Mắt Trái

Quyển 4 - Chương 1



Suy nghĩ.

Bốn chữ này luôn luẩn quẩn trong đầu Diệu Diệu từ khi Tiết Khiêm Quân rời khỏi nhà cô, không tài nào xóa đi được.

“Này, cô tắm xong chưa?”

Liêu Diệu Trăn bước vào nhà tắm đã gần nửa tiếng, vì lo lắng nên sàn nhà đã bị Bạch Lập Nhân đi qua đi lại đến mòn cả ra.

“A, tôi đang mặc quần áo, chờ một chút.” Diệu Diệu trả lời.

Rõ rang giọng nói rất đỗi bình thường, chẳng khác gì khi ở trong văn phòng, nhưng tại sao vào tai anh lại có chút quyến rũ?

Bạch Lập Nhân thả mình trên sô pha, thuận tay cầm lấy cái gối ảo não che giữa hai đùi.

Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!

Anh đã nói sẽ suy nghĩ rồi, vậy mà vẫn tiếp tục dụ dỗ anh như vậy sao?

Nói thật ra, nhà cô rất sạch sẽ, rất thích hợp…rất thích hợp… cái kia…

Không được, anh còn chưa suy nghĩ kĩ!

Nhắm mắt lại, anh cố gắng bình tĩnh.

Cả tối hôm qua anh không ngủ được tý nào, lăn qua lộn lại vẫn cảm thấy hoang mang, không biết mình có nên đồng ý hay không.

Anh không phải là tuýp người giỏi chơi mấy trò chơi tình yêu, cho dù anh đối với cô đã rất ‘tình’ thú, nhưng chuyện hẹn hò nhất định phải lấy hôn nhân làm tiền đề, vì vậy anh cần suy nghĩ thật kĩ càng.

“Cạch”. Cửa phòng tắm mở ra.

Diệu Diệu mặc áo ngủ, hai má bị hơi nước hun cho đỏ bừng, cả người thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng cũng không kém phần quyến rũ.

Bạch Lập Nhân có thể cảm giác được máu của toàn bộ cơ thể đều đang dồn về một hướng, càng lúc càng đau.

Anh ôm lấy ôm để chiếc gối trong tay, che ở bên hông, che khuất nơi nào đó đang chầm chậm biến hóa, vẻ mặt anh mất tự nhiên đứng bật dậy, chỉ chỉ vào đống quần áo mình mới thay ra ở trên ghế: “Đống đó là quần áo bẩn, tôi về đây.”

Nói xong vội vàng quay đầu bước đi.

Nhưng ống tay áo lại bị người khác giữ chặt.

“Có chuyện?” Anh đang rất xấu hổ, xấu hổ muốn chết, chỉ hận không thể lao về nhà lúc này.

Cái cô này tuyệt đối là có âm mưu, nào có ai đang lúc quan hệ mờ ám thế này mà đi tắm lại không khóa cửa? Còn kì cọ lâu như vậy? Bộ dạng như chỉ thiếu mỗi bước mở cửa dụ dỗ anh vào trong đó tắm cùng mà thôi.

Khi nãy anh ngồi bên ngoài nghe tiếng nước trong phòng tắm, hành vi mang tính chất cố ý một cách rõ ràng của cô quả thật rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cảnh bọt nước chảy xuống thân thể trần như nhộng, hơn nữa còn vờn quanh bộ ngực đẹp đẽ no đủ và những đường cong khiến người ta mơ màng của cô.

Mà cô lúc này, quyến rũ như một con hồ ly.

Anh ghét việc mình bị loại liên tưởng này cướp mất sức khống chế.

“Có chuyện gì thì nói nhanh chút!” Anh giục, hai má không nhịn được đã bắt đầu nóng lên.

Khi còn là một cậu thiếu niên, lúc cùng Đỗ San San yêu đương qua lại, anh vẫn cảm thấy chuyện đó có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nào có xúc động như hiện tại, quả nhiên người có tuổi rồi thì cũng ‘chín’ hơn nhiều.

Diệu Diệu ấp a ấp úng mãi cũng lấy đủ dũng khí: “Cái kia, Bạch Lập Nhân, tôi đã suy nghĩ rồi, chúng ta vẫn nên hủy bỏ cái giao kèo đó đi…”

Anh nhíu mày, đôi môi đỏ mọng của cô hơi giương lên, thoạt nhìn như… một loại mời mọc…

“Cô rốt cuộc là muốn nói cái gì? Không cần lấp lửng như thế!”

Diệu Diệu hít một hơi, lớn giọng hơn chút: “Bạch Lập Nhân, giao ước hủy bỏ, về sau anh không cần canh của cho tôi tắm nữa, còn về mớ quần áo bẩn của anh, cũng lấy về đi!... Chúng ta không phải người yêu, để tránh bị người khác hiểu lầm, tôi không thể tiếp tục thay anh giặt quần áo được nữa!...”

Đang đùa gì vậy? Lấy lùi để tiến, lạt mềm buộc chặt?!

“Liêu Diệu Trăn, cô có thể ép người quá đáng vậy sao?” Cơ thể nóng hừng hực của anh dần bình tĩnh lại, Bạch Lập Nhân bây giờ chỉ thấy ác cảm.

“Bạch Long, con của anh không cần em, ai cũng khi dễ em, xa lánh em, nơi này không dung em và Tiểu Quân được, em thấy, mẹ con em vẫn nên rời khỏi đây thì hơn…”

Vẻ mặt của Diệu Diệu và vẻ mặt hồ ly tính kế tràn ngập của người đàn bà kia, dần dần dung hợp.

Bạch Lập Nhân thõng tay ôm gối, tâm tình dần lạnh đi: “Nói rõ lý do.”

Diệu Diệu hơi sợ nhưng vẫn quyết tâm nói ra cho bằng được: “Anh còn nhớ khi trước Tiểu Ứng có giới thiệu anh họ con bé cho tôi chứ? Bọn tôi trước nay quan hệ rất tốt, nhưng hôm nay khi anh ấy ghé qua nhà, sau khi nhìn thấy quần áo của anh phơi ngoài ban công…dường như không được vui…”

Bạch Lập Nhân nhìn cô, thật lâu.

Cuối cùng.

“Liêu Diệu Trăn, cô có ý gì?” Ngực anh dâng lên một nỗi ngờ vực.

Ý của cô là, nếu anh không đồng ý, cô sẽ lập tức cùng người khác qua lại sao?

Cô vậy mà lại có quan hệ mập mờ với người đàn ông khác, cô không thể tự kiểm điểm bản thân một chút sao?

“Sau này tôi sẽ không thay anh giặt quần áo nữa, dù sao tôi cũng chỉ là thư kí của anh, không phải vợ anh mà.” Diệu Diệu vội vàng cười lấy lòng.

Khi nãy ở trong phòng tắm, cô đã suy nghĩ rất rõ ràng, quả thật đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô cũng không còn trẻ nữa, đã đến tuổi lấy chồng sinh con rồi, Bạch Lập Nhân cũng vậy, cô không thể cứ mãi ‘dựa vào’ anh ta như vậy cả đời.

Đại khái là không thể, về sau mọi người đều sẽ kết hôn, chẳng nhẽ cô cứ nhờ anh lại đây ‘canh cửa’ cho cô tắm rửa sao?! Nếu như vậy thật, không phải cô bị vợ anh chỉ thẳng vào mặt mà mắng là tiểu tam, cũng bị chồng chém thành từng khúc.

Đau dài không bằng đau ngắn.

Cô chỉ có thể cất những ‘kỉ niệm tốt đẹp’ này trong trí nhớ, chua xót rớt nước mắt mà tiếp tục dời thời gian tắm rửa lên sáu bảy giờ sáng thôi.

“Sức kiên nhẫn của cô có phải hơi kém hay không?” Bạch Lập Nhân rất tức giận, cũng chẳng để tâm đến vị ‘anh họ’ – đạo cụ sống trong miệng cô nữa.

Anh cũng phải là người thích kiểu tình cảm mập mờ không rõ ràng, nguyên bản anh muốn đưa ra một câu trả lời thuyết phục cho cô trong vòng nửa tháng, nhưng bây giờ cô ép anh đến mức này chẳng phải hơi quá đáng sao?

Giọng điệu anh rất khó chịu, cứng rắn nói: “Không ai yêu cầu cô làm mấy chuyện đó, là do cô tự nguyện thôi!” Nói xong, anh bước qua, cầm lấy túi quần áo bẩn để trên sô pha, đá cửa ra về.

Ê ê ê.

Có cần phải tức đến mức đó không? Quả là không phong độ mà!

Diệu Diệu há hốc mồm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Lập Nhân rời đi.

Anh ta…hình như rất tức giận.

Diệu Diệu vô cùng buồn bực.

Cô về phòng, nhảy lên giường chùm chăn.

Nhắm mắt, lại mở ra.

Anh ta rốt cuộc tức cái gì chứ? Cô thiếu kiên nhẫn?

Họ là bạn học bảy năm, là đồng sự sáu năm, đều xem nhau là bạn tốt, có lẽ cô trọng sắc khinh bạn nhưng anh ta nói vậy không phải hơi quá đáng sao?!

Tức chết cô rồi tức chết tức chết rồi!!!

Diệu Diệu chán nản rời giường, định tìm một quyển tạp chí nào đó để đọc, nhưng lại sực nhớ ra chuyện gì đó.

Cô mở lịch làm việc ra, phát hiện mình vẽ một vòng tròn đánh dấu rất lớn trên một ngày.

Bảy ngày sau là sinh nhật Bạch Lập Nhân, mẹ Bạch đã dặn dò cô, hôm đó phải nhắc nhở anh tan tầm sớm một chút, không được để anh đón sinh nhật cô độc một mình.

Mẹ Bạch cũng có nói, từ khi Bạch Lập Nhân lên bốn, vì cha anh bận việc làm ăn, khi đó hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, nên ngay cả một lần đón sinh nhật cùng anh cũng không có.

Mà từ sau năm bốn tuổi, nghe nói cha anh chuyên giúp người ta vượt biên trái phép để sang Mỹ lao động, kiếm được rất nhiều tiền, từ đó về sau, chuyện làm ăn của ông ngày càng lớn, những người đi theo ông cũng ngày càng nhiều.

Khi đó, mỗi lần đến sinh nhật, sẽ có rất nhiều người đến dự sinh nhật anh.

Chỉ đến năm 12 tuổi.

Từ đó về sau, mỗi một năm sinh nhật, nhiều nhất cũng chỉ có mẹ Bạch nấu cho anh một bát mỳ trường thọ.

Mẹ Bạch thường nói, nếu năm đó Bạch Lập Nhân không tỏ vẻ trước mặt quan tòa, cho dù có chết đói cũng ở cùng với mẹ, có lẽ hôm nay anh vẫn là một thiếu gia con nhà giàu.

Qua lời kể của mẹ Bạch nên chuyện xưa nhà họ Bạch cô cũng biết được chút ít.

Quên đi, quên đi, cô đại nhân đại lượng không chấp vặt kẻ tiểu nhân.

Tốt, không thèm so đo với anh ta nữa.

Diệu Diệu nhìn vào vòng tròn to đùng trên lịch, cẩn thận ghi chú: Tặng quà sinh nhật cho sếp.

Nếu mấy hôm nay mà có đi dạo phố thì thuận tiện đi một vòng xem có cái gì thích hợp làm quà tặng anh ta không.

Không không không!

Diệu Diệu nghĩ lại quả thật ruột đau như cắt, mấy món thích hợp cơ bản đều rất đắt.

Mấy kiểu quà sinh nhật thường không trọng tấm lòng, mà là giá trị kìa.

Tiêu tiền trên người Bạch Lập Nhân sao? Cô tiếc a!

….

Không hiểu vì sao đêm nay Diệu Diệu ngủ không được yên.

Cô luôn mơ thấy ác mộng.

Cô mơ thấy, mình mặc váy cưới, đứng trước một con ngõ nhỏ.

Sắc trời u ám, trong ngõ nhỏ có vô số âm hồn, bay đến bay đi, mà chú rể và nhóm phù dâu của cô cứ bước đi như không có chuyện gì.

Bởi vì, họ không nhìn thấy quỷ.

Không ai thấy được, trừ cô.

Bởi vì, cô sở hữu một bên mắt trái rất khác biệt so với họ.

“Diệu Diệu, nhanh một chút!” Hiểu Vũ, Hạ Thiên, Ninh Ninh đều đã đi trước rất xa, chờ ở bên kia con ngõ, hướng cô vẫy tay.

Hôm nay là ngày lành của cô, nếu muốn đến chỗ xe đón dâu thì phải đi qua con ngõ này.

Chú rể cũng đứng đằng đó mỉm cười, kiên nhẫn chờ.

Cô cố lấy dũng khí, quyết định mạo hiểm đi theo mọi người, làm như không có chuyện gì bước đến.

Cô tự nhủ chỉ cần không quá chú ý đến âm tà gì đó thì sẽ không hấp dẫn bọn họ đâu.

“Các người xem, kì lạ thật! “Người” kia hồn phách không hoàn chỉnh, bảy vía của cô ta hình như chỉ còn lại có năm vía thôi!”

Đám quỷ như hổ nghe mùi máu, hưng phấn hẳn lên.

Diệu Diệu vội vàng đi theo đám phù dâu, bước nhanh về phía trước.

Nhưng cô vừa mới bước lên, toàn bộ đám quỷ đều nhe răng trợn mắt bay đến hướng cô.

“Ăn cô ta! Ăn cô ta đi!”

“A!” Cô vội vàng muốn chạy đi, nhưng vấp phải áo cưới nên ngã xuống.

“Mau ăn hết ba hồn năm vía còn lại của cô ta đi!” Đám quỷ bắt đầu liều mạng tóm lấy Diệu Diệu, thậm chí còn nằm úp sấp trên lưng cô.

Đau quá, đau quá…

Đau quá, đau quá…

Cô nên làm gì đây? Nên làm cái gì bây giờ?

Không ai đến cứu cô.

Cô ôm đầu, rên lên.

Chỉ cảm thấy, bản thân ngày càng nhẹ, nhẹ…



Diệu Diệu hốt hoảng tỉnh lại.

“Vụt” một tiếng, tất cả ảo giác bên người đều biến mất.

“Ái, nóng quá! Bỏng chết mất!” Có một giọng nói oán trách nhẹ nhàng vang lên.

Chỉ thấy một bóng trắng vụt lên rồi biến mất ở phòng khách.

Diệu Diệu ngơ ngác, dụi dụi mắt.

Vừa rồi, hình như….

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Có dương khí của dương nam tỏa ra bên cạnh, không nên có bóng trắng nào cả.

Trừ khi, có người cố tình dâng quỷ đến gần cô.

Sẽ không, sẽ không!

Ảo giác, nhất định là ảo giác.