Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 13



Kỷ Xuyên Trình thương ( súng) thuật Cảnh Hạ ởđời trước đã từng lĩnh giáo qua, người nam nhân này từ chỗđám kẻ điên ởsở nghiên cứu A-2 kia học một nhúm kĩ năng tàn sát bừa bãi, ngày trước ytừng biểu diễn qua cho cậu xem tiết mục: đem loài chim biến dị cấp A đang bay lượn gần đường chân trời nhưng chỉ bằngmột phát điềm tĩnh mà bắn hạ chúng.

Mấy con chim kia tại trong ánh mắt Cảnh Hạ chính là một điểm đen nhỏ xíu nga! Đương nhiên sau này lại phát hiện tố chấtthân thể dị năng giả được tiến hóa là có quan hệ, nhưng là kỹ thuật của Kỷ Xuyên Trình mang danh hiệu thiện xạ tại mạt thế đã đượccộng đồng dị năng giả thừa nhận.

Cho nên, chỉ cần là y nói bắn trúng, Cảnh Hạ sẽ không có một chút hoài nghi nào.

“Mọi thứđã tốt rôi sao? Khụ khụ…” Trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn củaVương quản gia lộ ra biểu tìnhnghi hoặc, cậu vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi qua, bỗng nhiên cảm giác ống quần bị cái gì kéo lại. Vương quản gia cúi đầu, chỉ nhìn thấy tiểu Hắc dùng hai chân thô thô liều mạng mà lôi kéo ốngquần không chịu buông tay, bởi vì lực đạo quá mãnh liệt liền bị kéo tới ngã vềphía sau, sau đó lại kiên trì không ngừng mà đứng lên, thí điên thí điên mà tiếp tục kéo chính mình.

Vương quản gia sửng sốt: “Kỷ kỷ? Làm sao vậy?”

“Kỷ kỷ” Là nó nắm mình sao, Cảnh Hạ thuận miệng cấp lấy được.

“Kỷ kỷ!!! Kỷ kỷ kỷ kỷ!!!”

Không cần đi!!! Nó vẫncòn ở đây!!!

Tần Sở vươn tay ngăn cản Vương quản gia, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Vương quản gia, vật kia chưa chết.”

Tần Sở vừa dứt lời, giống như là vì muốnnghiệm chứng lời của cô, một đạo màu vàng đen liền từ bụi cỏbiến dị chạy ra. Cả người như tiêm châm mà toàn bộ xù lên, lưng toàn bộ là châm mao màu đen, phần bụng dướikề sát chấm đất lại làchâm mao màu vàngnâu.(Tịch: châm mao = lông châm)

Cả khuôn mặt đều màu đen, lỗ tai có hai khối màu trắng dài. Trong ánh mắt tản ra hung quang tàn khốc, răng nanh sắc bén nhe ra, nước miếng sềnh sệchtừ răng nanh màu vàng trắng chảy xuôi xuống dưới, mới vừa chạm vào trên mặt đất liền bốc hơi tản ra mùi thối khó ngửi. Móng vuốt cũng cực kỳ sắc bén, cắm vuốt xuốngmặt bùn đất, bửng vẩy ra.

“Chồn sóc.” Kỷ Xuyên Trình bình tĩnh phán đoán, tay phải bất động sờ chuôi đao ở bên hông chuôi đao.

Cảnh Hạ nhìn đối phương thân hình cơ hồkhông có biến hóa quá lớn, tiếp tục bổ sung: “Động vật trong núi có vú, thân hình không có nhiều biến hóa, cơ bản thấp hơn cấp D.” Dừng một chút, Cảnh Hạ nói: “Đây là chồn sóc biến dị cấp Ecó khả năng biến tính cực đại.”

“Chi chi cách dát.” Tiếng kêu bén nhọnbỗng nhiên vang lên, chồn sóc biến dị run run cái cái đuôi đầy lông, cọ một chút liền hướng về phía Cảnh Hạ chạy tới.

Khi nótừ trên mặt đất đứng dậy, bụng bị súng bắnmà hình thành miệng vết thươngloang lổ đầm đìa, triệt để bại lộ trước mắt Cảnh Hạ.

Cảnh Hạ theo bản năng mà lắc thân mình. Đại khái là bởi vì bị thương, tốc độ củachồn sóc rõ ràng không nhanh, cho dù là đúng lúc Cảnh Hạ không kịp đề phòng cũng hoàn mỹ mà tránh né được công kích của đối phương.

Vừa nhẹ nhàng thở ra, liền thấy chồn sóc duỗi móng vuốt, tàn nhẫn bắn về phía hai mắt của mình.

“!”

Lập tức xoay ngườivề phía sau, hạ thắt lưng, một bên tránh thoát tập kích, Cảnh Hạ một bêntungquyền đánh về phía thân ảnh vàng đen kia. Chồn sóc mới vừa bị đánh liền rơi xuống, Cảnh Hạ liền bỗng nhiên ý thức được chính mình hiện tại căn bản vô pháp làm ra động tác yêu cầu kỹthuật cao này.

Không đợi cậukịp phản ứng, liền bỗng nhiên cảm giác được trên lưng bịkéo, Cảnh Hạ cả người bị kéo đứng lên.

Chồn sóc mới vừa rơi xuốngmặt đất, liền lập tức xoay người lần thứ hai công kích lại đây. Kỷ Xuyên Trình không kịp phản ứng nhiều hơn chỉ có thểduy trì một tay ôm, bay nhanh về phía sau nhanh chóng thối lui.( Tịch: xạo! Lợi dụng ăn đậu hũ thì có hừ hừ) (Beo: +1 like. =]])

Bóng dáng màu vàng đen không ngừng từ mặt đất nhảy lên, Kỷ Xuyên Trình liền lần lượt mà biến hóa bộ pháp. Cố tình conchồn sóc này không biết thuộc loạicố chấp nào, màloại ngươi truy ta đuổi đánh giằng co thủy chung không muốn buông tha, thậm chí còn thường xuyên dùng móng vuốt gãi, khiếnKỷ Xuyên Trình cũng không cách nào ra tay.

“Bảnh ——” lợi trảo cùng lưỡi dao chạm nhau, phát ra tiếng kim loại va chạm.

Conchồn sóc bởi vì va chạm mà bị đánh bay mấy met, cuối cùng rốt cục đình chỉ truy đuổi. Kỷ Xuyên Trình lúc này cũng đã đổ một chútmồ hôi, y hơi hơi mị con ngươi, đem Cảnh Hạ đẩy tới một bên, một mình một người tiến lên, cùng chồn sócbiến dị kia giằng co.

Cảnh Hạ đột nhiên trợn to con ngươi: “A Xuyên!”

Kỷ Xuyên Trình tay phải chấp đao trên không trung tạo một độ cung xinh đẹp, sau đó mũi đao đối chồn sóc nửa thước liền dừng lại, cũng không đáp lại tiếng la của Cảnh Hạ. Tầm mắt lãnh liệt tàn nhẫn gắt gao nhìn chằm chằm con chồn sóc kia, Kỷ Xuyên Trình phút chốc nhảy về hướng nó chạy trốn, tiên phát chế nhân. (Ý chỉ đánh trước thì có lợi.:3)

Đại khái là bởi vì đổ càng ngày càng nhiều máu, tốc độchồn sóc chậm lạikhông ít. Nhưng nó như trước cùng Kỷ Xuyên Trình kích đấu, vuốt sắc cùng trường đao chống lạilẫn nhau. Không biết qua bao lâu, nó nhảy lên, duỗi thân cong trảo hướng Kỷ Xuyên Trình, người kia phản ứng nhanh chóng liền lấy lưỡi đao đón, sau đó nhấc chân liền đá vào bụngchồn sóc.

Một cước này tựa hồ trúng vào vết thương súng gây ra ở bụng, chồn sóc nằm trên mặt đất giãy dụa hồi lâu, kết quả là máu tươi càng chảy càng nhanh.

“Chi chi…” Tiếng kêu chói tai không ngừng, con chồn sóc biến dị chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, tựa hồ còn muốn tái chiến.

Cảnh Hạ lại nhìn Kỷ Xuyên Trình bỗng nhiên run rẩy thân mình một chút, miễn cưỡng dùng mũi đao chống đỡ mà ổn định thân hình, cậu đột nhiên hiểu được.

Cái người này đã bốn ngày cơ hồ không có chợp mắt! Chỉ ở lúc tất cả mọi người dừng bước nghỉ ngơi, ăn cơm, đối phương mới có thể nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, mà hiện giờ… chỉ sợ không có nhiều thể lực hơn để tiếp tục một hồi giằng co chiến đấu.

Ngón tay chậm rãi siết chặt lại, Cảnh Hạ cắn chặt răng, bướcđi đến. Nếu chỉ có một mình cậu thì không nói, tuy rằng thực lực địch đã giảm xuống, nhưng cậucũng không có khả năng dựa vào khối thân thể hiện nay cam đoan thắng chắc được đối phương.

Cho nên… chỉ có thể dụ địch xâm nhập.

“Cảnh Hạ!”

Kỷ Xuyên Trình kinh hãi mà trợn to hai mắt, mắt mở trừng trừng mà nhìn người thanh niên kia từng bước một mà đi hướng đến bên con chồn sóc biến dị. Y nắm chặt chuôi đao trong tay, bản thân đối kháng trong một khoảng thời gian dài lại thêm vài ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ,nên mới đẫn đến tình cảnh hiện tại.

Cảnh Hạ nghe Kỷ Xuyên Trình hô to, cậuhơi hơi gợi lên khóe môi, đem tay phải đặt ở phía sau làm mộtcái thủ thế. Kỷ Xuyên Trình nháy mắt hiểu được, y không lên tiếng mà chỉ nhìn Cảnh Hạ bước về phía địch nhân, tay phải liền nắm chặt chuôi đao.

Chồn sóc cho dù tại mạt thế, cũng vẫn luôn bị người chán ghét.

Bất đồng với ngoại hình đáng yêu, chồn sóc tính tình giả dối tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, tuyệt không buông tha khi gặp được động vật nhỏ yếu hơn nó, cho dù là ăn không đượccũng tuyệt đối toàn bộ cắn chết.

Mà hiện giờ, Cảnh Hạ lãnh tĩnh mà bước tới nơi con vật từ sau mạt thế lại càng thêm hung tàn lãnh khốc.

Chồn sóc nhìn Cảnh Hạ đến gần, cả người cương mao càng thêm bén nhọn, nhe răng nhìn chằm chằm từng động tác của Cảnh Hạ. Ước chừng cách xa nhau ba bốn met, Cảnh Hạ bỗng nhiên dừng lại, cười như không cười mà nhìn thân thể biến dị thú kề sát mặt.

Hiện trường không khí như giương cung bạt kiếm, Kỷ Xuyên Trình chấp đao khinh thủ khinh cước mà đến gần, mà Cảnh Hạ thì cùng chồn sóc biến dị giằng co. Tình hình nàykhiến con chồn sóc càng lâm vào thế đề phòng cẩn mật.

Nó không ngừng mà phát ra tiếng “Chi chi” cảnh cáo, lại hoàn toàn không có cách nào đánh vỡ cục diệncứng đờ hiện tại.

“Phanh —— ”

“Chi chi hắt xì!”

Cảnh Hạ phút chốc hướng lên phía trước mà đánh, chồn sóc bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng trongnháy mắt, ánh mắt nó liền hung ác mà hướng về phía Cảnh Hạ chạy tới. Tốc độ cực nhanh, một cái đạp mà liền nhảy lên gần hai thước, duỗi móng vuốt hướng về phía Cảnh Hạ cho một kích.

Người sau cũng không chịunhượng, thoáng lắcthân mình, Cảnh Hạ tay trái nắm tay phải thành một thế quyền tấnxinh đẹp, hung hăng mà đánh. Chồn sóc phát ra một tiếng bén nhọn rơi xuống đất,nhưng không ngừng mà tiếp tục nhào đến mắt cá chân Cảnh Hạ đánh tới.

Cảnh Hạ lập tức nhảy lấy đà, vẫn chưa đánh trả, chính là đột nhiên xoay người về phía sau chạy tới. Tốc độ của cậu không nhanh bằng chồn sócnhưng vẫn một khoảng ước chừng một thước. Lấy chữ S làm hướng chạy, Cảnh Hạ nhìn như là chạy không có mục đích, nhưng là dần dần lại làm cho con chồn sóc kia hình thành một loại góc độ cố định.

Bỗng nhiên tránh ở bên một gốc cây biến dị, Cảnh Hạ đột nhiên dừng bước không chạy nữa, chồn sóc biến dị còn chưa kịp phản ứng tiếp tục hướng trước chạy thêm nửa thước. Khinó vừa phát hiện cái nhân loại đáng giậnkia không thấy đâu nữa liền tính toán quay đầu thìmột đạo ánh sáng lạnh màu bạc đánh xuống.

“Tranh đương” một tiếng, conchồn sóc miễn cưỡng dùng lợi trảo ngăn cản một đao của Kỷ Xuyên Trình.

Nó nhe răng còn chưacó cử động bỗng nhiên một tiếng gió bén nhọn từ phía sau vang lên, quyết đoán cắt đôicon chồn sóc từ cổ đến cái đuôi, máu tươi bắn tung toé cả mặt đất.

“Chi dát!”

Tiếng kêu thê lương phát ra sau khi con chồn bị chẻ đôi, thân xác liềnrơi vào trong bụi cỏ…. Nhìn kĩ thật ra vết đao chỉ chém gây ra ngoại thương nhưng chưa làm tổn thương đến tính mạng con chồn.

Cảnh Hạ đem trường đao cắm vào vỏ, mặt không đổi sắc mà nhìn chồn sóc biến dị kia chậm rãi đi xa, cũng không có tiếp tục đuổi theo đến cùng.

“Thiếu gia, cậu vì cái gì phóng thích con vật kia đi?” Xác nhận chiến cuộc đã kết thúc, Vương quản gia cùng Tần Sở mới từ bụi rậmđi ra. Tiểu Hắc đứng trên vaiVương quản gia, tựa hồ cũng rất kỳ quái mà kêu: “Kỷ kỷ?”

“Nó đã sắp chết, không cần lại đi truy kích.” Kỷ Xuyên Trình chậm rãi đến gần, sau đó giải thích: “Đổ máu quá nhiều cùng với trọng thương, ở trong núi rừng hoang vu nguy hiểm,lấy thực lực như vậy, con chồn sóc biến dị nhiều nhất chỉ có thể sống thêmmột buổi tối.”

Cảnh Hạ cũng gật gật đầu: “May mắn lần này chỉ có biến dị thú thực lực không cao, vẫn tương đối dễ đối phó. Chờ Tần tỷ khỏe chút, chúng ta cũng sẽ đỡ căng thẳng hơn như thế này.” Nói xong, Cảnh Hạ liền rủ con ngươi nhìn về phía Tiểu hắc tròn vo, hừ lạnh một tiếng: “Chính là thứ này. Nhìn qua là biến dị thú, mà ngay cả một chút lực công kích cũng đều không có, thật sự là không thể giúp được cái gì.”

“Kỷ kỷ!” Tiểu Hắc trừng lớn con ngươi, xù hết lông phản đối.

Từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng ” Hừ ” khinh thường, Cảnh Hạ quay mặt đi ngó lơ không nhìn tới tiểuvật nhỏ.

Trận tranh đấu này vẫn chưa duy trì bao lâu, hết thảy đều yên bình trở lại, mặt trời bất quá cũng vừa mới mọc lên, độ ấm sáng sớm mang theo một tia lạnh ý. Ánh sáng từ bi thưa thớt len qua từng kẽ lá cây chiếu xuống dưới đất, gió nhẹ nhàng thổi qua lá cây, phát ra thanh âm xào xạc. Toàn bộ rừng cây yên tĩnh an bình, chính là bên cạnh đó cóbốn người lần thứ hai thu thập đồ ra đi, lúc đó cũng đã làtảng sáng sáng sớm.

Vừa đi, Cảnh Hạ một bên xoa xoa tay trái bị dính máu.

Con chồn sóc biến dị cấp bậc rất thấp, thậm chí cả da ngoài đều không có tiến hóa, chỉ có móng vuốt sắc béncùng tốc độ nhanh đến làm người ta líu lưỡi, cho nên đối với tình cảnh hiện nay của bọn họ mà nói giải quyết cũngcoi như thoải mái. Nhưng làmáu trên tay Cảnh Hạ không biết vì sao lại không thể lau đi hết, chỉ có thể làm màu sắc nhạt đi một tí mà thôi.

“Tiểu hỗn đản.” Một giọng nói khe khẽ từ phía sau lưngCảnh Hạ vang lên.

Cậutheo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết khi nào Tần Sở đã đi tới bên cạnh mình.

“Tần tỷ?”

Đôi mày mảnh khảnh hơi nhăn lại, Tần Sở mặt lộ ra vẻ do dự, qua hồi lâu cô mới thở dài một tiếng, mở miệng hỏi:“Thuật vật lộn cùngvới cái… Cái thủ thế kia của cậu, là từ đâu học được?”