Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 30: Lúc trước cậu ở trong phòng bệnh, rốt cuộc muốn nói gì với tôi?



Ứng viên tuổi trẻ tài cao vẫn nộp CV nườm nượp không dứt.

Thế nhưng những người trầy da tróc vảy vượt qua được vòng sàng lọc của bộ phận HR lại tiếp diễn nói dối trước mặt Thành Quyết.

Bọn họ tự cho là mình khéo léo đưa đẩy, nói ra những lời xã giao hoa mỹ sẽ khiến vị cấp trên tương lai này ghé tai thưởng thức, nhưng ai nào ngờ, bây giờ Thành Quyết ghét nhất là người nói dối trước mặt hắn.

Một năm không lương? Không có phúc lợi?

Thực ra vốn chẳng hề có quy định này, chỉ là do Thành Quyết lâm thời đặt ra dùng để kiểm tra mức độ dối trá của các ứng viên mà thôi. Nhưng tất cả mọi người, không một ngoại lệ, đều trợn mắt nói láo trước mặt hắn.

Điều này khiến Thành Quyết cực kỳ chán ghét.



Chớp nhoáng, một tuần lễ trôi qua.

Thành Quyết vẫn chưa tuyển chọn được thư ký trung thành với hắn.

Giống nhau.

Thành Quyết cũng chưa về nhà một tuần qua.

Vì thế.

Bùi Giác vừa mới kết hôn cứ thế đơn chăn gối chiếc suốt cả một tuần.

Mặc dù cha mẹ hai bên gia đình không hề trông cậy sau khi kết hôn, người lãnh tình Thành Quyết có thể lập tức như cao su bám dính lấy Bùi Giác, ân ân ái ái như vợ chồng son, nhưng cũng không muốn thấy kiểu vừa mới kết hôn liền tách nhau ra ở riêng như vậy. 

Mấy ngày nay, bà Hác nhìn Bùi Giác càng ngày càng buồn tủi cô đơn, không nhịn được mà lo lắng sốt ruột, cả ngày than ngắn thở dài.

Thành Quyết không nhận cuộc gọi của bà ta, vì vậy bà ta đành phải đến công ty tìm hắn.

Khi biết hắn đã sa thải thư ký đắc lực nhiều năm của mình, bà ta liền hiểu ra nguyên do.

Thành Quyết đã hoàn toàn biết rõ kẻ đầu têu đứng sau những chuyện kia, chính là bà ta.

Nhưng bà ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho hắn.

Hắn lại không thích Beta, chẳng lẽ thật sự sau khi phục hồi trí nhớ, hắn sẽ đi đính hôn với Beta kia?

Bùi Giác là một Omega trội, hai bên gia đình giao hảo nhiều đời, nhìn dưới góc độ nào cũng thấy hơn xa Beta kia.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là.

Bùi Giác và Thành Quyết có độ pheromone xứng đôi đến tận 99%!

Mà Beta kia lại không có pheromone, ngay cả tuyến thể cũng chẳng có.

Nhưng Thành Quyết bây giờ lại không muốn gặp bà ta, cũng chẳng buồn tiếp điện thoại, vì vậy bà ta không có cơ hội nói chuyện với Thành Quyết.

Lúc này, bà Hác nhìn đứa con gái ngồi bên cạnh ăn cơm vui vẻ không chút lo âu, bèn không nhịn được lên tiếng trách mắng: “Anh con cả tuần nay không về nhà, con còn có tâm trạng ăn cơm hả?”

Hác Kim Thiến ngẩng đầu, tỏ vẻ khó hiểu nói: “Anh ấy không về nhà là chuyện bình thường mà? Huống chi anh ấy không về nhà thì có liên quan gì đến con? Con là em gái, chứ không phải vợ…”

Lời vừa nói ra miệng, Hác Kim Thiến bỗng ý thức được gì đó, giọng nói liền ngừng lại.

Cô ta đảo mắt nhìn người ngồi ở phía đối diện.

Ở phía đối diện, chỉ thấy Bùi Giác rũ mi mắt, cúi đầu yên tĩnh dùng bữa, trên mặt lộ rõ vẻ mất mác.

Hác Kim Thiến âm thầm ngậm miệng lại.

Bùi Giác lặng lẽ dùng xong bữa ăn, sau đó nhẹ nhàng cầm khăn ăn bên cạnh lên, tỉ mỉ lau sạch khóe miệng của mình.

Sau đó, chỉ nghe cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói anh Thành ở bên ngoài có mấy căn nhà riêng, tôi có thể biết nó ở đâu không?”

Hác Kim Thiến nghe vậy sửng sốt, vô thức hỏi lại: “Anh muốn đi thẳng đến đó tìm anh tôi?”

Bùi Giác xấu hổ gật đầu.

Ngay cả bà Hác đích thân đến công ty còn không gặp được Thành Quyết, vậy thì càng đừng nói đến Bùi Giác.

Tất nhiên.

Thành Quyết cũng không nhận điện thoại của Bùi Giác.

Có điều khác với bà Hác, Thánh Quyết chỉ là không rảnh rỗi nhận điện thoại của Bùi Giác.

Nghe thấy Bùi Giác nói vậy, bà Hác giống như được nhắc nhở, hai mắt sáng lên.

Bà ta vỗ tay một cái thật lớn, nói: “Mẹ sao có thể quên còn có thể làm như vậy!”

Một bên, Hác Kim Thiến nhỏ giọng lầm bầm: “Làm vậy không hay đâu… Đột nhiên có người ngoài xông vào nhà ổng, chắc chắn ổng sẽ tức giận cho coi.”

Bà Hác nhíu mày, trả lời không chút suy nghĩ: “Nhưng Bùi Giác không phải người ngoài, là vợ mới cưới của anh con! Chẳng lẽ vợ nó đi đến nhà nó, còn phải đợi nó xét duyệt trước à?”

Trong lòng bà Hác, bởi vì độ pheromone xứng đôi cao chắc chắn sẽ tự nhiên hấp dẫn lẫn nhau, có thể bây giờ Thành Quyết sẽ không vui vì bà ta tự tiện chủ trương mọi việc, nhưng sau này, đến khi Thành Quyết chân chính thích Bùi Giác, hắn sẽ biết ơn việc làm hôm nay của bà ta. 
Nhưng Hác Kim Thiến lại âm thầm nhớ tới tính cách của anh trai nhà mình.

Chậc… Cô ta cảm thấy thật sự không ổn.

Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc quyết định xong của mẹ mình, cô ta vô cùng biết điều ngậm miệng không hó hé nữa.

Vì vậy sau khi dùng xong bữa ăn, bà Hác nhanh chóng kêu tới đem đến giấy bút.

Bà ta viết ra những địa chỉ nhà riêng của Thành Quyết, rồi đưa cho Bùi Giác.

“Toàn bộ địa chỉ đều ở trong đây.”

“Cảm ơn bác gái nhiều….” Bùi Giác vô thức nói lời cảm ơn.

“Còn gọi bác gái à?”

“Dạ, con cảm ơn mẹ.” Bùi Giác cười rạng rỡ, thay đổi xưng hô.

Kêu một tiếng mẹ xong, Bùi Giác lập tức quay đầu nhìn sang Hác Kim Thiến.

Ý đã rõ ràng.

Hác Kim Thiến không đợi Bùi Giác nói, nhanh chóng phất tay: “Thôi, anh đừng gọi tôi là cô hai, xưng hô này thật khó nghe, tôi chỉ mới là thiếu nữ mười tám tuổi thôi.”

Bùi Giác đành phải thôi.

Đến khi Bùi Giác nhận tờ giấy ghi địa chỉ, bà Hác giơ tay kêu tài xế đến.

Bà Hác sắp xếp ổn thỏa xong, nói: “Để mẹ kêu tài xế đưa con qua đó.”

Bùi Giác lại nói cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn mẹ.”

Bà Hác cười tủm tỉm: “Các con sống chung hòa thuận nhé, để mẹ được sớm ẵm cháu trai.”

Bùi Giác đỏ mặt tới tận mang tai, ngượng ngùng cúi đầu.

Cậu ta lí nhí: “Con…Con sẽ cố gắng.”

Những gì nên nói đã nói xong, bà Hác vẫy tay.

“Được rồi, con đi theo tài xế đi, trên đường chú ý an toàn.”

“Vâng, thưa mẹ.”

Bùi Giác đứng dậy đi theo tài xế.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thành, tài xế chở cậu ta tới địa chỉ ghi trên tờ giấy.

Những địa chỉ nhà riêng trong giấy mặc dù đều ở thành phố S, nhưng mỗi địa chỉ lại cách nhau khá xa, xe phải chạy mấy chuyến, tới từng địa chỉ để kiểm tra xem không có người ở không, mãi đến tận tám giờ tối mới tìm được nơi mà Thành Quyết đang ở. 

Tại sao cậu ta chắc chắn đây là nơi mà Thành Quyết đang ở, bởi vì những nhà riêng mà cậu ta tới hồi sáng đều không có người hầu và bật đèn.

Nhưng nơi này lại có.

Cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của Thành Quyết, cậu ta kêu tài xế đánh xe về, còn bản thân thì một mình đi tới nhấn chuông cửa.

Người hầu trong biệt thự chần chừ đi tới cửa chính, nhìn vào màn hình theo dõi được gắn bên cạnh cửa.

Bởi vì Thành Quyết sẽ không tan làm sớm như vậy.

Nhìn vào màn hình, khuôn mặt tinh xảo trắng trẻo của Bùi Giác xuất hiện trước mắt người hầu.

Người hầu hơi sửng sốt, lập tức nhận ra thân phận của Bùi Giác.

Đây không phải là mợ cả mới cưới chưa được bao lâu của cậu chủ Thành sao?

Người hầu ôm bụng nghi ngờ, hỏi: “Thưa cậu Bùi, xin hỏi cậu đột xuất tới đây là…?”

Thấy người hầu không lập tức cung kính mở cửa ra, trong nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Giác nhăn nhó khó coi.

Bùi Giác vênh váo hung hăng nói: “Mở cửa ra! Tôi muốn vào!”

Đôi mắt của Bùi Giác trợn tròn: “Tôi là vợ mới cưới của anh Thành! Chẳng lẽ vào ngồi chơi một lúc không được hay gì? Có tin bây giờ tôi đuổi việc mấy người không?!”

Nghe thấy hai chữ đuổi việc, đám người hầu nhất thời luống cuống tay chân.

Lại nhớ đến thân phận hiện tại của Bùi Giác, người hầu kinh hoảng rối rít mở cửa ra, sau đó liên tục cúi đầu xin lỗi Bùi Giác.

“Xin lỗi cậu Bùi, là tôi có mắt không thấy thái sơn, hy vọng cậu Bùi không để trong lòng…”

Bùi Giác khẽ hừ một tiếng, rồi kiêu ngạo hất cằm sải bước đi vào trong nhà.

Trong không khí tràn ngập phoremone thoang thoảng của Alpha trội.

Bùi Giác hít hà mùi pheromone của Alpha, mang theo tâm trạng vui sướng xoay vòng vòng.

Đây là mùi pheromone của anh Thành ư? Thật thơm!

Bùi Giác thong thả dạo quanh phòng khách một vòng, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống sofa.

Cậu ta ngồi mọc rễ trên sofa, hoàn toàn không có ý định rời đi.

Người hầu đứng một bên muốn nói lại thôi, nhưng vì ngại thân phận của Bùi Giác, cuối cùng không dám nói lời nào.

Buổi tối mười giờ rưỡi.

Thành Quyết kết thúc một ngày làm việc, bây giờ mới về đến nhà.

Tài xế chở Thành Quyết quay về biệt thự, người hầu trong biệt thự nghe thấy tiếng xe quen thuộc, vì thế vội vàng chạy ra cửa nghênh đón.

Thành Quyết cầm cặp táp xuống xe, đi tới cửa chính của biệt thự.

Đi vào trong biệt thự, Thành Quyết chuẩn bị theo thói quen tháo cà vạt và áo khoác đưa cho người hầu, nhưng đột nhiên hắn ngửi thấy mùi pheromone của Omega xa lạ lởn vởn trong không khí.

Từ bên trong phòng khách truyền ra.

Thành Quyết dừng động tác trên tay, sắc mặt khẽ thay đổi.

Người hầu cúi thấp người, lo sợ trả lời: “…Là cậu Bùi.”

Thành Quyết lạnh lùng nói: “Tôi nhớ tôi đã dặn các người, không có sự cho phép của tôi, không ai được bước vào căn nhà này nửa bước.” 

Người hầu ủ rũ cúi người thấp hơn, lắp ba lắp bắp không nói nên lời, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Người hầu nhỏ giọng giải thích: “Nhưng… Nhưng cậu Bùi nói…”

Thành Quyết không muốn nghe người hầu giải thích, lãng phí thời gian đứng đây: “Ngày mai cô không cần tới nữa.”

Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Thành Quyết vô cảm mặc vào áo khoác của mình, sau đó sầm mặt đi tới phòng khách.

Bên trong phòng khách, Bùi Giác đang kiên nhẫn ngồi chờ trên sofa.

Cậu ta tháo vòng ngăn chặn pheromone trên cổ mình ra để xuống bàn trà trước mặt.

Nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Bùi Giác lập tức đứng dậy khỏi sofa, quay người ra sau nhìn.

Cậu ta đỏ mặt, cúi đầu xuống.

“Anh Thành, anh về rồi…”

“Ai cho cậu tới đây.”

“Tự em muốn tới gặp anh…”

“Mời về.”

Thành Quyết lễ phép xa cách đáp lại, hoàn toàn là giọng điệu của một người xa lạ.

“Em… Em rất yên tĩnh, rất nghe lời!” Bùi Giác nhìn Thành Quyết với ánh mắt cầu xin: “Em sẽ không quấy rầy anh làm việc, anh để em ở đây đi!”

“Đi ngay bây giờ.” Thành Quyết thờ ơ.

“Hu hu…” Bùi Giác đưa tay lau nước mắt, sau đó tủi thân nói: “Tài xế đi về rồi, trên người em không có tiền, bây giờ cũng đã trễ… Em không biết mình có thể đi đâu…”

“Tôi có tiền.” Bùi Giác muốn bao nhiêu hắn sẽ cho bấy nhiêu.

Bùi Giác ngước đôi mắt ầng ậc nước mắt nhìn Thành Quyết: “Bây giờ đã tối lắm rồi, một Omega xinh đẹp như em mà một mình đứng ngoài đường đón xe, lỡ… Lỡ đụng trúng người xấu, gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”

Nghe đến đây, Thành Quyết lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.

Hắn đã không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian với Bùi Giác.

“Cậu ngủ dưới lầu.” Thành Quyết xoay người: “Ngày mai rời đi.”

“Vâng ạ.” Bùi Giác cười híp mắt đồng ý.

Ngày mai rời đi?

Khó khăn lắm mới vào đây được, cậu ta đâu có dễ gì rời đi!

Thành Quyết cầm cặp táp rời khỏi phòng khách bước lên cầu thang tới tầng hai.

Trở về phòng, Thành Quyết theo thói nhấc tay tháo xuống vòng cổ ngăn chặn pheromone của mình.

Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới Bùi Giác đang ở dưới lầu.

Hắn nhíu mày vô cảm thả tay xuống.



Hôm sau.

Sáng sớm, Thành Quyết thức dậy thay quần áo rồi đi tới công ty.

Công việc của hắn rất bận rộn, vì vậy vừa quay đầu là ném phăng sự tồn tại của Bùi Giác ra sau gáy.

Bây giờ ngoài công việc ra, hắn chỉ quan tâm một chuyện.

Khi đang trên đường đến công ty, ở trong xe, Thành Quyết lại lần nữa lấy điện thoại cũ ra, sau đó nhanh chóng gõ mật khẩu quen thuộc vào. 

Điện thoại được giải khóa, Thành Quyết mở danh bạ ra rồi bấm vào số điện thoại đầu tiên, gọi đến một lần nữa.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã không tồn tại…”

Vài ngày trước đó, trong điện thoại chỉ nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Nhưng mấy ngày nay, từ lời nhắc nhở tắt máy biến thành không tồn tại.

Chủ nhân của số điện thoại này đã lặng lẽ hủy sim xóa bỏ dãy số.

Đối phương tránh hắn như tránh tà, không hề muốn gặp hắn.

Đối phương không thể nào không biết thân phận của hắn.

Cho nên, từ đó dẫn đến việc Thành Quyết trở nên cố chấp với thân phận của chủ nhân dãy số này.

Hắn để điện thoại xuống, tầm mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Một cái liếc mắt lơ đãng này, hắn đột nhiên nhìn thấy một người đang đi trên lề đường mà hắn đã từng gặp trong bệnh viện.

Thực ra, lúc mới nhìn Thành Quyết không hề nhận ra đối phương.

Bởi vì sự thay đổi của đối phương quá lớn, so với lúc trước thì cứ như hai người khác nhau rõ rệt.

Lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Thượng Ngu, Thành Quyết chỉ thấy Beta này trông quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó.

Bởi vì một chút cảm giác quen thuộc đó mà Thành Quyết nhíu mày, lại nghi ngờ nhìn Kiều Thượng Ngu thêm lần nữa.

Dưới cái nhìn lần thứ hai, lúc này Thành Quyết mới bất giác nhớ ra đó chính là Beta đã từng xuất hiện trong phòng bệnh vào ngày hắn tỉnh lại.

Sau khi suy nghĩ thân phận của Kiều Thượng Ngu, Thành Quyết nhíu mày, lúc này mới đột nhiên nhận ra cho đến bây giờ, có một chuyện luôn bị hắn vô tình bỏ qua.

Rốt cuộc mẹ hắn đang giấu giếm hắn chuyện gì.

Và chuyện đó đã hoàn toàn xác định.

Cho nên mới không tiếc uy hiếp thư ký, thậm chí là thủ tiêu CCTV của cửa hàng trang sức, để nhân viên cửa hàng nói dối hắn.

Như vậy, lúc trước mẹ hắn nói Beta kia chẳng qua là xông nhầm vào bệnh viện… Thật sự là đúng như vậy sao?

Rõ ràng bên ngoài phòng bệnh có vệ sĩ.

Xông nhầm phòng bệnh?

…Nghe có vẻ không quá hợp lý.

Càng nghĩ càng thấy mâu thuẫn, Thành Quyết lạnh lùng lên tiếng nói với tài xế: “Đi tới trước khoảng năm mét rồi dừng lại.”

Tài xế nghe lời làm theo.

Bên kia.

Kiều Thượng Ngu đang chuẩn bị nhấc chân băng qua đường, trong lúc bất chợt, một chiếc màu đen sang trọng đi tới chắn ngang trước mặt cậu. 

Mà chiếc xe này đã từng đưa đón cậu đi làm vào mỗi buổi sáng.

Bước chân của Kiều Thượng Ngu hơi chậm lại, trên mặt bình tĩnh.

Chiếc xe dừng lại, kính xe ở phía sau từ từ hạ xuống.

Bên trong xe, khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc của Thành Quyết xuất hiện trong tầm mắt của Kiều Thượng Ngu.

Hắn không quay đầu lại, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống ra lệnh với cậu.

“Lên xe.”

Từ sau hôm đó trở về từ bệnh viện, đây là lần đầu tiên Kiều Thượng Ngu và Thành Quyết gặp lại nhau.

Trên thực tế thời gian cũng chưa qua bao lâu, nhưng đối với Kiều Thượng Ngu mà nói, dường như đã cách biệt một đời người.

Với cậu, Thành Quyết đã là chuyện của kiếp trước.

Tuy xa nhau chưa được bao lâu, nhưng cõi lòng của Kiều Thượng Ngu đã thay đổi long trời lở đất.

Trên mặt Kiều Thượng Ngu bình tĩnh lặng sóng, ánh mắt nhìn Thành Quyết giống như đang nhìn một người xa lạ không quen biết.

Cậu cất giọng lạnh nhạt hờ hững.

“Xin lỗi anh, tôi còn phải đi làm.”

Kiều Thượng Ngu từ chối một Alpha trội bễ nghễ trên cao, thân phận lẫn địa vị đều cao quý, đang khiêm tốn hạ mình ghé mắt nhìn sang Beta bên lề đường.

“Sẽ không mất nhiều thời gian.”

“Hay là nói… Cậu hy vọng vệ sĩ của tôi mời cậu lên xe?”

Theo những lời này của hắn, vệ sĩ khôi ngô cao lớn ngồi bên cạnh tài xế lẳng lặng nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt lộ ra vẻ hung bạo.

Kiều Thượng Ngu lạnh nhạt liếc nhìn vệ sĩ, sau đó yên tĩnh mở cửa xe ngồi vào.

Rõ ràng chưa tới hai tháng, lại một lần nữa ngồi trên chiếc xe này, quan hệ giữa cậu và Thành Quyết đã thay đổi hoàn toàn.

Thành Quyết nay đã thành một Alpha trội đã có vợ.

Mà cậu, chỉ là một tên không nhà để về, là trò cười bị vứt bỏ.

“Anh có chuyện gì không?” Kiều Thượng Ngu hời hợt, lên tiếng nói trước.

“Từ lúc gặp cậu ở bệnh viện đến nay, dường như cậu đã thay đổi rất nhiều.” Thành Quyết mang theo vẻ mặt vi diệu quan sát Kiều Thượng Ngu.

Dưới sự quan sát của Thành Quyết, hay là nói của bạn trai cũ mà cậu làm liếm chó theo đuổi năm năm trước, vẻ mặt của Kiều Thượng Ngu vẫn vô cùng điềm tĩnh như nước.

“Anh kêu tôi lên xe, chỉ là muốn nói những lời này thôi sao.” Cậu không cảm xúc hỏi ngược lại.

Dĩ nhiên không phải.

Mặc dù đúng là nguyên nhân khiến đối phương thay đổi xoành xoạch chóng mặt như thế làm người ta cảm thấy rất tò mò, nhưng chuyện của Beta này không liên quan gì đến hắn. 
Vì vậy chỉ nghe Thành Quyết đổi giọng, lập tức hỏi thẳng vào trọng tâm.

“Lúc trước cậu ở bệnh viện, rốt cuộc là muốn nói gì với tôi?” Vẻ mặt của Thành Quyết trở nên vô cùng nghiêm túc.

“À.” Kiều Thượng Ngu trả lời bâng quơ: “Quên rồi.”

===Hết chương 30===