Mạt Thế Trùng Sinh Thành Nhân Vật Phản Diện

Chương 26: Đây mới thực sự là nam chính



Kìm nén hưng phấn điên cuồng được sống lại, Phó Kiệt bắt đầu để ý đến tình trạng bản thân đang gặp phải. A Cường và A Châu đã chết hẳn lúc này hắn đang trên đường đến thành phố E giống hệt như những gì đã từng xảy ra. Nhưng nhìn thấy trong xe có thêm một cô gái lạ hắn liền kinh ngạc.

Kiếp trước chuyến đi này quả thực hắn đã bị sát thủ của Phó Thanh mai phục gặp tai nạn nằm viện điều trị vết thương do đạn bắn, được tầm chục ngày thì mạt thế ập tới vết thương không được điều trị tốt khiến hắn gặp di chứng kéo dài không bao giờ lành.

Nhưng lúc này cử động thân thể hắn nhận thấy bản thân ngoài các vết xước ngoài da còn lại hoàn toàn lành lặn. Ngược lại, trên lưng cô gái lạ hơi thở mỏng manh đang nằm úp sấp trên ngực hắn kia lại nhiều thêm hai lỗ đạn đang rỉ máu, thấm ướt một mảng áo đen.

Cô gái này đỡ đạn thay hắn.

Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu lập tức hiện lên vài hình ảnh sự việc không ăn nhập với kiếp trước của hắn ùa đến.

Vốn dĩ sở hữu trí óc thông minh cộng thêm những năm ở mạt thế tôi luyện tinh thần lực trâu bò, hắn nhíu mày lục lại ký ức không bỏ sót bất kỳ sự việc gì liên quan đến con người phát sinh, Phó Kiệt đầu tiên là nghi hoặc, tiếp đó kinh ngạc, đến lúc này chính là hận ý toàn thân ngập tràn sát khí giết chóc, thậm chí có một cỗ xúc động muốn đạp cô ta một phát thật mạnh ra bên ngoài cho vết thương vỡ ra chảy máu đến chết.

Bàn tay Phó Kiệt có chút run rẩy nhấc lên miết qua lớp vải vào vết thương đang kết vảy do dao gây nên ở vai trái, sau đó nhẹ nhàng sờ sờ hai lỗ đạn.

Thế nhưng, cô ta kiếp này lại đỡ nguy hiểm thay hắn những hai lần.

Cái hình ảnh trước khi xe lao xuống vách núi kia in lại ấn tượng cực sâu trong lòng Phó Kiệt, cô ta vậy mà không để "hắn" che chở, ngược lại còn đưa thân ra đè hắn xuống chắn toàn bộ nguy hiểm, chưa kể còn dùng tấm chăn mỏng bọc hắn lại.

Tất cả sự tình phát sinh đều lệch ra khỏi quỹ đạo khiến Phó Kiệt hoang mang vô cùng.

Nhẹ nhàng vén mấy lọn tóc thấm mướt mồ hôi rũ xuống mặt của Mạc Khanh ra sau vành tai, để lộ gương mặt hơi xây xát tái nhợt không chút huyết sắc, khoé môi còn bị rách bầm máu. Khác hẳn "kẻ thù" bị huỷ dung, vết bỏng chạy dọc khắp cơ thể mà hắn biết kia.

Có vẻ động tác này khiến Mạc Khanh bị lay tỉnh, liền nhíu chặt chân mày lại, rèm mi đen run run.

"Ưm,... "

Nhìn người đang mê man khó nhọc mở mắt, Phó Kiệt nhìn thấy con ngươi đen kia là một mảnh mờ mịt, không đỏ rực hằm hằm sát khí, không nhiễm đầy căm thù lãnh liệt, chỉ đơn giản hai màu trắng đen rõ ràng y hệt trong ký ức hắn vừa thấy, trán bị rách nên một dòng máu đã khô chảy dọc qua giữa mắt khiến cô như chảy huyết lệ. Nhìn qua càng thêm yếu ớt thảm thương.

Hắn quyết định im lặng, hô hấp chững lại.

Mạc Khanh thấy toàn thân như không còn là của mình, trước lúc mất ý thức có nghe thấy chìa khoá sinh mệnh được khởi động nếu không với thân thể ốm yếu và hai vết đạn đau thấu xương này là người bình thường đã chết từ lâu lắc rồi.

Cô không cử động được chút nào chỉ có thể đảo ánh mắt ngó quanh một chút sau đó tầm mắt mới dừng lại.

Nhìn gương mặt của Phó Kiệt chỉ xước chút đỉnh, nhịp tim ổn định cô thầm nghĩ chắc hắn không sao cả.

Đậu má, cái định luật nhân vật chính chết tiệt kia đã đổ hết xui xẻo lên người cô rồi. Đúng là có ý định cho nam chính chết đi không những hắn không chết mà người muốn hắn chết là cô lại hứng trọn tất cả vết thương. Quả thực cái lúc cửa kính vỡ cô đã thầm rủa rất nhiều: "Sao Phó Kiệt còn chưa chết giữa làn mưa đạn này hả má ôi. Chết nhanh đi, chết nhanh đi". Sau đó cô suýt chết thật.

Thôi, dù sao chuyện cũng đã rồi, mới nghĩ xấu một chút cô đã bị định luật đập cho như đập tỏi, nếu thực sự động thủ chắc chắn sẽ ngũ mã phanh thây cũng không chừng.

Chưa kể bây giờ cô chưa được tính làm nhân vật phản diện, còn chưa có sức mạnh tang thi cường đại. Vẫn rất dễ bị đập chết. Mà bản thân cô cũng không thích làm cái trò tiêu diệt toàn bộ nhân loại kia, có lẽ nên nhường vị trí "nhân vật phản diện số 1" lại cho kẻ khác.

Mạc Khanh quyết định từ bỏ đối nghịch tâm tư liền thấy thanh thản hẳn, dù là trong truyện nhưng cô vẫn rất đau, rất hoảng sợ khi cái chết cận kề, khi chiếc xe lăn xuống núi cô cứ tưởng sinh mạng của mình đã chấm dứt thành vật hy sinh qua đường, thật may.... Ánh mắt chăm chú nhìn Phó Kiệt cũng đang nhìn mình nãy giờ, cô khép hờ mắt lại nhỏ giọng như có như không:

"Tốt rồi" - Thật may... là mình vẫn còn sống. Cô chừa không dám đem tính mạng mình ra đùa giỡn lần nữa.

Phó Kiệt cứng ngắc thân thể, cô ta vừa nói "tốt rồi" nghĩa là thấy hắn an toàn nên mới thốt ra như vậy?? Tại sao??

Thấy có vẻ cô muốn ngủ, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng thấp hắn đấu tranh dữ dội để cô cứ thế chết đi hay là cứu.

Tuy kiếp trước cô ta chính là Tang Thi Vương khát máu gặp người là giết, nhưng lúc này mạt thế chưa đến, cô ta vẫn là con người, lại còn cứu mạng hắn hắn không thể xuống tay được. Các sự việc chưa diễn ra hắn không thể áp đặt cừu hận kẻ thù kiếp trước lên cô ta, như vậy là do hắn tạo nghiệt, tự mình tạo nên kẻ thù và các vòng lặp luẩn quẩn ngu muội.

Nếu vậy hắn sẽ xem cô ta làm cách nào biến thành tang thi, nếu ngăn được thì sẽ ngăn, làm cách nào đang yên đang lành tính khí hoạt bát vui vẻ lại hận con người đến mức muốn tiêu diệt toàn bộ nhân loại, vì sao lại bị huỷ dung. Bây giờ chắc chắn hắn mạnh hơn cô ta rất nhiều, chỉ cần cô ta bắt đầu có ý nghĩ làm hại bất kỳ người thân và anh em nào của hắn, hắn sẽ không nương tay.

Huống hồ, cô ta đang bị bệnh nan y, sự sống không kéo dài được lâu. Màu máu đỏ tươi, móng tay hồng nhạt có chân bán nguyệt, mạch máu nổi, lúc này hẳn chưa bị nhiễm virus.

"Không được ngủ, mau mở mắt cho tôi" Phó Kiệt giọng khàn khàn có phần cứng nhắc gọi người vẫn nằm úp trên ngực hắn nãy giờ chưa nhúc nhích.

Mạc Khanh nhíu mày sâu hơn, lầm bầm bất mãn: "Bổn gia buồn ngủ, thiếu ngủ rất dễ... sinh khí... Đừng để tôi cáu"

Câu nói dài này mất rất nhiều sức, cô không khống chế được ho nhẹ mấy tiếng khiến lập tức hai lỗ đạn trên lưng rỉ ra máu tươi.

Phó Kiệt đè cô lại cẩn thận rút chăn đang bọc lấy mình ra mà đắp lên người cô, nhiệt độ cơ thể này đang dần hạ xuống khiến hắn có chút không đành lòng.

"Nói ít. Đợi một chút sắp có người tới cứu rồi"

Phó Kiệt đanh giọng lại, bàn tay đè lên hai miệng vết thương hòng ngăn thêm máu chảy nếu không cô sẽ lâm vào hôn mê sâu nếu mất máu quá nhiều.

Thầm mắng tại sao bọn họ cứu viện lại lâu như vậy, chỗ này tiếp giáp tỉnh H hắn không tin tỉnh H không có người của Phó gia.

Trừ phi, Phó Thanh đã mua chuộc bọn họ.

Ánh mắt Phó Kiệt lập tức loé lên lạnh lẽo, toàn thân nhiễm sát khí khiến người khác hít thở không thông.

Mạc Khanh rất nhạy cảm với khí tức tự dưng lạnh run như đang ở âm phủ này, cố gắng cựa mình tìm nguồn ấm.

Thấy cô động, Phó Kiệt không nể tình trách mắng: "Không muốn chết thì nằm im"

Thấy thái độ và âm vực lạ lẫm. Mạc Khanh không thể gọi hệ thống ra tra hỏi được vì nó đang ngủ đông. Cô thắc mắc nam chính đang ăn nhầm cái gì mà tự nhiên đối xử lạnh nhạt với mình như vậy trong khi hắn biết thừa cô đã "cứu mạng" hắn, có chút uỷ khuất nhỏ giọng như muỗi kêu:

"Tôi lạnh"

Vươn tay ra kéo chăn còn lại trong hộc xe phủ thêm lên người Mạc Khanh, hắn nhạt giọng hỏi: "Đỡ chưa?"

Cố nhấc cánh tay đau nhức ôm lấy eo Phó Kiệt bị cô chạm vào có chút cứng ngắc, bấy giờ trong lòng có cảm giác an tâm cô mới "Ừm" nhẹ một tiếng, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Phó Kiệt huy động tinh thần lực trải rộng ra xa, thì thấy cách từ 25km có khá nhiều xe đang chạy hoả tốc về phía này.

Hắn thử cảm nhận dị năng chạy trong cơ thể, lát sau thở phào nhẹ nhõm.

Dị năng của hắn vẫn còn, tuy thấp hơn kiếp trước một chút nhưng chỉ cần rèn luyện lại là xong.

Nếu trước đây không gian của hắn rộng bằng một thành phố nhỏ, thì bây giờ bị thu hẹp đi một chút bằng diện tích thị trấn cũng không sao cả, chỉ cần đột phá được cấp bậc hắn đã đạt kiếp trước thì không có gì có thể ngăn cản hắn tiếp tục tiến hành tu luyện.

Đương nhiên kiếp này con đường tu luyện của Phó Kiệt vô cùng trôi chảy, tất cả cũng là nhờ tác giả ai cũng biết là ai đấy buff cho những 3 dị năng. Không những trở thành người duy nhất tam hệ dị năng giả mà lần sống lại này còn là cường giả đứng đầu người người kính phục.

Nếu có hệ thống ở đây đọc được suy nghĩ của Phó Kiệt chắc chắn sẽ thay chủ nhân của mình đau lòng nhiều lắm.

Khổ thân cô người đã như con cá mắm lại còn dùng hết hơi tàn cứu mạng hắn mà oan uổng bị hắn liệt vào danh sách "kẻ thù cần xem xét".

Thời gian trôi qua thêm 30 phút, nhìn cô gái nằm trong lòng hơi thở càng lúc càng yếu ớt do máu vẫn chảy không ngừng, mà hắn thì không dám cử động sợ làm miệng vết thương của cô rách ra xung huyết ồ ạt, vô cùng nóng ruột thầm mắng cứu hộ quá lâu.

Rút cục 5 phút sau ở trên vách núi nơi chiếc xe chở cả hai bị rơi cũng đã có người đến, là vệ sĩ của Mạc gia, với người đi đầu là A Nhất đang lái một con phân khối lớn có tốc độ nhanh nhất hiện nay.

A Nhất thấy chiếc xe nát bươm bị lật úp nằm im lìm dưới vách núi lập tức rút lấy một đoạn dây thừng buộc vào rào chắn, vừa buộc vừa nhanh chóng nói với thuộc hạ trực thuộc:

"Mau đưa bác sĩ lại đây sơ cứu người tại chỗ"

Ngay khi bác sĩ vừa cầm theo hộp cứu thương chạy tới A Nhất liền túm lấy một người tròng dây bảo hộ vào rồi đẩy xuống dưới trước: "Tự thân chạy đến chỗ chiếc xe cho tôi. Nhanh lên!!"

Biết vị đội trưởng đang cực dễ nổi sung, hai vị bác sĩ y tá khác tự đeo dây bảo hộ sau đó nhảy xuống dưới không cần ai đốc thúc. A Nhất trực tiếp nắm lấy một sợi không cần bất kỳ đồ bảo hộ nào cứ thế tụt xuống dốc vách núi cực nhanh.

Những thuộc hạ khác bắt đầu lắp các đoạn thang trượt dài tiếp nối xuống dưới đó và chuẩn bị cáng y tế tuỳ thời đều có thể kéo người lên.

Tốc độ của A Nhất rất nhanh lập tức đạp bay cánh cửa xe văng sang một bên cúi người nhìn vào trong thì bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm của người đàn ông đang ôm Mạc Khanh vào lòng. Giọng Phó Kiệt ngập tràn tức giận:

"Còn nhìn cái gì, mau cứu chủ nhân của ngươi đi. Cô ta trúng đạn"

Tuy cảm nhận được khí thế của vị đại thiếu Phó gia này thay đổi một trời một vực nhưng tính mạng của Mạc Khanh đang được đặt lên hàng đầu, A Nhất liền phối hợp với Phó Kiệt thật cẩn thận đưa cô ra ngoài.

Còn những chuyện khác, tính sau.

Phó Kiệt tuy thời gian dài giữ nguyên một tư thế nhưng khởi động một chút rất nhanh đã lấy lại cảm giác, hắn nhìn chòng chọc vào đội bác sĩ đang định đặt cô nằm úp xuống, liền cực kỳ không vui cho Mạc Khanh dựa vào ngực mình, đưa lưng cô quay ra ngoài.

"Mặt đất đầy chất bẩn các người không nghĩ làm vậy sẽ nhiễm trùng?? Mau sơ cứu đi"

Ở Phó Kiệt toát lên khí thế đáng sợ khiến ai cũng bất giác rét run kể cả A Nhất.

Rất nhanh chiếc kéo đưa một đường xé rách lưng áo Mạc Khanh, để lộ da thịt trắng nhợt yếu ớt và các vết xước chằng chịt đáng sợ.

Ngoài vết thương đã kết vảy ở bả vai trái, hai lỗ đạn rỉ máu tươi nhỏ xuống dọc thắt lưng ngoài ra còn có mấy vệt thuỷ tinh cứa sắc nhọn tạo độ nông sâu khác nhau, thoạt nhìn vô cùng doạ người.

"Ư.... đau " Mạc Khanh nhỏ giọng rên lên sau đó đáng thương phun ra một ngụm máu đen.

Ánh mắt Phó Kiệt rét lạnh như đông cứng người đối diện, đội ngũ bác sĩ run lên từng đợt động tác trên tay sơ cứu càng thêm cẩn thận gấp nhiều lần. Hai viên đạn đều ghim vào vị trí phổi bên phải, thế nhưng nhìn miệng vết thương đi theo hình chéo về phía tim khiến chỉ cần động tác có chút sai lầm hậu quả sẽ không thể lường được. Bác sĩ chính phụ trách cầm máu động tác nhẹ nhàng tạm thời khâu vết thương lại, rắc thuốc, băng cẩn thận khi nào về đến bệnh viện sẽ tiến hành gắp đầu đạn ra sau.

Đeo vào mũi Mạc Khanh ống thở oxy, Phó Kiệt bất giác an ủi mà chính hắn không phát hiện:

"Rất nhanh sẽ không đau. Chịu đựng một chút"

Ý thức càng lúc càng mơ hồ, Mạc Khanh chỉ thấy chìa khoá sinh mệnh vô hình vẫn nỗ lực giảm thiểu mọi tác động xấu của vết thương lên cô, dòng khí nó tạo ra vẫn chèn chặt các động mạch chính ngăn máu rỉ ra ít nhất có thể.

Quá mệt mỏi không thể cầm cự được nữa, trước khi hoàn toàn chìm sâu vào bóng tối cô thoáng nghe thấy giọng nói Phó Kiệt hô lên:

"Tiểu Khanh....??"

[...]

--- ------ ---

Tiểu kịch trường:

Quan toà: Luật sư biện hộ có chứng cớ gì nói bị cáo Mạc Khanh không phải là tang thi mất ý thức không?

Phó Kiệt:

Tang thi cắn nuốt máu thịt không phân biệt nam nữ già trẻ lớn bé béo gầy. Còn cô ta chỉ thèm thịt của một người duy nhất.

Ông cứ nhìn tôi phải đứng trong lồng để biện hộ còn cô ta tự do không bị trói nhưng bám lấy lồng sắt không buông là đủ biết.

Quan toà:..................