Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 5



Bầu trời yên tĩnh bất thường, màn đêm u ám đem toàn bộ đại địa bao phủ khoảng không gian tịch mịch. Bởi vì cắt điện, ngày xưa thành thị vốn phồn hoa náo nhiệt nay phảng phất đem hết thảy sinh linh hoàn toàn tiêu diệt hết, trở thành một tòa tử thành âm u. Chỉ có ngẫu nhiên từ trên các cao ốc hoặc xuyên qua hàng rào trắng tinh là mấy cánh cửa sổ nhen nhúm truyền đến ngọn nến u u mỏng manh, rất nhanh lại lập tức tắt.

Tại khung cảnh yên tĩnh này, một chiếc Range Rover màu đen bay nhanh xuyên qua đại lộ, hướng về Nam mà phóng. Cùng lúc đó một chiếc xe đang đậu ven đường trông có vẻ phổ thông thường thường, thế nhưng tại trần xe lại lộ ra một điểm dị thường. Nếu nhìn kĩ, càng sẽ phát hiện một điểm, xe nhiều thêm một khối kim loại hình hộp, gắt gao dính chặt tại toàn bộ trên trần xe.

Không chỉ như thế.

Ở bên trong xe bộ các góc đều lộ vẻ thản nhiên chói mắt không hợp thời điểm, ngẫu nhiên sẽ có ánh trăng từ ngoài rọi vào, càng cảm thấy ánh sáng dị thường chói mắt. Vì là xe thiết kế để tiết kiệm năng lượng, lấy mặt trời làm nguyên liệu, cho nên không chút nhiễm hàn khí vào trong xe khi trời tối. Gió đêm thanh lương từ cửa kính xe len vào xe thổi tóc Cảnh Hạ càng tăng thêm chút khí khái tuân mĩ nha.

Cố ý ngồi ở nơi gió mùa hạ có thể len vào, Cảnh Hạ thoải mái mà hừ một tiếng, chọc tâm nam nhân đang ngồi trên ghế không thể không nhìn xuống một cái.

Ngồi ờ sau xe là bạch phát lão nhân cùng xinh đẹp quyến rũ ngự tỷ ( Tịch: ờ thì lão nhân gia tóc bạc cùng một cô gái trẻ trung vô cùng quyến rũ ), hai người đều dựa đầu nghiêng một bên cửa sổ ngủ, giờ này khắc này, chỉ có người đang lái xe là Kỷ Xuyên Trình, cùng ghế phó là Cảnh Hạ còn chưa đi vào giấc ngủ.

“Cậu có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.” Giọng nam trầm thấp từ tính bỗng nhiên vang lên, thanh âm ép tới rất thấp, tựa hồ lo lắng lớn tiếng quấy rối hai người đang ngủ ở băng ghế sau.

Cảnh Hạ nghe vậy sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn lại, cười nói: “Tôi nếu như ngủ đi vậy chỉ còn lại cậu. Lỡ như cậu cũng mệt mỏi, tay lái không ổn, làm sao đây?”

“Tôi sẽ không mệt.”

Nụ cười trêu chọc của người thanh niên bỗng cứng đờ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lãnh triệt đối diện mình, Cảnh Hạ bĩu môi. Cậu quét tầm mắt về phía Tần Sở cùng Vương quản gia một chút, xác nhận hai người đều đã đi vào giấc ngủ sâu, lúc này mới quay đầu đến gần bên tai Kỷ Xuyên Trình, hạ giọng nói: “Hôm nay cậu vì cái gì không để tôi đem sự tình nói cho Tần tỷ ? Hoặc…… Là muốn tôi đối mọi người bảo mật.”

Xe mới ra nội thành, tầm nhìn liền lập tức trống trải. Trên đường không có một người đi đường, ánh trăng mỏng manh xuyên thấu tầng mây chiếu rọi nhu hòa vạn vật trên lục địa, đem xe đi bại lộ trong đêm tối.

Hơi thở ấm áp từng chút một phun vào bên tai Kỷ Xuyên Trình, mà anh lại như trước giữ vững sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng nhìn phía trước. Ngay lúc Cảnh Hạ cho rằng đối phương sẽ không trả lời câu hỏi của chính mình, bỗng nhiên lại nghe đến một tiếng thở dài: “Chuyện nên biết Tần Sở cũng đã biết, mà tôi cũng đã đem một ít sự tình tạm thời có thể nói thông qua phương thức đặc thù mà báo cho quốc gia, thế nhưng càng nhiều sự tình…… Hiện tại chính phủ cũng vô pháp giải quyết.”

Cảnh Hạ sửng sốt.

“Nếu tương lai phát triển giống lời nói của cậu, bởi vì tiến hóa không hề có tính quy tắc, cho nên không người nào có thể cam đoan quốc gia có thể thu được nhân tài nhanh chóng. Hơn nữa, cậu cũng đã nói tiến hóa cơ bản đến thời điểm hoàn thành, cơ quan quốc gia đã bị phá vỡ hơn 1/2, mà quân đội lại chưa bao giờ xuất hiện……”

Cảnh Hạ lập tức xen mồm nói: “Không sai. Lúc hiện tượng thú triều lần đầu tiên đã đem 1/3 dân số tiêu hủy. Rất nhiều “Dị năng giả”** đều là tại trận thú triều đó chết đi, mà khi đó người của chính phủ cũng không có xuất hiện, càng không có bất cứ tổ chức quân đội nào. Hơn nữa về sau…… Vẫn chưa bao giờ xuất hiện.”

Ngón tay thon dài hữu lực dần dần chặt nắm chặt tay lái lại, con ngươi hòa cùng hắc ám càng thêm thâm trầm vài phần. Trong xe chỉ có tiếng hít thở mỏng manh từng chút vang lên, đánh vỡ không khí đang có khuynh hướng cô đọng từng chút thành lon nước đóng chai hiệu – yên lặng.

Thật lâu sau, Kỷ Xuyên Trình mím môi, nói: “Nếu tôi không đoán sai, quân đội hẳn là lúc diễn ra thú triều đã bắt đầu diễn ra việc toàn quân bị diệt, hoặc là…… tử thương hơn phân nửa.”

Vừa nghe những lời này, Cảnh Hạ trợn to hai mắt, kinh hô: “Vì cái gì? ! Tiến hóa thật là không hề lựa chọn loài, sau này cậu cũng từng phán đoán như vậy, không có khả năng chỉ nhằm vào quân đội mà tiến hành biến hóa, cho nên……” Nói một hơi, Cảnh Hạ chính mình đều cảm giác có điểm hoang mang : “Không đúng, ý của cậu……căn bản không phải xảy ra ở bên ngoài?”

Chiếc bóng to lớn hắc ám của lão đại thụ không biết khi nào hoàn toàn đổ dài trên mặt đất, cơ hồ chiếm bốn phần năm mặt đất. Kỷ Xuyên Trình cau mày từ ngọn xuống gốc nhìn lướt qua, sau đó nói: “Đại thụ này ít nhất có trăm năm tuổi, dựa theo hình dáng hiện tại của nó, chắc chắn đã được phân loại và đang trong quá trình “tiến hóa thất bại”. Như vậy vì cái gì, hiện tại ở hai bên đường cây cối khác hoàn toàn không có mặt nào dị thường?”

Nghe vậy, Cảnh Hạ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Mọi sự vật đều bại lộ dưới ánh trăng, ngoại ô đường cái hai bên đều là những cây huyền linh cao lớn. Phiến lá đại bộ phận đều lộ ra màu đỏ thẫm quỷ dị, rõ ràng B thị là xứ nóng, nhưng trên thân cây cứ như úng nước mà nổi lên tầng tầng bạch ban, nhìn qua rất dị thường.

Cảnh Hạ lập tức minh bạch: “Những cây đó đã được tiến hóa !” Nói xong, cậu lại bỗng nhiên nghĩ đến: “Thật kì lạ, cây đại thụ kia nhìn qua rất to lớn tráng kiện nhưng lại “tiến hóa thất bại”, mà những cây huyền linh rất phổ thông này lại giống như không có bất cứ vấn đề gì sau khi tiến hóa . Hóa ra…… Lâm Thâm suy đoán có thể đúng a.”

Bánh xe bỗng nhiên mạnh mẽ đánh một vòng lớn trên mặt đất, sau đó lại lập tức ổn định, toàn bộ thân xe thoáng rung rung một chút, băng ghế sau Tần Sở bọn họ phát ra một tiếng kêu rên. Cảnh Hạ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình, chỉ thấy người kia một tay giữ lái, một bên quay đầu, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía cậu, hỏi: “Cậu vừa rồi nói…… Lâm Thâm?”

“Đúng vậy, Lâm Thâm.” Cảnh Hạ đương nhiên hồi đáp, cậu suy tư sau một lúc lâu, lại nói: “Nga, cậu không biết. Đời trước tôi không tới tìm cậu như thế này, cho nên thời điểm tôi cùng cậu gặp mặt đã là lần thú triều thứ hai. Tôi ngày trước gia nhập là tiểu đội của Ngô Kế Thanh, trong đội có người tên là Lâm Thâm. Hắn tuy rằng dị năng không lợi hại, thế nhưng lại rất thông minh.” Nhìn Kỷ Xuyên Trình thần sắc càng thêm phiếm lãnh, Cảnh Hạ hỏi: “Nha……? Cậu là quen biết hắn ta?” (Tịch: dấm đó cưng, mỗi ngày cưng cứ thú nhận ngọt ngào có giao lưu với đờn ông khác là một ngày không xa cúc không còn nguyên vẹn đâu )

Khuôn mặt tuấn tú lộ ra một mạt thần sắc phức tạp khó có thể miêu tả, Kỷ Xuyên Trình thấp giọng mở miệng: “Ân. Hắn là cấm khu bộ đội tại B thị phân khu, phụ trách chi nhất.”

“Hóa ra…… Lâm Thâm còn có thân phận như vậy, hắn che dấu được lâu vậy cũng thật là thâm sâu a.” Cảnh Hạ cảm khái một câu, bỗng nhiên thu được một ánh mắt dao lạnh lùng, cậu đành phải bất đắc dĩ khoát tay, nói: “Hảo hảo, tôi không nói nhiều lời. Lâm Thâm từng suy đoán qua, đối với nguyên nhân diễn ra tiến hóa toàn cầu lần này mà nói, các chủng tộc cũng như các cá thể tiến hành biến dị là không có trình tự, thế nhưng các chủng tộc cá thể có tiềm năng tiến hóa cực thấp thế nhưng lại đạt đến bước cuối cùng của quá trình tiến đến thành công hoàn toàn. Mà tiềm năng càng cao, trình tự tiến hóa về sau khó khăn càng lớn. Tỷ như nói, trong nhân loại nếu xuất hiện người tố chất tốt nhất, như vậy dị năng của hắn sẽ thấp hơn những người khác, hơn nữa không dễ xuất hiện hiện tượng thất bại. Đương nhiên, lúc ấy Lâm Thâm cũng chỉ là suy đoán không có bất cứ số liệu cũng như nghiên cứu nào, cho nên trong đội không có ai để trong lòng.”

Ánh trăng u lãnh tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong đêm tối mịt mù, thiên thượng cũng không tinh thần ( ta nghĩ để nguyên như vậy hay hơn ), chỉ có hắc ám hiển hiện, phảng phất muốn đem hết thảy thế gian đều thôn phệ, vô tình bao phủ toàn bộ đại địa. Kỷ Xuyên Trình híp con ngươi suy tư hồi lâu, nói: “Dựa theo phỏng đoán, càng là tiềm năng đại cá thể càng không dễ dàng phát sinh tiến hóa. Như vậy…… Nói không chừng sẽ có người cũng phát hiện vấn đề này, hơn nữa muốn nhân cơ hội này đốc thúc nhân loại tiến hóa……”

Vừa dứt lời, Kỷ Xuyên Trình liền không có nói thêm gì đi nữa. Cảnh Hạ lại nghi hoặc đứng lên, nhịn không được hỏi: “A Xuyên, cậu đang nói cái gì?”

Kỷ Xuyên Trình mặt không chút thay đổi trả lời: “Không có gì.”

“……” Trầm mặc sau một lúc lâu, Cảnh Hạ liếc Kỷ Xuyên Trình liếc mắt nhìn, nói: “Cậu cảm giác tôi sẽ tin tưởng sao?”

Thấy người kia giận dữ đứng dậy cùng mình đối chất, Kỷ Xuyên Trình vẫn như trước bày ra bộ dáng bình tĩnh mặt than lạnh lẽo, hai mắt nhìn thẳng, không chuyển mắt nói: “Chuyện này cậu không cần phải xen vào, hiện tại chỉ cần cậu suy xét thời điểm gặp được cái đóa bạch liên gì đó, gặp được rồi người muốn xử trí nó ra sao nha, là muốn lấy nó nấu canh hay là nướng BBQ hoa quả ướp rượu ngọt.” Dừng một chút, dùng dư quang ngắm Cảnh Hạ một cái, thấy cậu đang trợn trừng mắt trừng mồm há hốc, biểu tình cực ngốc cười nhạt, hắn ngữ khí thản nhiên tiếp tục nói: “Nga, đúng rồi, là đóa hoa có xúc tu thật xấu xí, trên đỉnh là ánh sáng xán lạn mang theo Thánh Quang của Bạch Liên hoa biến dị cấp S.”

“……”

Trong bóng đêm mông lung thanh lãnh, Cảnh Hạ hừ lạnh một tiếng quay mặt đi, không bao giờ muốn nhìn tên gia hỏa độc mồm độc miệng kia chút nào, coi như là nhắm mắt làm ngơ. Mà cậu không phát hiện, ở sau, cái vị nam chính của đời cậu nổi tiếng độc mồm độc miệng, đạm mạc ưu nhã khẽ nhếch lên môi mỏng, lộ ra một nụ cười nhạt khó có thể phát hiện, lại liền rất nhanh giấu đi.

Một chiếc Range Rover màu đen (chỗ này tác giả để Land Rover nhưng để hợp với ở trên bạn xin phép sửa lại ._.) vững vàng chạy trong đêm tối, bốn phía là đồng ruộng yên ắng. Gió đêm là thanh âm duy nhất vang lên, từ cửa kính xe gió đêm chen mình vào, xua tan sự nóng bức ngày mùa hè. Người thanh niên ngồi ở trên ghế phó không biết khi nào đã an nhiên đi vào giấc ngủ, cả người đều hướng bên trái tựa vào trên lưng ghế dựa mềm mại, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Một kiện áo khoác đen ánh bạc bỗng nhiên đáp trên người thanh niên, đem toàn hơi lạnh ngăn lại. Khớp xương ngón tay rõ ràng mạnh mẽ, nhưng động tác lại hết sức mềm nhẹ chỉnh chỉnh quần áo kín cổ, đem hai cánh tay trần của thanh niên toàn bộ che kín. Không biết là đụng phải chỗ nào, chỉ thấy thanh niên bỗng nhiên lẩm bẩm xoay người, dùng lưng đối với ghế lái.

“……” Nam nhân một tay đỡ tay lái trầm mặc sau một lúc lâu, cuối cùng chỉ phải bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Một đóa……biến dị cấp S ? Tự cậu còn không tin nổi, vậy sao cậu cảm thấy…… tôi sẽ tin tưởng lời ấy ?”

Đến lúc này, Kỷ Xuyên Trình từ sau khi bước ra từ biệt thự vẫn luôn nhíu chặt mi phong, lúc này rốt cuộc buông lỏng ra vài phần. Anh bất đắc dĩ quay đầu nhìn thanh niên trên ghế phó, rất nhanh lại dời đi. Chỉ là tốc độ liếc mắt nhìn cực nhanh, đôi môi mỏng hơi hơi gợi lên, hắn cúi thắp đầu nở nụ cười.

Gió đêm ào ào, nguyệt quang véo von.

Ánh dương màu cam nhạt từ xa nhẹ nhàng kéo lên tạo một đường chân trời uyển chuyển, đem thế giới bị bóng đêm bao phủ toàn bộ dọn dẹp sạch sẽ và quang minh lại trở về đại địa.

Cảnh Hạ chậm rì rì lười biếng duỗi eo, bỗng nhiên cảm giác được tay chân khó hoạt động, cậu lúc này mới mở hai mắt, giật mình hiểu được chính mình đến cùng đang ở đâu. Khuôn mặt buồn ngủ toàn bộ biến mất, Cảnh Hạ lập tức quay đầu nhìn lại: “A Xuyên, chúng ta hiện tại là đến……”

Ánh mắt nhìn qua người kia ở ghế lái, Cảnh Hạ thanh âm ngưng bặt.