chính là theo đuổi những Beta không có hứng thú với họ. Khi mà theo đuổi được Beta không bị pheromone làm ảnh hưởng và không hứng thú với bọn họ, có những Alpha bad boy sẽ cảm thấy đây là một thành tựu.” 

“Nhưng tướng mạo của tôi không lọt vào mắt người khác.” Kiều Bất Quy bình thản trình bày sự thật.

“Hửm? Sao cậu biết?” Thành Quyết khẽ mỉm cười, nhưng ý cười không có ở đáy mắt: “Ngược lại tôi cảm thấy thư ký Kiều không tệ, nếu tôi là bạn học thời đại học với thư ký Kiều, tôi đây chắc chắn sẽ theo đuổi cậu.”

Vẻ mặt của Kiều Bất Quy hơi cứng lại.

Phía đối diện.

Thành Quyết nhìn Beta trước mặt một cái thật sâu, đáy mắt âm trầm như biển chết, vừa tối vừa nặng nề.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Beta, không bỏ sót bất kỳ thay đổi nào trên mặt cậu.

Nhưng mà.

Chỉ thấy vẻ mặt của Beta hơi đờ ra, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường.

“Sếp Thành nói đùa.” Kiều Bất Quy thờ ơ đáp: “Không phải sếp Thành ghét Beta nhất sao?”

“Sao cậu biết chuyện này?” Thành Quyết nhìn chằm chằm cậu, gặng hỏi.

“Đồng nghiệp nói cho tôi biết.”

Chậc.

Thành Quyết còn tưởng tìm được sơ hở, bèn thầm chậc một tiếng trong bụng.

Trên mặt hắn vẫn điềm tĩnh như không có gì.

“Tôi có thể phá lệ vì thư ký Kiều.” Thành Quyết cười như không cười nói.

“…” Kiều Bất Quy im lặng một chút, rồi đáp: “Cảm ơn sếp Thành đã nể mặt.”

Không có sơ hở nào để tấn công.

Cho dù Thành Quyết chính miệng nói có thể phá lệ vì đối phương, nhưng vẻ mặt của Kiều Bất Quy vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, không có chút gợn sóng, không thấy được bất kỳ dấu hiệu thụ sủng nhược kinh nhỏ nhoi nào.

Đến cả tâm trạng phức tạp thường có của bạn trai cũ, cũng không tồn tại.

—Hoàn toàn không tìm được bất kỳ sơ hở nào trên người Kiều Bất Quy.

Cũng không thể làm vẻ mặt của Kiều Bất Quy dao động dù chỉ một chút.

Rốt cuộc trước kia hắn và Kiều Bất Quy yêu nhau thế nào vậy?

Trông Kiều Bất Quy không giống kiểu người biết yêu đương này nọ.

Không lẽ…

Là hắn chủ động theo đuổi người ta?

Hắn của trước kia luôn ghét bỏ Beta ra mặt, càng không có hứng thú với yêu đương, thế mà chủ động theo đuổi một Beta, mặc dù nghe ra thật hoang đường…

Nhưng mà.

Một Beta như Kiều Bất Quy mà chủ động theo đuổi hắn, muốn nói chuyện yêu đương với hắn, nghe càng giống chuyện nghìn lẻ một đêm hơn nhiều.

So sánh hai chuyện này với nhau, chuyện hắn chủ động theo đuổi Kiều Bất Quy xem ra còn dễ tin hơn chút.

Có điều.

Mặc dù vẫn không thay đổi quan niệm ghét Beta, nhưng khi biết được người mình yêu trước đó là Kiều Bất Quy, trong lòng hắn hoàn toàn không có cảm xúc khó chịu hay ghét bỏ nào cả.

Chỉ có khiếp sợ.

Sau khi hết khiếp sợ… Chỉ còn lại lòng tò mò muốn biết càng nhiều thêm.

Hắn quá tò mò.

Nhưng hắn không thể hỏi ra được gì, vì đối phương tuyệt đối sẽ không nói thật với hắn.

Lúc này, Thành Quyết hơi khựng lại, đổi giọng điệu.

“Vậy thì, cậu và Bùi Thiểu Khuynh làm sao quen nhau được?”

“Tôi nhớ hồi học đại học, Bùi Thiểu Khuynh và tôi cùng học chung một trường.” Thành Quyết từ tốn chất vấn: “Thư ký Kiều không học chung trường với tôi, như vậy làm sao quen được Bùi Thiểu Khuynh?”

Kiều Bất Quy chầm chậm ngước mắt, đối diện với Thành Quyết.

Mấy giây sau, trong lòng cậu nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

“Sau khi tốt nghiệp, tình cờ gặp nhau trên một con đường nào đó.”

“Con đường nào?”

“Quên.”

“Thế à.” Thành Quyết lạnh nhạt nói: “Trí nhớ của thư ký Kiều có vẻ không tốt nhỉ, lần đầu gặp mặt với bạn trai cũ mà cũng quên.”

Vẻ mặt của Kiều Bất Quy vẫn bình thường, không đỏ mặt tim không đập nhanh.

“Theo như lời cậu nói… Là cậu chủ động theo đuổi cậu ta?” Thành Quyết lại hỏi.

“Ừm.”

“Nguyên nhân?”

“Anh ta đẹp.” Trả lời không chút do dự.

“…”

Nếu không phải bây giờ hắn đã biết rõ mọi chuyện, bạn trai cũ của Kiều Bất Quy vốn không phải là Bùi Thiểu Khuynh mà là hắn, có lẽ hắn đã tin thật.

Thành Quyết dường như sắp ngả mũ bái phục trước khả năng trợn mắt nói dối của Kiều Bất Quy.

Thậm chí hắn còn nghĩ không ai trên đời này nói dối sánh bằng cậu.

Hoàn toàn không đắn đo do dự gì cả, nghĩ gì nói nấy.

“Vậy các cậu sao lại chia tay?” Thành Quyết khẽ nhếch môi, lại gặng hỏi.

“Nhìn chán.” Kiều Bất Quy thuận miệng nói.

Mặc dù biết Kiều Bất Quy là đang nói dối, vốn chưa từng yêu đương với Bùi Thiểu Khuynh, nhưng không thể không thừa nhận, khi nghe Kiều Bất Quy nói ra câu ‘nhìn chán’, tâm tình khó chịu nãy giờ của Thành Quyết lập tức được xoa dịu hẳn ra.

“Cậu theo đuổi cậu ta bao lâu?” Thành Quyết lại hỏi.

Kiều Bất Quy thầm tính nhanh trong lòng.

Lúc nãy cậu đã nói hai bên gặp nhau sau khi tốt nghiệp, nên không thể nói ra thời gian quá lâu.

“Không lâu lắm.” Kiều Bất Quy đáp.

“Bùi Thiểu Khuynh dễ theo đuổi vậy à?” Thành Quyết nhướng mày hỏi lại.

“Ừm.”

“Cậu theo đuổi thế nào?” Thành Quyết tiếp tục truy hỏi.

“Liếm chó theo đuổi người thế nào, tôi làm y chang vậy.”

Nghe Kiều Bất Quy nói ra hai chữ liếm chó, bỗng chốc Thành Quyết lộ ra vẻ mặt phức tạp.

“Thư ký Kiều… Liếm chó?”

“Ừ.”

Thành Quyết không tưởng tượng nổi.

Kiều Bất Quy từng làm liếm chó? Hắn không tài nào tưởng tượng ra hình ảnh đó.

“Chắc là thư ký Kiều đang nói đùa.”

Kiều Bất Quy không nói.

Thành Quyết không biết là, câu nói vừa rồi của cậu thế nhưng lại là một câu nói thật duy nhất trong số các câu còn lại.

Trong một ngày mà hỏi quá nhiều sẽ khiến Kiều Bất Quy nảy sinh lòng nghi ngờ, cho nên Thành Quyết hỏi vừa đủ là dừng lại ngay, sau đó chuyển sang đề tài công việc.

Sau khi đổi sang đề tài công việc, vẻ mặt của Kiều Bất Quy cũng theo đó nghiêm túc hẳn ra.

Đúng như dự đoán, từ đầu đến cuối Kiều Bất Quy không chút nghi ngờ gì.

Cứ xem như lờ mờ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cũng sẽ nhanh chóng bỏ qua.

Cậu sẽ nhận định, nguyên nhân hắn hỏi những vấn đề đó là vì cậu là bạn trai cũ của Bùi Thiểu Khuynh, chứ không phải là vì hắn đã biết được thân phận thật sự của cậu.

Đang nói về vấn đề công việc chưa được bao lâu, thức ăn đã dọn lên.

Đối thoại cũng theo đó dừng lại.



Thoáng chốc lại qua một tuần.

Thứ bảy hôm nay, Thành Quyết đột ngột hiếm khi gọi điện cho Bùi Thiểu Khuynh.

Khi nhận được cuộc gọi từ Thành Quyết, Bùi Thiểu Khuynh rất kinh ngạc lẫn khiếp sợ, thậm chí còn tưởng mình hoa mắt.

Điện thoại bắt máy, giọng nói không mặn không nhạt của Thành Quyết vang lên.

“Cậu cả Bùi, hình như lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt nhau.”

Chỉ với một câu nói bâng quơ, Bùi Thiểu Khuynh lập tức sáng tỏ.

—Thành Quyết có mục đích khác.

Bùi Thiểu Khuynh liền hứng thú.

“Chính xác.”

“Xem như là đối tác làm ăn thân thiết, chủ nhật tuần này, cậu cả Bùi có thể dành ra chút thời gian ôn chuyện không?”

“Đương nhiên có thể.” Bùi Thiểu Khuynh chân thành nói: “Cho dù không rảnh thì tôi vẫn sẽ gạt hết mọi thứ để đi hẹn với cậu cả Thành.”

Alpha ở đầu dây bên kia cười lạnh một tiếng, cúp máy.

Chủ nhật.

Buổi sáng mười giờ, Kiều Bất Quy ngồi trong xe, theo Thành Quyết đến chỗ hẹn sẵn để gặp đối tác bàn chuyện hợp đồng.

Nhưng không ngờ là địa điểm hẹn lần này không phải là khách sạn, cũng không phải là một công ty nào đó.

Mà là câu lạc bộ thể thao dành cho hội viên vip.

Kiều Bất Quy ôm một bụng nghi ngờ đi vào sân thể thao, sau đó cậu rốt cuộc thấy được diện mạo của đối tác làm ăn lần này.

Không ai xa lạ, chính là Bùi Thiểu Khuynh.

Đồng thời khi Bùi Thiểu Khuynh thấy Thành Quyết dẫn theo Kiều Bất Quy tới, ánh mắt của hắn bỗng lóe sáng, lập tức hiểu ra.

—Thành Quyết đã biết thân phận của Kiều Bất Quy.

Sau khi nhận rõ điều này, Bùi Thiểu Khuynh nhếch môi, ánh mắt lộ ra vẻ sâu xa.

Không ngờ Thành Quyết lại phát hiện ra thân phận của Kiều Bất Quy nhanh như vậy.

Thế thì… Lại càng thú vị.

Bùi Thiểu Khuynh liếc mắt nhìn sang Kiều Bất Quy.

Vẻ mặt của cậu vẫn không khác gì ngày thường.

Hiển nhiên, Thành Quyết đã phát hiện ra thân phận của Kiều Bất Quy, nhưng trái lại Kiều Bất Quy vẫn chưa hay biết gì cả. 

Bùi Thiểu Khuynh không khỏi cười thầm một tiếng.

Hắn đã nghĩ xong lát nữa sẽ đi tìm niềm vui như thế nào.

===Hết chương 46===