Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 43



Buổi tối, trời càng ngày càng lạnh.

Không khí trong phòng rất quỷ dị, ba người đều trầm mặc dùng cơm, thực đơn chính là mì sợi lấy từ trong không gian phòng bếp của Tề Duyệt cùng với bánh chẻo do cậu tự làm.

Bọn họ muốn ra ngoài cùng những người trong đội kia gác đêm, Hàn Phi tính toán mang theo Tề Duyệt, hắn không yên tâm để cậu một mình cùng tiểu tử kia.

Nhưng nhìn bộ dạng đi đứng không được tự nhiên của Tề Duyệt, Hàn Phi có chút bất đắc dĩ tiến vào không gian.

Vật tư trong không gian của Hàn Phi rất nhiều, trước khi xuất phát hắn hầu như vơ hết vật tư vào không gian, trên đường đi cũng sưu tập được rất nhiều, đủ chủng loại.

Tìm kiếm trong chốc lát, cuối cùng cầm trong tay một chai rượu thuốc, lắc mình thoát khỏi không gian.

Cầm chai rượu thuốc đưa cho Tề Duyệt, nói với cậu: “Cậu lưu lại nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ gác đêm cùng tên kia.”

Nói xong lại nhìn về phía Lâm Vũ trạch, trưng cầu ý kiến đối phương. Tuy rằng hắn chán ghét tên tiểu bạch kiểm này, nhưng hắn không phải là loại người không biết nặng nhẹ.

Lâm Vũ Trạch gật đầu đồng ý.

Anh cùng Hàn Phi đánh nhau, vậy mà Tề Duyệt so với hai người bọn họ bị thương còn nặng hơn. Cái mũi sưng đỏ trông rất buồn cười, chân cũng đi khập khiễng, xem ra bị thương khá nặng đi. Thật khiến người khác hao tổn tâm trí, cậu như vậy cũng quá yếu đi.

Hàn Phi nhu nhu mày, không đợi Tề Duyệt phản ứng liền ra khỏi cửa.

Người ngoài sân rất nhiều, hắn không dám từ trong không gian lấy ra đồ vật khiến người khác hoài nghi. Hàn Phi từ trong cốp xe lấy ra chăn bông, kỳ thật hắn chỉ mở cốp xe, chăn bông là lấy từ trong không gian ra.

Trở lại phòng, đem chăn ném lên chiếc giường trụi lủi.

“Ngoan, xoa rượu thuốc xong thì ngủ sớm đi.”

Tề Duyệt miệng co rút, kinh ngạc, Hàn Phi này là muốn làm gì? Rất kinh tủng!!!

Như thế nào lại dùng giọng nói ôn hòa như vậy nói chuyện với cậu?? Là muốn kích thích Lâm Vũ Trạch sao?? Muốn anh ăn dấm chua?? Hay là do cậu gần gũi với anh nên hắn muốn trả thù??

Hàn Phi nhìn thấy bộ dạng ngốc lăng của Tề Duyệt, lông mày càng nhíu chặt. Thời điểm vừa gặp mặt hắn cảm thấy Tề Duyệt rất thông minh a, hiện tại sao lại tương phản lớn như vậy. Hắn chính là lần đầu tiên quan tâm người khác như vậy, này cậu còn không biết cảm kích.

Lập tức trầm mặt, liếc mắt nhìn Lâm Vũ Trạch bên cạnh một cái, dẫn đầu đi ra cửa.

Lâm Vũ Trạch đứng dậy, rút ra một điếu thuốc, châm lửa, vươn tay xoa xoa tóc Tề Duyệt, đi ra khỏi cửa.

Mới vừa ra khỏi cửa, chợt nghe Hàn Phi thấp giọng cảnh cáo: “Cách Tề Duyệt xa ra một chút! Cậu ấy là của tôi!”

Lâm Vũ trạch liếc nhìn Hàn Phi một cái, cười khảy, lách qua người đối phương, không trả lời liền rời đi.

Hàn Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó cũng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tề Duyệt trợn mắt há mồm, hai người kia đang làm gì? Thống nhất ý kiến? Hòa hảo? Tại sao lại bắt đầu liếc mắt đưa tình! Thật sự là, vừa rồi còn đánh nhau hăng say như vậy, là càng đánh càng yêu sao?

Cậu ngồi bệt xuống sàn nhà, ai, cái mũi đau quá! Chân cũng đau quá đi! Có lẽ cậu không nên đi ngăn cản người ta giao lưu tình cảm với nhau.

Mở chai rượu thuốc ra, nhẹ nhàng sát cái mũi bị thương.

Cậu chưa soi gương nhưng chắc chắn nó đã sưng lên. Xoa xong cái mũi, lại hút một ngụm lãnh khí cẩn thận cởi quần ra, trên đùi một mảng xanh tím thật lớn, lúc hỗn loạn thật không biết là ai đá trúng cậu.

Hai người bọn họ cãi nhau, thế nhưng cậu lại bị thương, cậu có tội gì đâu chứ!

Dùng rượu thuốc nhu nhu trên chỗ xanh tím kia, mặc lại quần, leo lên giường.

Công năng thấu thị đã sớm tiêu thất, nửa giờ, so với thời gian trước kia thì dài hơn. Xem ra dị năng của cậu cũng giống quy luật của những dị năng khác, thăng cấp thì hiệu quả sẽ được đề cao.

Tề Duyệt nằm trên giường, trùm chăn kín mít. Khí trời còn phải đến một tháng mới khôi phục lại, hiện tại chênh lệch nhiệt độ vẫn còn quá lớn.

Trợn tròn mắt nhìn trần phòng, cậu lung tung suy nghĩ lại những chuyện trước kia. Tề Duyệt có chút thương cảm, không kiên cường cũng không đủ tự tin mới là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nhiều thế đi.

Chăn Hàn Phi đưa cậu thật ấm áp, nằm lên cũng rất thoải mái, nhất là vào buổi tối rét lạnh như vậy, kỳ thật hắn cũng rất tốt.

Mơ mơ màng màng cậu liền thiếp đi. Không biết qua bao lâu, lông mi dãi khẽ động vài cái, mở to mắt, trong phòng tối đen một mảnh.

Đứng dậy nương theo ánh trăng goài cửa sổ, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới hơn mười giờ, cậu lại lăn về giường. Nhưng cậu lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cuối cùng từ trong phòng bếp lấy ra một cái bánh bao, ăn hết.

Nhìn ra ngoài sân, Hàn Phi cùng Lâm Vũ Trạch một người ở hướng đông một người ở hướng tây, cách một khoảng khá xa. Mỗi người đều đang hút một điếu thuốc, cậu cười khẽ ra tiếng, hai người kia vẫn chưa hòa hảo đâu.

Ngoài sân còn có hai người gác cùng bọn họ, là người của đội ngũ kia đi.

Quay đầu xuyên thấu qua vách tường nhìn về phái những phòng ở khác, ở gian phòng bên cạnh, mấy bóng người lục sắc đang ngồi nói chuyện với nhau. Gian bên cạnh lại có mấy người đang nằm nghỉ ngơi. Lại nhìn tiếp, trong một gian phòng có vài bóng người thỉnh thoảng đi tới đi lui.

A? Kia là xảy ra chuyện gì? Trong một căn phòng, có một người nằm trên giường, bên cạnh vây quanh ba người. Người nằm trên giường thực không thích hợp, thời điểm Tề Duyệt nhìn những người khác đều là bóng màu lục sắc, nhưng người nằm trên giường thực không ổn định, toàn thân người này chốc lát lại phát lục sắc chốc lát lại là hồng sắc.

Là do cậu nhìn nhầm?

Lại nhìn những ngừơi khác một lần nữa, cậu không nhìn lầm, thân ảnh của những người khác đều có màu lục sắc, chỉ có người này bất đồng.

Tề Duyệt bật dậy, gắt gao nhìn chằm chằm gian phòng kia.

Nắm lấy áo khoác bên giường, vội vã chạy ra ngoài.

Tề Duyệt lập tức đi đến chỗ Hàn Phi.

Hàn Phi đang ở bên ngoài đi tới đi lui, trong tay còn cầm điếu thuốc, lặng lẽ xem xét động tĩnh chung quanh. Tuy đội ngũ kia muốn thủ đến đêm khuya nhưng dù sao hắn vẫn không quen, không thể yên lòng, nhất thời sơ sẩy đều có thể chết.

Ánh mắt thờ ơ khi nhìn thấy Tề Duyệt thì thực kinh ngạc, thấy đối phương đi về phía này, hắn thậm chí có một tia mừng thầm, cả một đêm phiền muộn cuối cùng cũng vơi bớt.

Tề Duyệt có chút lo lắng, đi đến bên người Hàn Phi, nói rằng: “Tới đây một chút, tôi có việc muốn nói với các anh.”

Bên cạnh còn có ngoại nhân, cậu không thể nói là do cậu ăn bánh bao thấy được những cảnh kia.

Hàn Phi gật gật đầu, đi theo Tề Duyệt, hai người một trước một sau đi đến một vị trí khác xa hơn.

Thấy Tề Duyệt dừng lại, Hàn Phi nghiêm túc mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Người trong phòng kia có vấn đề.” Tề Duyệt vừa nói vừa chỉ về phía một căn phòng.

“Làm sao cậu biết?” Sắc mặt Hàn Phi ngưng trọng, hắn cơ bản đã đoán được ý của tề Duyệt.

Tề Duyệt tiếp tục nói: “Tôi ăn bánh bao vào thì thấy.”

Hàn Phi gật gật đầu, hắn đã nghiệm qua hiệu quả thần kì của bánh bao, giương mắt nhìn về gian phòng kia: “Đi, đi qua nhìn thử xem.”

“n.”

Hai người hướng vè phía gian phòng có vấn đề kia.

“Chờ chút.”

Tề Duyệt nghi hoặc nhìn về phía Hàn Phi, không biết hắn muốn gì.

Hàn Phi vươn tay, đè ngón trỏ lên mũi cậu, nghe thấy đối phương hút một ngụm lãnh khí.

“Đã xoa rượu thuốc chưa?” Cái mủi đỏ bừng, rõ ràng so với bình thường lớn hơn một vòng, hy vọng cậu ăn đau sẽ nhớ lâu một chút.

“n.” Tề Duyệt đau đến muốn rơi nước mắt, nghẹn ngào lại mang theo ủy khuất, mặc dù đã thượng qua rượu thuốc nhưng vẫn rất đau.

Nương theo ánh trăng, Hàn Phi có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của Tề Duyệt, giọng mũi mang theo ủy khuất như đang làm nũng, hắn nhẹ giọng nở nụ cười.

Tiến lên phái trước ôm lấy Tề Duyệt, ở trên mũi đối phương hôn một cái, cúi đầu nhẹ giọng nói với cậu: “Đi thôi, đi qua nhìn thử xem.”

Tề Duyệt cựa quậy một chút, đỏ mặt, nhịp tim có chút dồn dập, quẫn bách thấp giọng đáp ứng: “n.”

Đi ở phía sau Hàn Phi, Tề Duyệt có chút phỉ nhổ chính mình.

Quay đầu nhìn về phương hướng của Lâm Vũ Trạch, chỉ thấy một thân ảnh màu lục sắc mơ hồ đứng trong bóng tối, cậu chỉ thấy ánh sáng hôn ám phát ra từ điếu thuốc. Mông lung có thể thấy đối phương cũng hướng bên này vọng lại, thân ảnh trong bóng đêm thoạt nhìn có vẻ đầy cô đơn, tịch mịch.

Dùng sức xát hai mắt ẩm ướt, hỗn đản Hàn Phi, đồ giảo hoạt, muốn lợi dụng cậu đả kích Lâm Vũ Trạch, may mắn cậu không mắc mưu!

Hai người đi đến trước cửa gian phòng kia, trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện của nữ nhân. Hàn Phi gõ cửa, âm thanh nói chuyện đột nhiên đình chỉ, lặng yên không tiếng động, giống như tiếng nói chuyện vừa rồi là ảo giác.

Tề Duyệt kéo góc áo Hàn Phi, nhẹ giọng nói bên tai đối phương: “Bên trong có bốn người, ba người không có việc gì, có một người nằm, ân, tôi nghĩ hắn đã bị lây nhiễm.”

Cậu có thể xuyên thấu qua cửa phòng nhìn thấy tình cảnh bên trong, ba thân ảnh lục sắc đều vây quanh người nằm trên giường kia, thân ảnh của người đang nằm khi thì đỏ lên khi thì xám ngắt, có vẻ không ổn định.

Tề Duyệt chưa từng gặp qua tình huống này, cũng không rõ công năng thấu thị, chỉ có thể đoán, bất quá cậu tin tưởng vào trực giác của mình. Người trong phòng rõ ràng có vần đề nên mới không dám ra mở cửa.

Sắc mặt Hàn Phi ngưng trọng, cho dù trong phòng có người biến dị thì hắn cũng có thể dễ dàng giải quyết, sẽ không mang đến nguy hiểm gì. Nhưng hắn cũng không mướn cứ như vậy liền mặc kệ, nói như vậy sẽ liên lụy rất nhiều người, ít nhất những người trong phòng sẽ gặp nguy hiểm. Mặc dù hắn không phải là người tốt lành gì, nhưng hắn cũng không muốn nhiều người bị lây nhiễm, như vậy sẽ mang lại rất nhiều phiền toái, bọn họ không có lợi thế vào ban đêm.

Lớn tiếng hét lên: “Mở cửa, tôi biết bên trong có người, còn không mở, tôi sẽ phá cửa.”

Nghe nói thế trong phòng có động tĩnh, truyền tới thanh âm nữ nhân: “Chuyện gì? Chúng tôi đều đi ngủ.”

Tề Duyệt lúc này thấy rõ ràng, nằm trên giường là một nam nhân, lúc này trên người hắn đã muốn không còn luân phiên biến hóa, dần dần ổn định, từ chân lên trên chậm rãi biến thành hồng sắc.

“Mở cửa nhanh lên, các người có phải hay không có người bị cắn.” Hàn Phi lười cùng bọn họ đấu võ mồm, trực tiếp nói thẳng.

Ngươi bên trong nghe nói vậy có chút kích động, lắp bắp đáp lại: “Làm, làm sao có thể, anh đừng nói hưu nói vượn.”

Hàn Phi có chút bực mình, như thế nào những tên này còn không rõ tình huống hiện tại, giấu diếm người bị tang thi cắn, đến lúc đó không chỉ bản thân gặp nguy hiểm mà còn liên lụy những người khác.

“Mau mở cửa ra.” Nếu là ngươi của hắn, hắn căn bản không cần nhiều lời vô nghĩa như vậy, trực tiếp liền đạp cửa.

“Anh muốn làm gi? Chúng tôi đang ngủ, anh lại muốn xông vào, muốn làm lưu manh sao?”

Thanh âm nữ nhân bên trong biến lớn, lanh lảnh vô cùng chói tai, ở tại ban đêm an tĩnh phá lệ phóng đại, cũng khiến cho những người gác đêm chú ý.

Người đang nằm trong phòng kia bộ phận hồng sắc đã lan đến eo, trừ bỏ nữ nhân vừa lên tiếng đang đứng trước cửa, hai người khác đều ngồi bên giường.

Những người khác nghe được âm thanh cũng từ trong phòng đi ra. Tề Duyệt có chút lo lắng, ánh mắt loạn phiêu xung quanh, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía phòng ở của người cảnh quan đứng đầu đội ngũ. Cậu thật hy vọng đối phương mau xuất hiện, đem mọi việc giải quyết. Không chỉ nếu người bên trong bị cắn, sau đó nhanh chóng khuyech61 tán, tất ả mọi người sẽ gặp nguy hiểm, mạng của cậu cụng thật quý giá a.

Bỗng nhiên, khóe mắt nhìn thấy thứ khiến cậu sợ run. Quay đầu nhìn lại, xuyên thấu qua mấy lớp tường cậu có thể nhìn thấy mấy chấm đỏ nhỏ, ở xa xa lúc sáng lúc tối chớp động, đó là phương hướng của cánh đồng lúa.

Hô hấp Tề Duyệt trở nên dồn dập, ngay cả Hàn Phi bên cạnh cũng cảm nhận được cậu không thích hợp, nghiêng đầu nhìn cậu.

Dị năng cậu nhận được chỉ có thể giúp cậu nhìn xuyên thấu những vật trong bán kính 500m, những vật ngoài 500m tuy rằng cậu cũng thấy, nhưng chính là không rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mông lung.

Tề Duyệt mở to mắt, cẩn thận nhìn những chấm đỏ không ngừngchớp động đó, thực nhỏ thực nhỏ, khi có khi không…

“Làm sao vậy?” Hàn Phi cũng mơ hồ có cảm giác, đêm nay dường như quá yên tĩnh, thực không bình thường. Lúc trưa chiều bọn họ chạy một đường tới đây cũng không gặp con tang thi nào, thực quái dị.

“Hàn Phi huynh đệ, xảy ra chuyện gì?” Lúc này Ngô cảnh quan cũng đi tới, còn có vài người trong đội ngũ, tiến lên hỏi thăm tình huống.

“Trong phòng này có người bị cắn.” Hàn Phi sắc mặt ngưng trọng nói cho đối phương.

Đối phương nghe xong qảu nhiên có chút lo lắng, những người bên cạnh cũng bắt đầu hấp tấp, nóng nẩy, “Mau mở cửa ra.”

Người ở bên trong cọ xát trong chốc lát mới mở ra một khe cửa nhỏ, một nữ nhân trung niên kích động nói: “Ngô cảnh quan, lão công tôi bị cảm lạnh đang phát sốt, đừng nghe những người này nói hưu nói vượn, hắn chính là muốn chiếm tiện nghi của nữ nhân tôi.”

Nữ nhân này càng nói càng lớn tiếng, nói cứ như đó là sự thật, “Người này từ buổi chiều đã đối nữ nhi ta động tay động chân, vừa rồi thừa dịp lão công ta sinh bệnh mà mơ tưởng tiến vào, Ngô cảnh quan mau đem hắn đuổi đi đi.”

Ngô cảnh quan cũng không tin tưởng lời nói của nữ nhân này, tuy hôm nay chỉ là ngày đầu tiên hắn gặp Hàn Phi, nhưng người này lớn lên dáng vẻ phi phàm, vừa thấy liền không phải người tầm thường.Hơn nữa hai người đi chung với hắn lớn lên đều là tuổi trẻ tuấn lãng, nhất là thiếu niên hiện tại đang đứng bên cạnh Hàn Phi, bộ dáng rất là xuất sắc.

Ngô cảnh quan nói với nữ nhân kia: “Nếu không phải bị cắn thì để chúng tôi vào xem lão công của cô đi, như vậy cũng yên tâm hơn.”

Nữ nhân kia cao giọng: “Không được. Nữ nhi của tôi đang ngủ, nó không có mặc quần áo!”

Một trung niên nam nhân bên cạnh Ngô cảnh quan lên tiếng: “Cô kêu nữ nhi của cô mặc quần áo vào, đại tỷ à, nếu như lão công của cô bị cắn cô cũng không thể lừa gạt chúng ta. Chúng ta chỉ vào xem, nếu thực sự hắn bị cảm thì chúng ta sẽ lấy thuốc cho hắn.”

Nữ nhân trung niên kia sau khi nghe xong càng thêm xúc động: “Hảo a, các người ỷ nhiều người nên khi dễ chúng ta có phải không? Nha nha nha nha, còn có thiên lý hay không, cảnh sát giúp đỡ lưu manh khi dễ người.” Nữ nhân kia trực tiếp ngồi trên mặt đất khóc nháo.

Một nhà của nữ nhân này đã ngây người ở trong đội ngũ vài ngày, lão công cô là một phong dị năng giả. Hơn nữa nữ nhân này còn nói nữ nhi của cô ta không mặc quần áo, nhất thời cũng không thể xông vào, chỉ có thể khuyên bảo.

Hàn Phi lạnh mặt ở một bên nhìn.

Tề Duyệt chớp mắt cũng không chớp chăm chú nhìn chằm chằm phương hướng của cánh đồng lúa, những điểm hồng sắc lẻ loi, hơn nữa còn không ngừng mở rộng, chấm rãi tụ tập thành một đường, dần dnầ xuất hiện torng tầm mắt của cậu, những điểm đó tốp năm tốp ba di chuyển về phía bọn họ.

Di chuyển tầm mắt, nhìn về phía phương hướng khác. Cậu hoảng sợ phát hiện, từ phía đường chân trời dần dần hiện ra ánh sáng hồng sắc, lắc lư lắc lư khiến người khiếp sợ. Tuy khoảng cách còn khá xa, nhưng cậu có thể khẳng định bọn họ sắp bị bao vây!

Bên tai vang lên thanh âm lanh lảnh của nữ nhân kia, Tề Duyệt nhức đầu cau mày, không kien nhẫn nhìn nữ nhân ngồi dưới đất, lại nhìn vào torng phòng, nam nhân trên giường đã muốn bị hồng sắc bao phủ nửa người.

Cậu lạnh giọng quát lớn: “Câm miệng, cô nếu còn quan tâm đến nữ nhi của mình thì mau cho chúng ta vào, nếu lão công cô biến thành tang thi, việc đầu tiên chính là cắn chết cô ta.”

Nữ nhân kia vừa nghe liền trực tiếp đánh về phía Tề Duyệt, “Chính là các người, chúng ta không hề dụng chạm đến các người, sao lại xen vào chuyển người khác?”

Hàn Phi một tay bắt được bàn tay đang đánh tới Tề Duyệt của nữ nhân kia, dùng sức một cái, đem nữ nhân kia đẩy ngã trên mặt đất, cô ta càng thêm lớn tiếng kêu gào: “Đánh người, cứu mạng a, còn tưởng các ngươi là người tốt, kết quả lại thừa dịp lão công ta sinh bệnh mà khi dễ chúng ta.”

Ngô cảnh quan thấy nữ nhân kia không chịu nghe khuyên nhủ, nháo ngày càng lợi hại, bảo những người bên cạnh: “Các cậu vào xem.”

Nữ nhân kia chưa kịp ngăn lại thì hai người kia đã đẩy cửa bước vào.

Trong phòng còn có hai nữ nhi của nữ nhân, đều vây bên giường.

Không đợi bọn họ đi vào phòng, chỉ thấy người trên giường đột nhiên bật dậy, vươn hai tay bắt lấy thiếu nữ bên cạnh, há mồm cắn xuống ngay cổ đối phương. Đáng thương nữ hài tử chưa kịp phát ra âm thanh đã bị chính ba ba của mình cắn rớt xuống một miếng thịt lớn.

Một nữ hài khác ngồi bên giường hét chói tai, dẫn tới tang thi thay đổi mục tiêu đánh úp tới.

Những người khác thấy thế lập tức phát động công kích lên tang thi, tang thi vừa biến dị này trước kia là dị năng giả cho nên phàn ứng rất linh hoạt, lắc mình tránh khỏi công kích, há mồm trực tiếp cắn về phía nữ hài hét chói tai kia, từ trên cánh tay của cô xé xuống một miếng thịt.

Nữ nhân mới vừa nãy còn bát nháo trước cửa nhìn thấy hai nữ nhi đều bị trượng phu cắn, hét lên một tiếng liền ngất đi. Không ai có công phu để ý đến nàng, mọi người đều tập trung đối phó tang thi trong phòng.

Tề Duyệt thấy những người đó động thủ, lặng lẽ lôi kéo Hàn Phi qua một bên, ánh mắt vưa nhìn Hàn Phi vừa quan sát những điểm đỏ xung quanh.