Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 24: Nữ nhân kia



Thời tiết có sự thay đổi lớn, vốn nên là cuối thu bắt đầu mùa đông, sau khi trải qua trận mưa to liền biến thành nóng bức giống mùa hè.

Hàn Phi từ trong không gian lấy ra quần áo mỏng chất lượng cao để hai người thay.

Xe chạy nhanh trên đường quốc lộ, cây cỏ hai bên đường đều bị nước mưa bao phủ, cùng một ít nhà cửa bị sập. Xa xa còn có thể thấy tốp năm, tốp ba tang thi du đãng. Một mảnh tiêu điều, xơ xác.

Chiếc xe lần này Hàn Phi lấy ra từ trong không gian, là một chiếc xe jeep tuyệt không thu hút, bề ngoài có chút cũ nát. Lại từ trong không gian lấy ra hai cái bao, bên trong là thức ăn cùng nước uống tùy thời có thể dùng, trên xe cũng trữ một ít. Như vậy khiến cho bọn họ thoạt nhìn cùng người khác bất phàm nhưng không nổi bật như trước kia. Bây giờ bọn họ chỉ có hai người, vẫn là nên tận lực điệu thấp đi.

Xe một đường đi về hướng nam, bọn họ muốn đi đến quận Dương Trừng, nhìn xem đám thủ hạ của Hàn Phi có còn ở đó không, đường đi căn cứ L cũng là đường này.

Buổi chiều, xe tới gần quận Dương Trừng, xe phía trước trở nên nhiều hơn, thanh âm cũng ồn ào hơn. Đường phía trước bị chặn, Hàn Phi xuống xe thăm dò tình hình. Tề Duyệt ngồi ở trong xe, không an phận hết nhìn đông lại ngó tây. Đi theo một lão đại thật là không thoải mái a.

Là bà ta? Vừa nói xong Tề Duyệt liền duỗi thẳng người ra. Đúng là không nhìn lầm! Là nữ nhân kia! Bà ta không đi theo tên nam nhân kia đến căn cứ M sao? Như thế nào bà ta lại xuất hiện ở đây? Bên cạnh còn có hảo nhi tử, nữ nhi ngoan của bà ta nữa.

Cách xe của bọn họ bảy, tám thước có vài người đang vây quanh. Hai nữ nhân, trong đó một người hơn bốn mươi tuổi bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn rất có mị lực, một người khác là nữ tử khoảng mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp sạch sẽ, một bộ dáng con cưng được nuông chiều, còn có một nam tử khác khoảng hai mươi tuổi, bộ dạng không tốt để tiếp xúc. Còn có năm, sáu người khác thoạt nhìn giống bảo tiêu.

Hàn Phi trở lại xe, thấy ánh mắt Tề Duyệt đặt ở bên ngoài, vẻ mặt đăm chiêu, ngay cả lúc hắn trở về cũng không phát hiện. Hàn Phi nương theo ánh mắt Tề Duyệt nhìn qua.

Tiết Vãn Nghi thái độ hòa ái cùng các bảo tiêu thương lượng, không có biện pháp, ai bảo bà còn cần bọn họ đưa bà đến căn cứ M.

Nữ nhi cùng nhi tử của bà đều học đại học ở quận Dương Trừng, khi rảnh rỗi bà cũng tới đây thăm bọn chúng. Thời điểm mạt thế xảy ra, bà đang ở quận Dương Trừng bồi nữ nhi. May mắn lúc ấy người hầu trong biệt thự được nghỉ, khi bọn họ phát hiện bên ngoài có tang thi liền khóa cửa không đi ra ngoài. Bọn họ vẫn luôn tránh trong tầng hầm của biệt thự, đồ ăn dự trữ cũng nhiều, cũng chưa ăn qua cực khổ.

Mấy ngày trước lão công phái người tới đón bọn họ đến căn cứ M. Nào biết được vừa đến ngoại ô Dương Trừng, trời liền mưa to, thật vất vả đợi vài ngày mưa mới tạnh, thời tiết liền trở nóng bức. Nữ nhi của bà chưa từng ăn qua khổ như vậy, lúc vội vàng rời đi bọn họ cũng không mang theo nhiều quần áo, nữ nhi của bà đòi về lấy quần áo, kết quả vừa quay xe lại liền phát hiện cây cầu hướng tới đây đã bị phá hư.

Kiều Kiều, nữ nhi của Tiết Vãn Nghi làm nũng, oán giận: “Mụ mụ, con hiện tại nóng chết, trên người thật hôi.”

Tiết Vãn Nghi: “Ngoan, nghe mụ mụ nói, đợi đến nơi của ba ba, nghĩ muốn cái gì đều có.”

“Phiền chết được, đi mau lên, con cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây để gặp mấy con tang thi kia.” Nhi tử của Tiết Vãn Nghi, Tiểu Vĩ oán giận quát.

“Hừ.” Kiều Kiều thấy ca ca quở trách mình liền hừ một tiếng bỏ lên xe.

Xe lui tới xung quanh, có vài người thông qua cửa kình trong suốt chỉ trỏ xem đám người bọn họ.

Tiết Vãn Nghi có chút xấu hổ, nữ nhi chính là thịt của bà a, từ nhỏ liền nuông chiều cô, mặc dù tính tình có lúc không tốt, nhưng vẫn là thập phần xinh đẹp đáng yêu.

“Cậu nhận thức?”

“n.” Tề Duyệt thu hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn Hàn Phi: “Nữ nhân kia sinh ra tôi.”

Hàn Phi chọn cao lông mày, không hỏi tới, hắn không nghĩ đi nhắc lại vết sẹo của cậu. Nữ nhân kia thoạt nhìn có chút thân phận, mặc dù đang lẩn trốn tử vong nhưng vẫn mang theo tư thế của đám nhà giàu.

“Lúc tôi năm tuồi ba ba bị tai nạn xe cộ qua đời, bà ta liền vứt tôi cho nãi nãi, chạy theo một tên quyền thế. Sau lại như chưa từng biết đến tôi.” Tề Duyệt đốt một điếu thuốc, rít một hơi, lười biếng tựa vào lưng ghế.

Nhìn thấy nữ nhân này, nếu là trước kia có lẽ cậu sẽ thương tâm, đó là bởi vì cậu còn hi vọng xa vời vào tình thân của mẹ, hiện tại cậu sẽ không thương tâm, bởi vì bà ta không xứng, hai mươi năm không quan tâm mà vứt bỏ con ruột của mình, trước kia cậu còn ngốc vù vù đi tận hiếu. Cậu đã dùng thế trước trả ân năm năm nuôi dưỡng của bà ta, thế này coi như người xa lạ đi. Cậu không nghĩ chủ động đi hại người khác, nhưng tốt nhất người khác cũng đừng nghĩ trêu chọc cậu.

Hàn Phi thật cao hứng Tề Duyệt có thể chủ động thổ lộ với hắn.

“Cây cầu phía trước đã bị sập, xem ra chúng ta phải đi đường vòng.”

“n.” Tề Duyệt đã sớm biết cầu sập, có rất nhiều việc cùng trước kia không giống nhau, cậu muốn xác nhận lại. Có chút thay đổi, nhưng lại có chút vẫn giống trước đây, như cây cầu này, chẳng qua thời gian sập sớm hơn.

“Đi thôi, tôi biết một nơi có thể qua đêm.” Tề Duyệt đem tàn thuốc vứt ra ngoài cửa sổ.

Có vài người, có một số việc, sớm nên giống như tàn thuốc này, vứt bỏ, không tất yếu phải vì những người không thể sống chung mà suy nghĩ.

Quan hệ của hai người đột nhiên tăng mạnh, giống như đã nhận thức lâu ngày, trên đường đi vừa hút thuốc vừa bàn luận một số đề tài cảm thấy hứng thú. Trước mạt thế, Hàn Phi làm công việc quản lí phần lớn sinh ý của bang hội, yêu cầu giao tiếp cùng muôn hình muôn vẻ loại người, sớm đã là con cáo già về giao tiếp. Hiện tại hắn nhắm vào Tề Duyệt, muốn biết rõ trong bụng cậu nghĩ gì.

Buổi chiều, hai người đến địa phương trong miệng Tề Duyệt. Là một nơi gần quốc lộ, tuyệt không thu hút, thoạt nhìn giống một nhà máy bị bỏ hoang. Có một đại viện, xe có thể đi vào, một phòng chính và một loạt phòng ở bên cạnh, từ môn khẩu nhà chính có thể quan sát bên ngoài.

Mới vừa đem xe tiến vào đại viện, phía sau lại vang lên tiếng xe. Hai người Hàn Phi cùng Tề Duyệt trao đổi ánh mắt, xem ra có người cùng bọn họ giống nhau muốn qua đêm ở đây.

Bốn chiếc xe chủng loại và kích thước không giống nhau lần lượt tiến vào trong viện, một đám người bước xuống. Người quen a

Đám người vừa bước xuống kia không phải ai khác chính là đám phạm nhân Tề Duyệt bính kiến khi trốn khỏi căn cứ Y. Những người đó hiện tại không còn mặc quần áo phạm nhân, đổi thành quần áo phổ thông. Nhưng trên người vẫn như cũ phỉ khí mười phần, mặt mang hung quang. Oan gia ngõ hẹp a, ngày đó trời tối đen, Tề Duyệt khi chạy trốn trên mặt cũng dính đầy đất cát, những người này căn bản không chú ý tới hình dáng của cậu.

Trong đám người vừa đến có một người nhận ra Hàn Phi, thì thầm vài câu với một trung niên nam nhân trông có vẻ như là lão đại, sau đó hai người cùng đi về phía Hàn Phi.

“Phi ca, trước kia đã có dịp gặp qua, đây là Cường ca, lão đại của em.” Người nhận thức Hàn Phi mở miệng giới thiệu.

Tề Duyệt thấy Hàn Phi nhận thức cũng không tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện, nghiêng đầu đi vào trong phòng chính.

Trong đám người kia cậu không quen ai, trừ bỏ những tên phạm nhân kia thì đa phần là nữ nhân có dáng người xinh đẹp. Xem ra đám người thôn trưởng kia đại khái là lành ít dữ nhiều. Cậu cũng không đồng tình cùng bọn họ, đám người thôn trưởng cùng đám người này giống nhau, tất cả đều không phải thứ tốt đẹp gì, bị diệt cũng là xứng đáng.

Hai người nói chuyện cùng Hàn Phi không nhận ra Tề Duyệt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yêu mỵ của cậu, ái muội hướng Hàn Phi hiểu ý cười cười, quả nhiên là đại bang hội, chạy nạn cũng mang theo tình nhân mê người như vậy.

Hàn Phi hiểu ý cười cười, “Tiểu tử kia lại theo tôi giận dỗi.”

“Phi ca có thể coi trọng hắn là vinh hạnh của hắn.” Lại chân chó chỉ chỉ hai nữ nhân dáng người nóng bỏng trong đội ngũ của họ, nói rằng: “Tôi đây cũng có hai ả không tệ lắm, Phi ca có thể mang đi giải buồn.”

“Không cần, ta hiện tại rất tốt.” Hàn Phi khóe miệng mang ý cười, mắt nhìn Tề Duyệt đang tiến vào trong phòng, cự tuyệt nói.

“Phi ca, như thế nào không mang người theo.” Tên Cường ca thắc mắc.

“Ở phía sau, tiểu tử kia gần đây theo tôi cáu kỉnh, tôi dẫn cậu đi trước giải sầu.” Hàn Phi qua loa trả lời.

………….

Một lát sau, Hàn Phi tiến vào phòng chính, đám người kia thì vào mấy gian phòng bên cạnh. Xem ra Hàn Phi đã cùng những người đó đạt thành hiệp định, nước sông không phạm nước giếng.

Ai thiệt là đỏ mắt, nếu như cậu cũng quyết đoán như vậy thì đâu phải chết nhiều lần, lại một mạt bi thương hối tiếc. Lúc Hàn Phi tiến vào cậu cũng lạnh giọng.

“Anh đúng là giao thiệp rộng rãi, dạng người gì cũng biết.”

Hàn Phi dùng ngón trỏ nhu nhu cái trán, Tề Duyệt này a, như thế nào lại giống nữ nhân, thật hay giận dỗi. Bất quá, rất mới lạ, trước kia chưa từng có ai dám ở trước mặt hắn nói hắn như vậy, người nào dám không cấp cho hắn bộ mặt hòa nhã thì đừng hòng yên ổn.

Phòng ở này xem ra đã bỏ hoang từ lâu, trong phòng không có bài trí gì, mọi nơi đều là bụi. Bất quá bọn họ cũng chỉ tính lưu lại một đêm, hừng đông ngày mai liền rời đi. Thời điểm Tề Duyệt bước vào đã đơn giản quét tước một chút.

Nhờ Hàn Phi từ trong không gian xuất ra một ít nguyên liệu, Tề Duyệt tính toán lợi dụng thời gian này để thử công dụng của cái ***g hấp kia?

Lấy bột ra làm bánh bao đơn giản, Tề Duyệt lại lấy ra cái nồi cùng cái ***g hấp nhỏ quái dị kia, chuẩn bị làm thí nghiệm. Đem hai cái bàn trong phòng hủy đi, nhóm lửa, bắt lên một cái nồi nhỏ. Như vậy người bên ngoài nhìn vào cũng không có gì khả nghi.

Lồng hấp kia thật sự có chút nhỏ, chỉ có thể để vào sáu cái bánh bao, xem ra chỉ có thể dùng làm những món điểm tâm nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, bánh bao chín, thừa dịp còn nóng cậu lấy đưa cho Hàn Phi một cái, chính mình cũng cầm một cái bỏ vô miệng nhai, cẩn thận thường thức có gì khác biệt.