Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 22: Chiến đấu



Toàn Hiểu Vũ đưa tay đỡ Sở Thiên đến bên cạnh mình, sức nặng cả người của Sở Thiên cơ hồ đè lên trên người cậu, cậu lại không hề cảm thấy khó chịu. “Vì sao?” Toàn Hiểu Vũ hỏi. “Tự nhiên sẽ có người ra mặt, cậu xem náo nhiệt cái gì.” Sở Thiên cũng hạ giọng đáp. Trong lòng hắn có chút kinh ngạc sức lực của thiếu niên này sao lại lớn như vậy, vốn hắn chỉ nghĩ là tốc độ của cậu nhanh một chút thôi không nghĩ tới......

Người này, thật sự là nơi chốn làm cho hắn kinh ngạc a! Toàn Hiểu Vũ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu ý của Sở Thiên. Tên bác sĩ quả thật thích khoe khoang, hắn ta có bản lĩnh không kém, theo hắn là được rồi. Sau đó, phía sau bọn họ là đám người trong bệnh viện kia, đoàn người đi theo A Đào đi vào sân biệt thự. Toàn Hiểu Vũ sau khi đi vào ánh mắt rất nhanh liền rơi xuống đám người. Cảnh tượng như vậy cậu đã gặp qua nhiều lần lắm rồi, không cần nghĩ cũng biết đại khái chuyện gì đã xảy ra, cậu có chút căm phẫn, cũng có chút bất đắc dĩ, bản thân còn quá yếu ớt, năng lực yếu ớt chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Cậu khẩn trương tuần tra trong đám người, không có phát hiện Lí Nam trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm. Sở Thiên nghiêng đầu nhìn cậu, từ việc cậu thả lỏng cơ thể hắn có thể cảm giác được cảm xúc thay đổi: “Người nhà an toàn?” Thanh âm của hắn rất nhỏ khó có thể nghe thấy. Toàn Hiểu Vũ gật đầu, dùng âm lượng cũng nhỏ như vậy trả lời: “Không ở chỗ này.” Sở Thiên cười với cậu, có chút giống an ủi và cổ vũ.

Lúc này, không ai chú ý tới, trong đám người đi theo tên bác sĩ có một trung niên nam tử nhìn chằm chằm nam nhân đầu trọc bên chân Chính ca, trong mắt bắn ra quang mang thù hận cực điểm. Chính ca ôn hòa nhìn đám người đi vào, mỉm cười tủm tỉm. Hắn liếc nhìn mọi người, rất nhanh, ánh mắt hắn liền dừng trên người tên bác sĩ.

Giữa nhóm người này, người duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp chính là cái tên bác sĩ luôn cười meo meo này, những người khác thoạt nhìn không khác gì so với người đang đứng trong sân. Đương nhiên, còn có một người cũng khiến cho hắn hơi chú ý, chính là thiếu niên tuấn tú một tay đỡ người bị thương đi phía sau tên bác sĩ, một tay cầm chặt kiếm cũng có chút làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Bất quá thực rõ ràng, tên bác sĩ chính là tên đầu lĩnh của đám người này. Những người khác không cần để ý tới đối đãi ngang nhau với nhóm người giữa sân. Chính ca rất nhanh liền hạ kết luận đối với nhóm người mới tới này.

Bàn tính của hắn đánh rất hay, nếu tên bác sĩ nguyện ý gia nhập hơn nữa đi theo hắn, hắn có thể hứa hẹn đối đãi tốt với hắn ta. Mà những người khác thì giống như đám người trong sân vậy, cần thống nhất phục tùng điều phối. Nếu không phục.... Ha hả, vậy phải hỏi súng trong tay hắn và đám anh em có đồng ý hay không.

“Hoan nghênh các vị gia nhập vào đại gia đình của chúng tôi. Thật đúng lúc tôi đang nói đến quy tắc quan trọng nhất, các bạn bè mới tới cùng nhau nghe một chút đi.” Chính ca gắt gao nhìn chằm chằm tên bác sĩ, tuy rằng cười, nhưng giọng nói lại tràn ngập cảm giác áp bách. Khi đối thoại với tên bác sĩ hắn cần lấy được quyền chủ động. Tên bác sĩ nhún nhún vai, làm ra một tư thế không sao cả, lại làm một cái thủ thế mời, ý bảo Chính ca tiếp tục. Mà các nam nhân cầm súng xung quanh cũng lặng lẽ đem nòng súng nhắm ngay đoàn người mới đến.

“Được rồi, chúng ta có nhóm bạn mới gia nhập. Hiện tại, tôi nói cụ thể quy tắc, xin mọi người chú ý tuân thủ.” Chính ca gia tăng âm lượng, nói với mọi người: “Thứ nhất, nhớ kỹ, tôi là người phụ trách duy nhất của nơi này, mệnh lệnh của tôi chính là quy tắc, các người chỉ cần tuân thủ, không cần biết vì sao; thứ hai, toàn biệt thự này, về sau chính là trung tâm chỉ huy của khu, tất cả mệnh lệnh đều từ nơi này phát ra; thứ ba, các người quay về trong nhà mình thu thập mọi thứ, tôi sẽ cho các người thời gian mười phút, sau đó dựa theo an bài của chúng tôi vào ở trong ‘ký túc xá’ tập thể, hai bên trái phải của biệt thự chúng tôi đã thanh lý xong xuôi, nam thì ở bên trái, nữ thì ở bên phải, đến lúc đó, có người sẽ an bài công tác của các người; thứ tư, từng tòa biệt thự chúng tôi đều có nhân viên bảo an, đảm bảo mọi người được an toàn, nhưng mà, dưới tình huống không được cho phép, bất kỳ ai cũng không được tùy ý rời khỏi ký túc xá của mình, nếu không tuân theo nhân viên bảo an sẽ không chút khách khí nổ súng bắn chết; thứ năm.....”

Nội quy phong phú hơn mười điều, điều nào cũng thể hiện quyết tâm muốn đem nơi này biến thành vương quốc của chính hắn. Tên bác sĩ có chút mất kiên nhẫn, hắn ta bực mình ngoáy ngoáy lỗ tai. Hắn ta cũng không phải thật sự tới nơi này chờ phục tùng sự sai khiến của người khác! Bất quá, đám người này ai cũng có súng, cũng không biết là có lai lịch gì. Tên bác sĩ không khỏi âm thầm suy tính nếu đánh nhau, bên mình sẽ có bao nhiêu phần thắng và tổn thất như thế nào. Bản thân hắn trái lại không sợ những người này, chính là nếu giết sạch toàn bộ người, vậy sẽ không có lợi cho kế hoạch của hắn. Kế hoạch của hắn sẽ không thể thực hiện, trong lúc nhất thời tìm đâu ra nhiều người nghe lời như vậy?

Mà lúc này, Toàn Hiểu Vũ đã nghe ra. Kỳ thật thứ mà Chính ca muốn làm, quả thật là hình thức ban đầu của khu an toàn. Sau mấy tháng bùng nổ mạt thế, các khu an toàn to to nhỏ nhỏ mọc lên như nấm, quy mô từ một trăm đến hơn một ngàn lan tỏa ra các nơi trên toàn quốc, nhân loại bởi vì vậy mà có được cơ hội để thở dốc. Nhưng mà bởi vì tố chất của người thành lập chênh lệch không đồng đều, quan điểm quản lý khác nhau, mục đích và ước nguyện ban đầu của người thành lập khác nhau, vì thế cũng có đủ loại quy tắc mất hết nhân tính.

Pháp luận đạo đức trật tự hoàn toàn sụp đổ, trong loại hoàn cảnh này, tội ác sinh sôi với tốc độ nhanh chóng đè bẹp từ bi và tốt bụng. Sau khi mọi người ruồng bỏ văn minh, giống như một lần nữa trở về với xã hội nguyên thủy, sức mạnh chính là quy tắc, người nào có được sức mạnh thì người đó có quyền lên tiếng, hắn làm dao thớt chúng sinh làm thịt cá. Mãi đến ba năm sau mạt thế, khi mọi người đã quen với sự tàn khốc của nó, có thể quen thuộc đối phó tang thi và quái vật, những khu an toàn mới bắt đầu xác nhập lại.

Mà Toàn Hiểu Vũ chính là tại cái thời kỳ này bị Gia Luân Hủ đẩy vào trong đàn tang thi, chết trong miệng tang thi. Toàn Hiểu Vũ cũng không thích Chính ca, thật ra hắn và đám thủ hạ đã đem lòng tham và tàn nhẫn viết trên mặt quá rõ ràng không thèm che giấu một chút nào. Sự tồn tại của những người này làm cho toàn thân cậu cảm thấy không thoải mái, như là một loại bản năng động vật, có rất nhiều động vật khi dự cảm được mình sắp bị xâm phạm hoặc là có nguy hiểm sắp đến, thân thể sẽ cảm thấy khó chịu theo bản năng. Hơn nữa loại cảm giác không thoải mái này càng ngày càng lợi hại, Toàn Hiểu Vũ cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, nóng đến cậu có một chút bực bội.

“Cậu làm sao vậy?” Sở Thiên thấp giọng hỏi cậu, hắn đã nhận ra cậu không đúng lắm, đa số thời gian trên mặt của Toàn Hiểu Vũ đều không mang theo cảm xúc, nhưng hiện tại lại hiện lên lo âu rõ ràng. Toàn Hiểu Vũ lắc đầu, tình huống này cậu cũng không nói rõ được, cậu chỉ biết trên mặt càng thêm nóng rát, mà hình xăm trên cổ cũng có cảm giác rục rịch. Toàn Hiểu Vũ nhớ tới, mỗi khi hình xăm có dị động đều phát sinh ở thời điểm cậu nguy hiểm nhất. Vậy lần này lại là gì? Cậu đột nhiên nhớt tới khi ở lầu ba của bệnh viện, máu đen của tang thi kia bắn tung tóe trên mặt cậu, thời điểm đó trên mặt cậu, có vết thương! Là mảnh thủy tinh bay tới làm cậu bị thương khi đối phó với anh thi ở lầu hai! Cậu, là bị lây nhiễm sao?

Toàn Hiểu Vũ ra một thân mồ hôi lạnh. Tình huống cư nhiên lại hỏng bét như vậy sao? Trước đây quá bận không chú ý tới chuyện này, mà lúc đó cũng không có cảm giác gì đặc biệt.... Hiện tại loại tình huống này..... Cậu đang biến dị sao? Tại sao có thể như vậy? Vì cái gì lại như vậy? Cậu vừa mới bắt đầu một cuộc đời mới..... Chết tiệt.....

Con ngươi của Toàn Hiểu Vũ bắt đầu sung huyết, giữa nôn nóng bất an mang theo vài phần luống cuống. “Cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Sở Thiên đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc Toàn Hiểu Vũ, lúc này tên bác sĩ đã mở miệng đánh gảy phát biểu của Chính ca, các nam nhân cầm súng cực kỳ không hữu hảo mà đưa súng lên bày ra tư thế chuẩn bị bắn. Mà Toàn Hiểu Vũ ở phía sau càng trở nên không thích hợp.

“Tôi, không, sao.” Từng chữ được Toàn Hiểu Vũ phun ra một cách khó khăn. Cậu gần như dùng hết sức lực toàn thân, ngăn cản cảm giác và năng lượng bạo động bất an trong thân thể. Đàm phán giữa tên bác sĩ và Chính ca có xu thế rạn nứt. Mục tiêu tên bác sĩ đi tới đây khẳng định không phải là để phục tùng nghe người sai khiến mà là để mọi người nghe hắn ta sai khiến. Căn cứ vào thứ tự nguyên tắc, tên bác sĩ muốn bọn họ tạm thời mạnh ai nấy làm về sau lại tùy cơ ứng biến.

Đáng tiếc, Chính ca không thích cách nghĩ này của tên bác sĩ.

Hắn đã sớm xem khu biệt thự này là vật trong bàn tay của mình, đã sớm vạch ra kế hoạch từng bước xây dựng và thống trị vương quốc của mình, sao có thể dễ dàng chắp tay dâng cho kẻ khác? Cho dù là một chén canh cũng không được! Hắn cần đạt được quyền uy và quyền lên tiếng tuyệt đối tại nơi này, không cho phép bất kỳ kẻ nào uy hiếp đến địa vị của hắn, người mình cũng không được, huống chi tên bác sĩ chỉ là một tên ngoại lai. Tên bác sĩ đương nhiên cũng không chịu nhượng bộ, hắn từ sớm đã chuẩn bị dùng bảo lực để cướp quyền lên tiếng.

Tràng diện dết sức căng thẳng.

Toàn Hiểu Vũ đắm chìm trong thế giới của mình, căn bản không phát hiện bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Sở Thiên âm thầm phân phó Bạch Minh Hi, tình huống không đúng liền nằm úp sấp xuống, đừng làm bia ngắm sống. Một mặt khác, nhìn tình trạng kỳ lạ của Toàn Hiểu Vũ, trong lòng Sở Thiên lo lắng, một hồi khi bắt đầu chiến đấu, có nên đè cậu trên mặt đất tránh né đạn lạc hay không. Dù sao hắn biết Toàn Hiểu Vũ có tốc độ kinh người và sức mạnh kỳ lạ.

Cuối cùng, có người nhịn không được nổ súng, cảnh chiến đấu tức thì bùng nổ. Người cầm súng rất ăn ý nhất trí nhắm ngay tên bác sĩ. Trong đám người có người hét rầm lên, nhưng phần lớn mọi người không ngốc, khi có người bắn ra phát đạn đầu tiên thì bọn họ liền tự giác nằm úp sấp trên mặt đất. Mà số ít người nhân lúc hỗn loạn tính bỏ trốn, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị đạn bắn chết. Cũng may tất cả các viên đạn đều có mục tiêu chung là tên bác sĩ, người thương vong không nghiêm trọng lắm.

Bạch Minh Hi cũng dựa theo phân phó của Sở Thiên nằm úp sắp trên mặt đất. Mà Sở Thiên cũng ôm chầm lấy Toàn Hiểu Vũ một phen, dùng sức nặng của thân mình mạnh mẽ đè cậu trên mặt đất. Tên bác sĩ bình tĩnh đứng giữa sân, không chút sợ hãi viên đạn bay đến. Thảm cỏ dưới chân hắn đột nhiên sinh trưởng bọc lại tên bác sĩ bên trong. Hai nhánh cây cứng rắn từ trong bụi cỏ bắn ra, giống như xúc tua bạch tuộc to lớn múa bay quất đánh về phía đám người cầm súng.