Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 27: An Thần đã chết?!



“Không nghĩ tới các người thế mà lại lựa chọn hợp tác.” Đường Văn Triết nhướng nhướng mày, đẩy mắt kính đã hơi xệ xuống sống mũi lên, dưới đáy mắt hiện lên một tia trêu tức.

Anh thấy, cuối cùng thì lần hợp tác này có thể thành công mới là có quỷ đó. Đại ca của hai cái căn cứ này cũng không phải là đèn cạn dầu, mặc dù có năng lực, cũng có quyết đoán, nhưng mà lại cứ thiếu chút độ lượng.

“Dịch đội trưởng, Đường đội phó.” Chân mày đầu lĩnh đối phương vểnh cao, nở ra một nụ cười rất không vừa mắt, nói năng thô lỗ, “Hôm nay chúng tôi đến đây với sự thành ý, thật tâm thật ý muốn hợp tác cùng hai vị, phải biết rằng, không thể nào dễ dàng đối phó với tang thi cấp 4 được đâu.”

Vểnh chân mày ngân dài giọng, mang theo chút ý tứ cảnh cáo. Trong nhận định của hắn, cho dù Dịch Hạo Thiên mày có lợi hại như thế nào đi chăng nữa thì tang thi cấp 4 ở chỗ này cũng không phải là cải trắng, mặc cho mày muốn cắt liền cắt đâu.

Huống chi… Hắn bất động thanh sắc thoáng trao đổi ánh mắt với người tóc vàng, lặng lẽ gật đầu, huống chi, bọn chúng chính là muốn thừa dịp Dịch Hạo Thiên suy yếu sau khi giết chết tang thi, nhân cơ hội kết thúc, diệt cỏ tận gốc. 

Cho nên, nếu nhận được sự cho phép của đối phương, có thể hợp tác cùng nhau, hành động của bọn chúng cũng sẽ thuận tiện hơn, nhưng là đám người Dịch Hạo Thiên lại không chào đón bọn chúng.

Tóc vàng nhướng mày, hai người phân biệt là thủ lĩnh của hai căn cứ, lại nói tiếp cũng khéo, hai người đều có chút liên hệ với hai hắc bang giao tiếp nhóm súng ống đạn dược kia, nhưng lại đều không phải là người quản lý. Bọn họ vốn có đại ca nhưng không biết là do không may hay là trùng hợp, dù sao thì cũng không chịu nổi biến dị sau mạt thế, nên đều biến thành tang thi rồi.

Cũng bởi vậy, hai người bọn họ đã sớm để mắt tới nhóm súng ống đạn được này, thế nhưng thật vất vả lắm mới tập hợp được một nhóm người, sau khi tạm thời củng cố được thế lực của mình lại buồn bực phát hiện ra, có một con tang thi cấp cao đang làm tổ ở chỗ này!?

Như vậy liền giống như cưng đang vội vội vàng vàng vọt vào nhà vệ sinh, vừa mới ào ào thải ra, nhìn lại mới phát hiện, không có giấy vệ sinh!

Miễn bàn có bao nhiêu buồn bực! 

Sau khi tổn thất hết một nhóm người, rốt cục hai người cũng do thám được cấp bậc của con kia tang thi kia, liền mắng hết một vòng các vị thần tiên mẹ mẹ bà bà ở trên trời! Rốt cuộc đây là cái quái gì vậy a! Mặc dù bọn chúng là hắc bang, thế nhưng lẽ nào lại có thù oán gì với đống vũ khí này hay sao?

Dịch Hạo Thiên vốn không muốn dây dưa nhiều với bọn chúng, Đường Văn Triết cười đẩy kính mắt một cái, lại không thèm để tâm tới Chu Thành đang vểnh chân mày.

“Chuyện hợp tác này hay là thôi đi, bất quá nếu hai vị muốn cùng lăn lộn với chúng tôi thì cũng nên biết, đội trưởng của chúng tôi cũng không phải là một người dễ giận dữ đâu.”

Một câu nói, ba phần khiêu khích, bảy phần miệt thị.

Ngươi theo, liền chứng minh ngươi là một tên ăn bám, rất sợ chết, chỉ biết núp ở sau lưng bọn ta; nếu ngươi không theo, còn chưa kịp triển khai thế công liền mất đi khí thế trước rồi.

Nhất thời hai vị đại ca đầu lĩnh liền cảm thấy buồn bực một trận, sắc mặt tối sầm lại.

Dịch Hạo Thiên lạnh lùng liếc mắt một cái, dẫn đội ngũ thẳng tiến về phía trước. Chu Thành và tên tóc vàng trao đổi ánh mắt, hung hăng hít vào một hơi, sa sầm mặt xuống nhưng vẫn cứ đi theo phía sau đám người Dịch Hạo Thiên, hơn cả sự uất ức hiện tại, đợi lát nữa đạt được lợi ích mới quan trọng hơn.

Không biết là do vô tình hay cố ý, trong tiểu đội của Dịch Hạo Thiên có người phát ra một tiếng cười khẽ, mặc dù không có dùng hết sức để phát ra âm thanh thật lớn, thế nhưng trong hoàn cảnh nơi này chỉ có tiếng tang thi kêu ngao ngao vẫn là có vẻ phá lệ rõ ràng.

Vì vậy, sắc mặt của Chu Thành và Lý Mậu càng trở nên đen hơn.

Bên dưới tầng ngầm của quán bar Cực Dạ, cho dù đã được mở đèn nhưng cũng lộ ra vẻ u ám, làm cho người khác cảm thấy thập phần nặng nề, thiết kế cong cong lượn lượn càng mang đến cảm giác có vô số bóng ma ẩn núp ở trong góc phòng, tràn ngập nguy cơ.

Vũ khí nằm trong kho hàng ngầm của Cực Dạ, chỗ đó ở nơi sâu nhất, hơn nữa lại được cảnh giới nghiêm ngặt hơn, cho nên nếu là người bình thường thì sẽ không có khả năng tiến vào, khẳng định là con tang thi cấp 4 kia cũng không vào được kho hàng, nói cách khác, khả năng cao nhất là nó đang mai phục ở gần kho hàng.

Thế nhưng rất rõ ràng, Đường Văn Triết đã đánh giá cao năng lực của con tang thi kia rồi, có lẽ là nên nói, là anh đã đánh giá thấp trình độ tự kỷ của nó. Một con tang thi đạt tới cấp 4 trung cấp, căn bản là nó sẽ không thèm để những người này vào trong mắt, trong mắt của nó, ở đây cũng chỉ có Dịch Hạo Thiên mới có thể xứng đôi với nó mà thôi. 

Thế nhưng, đám người Dịch Hạo Thiên lại bởi vì Chu Thành và Lý Mậu mà bị trì hoãn một đoạn, khiến nó chờ đến sốt ruột, mà được cái tính tình của tang thi huynh này lại không quá tốt, đơn giản liền tự mình chạy qua, đến ngay cả các tiểu đệ cũng không thèm chào hỏi một tiếng.

“Lùi về phía sau!” Dịch Hạo Thiên vung tay lên, người trong tiểu đội ngũ dưới sự hướng dẫn của Đường Văn Triết nhanh chóng lùi về phía sau mười thước. Chu Thành, Lý Mậu đang đi theo phía sau liền sửng sốt, nhưng ngay cả ánh mắt Đường Văn Triết cũng không thèm nhìn qua, vòng qua bọn chúng trực tiếp thối lui đến hai mươi thước mới ngừng lại được.

Chu Thành bật cười một tiếng, đi thẳng về phía trước.

“Dịch đội trưởng, các người cũng quá cẩn thận đi, con tang thi kia còn đang ở phía dưới nha! Không cần trông gà hoá cuốc như thế chứ.”

Nhưng Lý Mậu lại không ung dung được như hắn ta, hắn có song hệ dị năng, ngoại trừ dị năng lực từ (lực từ trong nam châm) mà mọi người đều biết, hắn còn có một dị năng cảm nhận bí mật, có thể nhận biết nguy cơ trong một phạm vi nhất định.

Nhưng vào lúc này, rõ ràng hắn cảm nhận được một luồng uy áp kéo tới, không phải là từ trên người Dịch Hạo Thiên, ngược lại giống như là của con tang thi luôn chiếm giữ ở dưới lòng đất kia.

Chẳng lẽ, hôm nay nó vậy mà lại rời khỏi kho hàng, lao ra ngoài sao?

Lý Mậu biến sắc, vội vàng dẫn người của mình cấp tốc lùi về phía sau. Chu Thành cũng không ngu, thấy phản ứng của Đường Văn Triết, Lý Mậu, đoán chừng nhất định là có nguy hiểm gì đó, nhưng hắn ta lại có hơn Lý Mậu một cái tính cách: Sĩ diện.

Những năm gần đây bọn chúng đều lăn lộn trong hắc bang, coi trọng nhất chính là dùng bạo lực để khuất phục những người khác. Hắn đã bỏ hết mặt mũi đi theo sau tiểu đội của Dịch Hạo Thiên, có thể nói là bọn họ vừa vặn cùng đường, tốc độ của đám người Dịch Hạo Thiên lại nhanh hơn bọn chúng, bây giờ hắn đã chạy tới bên người Dịch Hạo Thiên, lẽ nào lại dùng lí do bởi vì cảm giác được nguy hiểm mà lui về phía sau?

Vậy sau này hắn làm gì còn mặt mũi để thị uy với kẻ khác đây?

“Dịch đội trưởng, xem ra con tang thi kia đã tự chạy đến trước rồi, khoan nói về chuyện vật tư, trước tiên chúng ta nên hợp tác tìm cách giết con tang thi kia đi?” Chu Thành nhíu mày, chân mày vểnh lên run run vài cái.

Bỗng nhiên Dịch Hạo Thiên nảy ra ý nghĩ, nếu như Tiểu Thần có ở chỗ này nói không chừng sẽ bật cười đi. Nhớ tới Tiểu Thần, tâm tư của Dịch Hạo Thiên không khỏi rung động, phải nhanh chóng giải quyết con tang thi này, trở lại hảo hảo xử lý một chút, chuyện dời phòng của Tiểu Thần mới quan trọng hơn. 

Khóe môi Đường Văn Triết nhếch lên tạo thành một độ cong, cười như không cười mà nhìn Lý Mậu: “Lý thủ lĩnh thật hăng hái a, đây là đang chuẩn bị đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu sao?”

Thân hình Lý Mậu hơi khựng lại một chút, lập tức cười nói: “Đường đội phó lo xa quá rồi, tôi bất quá chỉ là tự biết bản thân mình không địch lại, đi theo cũng chỉ khiến cho Dịch đội trưởng thêm phiền, chẳng bằng giúp đỡ canh giữ chiến trường, miễn cho mấy con tang thi khác có cơ hội đánh lén.”

Đường đội phó âm thầm rũ mắt, không nói gì thêm nữa, nhưng trên tay lại chậm rãi hiện lên từng đạo kiếm gió, chỉ cần có người dám xuất hiện dị động, anhkhông ngại quăng ra một móng vuốt khiến cho bọn chúng đầu lìa khỏi xác.

Tang thi cấp 4 trung cấp xuất hiện, còn chưa thấy bóng dáng, liền nghe được một tiếng gào chứa đầy uy áp, dù Đường Văn Triết đã lùi lại hai mươi thước cũng không khỏi cảm thấy bị kiềm hãm, đã có không ít người phun một búng máu, thậm chí có vài người bình thường trực tiếp bị chấn động đến hôn mê bất tỉnh.

Chu Thành là dị năng giả cấp hai sơ cấp hệ thủy, hắn vừa mới phóng ra một màn nước nhưng trong ngực lại thấy một trận đau đớn, trong miệng truyền đến mùi máu tươi nồng nặc, ngay cả thân thể cũng văng ra ngoài rơi vào đám tiểu đệ của mình.

Nhất thời chung quanh truyền đến một trận thanh âm hút không khí, Chu Thành phải chớp mắt mấy cái mới kịp phản ứng, vừa nãy hắn là bị Dịch Hạo Thiên dùng một cước đá ra ngoài, không đợi hắn vội vã chất vấn, một màn trước mắt đã khiến cho cả người hắn xuất ra một thân mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy ở tại nơi hắn vừa mới đứng lúc này đã sớm bị đóng thành một khối băng lớn, chung quanh tảng băng không ngừng phóng ra mảnh băng nhỏ trông cứ như một con nhím.

“Tang thi… hệ băng?” Hắn thở ra một hơi, nỗ lực thả lỏng tâm tình vừa mới chấn kinh của mình, hệ băng khắc chế gắt gao hệ thủy, nếu không phải Dịch Hạo Thiên vừa mới đạp cho hắn một cước, hiện tại cho dù không có bị đông thành tượng đá cũng đã bị châm thành nhím rồi.

Nghĩ đến chuyện mình thiếu Dịch Hạo Thiên một cái mạng, nhất thời trong lòng Chu Thành có chút tư vị không phải. Tuy nói trước mạt thế đã có đoạn thời gian lăn lộn trong hắc bang, coi trọng nhất chính là nghĩa khí, thế nhưng sau mạt thế vì để sinh tồn ngay cả người bình thường cũng bắt đầu tính toán người thân bạn tốt bên người, huống chi là bọn chúng?

Sở dĩ hắn cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ là khó chịu một chút mà thôi, Chu Thành cũng không có buông tha dự định ban đầu của mình, ngược lại lại càng thấy kiêng kỵ vài phần đối với thực lực xuất sắc của Dịch Hạo Thiên.

“Không phải là tang thi hệ băng, mà là Dịch Hạo Thiên.” Lý Mậu giải thích một câu, “Con tang thi kia là hệ thủy, hệ thủy cấp 4.”

Hắn yên lặng liếc nhìn tượng băng hình nhím kia, dưới đáy lòng thầm lấy làm kinh ngạc. Thời điểm tang thi phát động công kích, bọn chúng thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, nếu không phải nhờ Dịch Hạo Thiên đóng băng đúng lúc, đạn nước kiểu này đã sớm bắn loạn xạ như súng máy rồi.

Nói cách khác, nếu như không phải nhờ Dịch Hạo Thiên, hiện tại bọn chúng đã sớm thương vong thảm trọng. Nhớ tới đội ngũ do mình phái tới mấy lần trước, ánh mắt của Lý Mậu không khỏi lại thâm trầm thêm vài phần.

Về phần tang thi huynh hệ thủy cấp 4 thì sao, vốn là hăng hái vội vàng tìm đến, chính mình thật vất vả mới có thể gặp được một vị cường giả cấp 4 khác, ai biết thứ đầu tiên thấy được chính là một tên lùn chân mày vểnh, chói mù đôi mắt hợp kim của nó thì thôi đi, ngay cả thẩm mỹ quan của nó cũng bị bùng cháy a!

Sự tồn tại của tên lùn này quả thực chính là vũ nhục cái từ ú nu tốt đẹp này nha! Thế là, tang thi huynh với thẩm mỹ quan tốt đẹp của kiếp trước lập tức bùng nổ, còn chưa kịp đi thông đồng Dịch Hạo Thiên trước tiên đã quăng một móng vuốt dị năng lên tên lùn kia.

Thế là thế là, liền xuất hiện một màn kia.

Cấp 4 sơ cấp trực tiếp đối diện với cấp 4 trung cấp, quả thật có chút muốn chết, thế nhưng… Đột nhiên trong lòng bàn tay Dịch Hạo Thiên nén ra một quả cầu điện, còn tay kia lại vô hình trung xuất ra một tầng hàn khí mỏng manh.

Thế nhưng, anh có dị năng hệ điện và dị năng hệ băng, vừa vặn khắc chế gắt gao dị năng hệ thủy, cho nên trận này anh rất có lòng tin.

Bên kia, lúc An Thần cùng Dịch Hạo Nam cảm nhận được phương hướng của tiểu đội thì đang vội vã trở về, bỗng nhiên An Thần dừng bước, Dịch Hạo Nam ngừng lại, sau đó cậu liền vọt ra trước vài thước.

“Nhanh lên một chút, em còn lãng phí thời gian làm gì chứ!” Cậu bất mãn thúc giục.

An Thần túm lấy Dịch Hạo Nam chạy ngược về phía cửa của quán bar: “Bên này!!!”

“Cái gì?” Dịch Hạo Nam không hiểu ra sao, “Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Bên phía Hạo ca còn có A Văn, sẽ không xảy ra chuyện gì.” An Thần dừng một chút, vừa rồi xúc cảm tinh thần thập phần cường liệt tuyệt đối không phải là ảo giác, thế nhưng lúc trước… Vì sao lúc trước cậu lại không cảm nhận được đây? “Sợ rằng… Hiện tại A Viễn và Trầm Nguyên mới là người nguy hiểm nhất.”

Vẻ mặt Dịch Hạo Nam căng thẳng, cậu biết An Thần không phải là một người tùy tiện lấy an nguy sinh mệnh của bạn bè mình ra để đùa giỡn, đặc biệt còn là dưới tình huống như vậy nữa.

“Xảy ra chuyện gì?”

“…” Xảy ra chuyện gì? An Thần chậm rãi nhắm hai mắt lại, tinh thần lực giống như một cái lưới, triển khai ra vô số sợi nhỏ, rất nhanh bọn chúng liền chạy dọc theo vách tường, mở rộng ra phía bên ngoài.

Máu tươi, vụn thịt, cùng với vô số tang thi…

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lúc cậu vừa mới tiến vào rõ ràng còn chưa có nhiều tang thi như vậy, nếu như nói rằng bọn chúng là do máu của Trương Tuyết Yến hấp dẫn tới, có đánh chết cậu cũng không tin.

Tang thi cũng rất biết kén chọn thi thể đấy, sau khi bị cắn xé xong thi thể sẽ bị nhiễm bệnh độc sau đó trở nên biến dị, tang thi không ăn đồng loại, đương nhiên mùi vị máu tươi cùng thịt vụn của đồng loại cũng không hấp dẫn được sự chú ý của bọn nó.

Thế nhưng hiện tại, rõ ràng số lượng của tang thi có vấn đề!

A Viễn… Nghìn vạn lần cậu phải chịu đựng a! An Thần nhíu chặt chân mày, vẻ mặt nghiêm túc đến mức chưa từng thấy qua. Dưới đáy lòng của cậu mơ hồ ý thức được một cái chân tướng.

Căn cứ Nắng Mai trong tương lai không có cái người tên gọi Tào Tư Viễn, như vậy nói cách khác, A Viễn đã sớm bị bao phủ trong dòng lũ của lịch sử.

Làm không tốt, lần này chính là nguy cơ!

Kỳ thực An Thần đã đoán đúng gần tám chín phần mười, trong đợt nguy cơ này Tào Tư Viễn cũng chưa chết, chỉ là bị thương nặng mà thôi, nhưng từ đó đã để lại mầm bệnh, sau này trên đường xây dựng căn cứ, cậu bất hạnh bỏ mình.

Để bày tỏ sự cảm niệm (cảm động và tưởng nhớ) đến công sức của cậu ta, Dịch Hạo Thiên đã tạo một tấm bia tưởng niệm trong Căn cứ Nắng Mai, tự tay anh khắc tên cậu ta lên.

Bên phía Tào Tư Viễn và Trầm Nguyên đang đau khổ chống đỡ tràng diện, tiểu đội bọn họ mang theo cùng với một nhóm tiểu đội khác đang chuẩn bị phục kích bọn họ, dưới tình cảnh vây quét này sức chiến đấu đã bị tàn sát hầu như không còn. Thế nhưng đến khi chết đi, bọn họ đã liều mạng nhưng lại không hề có khả năng mở ra một con đường máu, Tào Tư Viễn và Trầm Nguyên vẫn còn đang bị bao vây.

Trốn không thoát, ra không được, có mọc cánh cũng không thể bay, lẽ nào hôm nay bọn họ thực sự phải bỏ mạng ở nơi này sao?

Trầm Nguyên lau lau cái trán bị trộn lẫn máu và mồ hôi, trong ánh mắt ảm đạm u ám hiện lên một tia kiên định.

“Tào đội phó, mặc dù đệ đệ Trầm Đán của tôi sẽ có khi rất đáng ghét, cũng rất ngốc, nhưng tính tình của nó tốt lắm, rất dễ ở chung.”

Y thở phì phò, bỗng nhiên nói ra vài câu không ăn khớp. Nhưng Tào Tư Viễn nghe thấy lại có chút bất an.

“Đừng nói nữa, giết nhiều tang thi quan trọng hơn!”

“Tào đội phó, tôi chỉ hy vọng sau này cậu có thể giúp tôi chiếu cố nó nhiều hơn một chút.”

“Trầm Nguyên!!!”

“Chờ một lát khi tôi phát động một đợt công kích, kỹ năng rất mạnh, nhưng chỉ có thể phát động một lần mà thôi, đến lúc đó cậu liền nhanh chóng trốn ra ngoài đi. Vào quán bar tìm đội trưởng cũng được, trở về kiếm viện binh cũng tốt, tôi chỉ hi vọng…”

“Đừng nói những lời nhảm nhí như vậy, chúng ta còn chưa tới loại trình độ đó đâu!” Tào Tư Viễn giết đến hai mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Trầm Nguyên, “Hạo ca sắp ra tới rồi!”

Trầm Nguyên chậm rãi hít vào một hơi, kỳ thực bọn họ đều rất rõ ràng, căn bản là bọn họ sẽ không chống đỡ nổi đến khi Dịch Hạo Thiên đi ra, trước đừng nói tới chuyện Dịch Hạo Thiên đánh nhau với con tang thi cấp 4 kia sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, chỉ là việc bọn họ chỉnh lý vật tư thôi cũng đã phải hao phí không ít thời gian rồi.

Bọn họ, căn bản là không còn hi vọng nữa rồi!

“Tào đội phó, hai người chết chi bằng để một người chết là được rồi!”

“Đừng nói nữa!!!”

“Tào đội phó…”

“A Viễn!” Kèm theo một tiếng thét kinh hãi, Tào Tư Viễn và Trầm Nguyên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhìn đến một bầy tang thi luân phiên bị nhấc lên, điện quang thạch hỏa biến chúng nó thành một bãi tro tàn.

“Bọn họ ra rồi!” Tào Tư Viễn mừng rỡ kêu lên, rõ ràng thân thể đã cạn kiệt sức lực nhưng nhất thời phảng phất như lại tràn ngập lực lượng. Dưới đáy mắt Trầm Nguyên cũng thấp thoáng một tia sáng hy vọng.

Dưới tình huống hai người An Thần cùng Dịch Hạo Nam cường thế can thiệp từ bên ngoài, trận chiến lập tức được cân bằng lại, tốc độ của tang thi lấy mắt thường có thể nhìn thấy được đã giảm đi không ít, rất nhanh liền giúp hai người đang đứng trong vòng vây mở ra một con đường đột phá.

Không biết có phải là do ảo giác hay không, An Thần luôn cảm thấy tang thi không chỉ bị bọn họ giết đi không ít mà dường như cũng đã biến mất không ít rồi.

Thấy Tào Tư Viễn bình yên vô sự thoát ra khỏi vòng vây, rốt cục trái tim bị nhấc lên nửa ngày của An Thần cũng đã có thể thả lỏng xuống.

Dịch Hạo Nam vội vàng tàn sát lực lượng tang thi còn sót lại, An Thần vừa mới chuẩn bị nhấc chân đuổi kịp bỗng nhiên trong ngực đau xót, thần trí cậu chợt chấn động, một cảm giác khẩn trương và mờ mịt quen thuộc đánh úp vào tim.

Cậu chậm rãi cúi đầu, đờ đẫn nhìn cái móng vuốt huyết nhục mơ hồ của một con tang thi đang đâm từ trong ngực của cậu ra.

Không hề do dự đâm xuyên qua trái tim của cậu, sợ hãi quen thuộc, đó là sự sợ hãi đối với tử vong, trước mắt tối sầm lại, phía trước là màn đêm vĩnh viễn…